13.
"Anh tại sao lại cảm thấy ... trên đời này không có ai yêu anh nữa ?"
Tiêu Chiến mở mắt ra nhìn Vương Nhất Bác, lông mi còn lưu lại vết nước ướt át.
Anh và Vương Nhất Bác nhìn nhau vài giây, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ im lặng thở dài, ngủ gục trên vai Vương Nhất Bác.
Xe nhanh chóng lái đến biệt thự Lăng Thuỷ, Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt anh lên giường.
Bởi vì uống rượu, hai má Tiêu Chiến đỏ bừng, ngay cả hơi thở cũng nồng nặc mùi rượu. Vương Nhất Bác trước đây ghét nhất người say rượu, nhưng đêm nay, hắn lại sẵn sàng nhận trách nhiệm chăm sóc người khác.
Anh bảo dì nấu canh giải rượu, cởi quần áo cho Tiêu Chiến, dùng khăn ướt ấm lau cho anh, cuối cùng mặc cho anh một bộ đồ ngủ sạch sẽ.
Món canh giải rượu của dì được bưng lên, Vương Nhất Bác muốn dỗ Tiêu Chiến uống, nhưng Tiêu Chiến dường như vô cùng buồn ngủ, vùi đầu vào chăn bông không chịu dậy.
"Nếu không uống sẽ bị đau dạ dày, chỉ cần uống vài thìa là được." Vương Nhất Bác kiên nhẫn thuyết phục.
Tiêu Chiến nhắm mắt lại, lầm bầm vài lần, cuối cùng mở miệng uống một muỗng canh giải rượu mà Vương Nhất Bác đút.
Trong giấc ngủ, Tiêu Chiến mơ thấy mình bị một tảng đá đè lên người khiến anh gần như khó thở, muốn đẩy hòn đá ra lại phát hiện hòn đá có cảm giác rất đàn hồi, còn rất nóng.
Anh kinh ngạc mở to mắt, thấy không phải là một viên đá đang đè lên người anh, mà là Vương Nhất Bác .
"Em đang làm gì vậy?" Anh giãy dụa hai lần, nhưng Vương Nhất Bác đã nắm lấy tay anh.
"Vừa rồi anh nói mớ." Vương Nhất Bác nói rồi hôn anh "Anh đã gọi tên em."
"... Anh quên rồi." Tiêu Chiến dụi dụi mắt.
"Tối hôm qua anh say quá, bây giờ tỉnh rồi à?" Vương Nhất Bác cười hỏi.
Tiêu Chiến liếc nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, lúc này sắc trời cũng đã lung linh, hẳn là đã bốn năm giờ sáng.
"Không, anh vẫn muốn ngủ." Anh nói thật.
"Nhưng em không muốn ngủ nữa, làm sao bây giờ?"
"..."
Ngày hôm sau, khi Chiến tỉnh lại đã là buổi trưa, anh xoa xoa thắt lưng đau nhức, người đánh thức anh sáng sớm đã rời đi.
Điện thoại di động trên bàn rung lên, anh cầm lên liếc nhìn, là tin nhắn Hạ Hàn gửi cho anh. Thời gian trước anh nhận được lời mời tham gia một chương trình thực tế tài liệu về cuộc sống. Gần đây, loại chương trình thực tế sống chậm này rất được yêu thích. Tiêu Chiến thực ra không muốn thể hiện mình trong cuộc sống với người khác, nhưng xét về mức độ nổi tiếng của show, trước đây anh cũng chưa đưa ra quyết định.
Nhưng hôm biết rằng tình trạng của bà ngày càng xấu đi, tưởng nghĩ này đột nhiên bị đánh tan.
"Nói với tổ chương trình, đẩy đi, em không muốn tham gia." Tiêu Chiến nhẹ giọng đáp.
Cuộc điện thoại của Hạ Hàn đến rất nhanh, "Sao em không tham gia, cơ hội lớn như vậy!" Cô tiếc nuối.
"Hai năm nay ... em cảm thấy mình đi quá nhanh, quá háo hức. Em muốn dừng lại một lúc. Một là để chăm sóc bà ngoại, hai là để hoàn thiện bản thân. Chị mua cho em một ít sách ôn thi nghiên cứu sinh ( cao học) điện ảnh. Em muốn tận dụng khoảng thời gian trống này để học chăm chỉ. "
"Tại sao đột nhiên muốn thi nghiên cứu sinh?"
"Em đã suy nghĩ về điều đó rất lâu rồi ..." Tiêu Chiến nói rồi dừng lại: "Có lẽ em muốn chừa một lối đi cho riêng mình."
Tiêu Chiến cũng sở hữu nhà riêng ở thành phố B, một căn hộ 3 phòng ngủ nằm ở trung tâm thành phố, nhưng thời gian hầu hết là ra ngoài quay phim, rất ít khi lưu lại đó
Hơn nữa, chỉ cần anh trở lại thành phố B, Vương Nhất Bác luôn là người biết tin đầu tiên, nên hầu như anh sống ở biệt thự Lăng Thuỷ còn nhiều hơn nhà riêng của mình.
Gần đây, Vương Nhất Bác dường như rất bận rộn, Tiêu Chiến vào bệnh viện chăm sóc bà ngoại vào ban ngày, ban đêm về nhà riêng của mình. Bây giờ anh có thời gian, anh thường dành cả ngày cho bà, mặc dù bà cũng không có nhiều lúc thanh tỉnh, nhưng mỗi lần thấy anh vẫn luôn rất vui.
Trong thời gian ở bệnh viện, mối quan hệ của anh và Giang Mạn dần trở lại như xưa. Mặc dù bà luôn mong anh đáp ứng mong muốn của bà, nhưng Tiêu Chiến phát hiện ra rằng vấn đề "Động tâm" bây giờ có vẻ khó khăn đối với anh, có lẽ họ chỉ nên là bạn bè tốt.
Buổi tối hôm đó, bà đã nghỉ ngơi, Tiêu Chiến vốn dĩ muốn về nhà, nhưng tài xế lại gọi cho anh, nói hôm nay có việc bận, không thể tới được.
Anh cúp điện thoại, mở phần mềm gọi xe, kỳ thật thân phận anh đặt xe trực tuyến rất bất tiện, nhưng cũng không thể ở lại bệnh viện.
"Làm sao vậy, tài xế không qua được sao?" Giang Mạn cầm sổ tay đi tới.
"Ừ." Tiêu Chiến gật đầu trả lời: "Anh ấy có việc phải làm, không thể tới được."
"Vậy tớ sẽ lái xe đưa cậu trở về."
"Tối nay không phải trực sao?"
"không, tớ làm sao có thể mỗi ngày đều trực, cậu chờ tớ thay quần áo."
Giang Mạn vừa đeo kính vừa lái xe, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. So với tính cách hổ báo lúc trước trong trường học, tính tình của cô ấy đã trở nên điềm tĩnh hơn rất nhiều.
"Thành thật mà nói, tớ chưa bao giờ nghĩ cậu sẽ là một bác sĩ trước đây?" Tiêu Chiến nói.
"Còn tớ thì chưa từng nghĩ cậu sẽ trở thành ngôi sao." Giang Mạn cười đáp.
Tiêu Chiến cười, "Lúc còn học cấp ba, tớ được công ty biểu diễn nghệ thuật chọn làm cảnh quay, khi còn bé tớ đã thích biểu diễn."
"Cậu nhìn đẹp, được chọn là chuyện bình thường. Hơn nữa, cậu rất thông minh, dù làm ngành gì, cậu cũng sẽ tỏa sáng. Lúc cậu dạy kèm tớ làm bài tập về nhà, tớ còn không nghĩ nó giải nhanh nhanh như vậy."
Tiêu Chiến nhớ đến khóa học nghiên cứu sinh khiến anh đau đầu gần đây, "Bây giờ tớ lại muốn cậu giúp học tập. Gần đây cũng có một số câu hỏi muốn hỏi cậu. Không biết cậu có thời gian không?"
"Được." Giang Mạn đáp nhanh, "Bất cứ lúc nào."
Sau khi đến nhà Tiêu Chiến, Giang Mạn đậu xe vào ga ra, hai người cùng nhau lên lầu.
Nhìn thấy đống sách tham khảo dành cho khóa học cao học trên bàn của Tiêu Chiến, Giang Mạn hiển nhiên có chút kinh ngạc, "Cậu chuẩn bị thi nghiên cứu sinh sao? Cậu đang nổi tiếng như vậy."
"Ừm ..." Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, nói cho cô biết nội tâm của mình, "Tớ nghĩ nếu sau này không trở thành diễn viên, tớ có thể ở lại trường làm giáo viên."
"Sao không làm diễn viên, không thích nữa à?"
Tiêu Chiến im lặng một lúc, vẻ mặt có chút bối rối: "Làm trong ngành này đã mười năm, có lúc cảm thấy khá mệt mỏi."
Giang Mạn nhìn anh, luôn cảm thấy anh đột nhiên đưa ra quyết định này như có cái gì che giấu, nhưng cô không tiện hỏi thêm, dù sao đây cũng là cuộc sống của người khác.
"Ừm, cái gì không hiểu, tớ xem giúp cậu."
Tiêu Chiến mở sách trên bàn ra, "Các môn học chuyên môn thì tớ khả ổn, nhưng có một số vấn đề về ngoại ngữ..."
Thời gian trôi qua rất nhanh, khoảng một giờ sau, Tiêu Chiến đã hiểu gần hết những vấn đề tích tụ trong khoảng thời gian này. Dù sao thì trình độ học vấn của Giang Mạn đều ở đây, cô đã ở nước ngoài mấy năm, những vấn đề này hẳn là không làm khó được cô.
Tiêu Chiến đóng sách tham khảo lại nói với Giang Mạn: "Cảm ơn cậu, hôm nay vất vả rồi, cậu ở xa có được không? Hay tớ đưa cậu về, ngày mai đem xe cậu để ở bệnh viện."
"Không." Giang Mạn xua tay nói: "Có 10km, không cần phiền phức như vậy."
Tiêu Chiến tiễn Giang Mạn đến lối vào thang máy, nhưng ngay lúc cửa thang máy mở ra, trong thang máy xuất hiện bóng dáng của Vương Nhất Bác.
Giang Mạn liếc nhìn Vương Nhất Bác rồi đến Tiêu Chiến, cảm thấy bầu không khí đột nhiên có chút khó xử.
Vương Nhất Bác bước ra khỏi thang máy, ánh mắt lưu lại trên mặt Giang Mạn một lát, liền đưa tay ra, "Xin chào, tôi là Vương Nhất Bác , bạn của Tiêu Chiến."
"À... tôi tên là Giang Mạn, tôi cũng là bạn của A Chiến." Giang Mạn bắt tay, nhưng không hiểu sao chỉ cần nhìn khuôn mặt của người trước mặt, cô liền có cảm giác bị áp bức, rất khó giải thích, cô muốn rời đi càng sớm càng tốt.
Cô quay đầu nhìn Tiêu Chiến, "Nếu không có chuyện gì, tớ về trước."
Tiêu Chiến gật đầu nói: "Cảm ơn vì hôm nay, vất vả rồi. Đi đường cẩn thận, về đến nhà nhắn tin cho tớ."
Sau khi Giang Mạn rời đi, Vương Nhất Bác đi vào phòng cùng Tiêu Chiến không nói lời nào, Tiêu Chiến thấy sắc mặt hắn không vui, nhưng cũng không muốn giải thích gì.
"Sao em lại ở đây?" Tiêu Chiến hỏi khi bầu không khí đông cứng lại một lúc.
Vương Nhất Bác ngồi ở trên sô pha ngẩng đầu nhìn hắn, "Nếu như em không tới, buổi tối cũng không thấy bằng hữu của anh tới."
Nghe giọng điệu của hắn, Tiêu Chiến không khỏi nhíu mày, "Anh nói cô ấy là bạn anh, cô ấy đến là vì anh có chuyện muốn cô ấy giúp."
" Chuyện gì vậy, em không giúp được gì sao?" Vương Nhất Bác sững sờ hỏi.
Tiêu Chiến không muốn nói cho anh biết mình chuẩn bị thi gì, cầm ly nước ấm đưa cho Vương Nhất Bác đặt trước mặt hắn, "Không biết em ở đâu, làm sao tìm em nhờ giúp đỡ. "
Nghe những gì anh nói, vẻ mặt của Vương Nhất Bác từ từ dịu đi. Hắn uống một ngụm nước, vươn tay kéo Tiêu Chiến đến bên cạnh, " Nhớ em không?"
Đã mấy ngày không gặp, Vương Nhất Bác có vẻ hơi phờ phạc, hiện tại xuất hiện những quầng thâm nhẹ, Tiêu Chiến hiếm khi thấy hắn mệt mỏi như vậy, "Mấy ngày nay em làm sao vậy?" Anh hỏi.
Vương Nhất Bác nhìn anh, tựa hồ đang suy nghĩ có nên nói hay không, mất một lúc sau hắn mới nói: "Em đang điều tra vụ án đó, vụ án hai năm trước."
Tiêu Chiến ngón tay run lên, "Em tìm được kết quả?"
"Còn chưa có, nhưng là sắp rồi." Vương Nhất Bác thật lâu không lên tiếng, bắt tay, cúi đầu, hỏi Tiêu Chiến một câu, "Lúc trước anh có biết Hứa Cẩm, trong lòng anh, anh ấy là người như thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro