Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[VCCT] Em sẽ vĩnh viễn ghi nhớ anh

《Em sẽ vĩnh viễn ghi nhớ anh》

Trần Vũ 64 tuổi

Cố Ngụy 66 tuổi

------------------------------------------------

"Trần Vũ! Tôi bảo ông đi mua giấm, ông mua sữa chua làm gì?!" Cố Ngụy lớn tiếng chống nạnh đứng trong phòng bếp gọi, bây giờ cần dùng rồi, người này không biết mỗi ngày có thể nhớ cái gì, cũng chỉ nhớ có mỗi ăn!

Trần Vũ gãi gãi đầu, khoảnh khắc bước vào siêu thị sống chết nhớ lại mình vào siêu thị làm gì? Đi dạo một vòng nhìn thấy sữa chua Cố Ngụy thích liền mua về, bị Cố Ngụy mắng vậy mới nhớ ra lý do là Cố Ngụy nhờ mình đi mua giấm.

"Ôi chao, trách tôi trách tôi, tôi đi mua ngay đây, ông đừng vội! Ông ăn sữa chua hạ hỏa trước, đều lớn tuổi rồi đừng nổi cáu như vậy." Trần Vũ một mặt cưng chiều nhìn lão già nhỏ của mình, vẫn rất giống khi còn trẻ, khó tính.

Nhanh chóng đi xuống lầu tranh thủ thời gian đi mua dấm, sợ lão ca ca trong nhà sốt ruột.

Về đến cửa nhà mới phát hiện mình không mang theo chìa khóa, đành phải gõ cửa, trong phòng bếp còn có tiếng tách tách của chảo dầu, căn bản không nghe thấy tiếng đập cửa.

"Cố Ngụy a... Lão Cố... Ngụy ca ca..." Trần Vũ ở bên ngoài gõ cửa, cũng không thấy người trong nhà mở cửa ra.

Tiểu cô nương sát vách mở cửa, "Bác Trần, quên mang chìa khóa ạ? Bác Cố có ở nhà không? Nếu không thì vào nhà cháu chờ trước đã."

Trần Vũ lúng túng cười, "Ở mà ở mà, anh ấy ở nhà, không cần phiền toái như vậy, khả năng là không nghe thấy."

Vừa dứt lời cửa liền mở ra, "Sao lại không mang theo chìa khóa a? Vừa nãy tôi ở phòng bếp không nghe thấy."

Trần Vũ cười cười với tiểu cô nương sau đó nắm tay Cố Ngụy đi vào nhà.

"Tôi vừa quên mang chìa khóa, hì hì."

"Ông đấy, gần đây làm sao thế, quên đông quên tây." Dùng tay ấn nhẹ trán của ông.

"Lớn tuổi rồi, lớn tuổi rồi, không thể so với lúc trước được." Trần Vũ cũng có chút cảm thán.

Cố Ngụy vội vàng nấu cơm, Trần Vũ rửa sạch hoa quả Cố Ngụy thích ăn, cắt thành miếng nhỏ, thả cái dĩa nhỏ vào đĩa. Cố Ngụy có thói quen trước khi ăn cơm sẽ ăn một chút hoa quả, không bị quá no. Nhiều năm như vậy vẫn giữ nguyên thói quen.

Bưng đồ ăn lên bàn, Cố Ngụy ăn hoa quả Trần Vũ đã cắt xong. Nhíu nhíu mày, "Cam hôm nay hơi chua nha."

"Vậy ông ăn hết mấy miếng ngọt đi, chua thì để ở đó, lát nữa tôi ăn."

Cố Ngụy hài lòng híp híp mắt, cười nói, "Được."

Hai người về hưu đã nhiều năm rồi, mỗi ngày trồng một ít hoa, nuôi chim, thời gian trước đều không được thoải mái.

Sau bữa cơm chiều hai người cùng xuống dưới nhà tản bộ, Cố Ngụy đi phía trước, Trần Vũ đi theo sau.

Đột nhiên nhìn thấy phía trước có mấy đứa bé vây quanh một bé gái, Cố Ngụy bước nhanh về phía trước, "Cháu bé? Bị làm sao thế?"

Hai người ở trụ sở cảnh khu, là đơn vị của Trần Vũ. Toàn bộ cư dân ở đây đều là đồng nghiệp hoặc đồ đệ của Trần Vũ, mọi người thân quen vô cùng.

"Cố gia gia, bạn ấy bị trẹo chân, không đứng lên nổi, ông mau xem thử đi!" Mấy đứa nhỏ mồm năm miệng mười tranh nhau nói.

"Đây, đừng sợ,để ông xem thử." Nắm chặt cổ chân cô bé, Cố Ngụy sờ một chút, hẳn là bị lệch xương, vuốt khuôn mặt nhỏ của cô bé, "Có thể sẽ đau một chút, cháu chịu đau một chút được không?"

Gật gật đầu, cắn môi dưới, Cố Ngụy nhẹ nhàng chỉnh lại một chút, chỉ nghe "cách" một tiếng, "Được rồi, cháu bé, cháu đứng lên thử xem còn đau không?"

Cẩn thận đỡ đứa bé đứng lên, "Không đau nữa ạ, cảm ơn Cố gia gia."

"Vậy là tốt rồi, sau này cẩn thận một chút."

Bọn nhỏ lại chạy tới chạy lui đùa nghịch vui vẻ, Cố Ngụy quay đầu tìm Trần Vũ lại không thấy người đâu.

"Tiểu Vũ... Tiểu Vũ..." Gọi vài tiếng cũng không có ai đáp, Cố Ngụy có chút lo lắng. Đi đâu rồi? Từ trước đến nay sẽ không có chuyện không nói một tiếng đã rời đi. Sờ lên túi lại thấy không mang theo điện thoại.

Cố Ngụy nhanh chóng về nhà, kết quả nhà cũng tối đen, Trần Vũ căn bản không trở về nhà. Cố Ngụy tìm điện thoại gọi cho Trần Vũ, loại cảm giác này tựa như lúc còn trẻ, Trần Vũ đi làm nhiệm vụ nên ông không liên lạc được, vạn phần lo lắng.

Tiếng chuông quanh quẩn trong phòng ngủ, Cố Ngụy đẩy cửa ra, chỉ có điện thoại của Trần Vũ. Cố Ngụy có chút hoảng loạn, lại xuống lầu tìm ông khắp nơi, một tiếng sau Cố Ngụy vẫn không tìm thấy người, đành phải trở về nhà.

Cố Ngụy run tay đẩy cửa ra, hi vọng Trần Vũ có thể ở trong nhà chờ mình như thường ngày. Kết quả Trần Vũ vẫn chưa trở về.

Cố Ngụy run rẩy gọi điện cho tiểu đồ đệ của Trần Vũ, thanh âm có chút nghẹn ngào, "Alo, Tiểu Lý à, chú không tìm thấy Trần Vũ."

Tiểu Lý rất nhanh chóng dẫn mấy người anh em tới, "Sư công, chú nói chậm một chút, sao lại không thấy sư phụ đâu?"

Cố Ngụy kể rõ ràng chuyện đã xảy ra, Tiểu Lý đành trấn an ông một lát, "Sư công, chú yên tâm, chú cứ ở trong nhà chờ đã, lỡ như sư phụ trở về thì báo lại cho chúng cháu, chúng cháu ra ngoài tìm, tìm thấy lập tức gọi điện thoại cho chú, có được không?"

Chẳng còn cách nào tốt hơn, Cố Ngụy đành gật đầu. Tiểu Lý kéo theo người ra ngoài tìm, Cố Ngụy ở trong nhà chờ tin tức.

Trần Vũ, ông sau khi trở về tốt nhất là nói cho rõ với tôi. Lúc còn trẻ ở bên ông đã nơm nớp lo sợ, cho tới bây giờ vẫn không để cho tôi được yên tâm! Nước mắt ở hốc mắt rơi xuống từng giọt. Cầu xin ông đấy, mau trở về đi, tôi không mắng ông nữa, chỉ cần ông về thôi.

Đợi mãi cũng không thấy Tiểu Lý gọi lại, ngược lại lại thấy Tiểu Ngô trong bệnh viện gọi. Tiểu Ngô là nhóm thực tập sinh cuối cùng của mình, ngày bình thường cũng hay thường xuyên gặp ông.

Cố Ngụy nhận điện thoại, đè xuống thanh âm nghẹn ngào, "Tiểu Ngô à, sao thế?"

"Sư phụ à, sư công đang ở cổng bệnh viện của chúng ta, cháu hỏi ông sao lại ở đây, ông nói muốn đón sư phụ tan làm, thầy xem..."

"Cái gì? Cháu tìm được ông ấy à, đừng để ông ấy đi, thầy tới ngay đây."

Vội vàng đến cổng bệnh viện, quả nhiên nhìn thấy Trần Vũ đang đứng ở vị trí mà trước đây vẫn thường xuyên đến đợi ông. Trong phút chốc hốc mắt ông liền đỏ lên, chậm rãi đi tới, "Tiểu Vũ à..."

Trần Vũ nghe được tiếng của ông liền cười để lộ dấu ngoặc nhỏ, "Cố Ngụy. anh tan làm rồi. Em tới đón anh về nhà."

Cố Ngụy nhìn sang Tiểu Ngô, "Tiểu Ngô, cảm ơn cháu, về trước đi."

"Vâng, sư phụ, vậy cháu đi trước đây." Hướng về phía Trần Vũ cười cười rồi rời đi.

"Bác sĩ Cố làm việc cả ngày rồi, có mệt không a?"

Cố Ngụy cuối cùng không kìm được, vùi đầu vào vai Trần Vũ khóc nức nở. Trần Vũ giật mình, "Cố Ngụy? Sao thế? Anh đừng khóc mà. Em không phải cố ý đâu, bởi vì có nhiệm vụ nên mới..." Kí ức của Trần Vũ trở về lúc trước, cho rằng Cố Ngụy không vui vì mình đang làm nhiệm vụ. Trần Vũ nhẹ nhàng vỗ lưng ông.

Trút hết sợ hãi trong lòng xong Cố Ngụy lau sạch nước mắt, "Được, không trách em, chúng ta về nhà."

Cố Ngụy gọi điện báo lại cho Tiểu Lý, sau đó hai người nắm tay trở về nhà.

Vừa trở về nhà Trần Vũ đột nhiên tỉnh táo lại, ngơ ngác nhìn Cố Ngụy, có chút bối rối, "Cố Ngụy, tôi, tôi vừa rồi bị làm sao phải không?"

Cố Ngụy chỉ ôm lấy Trần Vũ, "Tiểu Vũ... Tiểu Vũ..."

"Có phải tôi bị bệnh không?"

"Ngày mai chúng ta đi kiểm tra thử được không?"

"Được." Trần Vũ nặng nề gật đầu, ông không thể sinh bệnh được, ông còn phải chăm sóc Cố Ngụy nữa.

Ngày hôm sau Cố Ngụy đưa Trần Vũ đến bệnh viện kiểm tra toàn diện, chuẩn đoán chính xác là mắc chứng Alzheimer. Cố Ngụy sớm nên nghĩ tới, gần đây Trần Vũ vẫn luôn quên tới quên lui, thậm chí tối qua kí ức còn bị hỗn loạn.

Bác sĩ nói lúc trẻ đầu ông từng bị tác động mạnh, trí nhớ sẽ dần biến mất từng chút một, cuối cùng giống như một đứa bé mới ra đời, cái gì cũng không nhớ được.

Cố Ngụy nhất thời cảm thấy hệt như trời sập rồi, Tiểu Vũ của ông a... Làm sao có thể như vậy?

Điều chỉnh lại tâm tình cho tốt, Trần Vũ còn ở bên ngoài đợi ông.

"Thế nào? Bác sĩ nói thế nào?" Trần Vũ có chút sốt ruột, trong lòng nghĩ ra mấy đáp án vô cùng sống động.

"Không sao, bác sĩ nói khả năng bởi vì lúc trẻ tuổi đầu của ông bị tác động mạnh, cho nên có thể xuất hiện sự hỗn loạn của kí ức. Không có vấn đề gì lớn, về nhà nghỉ ngơi tốt là được rồi."

"Thật sao?"

Thật, tôi lừa ông làm gì."

"Vậy là tốt rồi, làm tôi sợ muốn chết, tôi còn có Ngụy ca ca cần chăm sóc, làm sao có thể sinh bệnh đây." Trần Vũ yên lòng, nhưng ông không nhìn thấy hốc mắt của Cố Ngụy đã đỏ lên.

Một tháng sau, thời gian Trần Vũ không tỉnh táo ngày càng nhiều, Cố Ngụy đổi khóa nhà thành khóa vân tay, sợ ông lại quên mang chìa khóa không về nhà được.

Ba tháng sau, Cố Ngụy không dám rời Trần Vũ nửa bước. Trần Vũ thường xuyên lén lút chạy đến bệnh viện của ông, la hét muốn đón ông tan làm.

Một năm sau đó, Trần Vũ đều chẳng nhớ rõ ai nữa rồi. Nhưng chỉ nhớ độc nhất bác sĩ Cố, Cố Ngụy, Ngụy ca ca của ông.

Đi siêu thị vẫn nhớ kĩ mua sữa chua và khoa tây chiên cho Cố Ngụy, trước khi ăn cơm vẫn nhớ rõ phải bổ hoa quả cho Cố Ngụy, nhớ Cố Ngụy thích ăn cay, thích ăn lẩu. Chuyện liên quan đến Cố Ngụy ông hết thảy đều nhớ rõ ràng, thậm chí còn không nhớ rõ tên của mình, nhưng vẫn nhớ tới Cố Ngụy.

Bởi vì, anh là tín ngưỡng của em.

Yêu anh, là bản năng của em.

Cố Ngụy, em sẽ vĩnh viễn ghi nhớ anh.

------------------------------------------------

Nhân dịp bác sĩ Cố comeback nên up chiếc fic edit từ năm ngoái lên =))))

Vừa cảm động vừa soft huhuh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro