[BTKL] Tình Ý Nồng 02.
Trí nhớ của Thời Ảnh vẫn còn rất tốt, nhưng y không nghĩ lại nhớ lâu tới mức này, nhớ rõ từng chi tiết lần đầu tiên y gặp Bách Lý. Khi đó y chỉ vừa mới mười tuổi, y theo thần quan vào núi Cửu Nghi, trở thành đại đồ đệ của đại thần quan trong thần quan điện.
Gần đây đại thần quan xuống trần thế, không biết khi nào mới trở về, cho nên mọi người trong núi Cửu Nghi đều phân tán. Giờ học mỗi ngày của Thời Ảnh kết thúc, y đi đến sơn môn, nhặt được một hòn đá được buộc bằng một sợi chỉ vàng. Mới vừa nhặt lên liền bị một đám tiểu đệ tử vây quanh, đứng đầu là người có đôi mắt đỏ: "Thời Ảnh, chúng ta đều biết ngươi là đồ đệ của đại thần quan, bình thường có cái gì tốt đều là ngươi có đầu tiên, nhưng đây là hòn đá ta mang từ nhà đến, ngươi cũng không thể cướp đi như vậy."
Những người khác không nói gì nhưng cũng nhỏ giọng phụ họa theo. Thời Ảnh phất tay áo, đưa hòn đá trả lại hắn: "Ta chỉ là nhặt được." Thời Ảnh quay đầu rời đi, tuy bình thường sư tôn vẫn luôn khen ngợi y chững chạc, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, bị ủy khuất cũng sẽ khó chịu, buồn bã giống như những đứa trẻ khác.
Thời Ảnh ngồi xổm bên một dòng suối trong vắt rơi lệ, một bàn tay đột nhiên xuất hiện bên cạnh y, cầm hòn đá đưa cho y: "Ngươi đừng khóc, ta tặng ngươi viên đá này có được không?"
Thời Ảnh đứng ngây ngốc nhìn nam hài xa lạ kia. Nam hài kia thấy y không có phản ứng gì, cắn cắn môi, bộ dạng như quyết định một chuyện gì lớn lao lắm, lấy cái mũ trên đầu xuống, để lộ ra trên trán có hai chiếc sừng rồng nhỏ màu đen: "Này, cùng lắm thì ta cho ngươi sờ chiếc sừng rồng của ta, nữ nhi bọn họ đều nói sừng rồng của ta lớn lên sẽ rất đẹp."
Dứt lời, còn không đợi Thời Ảnh phản ứng gì, nam hài đã cầm tay Thời Ảnh đặt lên sừng rồng của mình, còn rất ngoan ngoãn để y cọ cọ lên cái sừng. Nam hài vẫn chỉ là một con rồng nhỏ, sừng rồng không quá cứng, sờ lên có điểm giống với một tảng đá trơn nhẵn.
Sau này Thời Ảnh mới biết đây là con rồng sư tôn mang về lúc hạ giới, nói là nhặt được ở nơi biển hoang vu, không tìm thấy cha mẹ cùng tộc nhân của hắn, đành phải mang về núi. Mặc dù sư tôn chưa từng nói nhưng Thời Ảnh biết sư tôn thấy hắn là người cô đơn, cho nên vẫn luôn muốn tìm cho hắn một người bạn.
Tiểu long kia nói tên của hắn là Bách Lý, Bách Lý Hoằng Nghị.
Sau ngày hôm ấy Bách Lý ngày ngày ở sơn môn núi Cửu Nghi, bồi y học tập tu hành. Tuy rằng đại đa số thời gian đều biến thành rồng nhỏ, trốn ở dưới bàn học của Thời Ảnh ngủ gật, mùa đông thì trốn trong áo choàng của Thời Ảnh. Cứ như vậy, mấy cái bốn mùa qua đi, núi Cửu Nghi cũng bị tuyết bao trùm mấy lần. Bách Lý chứng kiến Thời Ảnh từng bước từng bước trở thành vị thần quan trẻ tuổi nhất của núi Cửu Nghi.
Thời Ảnh muốn tiếp nhận chức vụ đại thần quan cần phải trải qua chín đạo lôi kiếp. Sau chín đạo lôi kiếp, sống hay chết, ai cũng không lường trước được. Thời Ảnh lần đầu tiên thấy cuốn sách cổ sư tôn viết, nhìn sang con rồng ngốc đang ngủ ngon lành, yên lặng đêm cuốn sách cất đi, Bách Lý cũng không biết được y cất ở đâu.
Theo lịch lôi kiếp ngày càng đến gần, Thời Ảnh bắt đầu mất ngủ. Y cùng Bách Lý vẫn ở lại nơi cũ trong thần điện, chỉ có một bức bình phong qua loa ngăn cách giữa hai chiếc giường. Tuy rằng bọn họ đều trưởng thành rồi nhưng Thời Ảnh cùng Bách Lý chưa từng bàn đến chuyện phải chuyển đến nơi khác.
Thời Ảnh biết Bách Lý rất dễ ngủ nhưng ngủ không sâu, mỗi lần y trở mình đều phải thật cẩn thận. Y mất ngủ đại khái cũng năm sáu ngày rồi. Có một tối Bách Lý bế Thời Ảnh lên giường, dính chặt lên người Thời Ảnh.
Bách Lý hỏi y: "Ngươi không ngủ được vì sao không nói với ta?"
Thời Ảnh trầm mặc không nói.
Bách Lý vẫn hệt như lúc nhỏ, cầm tay Thời Ảnh đặt lên trán mình, hắn bây giờ đã có thể tự do khiến cho cái sừng lúc ẩn lúc hiện. Bình thường vì không tiện nên đều giấu đi. Lúc này Bách Lý lại đem sừng rồng hiện ra, sừng rồng của Bách Lý đã cứng cáp hơn nhiều so với trước đây.
Đã cứng cáp hơn rất nhiều, còn có những vảy đen nhỏ bao quanh. Thời Ảnh sờ sờ sừng rồng của hắn, Bách Lý dùng một tay lấy ôm y vào lồng ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng Thời Ảnh
"Sờ đi, sừng rồng của ta không phải ai cũng có thể xem, có thể sờ đâu."
Thời Ảnh bị ôm lấy, mặt đỏ ửng, muốn đẩy hắn ra, Bách Lý lại ôm càng chặt: "Hai chúng ta đều là nam nhân, ôm một cái thì làm sao? Ngủ nhanh đi." Thời Ảnh không thoát ra được vòng tay của hắn, đành phải nghe theo hắn. Nằm gọn trong lòng Bách Lý, tay vẫn chạm vào sừng rồng của hắn, từ từ đi vào giấc ngủ.
Y không tính ngày lôi kiếp đến nữa, Thời Ảnh nói với Bách Lý, y cần một gốc cây trên núi có thể ngưng tụ nguyệt thần cây cỏ. Trời cao cách núi Cửu Nghi ngàn vạn dặm, cho dù Bách Lý biến thành rồng cũng phải ba ngày mới có thể quay về. Thời Ảnh cảm thấy vậy cũng đủ rồi. Nếu may mắn độ kiếp thành công, vậy thì tất thảy đều tốt. Nhưng nếu như xui xẻo không thể chống đỡ nổi, Thời Ảnh cũng không trách cứ điều gì, có trách thì trách mệnh mình không tốt. Chỉ là lo lắng sau này con rồng ngốc trở về không có chỗ ngủ, không có ai nhớ mang nó về.
Nhưng nhất định không thể để hắn thấy mình rời đi, Thời Ảnh cảm thấy tất thảy đều đáng giá.
Bách Lý tất nhiên không có lý do gì để từ chối, hắn xuất phát trước một ngày, Thời Ảnh nói phải đi một chuyến đến Thanh Dạ Cốc, nơi đó cây cỏ trải dài, đồi núi bạt ngàn, ánh trăng chiếu rọi xuống, đến lúc đó sẽ gặp hào quang lấp lánh. Thanh Dạ Cốc này cách núi Cửu Nghi không gần, Bách Lý hóa thành rồng cùng Thời Ảnh ở trên lưng bay lên trời.
Thời Ảnh ngồi trên lưng hắn, bay qua một vòng trăng tròn, nhìn xuống, là dải mây nhàn nhạt và con sông uốn lượn, ánh trăng màu bạc in lên mặt sông.
Thời Ảnh đột nhiên cảm thấy thời gian này quá ngắn, nếu có thể dài hơn một chút thì tốt rồi.
Bách Lý đưa Thời Ảnh nhẹ nhàng đặt trên cỏ, lại làm bộ không biết hỏi y: "Ui cha, cảnh sắc ở đây thật sự đẹp quá, khó trách có mấy vị sư muội của ngươi ước mong được tới nơi này."
"Ta là lần đầu tiên đến."
Bách Lý có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng mắt Thời Ảnh: "A a, ta cũng vậy, lần đầu đến đây."
Thời Ảnh đi theo hướng có huỳnh thảo, Bách Lý đi theo sau y: "Nghe nói Thanh Dạ Cốc trước kia cây cỏ cũng không thể sinh sống, có một vị nữ thần hạ phàm, yêu một vị hiệp khách ở nhân gian. Hai người ở sông Thanh Dạ ước định cùng nhau. Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, vị thần tính ra được sinh mệnh của ái nhân sẽ có một kiếp nạn, muốn chịu nạn này thay hắn. Nhưng nàng có xoay chuyển đất trời tìm cách cũng vô dụng, vị hiệp khách lên kinh bị người khác hãm hại. Vị thần kia từ đó không chịu rời đi, ngày ngày canh giữ ở sông Thanh Dạ chờ đợi ái nhân trở về, nước mắt của người hóa thành huỳnh thảo, muốn chiếu sáng để ái nhân tìm được đường trở về."
Thời Ảnh nghe xong câu chuyện hắn kể, trầm mặc hồi lâu, y hỏi Bách Lý: "Vận mệnh như vậy, thánh thần cũng không cải mệnh được." Bách Lý không biết lấy từ đâu ra một vò rượu, ngửa cổ lên đối diện với ánh trăng uống một ngụm: "Ta tuyệt không tin mệnh, nếu vận mệnh bất công, ta liền muốn cùng vận mệnh đấu một trận."
Thời Ảnh nói: "Vậy ngươi đấu phía trước, y phục của ngươi đấu cùng con bọ đậu trên đó."
Bách Lý nghe xong lập tức nhảy dựng lên, vuốt ống tay áo, bộ dạng giống như một tên điên.
Thời Ảnh cười nằm xuống đất: "Lừa ngươi đó."
Bách Lý biết được tử huyệt của Thời Ảnh, bên trái đai lưng của y dễ dàng bị tấn công. Vì thế Bách Lý lập tức đè lên Thời Ảnh, gãi gãi đai lưng: "Giỏi lắm, còn dám trêu chọc ta, ta cho ngươi nếm mùi lợi hại."
Bọn họ lăn lộn trên bụi cỏ, Thời Ảnh bị gãi, cười đến chảy nước mắt, Bách Lý nói: "Ngươi gọi ta một tiếng ca ca, ta sẽ tạm tha cho ngươi." Bách Lý chính là đang lợi dụng chiếm tiện nghi, đợi lát nữa tạm tha cho y.
Thời Ảnh nằm dưới thân Bách Lý, ngửa đầu nhìn hắn, tứ phía đều là những ánh sáng nhỏ vây quanh, chiếu sáng nơi đuôi mắt bị đỏ của y: "Ca ca, tha cho ta đi."
Trăng tròn treo cao, nước sông Thanh Dạ lẳng lặng chảy xuôi, huỳnh thảo sớm đã bị hai người đan vào nhau đến khó tách rời.
Tiễn Thời Ảnh tới sơn động, Bách Lý quay đầu nhìn xung quanh xem có người nào không, đặt lên môi Thời Ảnh một nụ hôn: "Ngươi có nhớ không? Lần đầu tiên ta gặp ngươi là ở đây." Thời Ảnh ôm mặt hắn, hôn lên môi thật sâu.
"Ta nhớ rõ."
Nhìn thấy bóng dáng Bách Lý xa dần, mãi đến tận khi không nhìn thấy nữa, Thời Ảnh sờ sờ mặt mình định thần.
Cùng ngươi có quan hệ tình cảm, ta cái gì cũng đều nhớ rõ.
Chín đạo thiên lôi kiếp thật sự đã đến, Thời Ảnh lúc này mới cảm thấy bản thân lừa Bách Lý thật sự không có gì sai. Hiện tại mới là đạo thứ ba, Thời Ảnh đã mơ hồ cảm nhận được thần hồn bất ổn. Đạo thứ tư thiên lôi hạ xuống, Thời Ảnh nếm được máu tươi từ miệng chảy ra. Đạo thứ năm đánh trúng Thời Ảnh, y không trụ được nữa, nếu có thể gặp lại Bách Lý thì tốt, muốn cùng hắn trò chuyện, muốn nói với hắn: thật sự đau quá.
Đạo thứ sáu đánh ra, Thời Ảnh gần như mất đi ý thức. Chuẩn bị tiếp nhận mấy đạo thiên lôi cuối cùng, Thời Ảnh đột nhiên thấy những đám mây từ xa hợp lại thành một bóng đen trên đầu y, thay Thời Ảnh tiếp nhận ba đạo thiên lôi cuối cùng.
Chín đạo thiên lôi kiếp qua đi, bầu trời một lần nữa khôi phục ánh sáng ban đầu, núi Cửu Nghi có vô số chim bay cá nhảy đều xuất động, thần quan điện từng người một đều chúc mừng tân đại thần quan.
Thời Ảnh cảm nhận được có người bế mình lên, là mùi hương quen thuộc khiến cho y vô cùng an tâm. Y rơi vào trạng thái hôn mê, nắm vạt áo của người nọ.
"Con rồng ngốc."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro