Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12.

Xe chạy vào giờ cao điểm buổi tối, Vương Nhất Bác  cùng Tiêu Chiến ngồi ở ghế sau xe, không nói với nhau câu nào.

"Cô gái đó có phải bạn anh không? Hai người gặp nhau khi nào?" Lát sau, Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến không muốn giải thích nhiều: "Bạn ngày bé, đã lâu không gặp."

"Ồ." Một lát, Vương Nhất Bác  lại hỏi: "Anh không phải đi thăm bà sao? Sao lại cùng cô ấy ăn cơm?"

"Cô ấy làm bác sĩ ở bệnh viện nơi bà anh điều trị, vừa được chuyển đến."

Vương Nhất Bác gật đầu không hỏi thêm. Sau những lời đó tối hôm qua, tâm trạng của Tiêu Chiến không được tốt, hắn biết lời nói của mình gần như là uy hiếp, Tiêu Chiến tức giận cũng có lý.

Hắn vốn là như vậy, gặp vấn đề khó chịu sẽ trở nên không lựa lời nói.

Xe nhẹ nhàng chạy về phía trước, đi qua ngã tư, Vương Nhất Bác  đột nhiên yêu cầu tài xế dừng xe, mở cửa bước ra ngoài.  Qua cửa kính xe, Tiêu Chiến thấy hắn bước vào một cửa hàng bánh, đây là cửa hàng mà anh từng nói với Hạ Hàn anh thích bánh mousse ở đây.

Vài phút, Vương Nhất Bác bước ra khỏi cửa hàng, trên tay mang theo một chiếc túi, hẳn đã mua gì đó.

Vừa mở cửa, Tiêu Chiến đã ngửi thấy mùi thơm bơ quen thuộc, Vương Nhất Bác  đem cái túi đến trước mặt nói: "Ăn đi." Sau đó lại bổ sung thêm một câu: " Nếu vừa nãy ăn lẩu no rồi thì không ăn cũng được."

Tiêu Chiến nhận lấy chiếc túi, là chiếc bánh mousse yêu thích của anh.  Anh liếc nhìn Vương Nhất Bác , thấy hắn lại lấy điện thoại ra lướt, tựa như việc hắn xuống xe mua cho anh một cái bánh mousse chỉ là chuyện bình thường.

Lúc nãy ăn lẩu dạ dày của Tiêu Chiến có hơi nóng lên, bây giờ lại muốn ăn cái gì mềm ngon.  Anh cầm nĩa, xiên một miếng bánh cho vào miệng.  Bánh có lẽ vừa mới lấy ra khỏi hộp lạnh, vị mát lạnh, mềm mịn, dường như khiến dạ dày của anh dễ chịu hơn.

Chẳng mấy chốc đã ăn hết một nửa chiếc bánh mousse, Vương Nhất Bác  không nhịn được hỏi: "Anh thích lắm sao? Ăn không thấy ngọt sao?"

"Ngọt, nhưng nếu không ngọt thì sẽ không ngon." Tiêu Chiến vừa ăn bánh vừa đáp.

Nhìn dáng vẻ gầy gò của anh, Vương Nhất Bác  không khỏi tự hỏi: "Anh rất thích đồ ngọt, tại sao lại gầy như vậy?"

Tiêu Chiến mỉm cười, "Thật ra, anh cũng kiểm soát chế độ ăn uống của mình. Trước đây anh béo, lên máy quay trông không đẹp."

Vương Nhất Bác  không đồng ý, "Béo hơn thì tốt hơn, ít nhất là ôm không cấn tay."

Vừa nói lời này, Tiêu Chiến liền vô thức nhìn tài xế đang lái xe, thấy đối phương không có phản ứng gì liền trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác, tiếp tục cúi đầu ăn bánh.

Tuy nhiên, Vương Nhất Bác chậm rãi quét mắt nhìn sang tai anh dường như từ từ đỏ lên.

Thay quần áo trang điểm, làm tóc trong phòng thay đồ, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đến buổi tiệc từ thiện.

Hầu hết những người được mời đến địa điểm đều là doanh nhân, còn rất ít nghệ sĩ trong làng giải trí.  Ngay khi Tiêu Chiến ngồi vào chỗ, một vài cô nương ăn mặc sang trọng lặng lẽ nhìn sang.  Điều này cũng không có gì lạ, dù sao thì ngoại hình của Tiêu Chiến đã thuộc top sao của làng giải trí, anh đương nhiên nổi bật hơn người thường.

Một tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, một người đàn ông trung niên mặc vest thẳng tắp từ bên cạnh sân khấu bước lên, Tiêu Chiến thấy sắc mặt của hắn như đông cứng lại, trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ.

"Xin chào tất cả các bạn, rất cảm ơn các bạn đã tham dự buổi dạ tiệc từ thiện này. Sau buổi dạ tiệc từ thiện tối nay, chúng tôi sẽ chính thức thành lập Thái Hợp Student Aid Foundation để cấp học bổng cho các sinh viên đại học có gia đình khó khăn. Tôi hy vọng tất cả các đồng nghiệp kinh doanh có thể tham gia Thái Hợp Take up  thực hiện trách nhiệm xã hội và cùng nhau đóng góp tình yêu thương của mình cho tổ chức từ thiện này. "

Lời kêu gọi của Kỳ Thái nhận được sự hưởng ứng tích cực của mọi người, nhưng nhìn vẻ mặt đạo đức giả của gã, sắc mặt Tiêu Chiến dần trầm xuống.

"Anh biết hắn sao?" Đột nhiên, bên tai vang lên giọng nói của Vương Nhất Bác .

Tiêu Chiến thu hồi ánh mắt, cúi đầu quay đầu lại: "Anh không biết."

Sau khi mọi người ở hiện trường tự nguyện đồng ý tham gia thành lập, đã đến lúc trò chuyện tự do.  Cầm một ly rượu đỏ, Vương Nhất Bác kéo ống tay áo của Tiêu Chiến xuống, nói: "Đi với em đi gặp người phát ngôn vừa rồi."

Tiêu Chiến thật ra trong lòng cũng có chút kháng cự, nhưng cũng không muốn biểu hiện ra ngoài, liền cầm ly rượu đi theo Vương Nhất Bác  đi hướng Kỳ Thái.

"Yo, Vương thiếu, sao đến không nói trước với tôi?" Kỳ Thái có vẻ hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Vương Nhất Bác , gã hiển nhiên càng ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy Tiêu Chiến đứng bên cạnh: " Tiêu Ảnh đế, hân hanh được đón tiếp. "

"Kỳ tổng làm từ thiện là việc rất tốt . Tất nhiên là chúng tôi có hứng thú tham gia rồi." Vương Nhất Bác  nâng cốc cười nói.

Kỳ Thái cười đắc ý: "Tôi còn tưởng rằng Hoán Vũ sẽ cùng Thái Hợp cả đời không qua lại, không ngờ Vương công tử lại rất rộng lượng."

Vương Nhất Bác cười đáp: "Trên thương trường là đối thủ cạnh tranh, trong cuộc sống còn thể làm bằng hữu , Kỳ tổng quá lời rồi."

Trò chuyện với Vương Nhất Bác về một số công việc kinh doanh, Kỳ Thái lại đưa mắt nhìn Tiêu Chiến, "Tiêu tiên sinh và Vương thiếu có phải là bằng hữu ư? Hôm nay lại đi cùng nhau?"

Tiêu Chiến gật đầu, trả lời "Uh" với giọng điệu lạnh lùng khác thường.

"Gần đây công ty chúng tôi cũng đang chuẩn bị cho một bộ phim truyền hình mới. Tôi muốn mời Tiêu tiên sinh làm diễn viên chính. Không biết anh có hứng thú không?", Kỳ Thái cười nói.

"Tôi vừa quay xong một bộ phim gần đây muốn nghỉ ngơi. Có lẽ tôi không thể tham gia bộ phim truyền hình mới của anh Kỳ." Tiêu Chiến thẳng thừng từ chối.

Bất quá, ngay cả với thái độ của Tiêu Chiến, Kỳ Thái cũng không tức giận. "Vậy thì lần sau hy vọng có cơ hội." Gã cười nói.

Hầu hết công việc kinh doanh của Hoán Vũ trước đây đều do cha của Vương Nhất Bác xử lý, gần đây mới được chuyển giao cho Vương Nhất Bác, vì vậy hôm nay cũng là cuộc gặp chính thức đầu tiên của hắn với Kỳ Thái.  Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, hắn thấy Kỳ Thái là một người tâm tư thâm trầm.  Đồng thời, hắn cũng nhận thấy phản ứng hôm nay của Tiêu Chiến có phần bất thường, có lẽ là ngoại trừ hắn ra, Tiêu Chiến hiếm khi đối xử lạnh nhạt với người khác.

Sau bữa tiệc, Vương Nhất Bác muốn đi bar ngồi một lát, Tiêu Chiến suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.

Đó là một quán bar cao cấp do Hoán Vũ Investment thành lập, khi họ đến, người quản lý quán bar đã sắp xếp một chỗ ngồi cẩn thận, chỗ này hầu như không được chú ý.  Đồ uống ở quán bar chủ yếu là rượu mạnh, Tiêu Chiến bình thường rất ít khi uống mà hôm nay lại uống hết ly này đến ly khác vào đêm nay, như thể muốn tự say.

"Đừng uống rượu mạnh như vậy, về sau sẽ lại đau dạ dày." Vương Nhất Bác cau mày nói.

"Gần đây anh quá mệt mỏi, anh muốn thư giãn một tý." Khuôn mặt Tiêu Chiến ửng đỏ, trong mắt hiện lên một tia nước.

"Quay phim quá mệt, hay là ở cùng em quá mệt?" Vương Nhất Bác  nhấp ngụm rượu trước mặt, nhàn nhạt hỏi.

Tiêu Chiến nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười, "Em muốn anh trả lời như thế nào?"

"Quên đi." Vương Nhất Bác  bưng rượu trong ly lên uống cạn. "Anh vẫn là đừng trả lời."

Hai người im lặng uống một hồi, Vương Nhất Bác  dường như nghĩ tới điều gì đó liền hỏi anh: "Anh thật sự biết Kỳ Thái sao? Em xem anh hình như có ác cảm với hắn?"

"Ừ." Tiêu Chiến thở dài, "Hắn từng bao nuôi một cô gái ở khoa bọn anh, cô gái đó về sau không muốn đi theo hắn, cuối cùng lại bị hắn tra tấn đến chết."

Vương Nhất Bác  hiển nhiên có chút sửng sốt, "... bị tra tấn đến chết?"

"Đúng vậy, một người sống sờ sờ lại bị hành hạ đến chết, bọn hắn luôn có những thủ đoạn rất xấu xa." Tiêu Chiến nói rồi liếc hắn: "Lúc trước hắn cũng muốn chăm sóc anh, nhưng anh cự tuyệt. Hắn nam nữ đều ăn sạch. Anh nghĩ mục đích của hắn khi thành lập tổ chức viện trợ sinh viên đại học này không có gì vẻ vang. Có lẽ là tìm thịt tươi để tiện cho quy củ bất thành văn của hắn. "

Tuổi thật của Kỳ Thái nhỏ hơn cha của Vương Nhất Bác  vài tuổi, nghe nói là chưa từng kết hôn, nhìn bề ngoài thì đoan trang, nhưng không ngờ bên trong lại dâm đãng tàn nhẫn như vậy.

Vậy tại sao Hứa Cẩm lại được chụp ảnh với anh ta? Cái chết của Hứa Cẩm có thực sự liên quan đến anh ta không?  Nếu anh ta thực sự làm hại Hứa Cẩm, nguyên nhân là gì ... Nghĩ đến đây, Vương Nhất Bác  đột nhiên nghĩ đến cô gái mà Tiêu Chiến nhắc tới lúc nãy, cô gái sau khi phụ tình đã bị hành hạ đến chết.

Chẳng lẽ ... Vương Nhất Bác  bóp chặt ly rượu lắc đầu phủ nhận Hứa Cẩm sẽ không làm như vậy, cậu ấy là một người hiền lành ngây thơ.

Trong khi Vương Nhất Bác đang suy nghĩ về vụ án, Tiêu Chiến lại đã uống thêm vài ly rượu mạnh.  Từ góc độ của Vương Nhất Bác nhìn sang, khuôn mặt của Tiêu Chiến đã đỏ bừng, thậm chí còn lan đến chiếc cổ trắng ngần của anh.

"Em đã nói là anh không được phép uống rượu, sao còn liên tục uống." Vương Nhất Bác  nói xong liền giật lấy ly của anh.

"Không muốn uống rượu sao còn đưa anh đến đây?" Tiêu Chiến hiển nhiên có chút tức giận, nhìn ly rượu của mình bị cướp đi, có lẽ do say rượu, khẩu khí cũng lớn hơn nhưng vẫn mang chút nhu mềm cùng khẩu âm miền Nam.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào anh, anh nhìn lại Vương Nhất Bác. Hai người nhìn nhau như trẻ con một lúc, Vương Nhất Bác  đột nhiên mỉm cười, đứng dậy đi tới trước mặt anh, véo má: "Đi thôi, anh bị chụp lén bây giờ, lại bị giật tít đấy."

Trên đường trở về, ngồi trong xe yên tĩnh, ánh sáng và bóng đèn đường rơi vào trên mặt Tiêu Chiến, cứ như khung hình đóng băng lần lượt chiếu lại trên màn ảnh.  Ngay từ khi lên xe, anh đã đếm số đèn đường bên đường.  Bởi vì say rượu, anh ngồi không thẳng lắm, ngửa đầu lười biếng dựa vào trên vai Vương Nhất Bác , đếm đến 85 bỗng nhiên quay đầu lại cười: "85, là sinh nhật của em."

Vương Nhất Bác không nghĩ Tiêu Chiến thực sự nhớ ngày sinh nhật của mình, trong hai năm ở bên nhau, họ thậm chí chưa bao giờ có một sinh nhật cùng nhau.

"Đúng vậy, là sinh nhật em." Vương Nhất Bác  nhẹ nhàng đáp.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào ngọn đèn đường bên ngoài cửa sổ, vốn là rất vui, nhưng đột nhiên anh lại thở dài và lẩm bẩm: "Bác sĩ của bà ngoại nói với anh hôm nay rằng tình trạng của bà lại xấu đi. Bà có thể sẽ không qua khỏi năm nay, hiện tại chẳng qua là trạng thái tinh thần tốt mà thôi... "Tiêu Chiến dừng lại, lấy ngón tay vẽ hình người cô độc trên kính xe," Vương Nhất Bác , về sau trên đời này, sẽ không còn ai yêu anh nữa. "

Nói xong, anh khẽ hạ tay xuống, nhắm mắt lại, khi ngọn đèn đường tiếp theo chiếu vào mặt anh, Vương Nhất Bác  thấy một dòng nước mắt từ khóe mắt anh chảy xuống, anh khóc.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim Vương Nhất Bác  chợt nhói lên, giờ phút này, lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy có lúc hắn cũng không thể làm được gì.

Hắn nắm tay Tiêu Chiến đang buông thõng bên cạnh, trầm giọng hỏi: "Anh tại sao lại cảm thấy ... trên đời này không có ai yêu anh?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro