[BTKL] Tình Ý Nồng 03.
Thời Ảnh đẩy cửa sổ ra, ánh trăng lớn treo giữa trời đêm. Gió lạnh thổi qua, khiến vạt áo của y bị thổi phồng lên, có chút lãnh ý. Nhưng rất nhanh sau đó, Thời Ảnh được một thân người ấm áp ôm lấy từ phía sau, Bách Lý thân mật hôn lên gáy y. Hai người thực ăn ý, trầm mặc ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ đến tận khi ánh trăng bị mây che khuất.
Bách Lý không biết lấy từ đâu miếng hồng ngọc, đeo lên cổ cho Thời Ảnh. Thời Ảnh cầm tay hắn, Bách Lý nâng miếng hồng ngọc lên, mơ hồ thấy được hồng quang, có thể thấy được một tầng hoa văn hình con rồng nho nhỏ.
"Đây là mẫu thân ngươi để lại cho ngươi?"
"Đúng a, mẫu thẫn nói phải đưa nó cho người quan trọng với ta, hiện tại ta đã tìm được rồi."
Cái đau của thiên lôi đánh lên người y, Thời Ảnh kỳ thật không còn cảm nhận rõ nữa, chung quy vẫn còn nằm trong phạm vi có thể chịu được của y. Y từ trước đến nay luôn cảm thấy sống chết đều đã được an bài. Nhưng có Bách Lý ở đây, y bắt đầu thấy sợ, nếu khi ấy, y thật sự chết đi, sau đó sẽ như thế nào đây.
Thần thức của Thời Ảnh thật ra đã sớm tỉnh táo lại nhưng thân thể bị thương quá nghiêm trọng, người khác nhìn vào vẫn là thấy y đang trong trạng thái hôn mê sâu. Suốt ba ngày, y vẫn biết con rồng ngốc kia luôn ở bên cạnh y. Chờ tất cả mọi người đều rời đi, hắn mới dám cầm tay y. Bách Lý cẩn thận ôm y trong lồng ngực, hôn lên môi y. Lại cảm nhận được Bách Lý thân mật kề trán lại gần trán của y.
Thời Ảnh cảm thấy tim đập nhanh, y bất tỉnh như vậy, Bách Lý nhất định rất lo lắng.
Bỗng nhiên Thời Ảnh cảm nhận được có vài giọt nước rơi trên mặt, lạnh lẽo, tựa như hàn châu mới rơi ra từ trong hồ nước lạnh. Sau đó phát ra âm thanh nghẹn ngào, Bách Lý trả thù bằng cách cắn môi y, cắn xong lại chạm nhẹ vào môi y.
"Ngươi tỉnh lại đi có được không, ta cầu xin ngươi."
Thời Ảnh bỗng nhìn thấy tầng tầng mây mù, y đi về phía trước. Y nhìn thấy sư tôn, chính là cái vị đại thần quan tôn quý của núi Cửu Nghi, trước mặt người là hai chén trà. Người vẫn có phản ứng bình thường, ngẩng đầu nhìn Thời Ảnh, hướng về phía y vẫy vẫy tay. Thời Ảnh liền biết y đã vào thần thức của sư tôn, sư tôn sớm biết y đã tỉnh lại liền triệu thần thức của y đến.
Thời Ảnh hành lễ rồi ngồi xuống, sư tôn đưa trà cho y.
"Ngươi có biết vì sao lúc trước ta lại đem Bách Lý về đây không?"
"Đồ nhi không biết."
"Hắn chẳng phải là cô nhi, phụ thân của hắn ở nhân thế, hiện giờ chính là Ma quân. Mà mẫu thân hắn là Đông hải thần long. Lúc trước ta ở chốn biển hoang vu gặp được hắn đúng lúc mẫu thân hắn vì bảo vệ hắn mà bị hủy đi long châu. Một đứa nhỏ mang dòng máu thần ma hỗn độn như hắn, trong lục giới, ai dám chứa hắn?"
Thời Ảnh uống một ngụm trà, miễn cưỡng nhịn chua xót trong lòng.
"Vi sư năm đó che lại ma khí trên người hắn, dẫn hắn trở về, chính là vì sẽ có ngày con rồng này có thể thay con đỡ lôi kiếp. Nhưng thiên lôi kiếp qua liền không phong ấn được ma khí trên người hắn nữa."
Sư tôn đưa cho Thời Ảnh một chiếc ngân trâm bạc đen tuyền.
"Chủy thủ này chuyên dùng để giết rồng. Con đã qua lôi kiếp, còn có thần mạch, giữ hắn lại chính là tai họa. Ta thấy hắn rất có tâm ý với con, có lẽ con động thủ với hắn, hắn cũng sẽ không hề phòng bị."
Thời Ảnh không tin vào tai mình, ngẩng đầu lên nhìn sư tôn, hai mắt đều đỏ.
"Sư tôn người có biết đối với con Bách Lý có ý nghĩa gì hay không? Hắn có tâm ý với con, con cũng vậy. Cả cuộc đời này con cũng sẽ không làm hại hắn."
Thời Ảnh phất tay áo rời đi, sư tôn ở phía sau nói:
"Con không giết hắn, nhưng trong lục giới cũng không thiếu người muốn giết hắn. Dịch chuyển Phật tháp dĩ nhiên bất ổn, dùng long cốt của hắn có thể trị thương. Chúng ta tồn tại mấy đời chính là để bảo vệ cái này, nếu Phật tháp sụp đổ, mấy tộc yêu ma kia đều sẽ phá phong ấn, nguy hại nhân gian! Thời Ảnh, con cho rằng đại thần quan là cái gì, toàn bộ sinh linh đều ở trên vai con. Trong lòng con, hẳn là cả thiên hạ, chứ không phải chỉ có một người!"
Không biết qua bao lâu, lâu đến mức sương mù kết thành giọt nước rơi trên tay áo. Thời Ảnh hít sâu một hơi, xoay người tiếp nhận chủy thủ, dập đầu ba cái thật mạnh.
"Sư tôn, cầu xin người cho hắn một con đường sống."
Sư tôn thở dài một hơi, phất tay áo đưa Thời Ảnh ra khỏi thần thức.
Bách Lý đã nghĩ tới hàng trăm cảnh tượng khi Thời Ảnh tỉnh lại, nhưng không ngờ rằng khi y tỉnh lại, chuyện đầu tiên làm là cho người đuổi hắn xuống núi. Bách Lý đang bị thương, bởi vì bị động vào vết thương khiến cho miệng vết thương của hắn bị nứt ra, huyết long màu xanh biếc chảy ra. Đệ tử núi Cửu Nghi ngạc nhiên, vây thành một đoàn chỉ trỏ hắn.
Bách Lý không chịu rời đi, đứng ở ngoài sơn môn. Mặc cho mưa lớn ngày xuân rơi xuống, khiến cả người hắn ướt đẫm, Thời Ảnh chống cự đi qua đám người kia, trên tay cầm ô che cho hắn.
Trên mặt Bách Lý đều là nước mưa, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Thời Ảnh.
"Vì sao?"
"Ngươi là người của Ma tộc, núi Cửu Nghi tự nhiên không giữ được ngươi."
"Ta không tin."
"Bắt đầu từ thời khắc ngươi được sư tôn của ta nhặt về đây, lợi ích của ngươi chỉ có một, hiện giờ ngươi đã thay ta chịu lôi kiếp, ta đã là đại thần quan, giữ lại ngươi cũng chẳng còn ích gì. Niệm tình cũ, ta sẽ không giết ngươi, ngươi đi đi. Đi đến đồ tháp Ma tộc ở phía tây."
Lúc nói ra những lời kia, Thời Ảnh hướng thẳng chủy thủ trước mặt Bách Lý, chỉ đứng cách hắn hai tấc.
"Ngươi muốn giết ta?"
"Những lời trước kia, đều là lừa ngươi. Từ nay về sau hai người chúng ân đoạn nghĩa tuyệt, cả đời này không cần gặp lại."
Bách Lý hóa thành rồng, bay hai vòng trên trời rồi mới rời đi. Chiếc ô trong tay Thời Ảnh rơi xuống. Long vương thương xót, cho mưa tầm tã ba ngày ba đêm không ngớt.
Thời Ảnh nhìn thấy Bách Lý chỉ còn là một chấm đen nho nhỏ trên trời, biến mất không thấy nữa. Y sờ sờ miếng hồng ngọc trong ngực mình, cuối cùng hộc ra một ngụm máu tươi, hôn mê bất tỉnh.
Chờ Thời Ảnh dưỡng thương xong mới có người kể cho y nghe, Ma tộc hiện giờ đã cải thiên hoán địa. Lão Ma quân tìm được đứa con bị thất lạc nhiều năm, nhanh chóng đem quân vị truyền cho hắn, vị tân Ma quân này, nghe nói tính khí rất nóng nảy, suốt ngày trưng ra gương mặt anh tuấn lạnh như băng, khiến ai nấy đều sợ hãi.
Thời Ảnh nghe xong liền nghĩ, không phải, hắn ở trước mặt y chưa bao giờ bày ra bộ mặt lạnh lùng. Chỉ là không biết, từ nay về sau, còn ai có thể sờ vào sừng rồng của hắn.
Phật tháp bắt đầu nứt ra từ đỉnh, Thời Ảnh đi về phía trước, nhìn thấy sư tôn, y dập đầu lạy ba cái. Sư tôn không chịu quay đầu nhìn hắn, nhưng đến khi Thời Ảnh rời đi, sư tôn lại hỏi:
"Ngươi quyết định rồi?"
"Tâm đã quyết."
Phật tháp này, được tạo ra từ trăm triệu năm trước để phân chia lục giới, vì thế cũng lập ra thần quan điện Cửu Nghi sơn để trông coi tháp này. Nếu tháp có tổn hại liền có thể xử lý kịp thời.
Thời Ảnh cùng các vị tiền bối khác lấy thần thức tế tháp. Xuất thần thức thật sự là chuyện vô cùng khó khăn, cho dù là kỳ tài như Thời Ảnh cũng phải trải qua cửu tử nhất sinh. Huống hồ sau khi tế tháp, lục giới phân chia, sẽ không còn được thấy Thời Ảnh nữa.
Nhưng Thời Ảnh nghĩ ngợi một chút trong lúc tu bổ Phật tháp, trong lòng thầm nghĩ có đáng hay không. Y có chút hối hận, cho dù phải trở thành tro bay khói tàn, y vẫn muốn một lần nữa có thể lặng lẽ nhìn Bách Lý. Y bất giác cảm thấy có chút may mắn, Bách Lý không biết cũng tốt, hắn hận y cũng tốt.
Hắn đã nói ra tình ý với y, cuộc đời này đối với y cũng không tính là vô nghĩa.
Khi Thời Ảnh nghĩ mình đã chết rồi, hồng ngọc trước ngực lại sáng lên, long văn dường như bao bọc lấy y.
Thời Ảnh tỉnh lại, cảm thấy toàn thân đều đau nhức. Bách Lý ngồi bên bàn, cầm một quyển sách làm bộ đang đọc, nếu không phải quyển sách bị ngược thì trông cũng giống lắm.
"Hôm qua ta... sao ta lại ở đây?"
"Ngươi có biết ngươi đã đem rượu của bản quân ra uống hết không?"
"Vậy ngươi... sẽ đuổi ta đi sao?"
Thời Ảnh muốn xuống giường, vô tình lại động phải vết thương, suýt thì ngã xuống. Bách Lý lập tức đến bên cạnh y, ôm lấy Thời Ảnh, thận trọng đỡ y nằm xuống giường, sau đó cau mày mắng:
"Lộn xộn cái gì!"
Bách Lý xoay người muốn đi, lại bị người trên giường kéo lấy tay áo.
"Đừng đi."
Bách Lý thở dài ngồi xuống: "Ta chỉ đi xem cháo nấu cho ngươi đã được chưa."
Thời Ảnh cầm tay hắn, nhìn chằm chằm Bách Lý một lần nữa, nhìn thế nào cũng không được bình thường lắm. Bách Lý có chút mất tự nhiên quay đầu đi, lại hỏi: "Ngươi nhìn ta làm gì?"
Thời Ảnh theo bản năng thu tay về: "Ngươi rất đẹp, nhìn ngươi thì làm sao?"
Vừa dứt lời, Thời Ảnh liền đỏ mặt. Bọn họ đêm qua, đã sớm cái gì cũng không còn. Ngày hôm qua say rượu, y thật ra cũng không có hoàn toàn say, Bách Lý làm gì y, tất thảy y đều nhớ rõ. Thậm chí lúc uống rượu, Thời Ảnh cũng đã tính toán từ trước.
Y cũng không còn cách nào khác, không ngờ tới có một ngày y lại phải dùng cách này để giữ Bách Lý bên mình.
"Ngươi định khi nào mới nói với ta, thần thức của ngươi vì sao lại dung hòa với Phật tháp?"
"Ta có chút... muốn ngủ rồi."
Bách Lý không thể tức giận, nhưng nhìn thấy dấu hôn trên cổ người kia do sự vô liêm sỉ của hắn mà tạo nên, cái gì cũng không nói được nữa. Đành phải đợi người kia ngủ say, giúp y đắp lại chăn.
Bách Lý vốn định ra ngoài, nghĩ đi nghĩ lại, lại quay trở về, đưa tay phóng đến ấn đường của Thời Ảnh, dò thám thần thức của y.
Trên núi Cửu Nghi, bên bờ sông Thanh Dạ, những ngày ngày ngày đêm đêm thì thầm luyến ái. Hắn cùng y chạy qua cơn mưa lớn, cùng nhau chịu tổn thương, chuyện cũ trước kia lần lượt hiện ra trước mắt.
Lại tới giữa Phật tháp, thần thức của Thời Ảnh đau nhức.
Mặc dù sợi dây hồng ngọc kia bảo vệ mạng của y, nhưng thần thức của y cũng đã dung nhập với Phật tháp, y hiện tại so với phàm nhân không khác gì nhau. Điểm duy nhất bất đồng chính là bởi vì thần thức nhận chủ, cho nên Thời Ảnh cùng Phật tháp hòa thành một thể, chỉ cần Phật tháp còn tồn tại, Thời Ảnh sẽ không tiêu tán.
Bách Lý cúi đầu hôn lên trán Thời Ảnh, y rơi vào trong mộng, ở trong mộng giống như trở lại ngày ấy trong núi Cửu Nghi. Chính là lần đầu, Thời Ảnh bung dù chen qua đám người, che mưa cho Bách Lý.
Mưa lớn lại nổi lên, ô giấy dầu bay lên tầng mây trên đỉnh núi, cuối cùng biến mất trong mây.
end.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro