Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[VCCT] Tình yêu và chân thành

Cố Ngụy cầm bút máy, vẽ ra mấy vòng trên giấy, thầm nghĩ: Đợi Trần Vũ tỉnh lại, em ấy sẽ nổi giận, hay là trực tiếp rời đi. Chín giờ bốn mươi sáu phút, Trần Vũ vẫn ngủ say như cũ. Đây là lần thứ ba trong tháng này Trần Vũ tới bệnh viện.

Lần đầu tiên là vào đầu tháng, Trần Vũ đến đồn công an, đi ngang qua bệnh viện liền rẽ vào với Cố Ngụy năm phút rồi lại vội vã rời đi. Một tuần lễ không về nhà.

Lần thứ hai là lúc Trần Vũ làm nhiệm vụ trở về, cánh tay bị thương nhẹ, Cố Ngụy thay thuốc cho hắn, nghe hắn kể về công việc gần đây. Trần Vũ nói với Cố Ngụy là khoảng thời gian này hai người không thể thường xuyên gặp mặt, lúc sắp rời đi hắn hôn Cố Ngụy, Cố Ngụy nhắc nhở hắn chú ý an toàn.

Lần thứ ba, Trần Vũ nằm hôn mê ở đó.

Trước kia Cố Ngụy thường xuyên tự khuyên nhủ mình, tính chất công việc của Trần Vũ là như vậy, thường xảy ra những chuyện ngoài ý muốn không thể né tránh, bởi vậy nên anh nhất định phải thả lỏng tâm thái.

Rất lâu trước đó, Trần Vũ cũng từng biến mất trong vòng một năm, trở về mới nói với Cố Ngụy là hắn có một nhiệm vụ khẩn cấp không kịp nói cho anh, ngay lúc đó Cố Ngụy cũng không cảm thấy gì cả.

Chẳng biết tại sao gần đây Cố Ngụy bỗng nhiên vẫn thường cảm thấy lo lắng, thậm chí là càng ngày càng lo, cứ tiếp tục như vậy anh sẽ không giữ nổi Trần Vũ nữa.

Nhưng mà Cố Ngụy không thể nói ra.

Thời điểm Lâm Đức Tán gõ cửa, Cố Ngụy đang ngẩn người ngồi bên giường.

Sếp Lâm đã về hưu nhiều năm, ông cũng là một trong số ít những người biết về quan hệ của Cố Ngụy và Trần Vũ. Cố Ngụy thấy sếp Lâm tiến đến, anh đeo kính mắt lên, đứng thẳng người chào hỏi sếp Lâm một tiếng.

"Chú Lâm."

"Tình hình thế nào rồi?"

Lâm Đức Tán ngồi một bên, cũng ra hiệu cho Cố Ngụy rồi xuống rồi nói. Cố Ngụy trả lời: "Cũng sắp tỉnh lại rồi."

"Vậy thì tốt rồi." Sếp Lâm gật đầu, lại liếc mắt nhìn Cố Ngụy, hỏi: "Sao thế?"

Cố Ngụy nghĩ nghĩ, nói: "Sau khi tỉnh lại vết thương sẽ rất đau, em ấy lại không chịu dùng thuốc tê.

"Ừ, tiểu tử này đúng là quá bướng bỉnh."

Lâm Đức Tán nhớ tới lúc trước có rất nhiều lần Trần Vũ kiêu ngạo nắm chặt tay đối nghịch với ông, thời điểm đó Trần Vũ không sợ trời không sợ đất, dù có làm sai cũng sẽ không dễ dàng cúi đầu, giống như một gốc cây trúc vững chắc. Làm việc ba năm Trần Vũ mới được triệu về đội, ngồi họp cũng luôn ngồi ở góc khuất của hàng thứ hai, hắn cũng không thường hay đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm như bây giờ.

Sếp Lâm thở dài, an ủi Cố Ngụy: "Tiểu Cố à, những năm này vất vả cho cháu rồi."

"Chú Lâm... Cháu không phải có ý này." Cố Ngụy muốn nói lại thôi, Lâm Đức Tán nhìn ra Cố Ngụy vẫn còn có tâm sự.

"Có vấn đề gì cháu cứ việc nói, chú sẽ tận lực giúp cháu giải quyết."

"Chú Lâm, chú có biết chuyện gì không? Công việc gần đây của Trần Vũ... rất nguy hiểm sao?"

"Cháu đang nói đến phương diện nào?"

"... Xin lỗi, cháu không nên hỏi như vậy."

"Tiểu Cố, suy nghĩ của cháu, chú hiểu được."

Lời nói của Lâm Đức Tán có ý vị sâu xa, chậm rãi nói: "Nhưng cháu phải biết Trần Vũ là một cảnh sát vô cùng ưu tú của đội phòng chống ma túy."
"Ưu tú giống như cháu vậy."
"Các cháu khẳng định cũng sẽ có trách nhiệm tới cùng với công việc của mình, có đúng không?"

"Vâng, chú Lâm, cháu hiểu rồi."

Lâm Đức Tán gật đầu, ông nhìn qua đồng hồ, lại nhìn Trần Vũ đang nằm trên giường bệnh, cảm thấy bản thân ở đây cũng không thuận tiện, ngồi thêm mấy phút liền rời đi. Thời điểm chuẩn bị đi Lâm Đức Tán phát hiện Cố Ngụy vẫn có chút lo lắng, liền vỗ nhẹ bả vai của Cố Ngụy.

Trong lòng Lâm Đức Tán, tiểu tử Cố Ngụy này hay nghĩ nhiều, tâm tư nặng. Lần đầu tiên gặp Cố Ngụy, ông chẳng thể ngờ được Cố Ngụy sẽ có quan hệ tình cảm đặc biệt với Trần Vũ.

Ông còn nhớ rõ chạng vạng tối ngày hôm đó, Cố Ngụy ngồi trên xe Trần Vũ, hình như là đã uống say. Lâm Đức Tán vô tình gặp được bọn họ, nói mấy câu với Trần Vũ, cho rằng Trần Vũ lại "hăng hái làm việc nghĩa", cứu được người từ chỗ nào đó, Trần Vũ cũng chẳng nhắc gì đến người này.

Trần Vũ không đưa Cố Ngụy vào sở cảnh sát mà đưa về nhà. Sau đó Lâm Đức Tán cũng không gặp lại Cố Ngụy nữa, chỉ là mấy ngày sau, mỗi lần Lâm Đức Tán đi qua văn phòng của đám tiểu bối, luôn nghe thấy tiếng nghị luận của bọn họ, nói cảnh sát Trần hình như đang yêu đương.

Không chỉ yêu đương mà còn ở chung với nhau, dấu hôn trên cổ mỗi ngày đều không giống nhau.

Lâm Đức Tán lo lắng Trần Vũ có quan hệ nam nữ không đứng đắn, gọi Trần Vũ vào phòng làm việc để hỏi rõ.

"Báo cáo."

Trần Vũ nói với Lâm Đức Tán rằng hắn không hề có quan hệ nam nữ không đứng đắn gì cả.

"Chúng tôi đã yêu đương chính thức, đối phương là người rất tốt, sếp Lâm cũng từng gặp người đó rồi."

"Ồ? Tôi từng gặp? Vì sao tôi không có ấn tượng gì?"

"Báo cáo. Sếp Lâm, sếp phải chuẩn bị tư tưởng sẵn."

"Tôi phải chuẩn bị tư tưởng gì? Cậu nói xem."

"Là nam, có một hôm tôi đón anh ấy về nhà, sếp đã gặp rồi."

Lần tiếp theo Lâm Đức Tán gặp Cố Ngụy là ở trong phòng Trần Vũ. Cố Ngụy nhìn vô cùng tự phụ, đồ dùng của anh đều có mười phần tinh xảo. Nhưng Cố Ngụy vậy mà lại ở cùng Trần Vũ trong căn phòng thuê đơn sơ cũ nát thế này.

Ngày hôm đó Cố Ngụy còn làm sáu món ăn tiếp đãi Lâm Đức Tán. Lâm Đức Tán đến ngày hôm nay vẫn nhớ tới bữa tối ấm cúng hôm đó, ba người bọn họ cười cười nói nói trên bàn ăn, có lẽ bởi vì không khí này mà ông đã hoàn toàn tiếp nhận Trần Vũ đang yêu một người đàn ông.

Lâm Đức Tán hiểu, Cố Ngụy là một người ôn nhu, khiêm tốn, ưu tú.

Khi đó Trần Vũ vẫn chưa phải đến phía Bắc Myanmar, trên người không có vết thương nặng nào cả, mỗi ngày đều dồi dào tinh lực, tỉnh táo vui vẻ, không cần uống nhiều thứ thuốc. Đến tận sau này Lâm Đức Tán vẫn nhớ tới đoạn thời gian kia.

Mười giờ mười lăm phút, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng bệnh, Trần Vũ rốt cuộc cũng tỉnh lại.

Cố Ngụy vẫn cảm thấy lông mi của Trần Vũ nhìn rất đẹp, nhất là mỗi khi Trần Vũ mở to mắt nhìn Cố Ngụy, lông mi của hắn sẽ rung lên biên độ rất nhỏ, sau đó đợi đến khi ý thức dần dần khôi phục, đôi mắt của Trần Vũ sẽ sáng lên.

Hai mắt mở to như ánh trăng ôn nhu, Trần Vũ rốt cuộc cũng nhìn rõ người trước mặt mình là Cố Ngụy, hắn muốn vươn tay nắm chặt tay Cố Ngụy. Nhưng còn chưa cử động, bờ vai đã đau nhức đến nỗi làm tê liệt cả thân của hắn.

"Bảo bảo..." Thanh âm của Trần Vũ yếu ớt.

Cố Ngụy vốn còn muốn lạnh lùng dọa hắn một chút, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Vũ, có cứng rắn thế nào cũng phải mềm mại hơn phân nửa.

"Em đừng cử động."

"... Ừ... Mấy giờ rồi bảo bảo?"

"Mười giờ hai mươi."

"Em lại ngủ lâu như vậy à..."

Ngữ khí của Trần Vũ có chút nhẹ nhõm, Cố Ngụy nghe xong mà thấy tức giận, không thèm để ý tới hắn.

"... Lại làm anh lo lắng rồi, bảo bảo."

"Trần Vũ."

Cố Ngụy bỗng nhiên mở miệng: "Nếu em cảm thấy cái gì cũng không thể nói cho anh biết, vậy thì chúng ta chia tay đi."

Trần Vũ dường như muốn đáp lời Cố Ngụy, nhưng vết thương quá đau, đau đến mức hắn phải cắn chặt răng.

Cố Ngụ nói tiếp, ngữ khí rất bình tĩnh.
"Anh cũng không cần em phải báo cáo cụ thể kế hoạch của em."
"Anh chỉ là hy vọng em có thể uống thuốc đúng giờ, bình bình an an."
"Nhưng anh không muốn có một ngày anh sẽ không tìm thấy em, ngay cả việc em biến mất ở đâu anh cũng không biết."

...

"Bảo bảo, xin lỗi anh."

Mấy năm trước, Trần Vũ xin đi nằm vùng tra án ở phía Bắc Myanmar.

Đó là vào một ngày trời trong gió mát, đêm hôm trước Trần Vũ còn ở bên Cố Ngụy vào ngày sinh nhật của anh, đến ngày hôm sau Cố Ngụy tỉnh lại liền phát hiện Trần Vũ đã biến mất.

Trần Vũ để điện thoại ở nhà, chẳng mang gì đi cả, chỉ để lại một tờ giấy đặt trên bàn.

Trên tờ giấy viết: Đi làm nhiệm vụ, chờ em trở về. Cố Ngụy đọc xong cũng không có phản ứng gì quá lớn, anh chỉ chuyển về phòng của mình ở, ngày ngày vẫn đi làm bình thường, giống như chuyện của Trần Vũ đều đã được anh vứt ra sau đầu.

Đồng nghiệp trong bệnh viện còn tưởng là Cố Ngụy đã chia tay rồi. Có người khuyên anh cố gắng thoát khỏi bóng ma thất tình đi, cũng có người thừa cơ muốn giới thiệu đối tượng cho anh. Anh chỉ cười rồi từ chối, nói cho người khác biết người yêu của anh chỉ là có việc phải xa nhà. Anh muốn chờ. Nhưng anh không nghĩ là phải chờ lâu như vậy.

Thời gian vừa tròn một năm, hơn ba trăm ngày, Cố Ngụy không có ngày nào là không nhớ Trần Vũ.

Nhớ thương Trần Vũ, lo lắng cho Trần Vũ, dường như chuyện này đã trở thành thói quen của anh.

Thời gian dần dần trôi qua, đồng nghiệp trong bệnh viện cũng đã quen với việc Cố Ngụy thế này. Mọi người bắt đầu đổi chủ đề bàn luận.

Ví dụ như, bác sĩ Cố vì sao cứ luôn ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, đến cùng thì ai là người yêu của bác sĩ Cố?

Hoặc là, nghe nói bác sĩ Cố đang chờ đợi, người yêu của bác sĩ Cố dường như đang đi công tác ở một nơi rất xa.

Còn có, người yêu của bác sĩ Cố đã đi lâu như vậy rồi, liệu có còn trở lại không? Về sau ngay cả Cố Ngụy cũng phải hoài nghi liệu có phải Trần Vũ sẽ không quay về nữa không. Thế nhưng anh cảm thấy mình không thể nghĩ như vậy.

Đoạn thời gian ấy sếp Lâm mới về hưu không lâu, Cố Ngụy thường xuyên đến thăm Lâm Đức Tán. Chỉ là bọn họ vẫn luôn duy trì sự ăn ý đối với chuyện của Trần Vũ, một người thì cho tới bây giờ vẫn không hỏi, một người thì từ trước đến nay đều không nói.

Nhưng dù vậy, Cố Ngụy vẫn nhận được rất nhiều lời an ủi, anh cảm thấy không có tin tức gì dường như cũng chính là tin tức tốt nhất.

Thẳng đến mấy tháng sau đó, Trần Vũ trở về. Chỉ là Cố Ngụy không ngờ rằng, khi anh thấy Trần Vũ, trên người hắn đã có đầy vết thương.

Toàn thân của Trần Vũ đều có thương tổn, ý thức cũng mơ hồ, tỉnh lại sau cơn mê man, miệng cứ lẩm bẩm nói gì đó, Cố Ngụy không nghe rõ, nhưng hình như là đang nói cái gì mà "Trở về". Không khó để anh có thể tưởng tượng ra những ngày qua Trần Vũ đã phải trải qua những gì, ngay cả bị chạm nhẹ vào Trần Vũ cũng sẽ có phản ứng đau nhức.

Khoảng thời gian tăm tối không thấy mặt trời ấy, đã phải trải qua bao nhiêu lần bị đối xử tàn nhẫn vô nhân đạo đây?

Cố Ngụy căn bản là không đành lòng nghĩ tiếp.

Trần Vũ đã lập công lớn trong nhiệm vụ lần này, nhưng đổi lại là tinh thần của Trần Vũ bị tác dụng của thuốc tra tấn. Hắn phải điều chỉnh tâm lý trong một thời gian dài, nhưng bởi vì đã từng trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, bác sĩ tâm lý phổ thông căn bản không thể làm hắn mở lòng.

Cố Ngụy dẫn theo Trần Vũ chạy ngược chạy xuôi, thân là một bác sĩ, anh chưa từng phải vất vả đi tìm một bác sĩ khác thế này, thậm chí anh còn cảm thấy hối hận vì sao ngày xưa không chọn ngành tâm lý học.

Trải qua hơn hai tháng không ngừng tìm kiếm, Cố Ngụy cuối cùng cũng tìm được một vị bác sĩ Na Uy có thể đột phá phòng tuyến của Trần Vũ.

Bọn hắn bay đến Na Uy, vài ngày sau lại bay trở về, một tháng đi một chuyến, cứ như vậy duy trì trong bốn năm.

Hai năm gần đây Trần Vũ dường như đã khỏi hẳn.

Có nhiều thứ tựa như hạt giống được trồng trong lòng Cố Ngụy, đã sớm mọc rễ nảy mầm. Vật kia có lẽ là sự sợ hãi, khủng hoảng, khẩn trương, hoặc là thứ gì khác, về sau chỉ cần anh không liên lạc được với Trần Vũ, anh sẽ bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Anh cũng từng hỏi bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói đây là phản ứng ứng kích, anh chỉ cần trị liệu nhẹ đồng thời cần có sự phối hợp của Trần Vũ.

Nhưng Cố Ngụy không muốn như vậy.

Anh cảm thấy mình đủ mạnh mẽ, có thể khống chế tâm trạng của mình, sự thật đủ để chứng minh rằng bình thường anh khống chế rất tốt, nhưng anh không nghĩ là chỉ cần Trần Vũ bị thương, anh liền sẽ suy sụp thế này.

Đêm hôm đó Cố Ngụy không nói thêm gì nữa, bởi vì anh thấy Trần Vũ thực sự đã quá đau rồi. Anh cho Trần Vũ uống nước xong, Trần Vũ lại một lần nữa mê man, lúc đó cũng sắp đến rạng sáng rồi, ánh trăng vô cùng đẹp, giống như đang cố gắng an ủi hai người, cũng chỉ một lúc sau Cố Ngụy lại ghé vào bên giường ngủ thiếp đi.

Trần Vũ dần dần cũng khỏe hơn.

Cơ thể ba mươi mấy tuổi mặc dù không thể so được với những năm thiếu niên đó nữa, nhưng cũng coi như nổi bật hơn người đồng lứa.

Mỗi ngày tan làm Cố Ngụy vẫn đến thăm Trần Vũ, đưa cơm cho Trần Vũ, nhưng anh vẫn hờn dỗi, từ đầu đến cuối đều rất lãnh đạm, chẳng nói câu nào với Trần Vũ. Mặc cho Trần Vũ vẫn mặt dày đùa với anh, nằm trên giường bệnh, tích cực ăn cơm uống thuốc, Cố Ngụy vẫn không để ý tới Trần Vũ.

Thẳng đến một buổi sáng nào đó, sếp Lâm bình chân như vại đến bệnh viện thăm hỏi Trần Vũ. Sếp Lâm bưng chén trà ngồi một bên, Trần Vũ mang một bụng nước đắng cuối cùng cũng tìm được chỗ phát tiết, kể ra toàn bộ với ông.

"Cháu không biết luôn, sao anh ấy giận lâu thế nhỉ?"

"Tiểu tử này, nhận thua rồi sao?"

"Sếp Lâm, sao cháu lại cảm thấy chú đang cười trên nỗi đau của người khác vậy?"

"Chứ còn sao nữa, tôi rất vui đấy! Cuối cùng cũng có người trị được cậu."

"Sếp Lâm, dáng vẻ này của chú, thật sự có chút giống như già mà không đứng đắn!"

"Tôi già mà không đứng đắn?"

"Đúng, trừ phi chú bày cách cho cháu."

Sau khi Lâm Đức Tán rời đi, Trần Vũ lấy máy tính bảng ra mở ghi âm. Tay của hắn vẫn chưa được linh hoạt lắm, tạm thời không thể gõ chữ được. Trước khi sếp Lâm rời đi đã nói với hắn, tiểu tử này, chuyện khác cũng thông minh lắm, sao lúc này lại đần thế? Cậu không biết sao? Trong tình cảm cái gì là quan trọng nhất? Chân thành là quan trọng nhất.

Thế là Cố Ngụy nhận được tin nhắn của Trần Vũ, nói đúng ra thì nó giống một phong thư hơn. Cố Ngụy vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, ca phẫu thuật rất thành công, anh muốn tranh thủ thay quần áo rồi tiện đường đi mua thịt vịt nướng mà Trần Vũ thích ăn. Lúc đi vào phòng thì thấy điện thoại di động phát ra thông báo, Cố Ngụy mở ra. Là một tin nhắc từ Trần Vũ.

*

Đồng chí Cố Ngụy thân yêu, xin chào:

Đầu tiên, em muốn trịnh trọng nói lời xin lỗi với anh một lần nữa. Lần này trước khi làm nhiệm vụ em không nói tình huống rõ ràng cho anh, khi trở về lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến anh lo lắng quá lâu, thật sự xin lỗi.

Tiếp theo, Cố Ngụy, anh có biết đối với em, anh quan trọng đến mức nào không? Có khi em cảm giác anh chính là ý nghĩa tồn tại sinh mệnh của em, không có anh, em không biết em có thể kiên trì đến ngày hôm nay hay không.

Mỗi lần làm nhiệm vụ, đứng trước sinh tử, em đều sẽ nghĩ tới anh. Anh ở trong đầu em có rất nhiều dáng vẻ, nhưng dáng vẻ mà em có ấn tượng sâu sắc nhất chính là lúc anh ở nhà đọc sách.

Anh thích đọc sách, có khi thì là sách y học, cũng có khi là tiểu thuyết nước ngoài, hoặc là anh cũng thích đọc văn học hí kịch.

Sau khi chúng ta chuyển đến nhà mới, mỗi khi đến đêm khuya anh sẽ bật đèn trong thư phòng lên, mà đèn ở phòng khách trước giờ anh cũng không bao giờ tắt. Anh luôn đợi em về đến rất khuya.

Cố Ngụy, em chưa từng nói với anh chuyện này, năm năm trước, lần mà em suýt chút nữa không trở về được kia, chuyện hối hận nhất em đã làm chính là để lại tờ giấy bảo anh đợi em. Em biết anh nhất định sẽ đợi em, bởi vì anh yêu em, nhưng hành động ấy của em dường như không phải một loại ích kỉ đâu nhỉ?

Cho nên em mới dốc toàn lực muốn trở về, em không thể mất đi anh, càng không thể khiến anh đau lòng.

Nhìn thấy anh đau lòng, em cảm thấy còn khó chịu hơn cả cái chết.

Cố Ngụy, đêm hôm đó em mở mắt ra, nhìn thấy anh xuất hiện trước mặt em, em còn tưởng là mình đang nằm mơ. Em cảm thấy em thật may mắn, gặp anh, có được anh, cho dù có bị thương nặng hơn nhưng nếu có anh ở bên cạnh, em vẫn sẽ là người may mắn nhất trên thế giới này.

Nhưng lúc ấy em quá đau, có rất nhiều lời em không nói ra được. Anh đang giận em, em cũng rất sợ hãi.

Cố Ngụy, đừng giận nữa có được không.

Cố Ngụy, thật sự cảm ơn anh đã cho em một mái nhà, em cũng rất muốn cho anh một mái nhà. Chờ anh quay lại đây, chúng ta thử nghĩ xem nên kết hôn ở đâu có được không?

Cố Ngụy, em muốn ăn thịt vịt nướng ở đầu đường đằng sau cao ốc bách hóa của quảng trường Ngũ Nhất.

Cố Ngụy, em yêu anh.

Người yêu của anh, Trần Vũ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro