Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[BTKL] Hợp Hoan.

Nhất bái thiên địa

Hoàng hôn buông xuống, tiếng thị nữ gõ mõ báo giờ Dậu truyền tới, nói là lão thái thái mời thiếu gia đến dùng bữa tối, Bách Lý Hoằng Nghị vừa sai người châm đèn lên, trong tay cầm tông chỉ nhìn về phía người vừa tới, thần sắc chưa tan, lão thái thái là người chăm sóc cho hắn nhiều năm, tất nhiên phải đến gặp người, cũng biết chẳng có chuyện gì hay ho cả, lúc này nhìn mặt thiếu gia lãnh đạm, hướng về phía hắn khẽ chào, cười nhẹ nhàng khuyên nhủ.

"Thiếu gia, sáng nay Hạ Phúc đường đưa tới mấy hộp hạt sen tươi, nói là mùa hạ đầu tiên ra hạt, vừa sạch vừa ngọt, lão thái thái biết người thích canh hạt sen, cố ý sai người chuẩn bị, chỉ chờ người qua nếm thử."

Phù Cẩm một bên nói một bên cẩn thận nhìn sắc mặt chủ nhân, thấy chủ nhân nghe thấy canh hạt sen liền giật mình chớp mắt một cái, sau đó đặt sách xuống, đứng dậy sửa lại y quan, hơi gật đầu ra hiệu.

"Đi thôi."

Bách Lý Hoằng Nghị bình thường thích màu trắng, trừ quan phục ra, sau khi hồi phủ đều thay bạch y, hôm nay cũng thế, cổ tròn bạch bào tay bó, vân hoa không nhiễm trần thế, đến chỗ lão thái thái hành lễ, lão nhân gia phú quý thanh nhã mặt mũi hiền lành, tay quấn tràng hạt, gọi một câu "Nghị Nhi", Bách Lý Hoằng Nghị tiến thêm một bước, lão thái thái dò xét hắn một hồi, hai đầu lông mày càng nhăn lại, bộ dáng lo âu.

"Nghị nhi lại gầy hơn trước rồi."

"Gần đây trong triều rất nhiều công vụ, tôn nhi muốn trở về tiếp tục sửa chữa tông chỉ."

Lời vừa nói ra, lão thái thái dường như hơi nghẹn họng, than nhỏ một tiếng, tôn nhi này của bà từ nhỏ đã thông minh lương thiện, sáu tuổi đã hạ bút thành chương, chỉ cần là đã từng đọc qua điều gì trong sách đều sẽ không quên được, theo năm tháng trưởng thành càng ngày càng tốt hơn, chỉ là tâm tư của ông cụ non này quá nặng, năm ngoái sau khi đại ca hắn qua đời đã trầm lặng đi không ít, cả ngày chẳng thấy cười nữa,  đối với người nào cũng mặt lạnh kiệm lời, lúc này chắc là đoán được ý đồ của bà, còn chưa đợi bà mở miệng nói gì đã ngăn trước một bước đòi trở về.

Đang lúc nói chuyện thì đồ ăn đã được hâm nóng đặt trên bàn, lão thái thái tạm thời coi như bỏ qua, bà cháu hai người lẳng lặng ăn mấy món ăn tinh tế trên bàn, cuối cùng cũng chẳng ăn được mấy miếng, mang theo tâm sự riêng, cho đến khi lão thái thái đặt đũa xuống, Bách Lý cũng lập tức buông đũa theo, đây là quy củ.

"Canh hạt sen của thiếu gia."

Nha hoàn đem bát ngọc men trắng đặt lên bàn, hắn liền múc một thìa uống một ngụm lại một ngụm, hắn biết tổ mẫu đang nhìn hắn, ánh mắt ôn hòa yêu thương rơi trên người hắn, hắn cảm thấy không được dễ chịu lắm, phiền muộn từ đáy lòng mơ hồ xông ra.

Hắn không phải thiếu gia, hắn là Nhị thiếu gia, nhưng đại ca chết rồi, từ nay về sau trên dưới trong phủ chỉ có một vị thiếu gia, Bách Lý Hoằng Nghị.

"Các ngươi lui xuống đi, ta có mấy lời muốn nói với Nghị Nhi."

Vẫn phải đối mặt, lòng Bách Lý Hoằng Nghị trầm xuống, đã thấy tổ mẫu tự mình đứng dậy tiến về phía hắn, hắn liền vội vàng đứng lên đỡ lấy người, đưa tay đỡ lấy lão nhân gia đã gần đất xa trời, ánh nến chiếu rọi lên mái tóc hoa râm của người, thái dương và đuôi mắt nhăn nheo đều đang nhắc nhở Bách Lý Hoằng Nghị, sinh mệnh của vị lão nhân gia này đã đi đến cuối rồi.

"Chuyện kia, là tổ mẫu sai rồi, tổ mẫu không nên..."

"Không, người..."

"Để ta nói hết đã!"

Cây gậy khắc hoa nện xuống mặt đất, cũng nện vào lòng Bách Lý Hoằng Nghị.

"Ép con thành thân với tẩu tẩu, chung quy đã ủy khuất con, Nghị nhi của ta, lừa con uống rượu để con hoan hợp cùng Thời Ảnh, ta biết con trách tổ mẫu, có đúng không?"

Bách Lý Hoằng Nghị không nói lời nào, rũ mắt trốn tránh tổ mẫu, đôi mắt đục ngầu của đối phương ngấn nước, khó tránh khỏi khiến người động lòng trắc ẩn.

"Thời Ảnh vô tội, rượu kia con uống một chén, tự nhiên y cũng uống một chén."

"Nhưng y phải giữ đạo phu phu, trong lúc y đang chịu tang cho đại ca lại mang thai đứa con của em chồng, cho nên con không thể không thành thân với tẩu tẩu, không thể không cần đến hài tử này!"

Bách Lý Hoằng Nghị tựa hồ như đè ép cuống họng mà quát lên, ánh mắt băng lãnh như lửa đốt cháy, thống khổ lại bất lực mà nhìn tổ mẫu rơi lệ, bất quá hắn mới vừa hai mươi tuổi, đột nhiên gặp phải biến cố lớn trong đời lại còn là do người thân nhất một tay sắp đặt, hắn chỉ có hai người thân duy nhất, đại ca đi rồi, tổ mẫu lại muốn hắn cưới tẩu tẩu, thật buồn cười đến tột cùng, hai người bái đường thành thân còn chẳng cần phải ra khỏi cửa phủ, vốn đều là người một nhà, chỉ có điều là thay danh phận thôi, không cần kiệu tám người khiêng, không cần ngựa to, không cần mũ phượng khăn quàng vai, không cần kèn đón dâu, hắn đứng tại Tiền đường, Thời Ảnh cầm quạt tròn trong tay che đi gương mặt xinh đẹp.

Không ai biết đây là lần đầu tiên trong đời Bách Lý Hoằng Nghị mặc hồng y, hỉ phục của hắn và Thời Ảnh đều là gấp gáp may, không được tinh tế lắm, đường đường là công tử thế gia, việc hỉ sự qua loa thế này cũng là lần đầu tiên xuất hiện trong thành Lạc Dương, hắn vẫn là người được không ít quý nữ hầu môn, tiểu thư quan gia cực kỳ yêu thích, thầm thương ái mộ Bách Lý Hoằng Nghị, bình thường không biết có bao nhiêu người hâm mộ Bách Lý công tử, bây giờ hắn lại thành thân với tẩu tẩu quả phu nhà mình, đây quả thật là một tin lạ.

Kỳ lạ hay không Bách Lý Hoằng Nghị cũng không thèm để ý, hắn chỉ không qua được lòng mình, y để tang đại ca qua đời còn chưa được một năm, kỳ giữ đạo phu phu còn chưa qua, tẩu tẩu của hắn cũng đã mang giọt máu của hắn, huống chi nhân sinh đại sự cả đời y cứ qua loa như vậy, nói không thèm để ý là giả, không thoải mái là thật.


"Nhị bái cao đường___"

Ngữ điệu kéo dài, Bách Lý Hoằng Nghị cúi người, thoáng nhìn thấy gương mặt đằng sau quạt tròn của người bên cạnh, khóe mắt rõ ràng đã rơi xuống một giọt nước mắt, một giọt nước mắt to bằng hạt đậu, Bách Lý Hoằng Nghị chưa từng thấy người này rơi lệ, trên mặt không vui không buồn, nước mắt nơi khóe mắt bất luận là so với người nào đều lớn hơn.

Thật sự rất lớn, Bách Lý Hoằng Nghị nghĩ thầm, nếu giọt nước mắt ấy rơi xuống đất sẽ như thế nào, hắn cúi đầu nhìn xem, lại không tìm được giọt nước mắt kia, sau lưng đã truyền đến hỉ lệnh phu thê giao bái, Bách Lý Hoằng Nghị ngồi dậy quay mặt hướng về phía Thời Ảnh, đôi uyên ương thêu trên quạt tròn che đi gương mặt y, hắn cái gì cũng không nhìn thấy, càng không biết đối phương còn khóc hay không, rơi giọt nước mắt lớn như nào.

Tân nhân được đưa vào động phòng, bọn hạ nhân đi theo sau lưng hai người, lặng lẽ nghị luận vài câu, chỉ nói bóng lưng của hai người nhìn qua rất tương xứng, thật xứng đôi.

Bách Lý Hoằng Nghị càng cảm thấy buồn cười hơn, bọn họ sẽ không động phòng, cũng không thể động phòng, Thời Ảnh đang hoài thai, trong bụng có hài tử của hắn, dù hiện tại bụng còn bằng phẳng, nhìn không ra nơi đó đã mang một sinh mệnh, nhưng từ đầu chí cuối hắn không nghĩ rằng đối phương vừa vào cửa đã buông quạt tròn xuống, sau đó trực tiếp cởi bỏ hỉ phục, lộ ra tang phục trắng thuần, rủ mắt không nhìn hắn, lạnh giọng gọi một câu, Nhị thiếu gia.

Từ lúc đại ca qua đời, đã lâu rồi không ai gọi hắn là Nhị thiếu gia, Bách Lý Hoằng Nghị sửng sốt một chút, đuôi lông mày khẽ giật, vẻ mặt lãnh đạm không còn xuất hiện trên gương mặt, đáng tiếc Thời Ảnh không thấy được, y vẫn mở miệng tiếp tục nói.

"Là ta liên lụy ngươi, ngươi yên tâm, sinh hạ hài tử xong ta sẽ tự xin một lá hưu thư, hài tử thuộc về Bách Lý gia, ta tự khắc sẽ rời đi."

Bách Lý Hoằng Nghị trầm mặc nhìn Thời Ảnh, hắn biết đại ca từ nhỏ thể yếu, thân thể không tốt, mặc dù cùng tẩu tẩu thành hôn không lâu, nhưng cũng có chút thời gian. Thẳng đến khi uống phải chén hoan hợp kia, hai người sau khi hoan lạc một trận với nhau, Bách Lý Hoằng Nghị mới biết Thời Ảnh chưa hề bị đánh dấu, y là một Khôn Trạch chưa có Càn Nguyên (*) đánh dấu, làm Đại phu nhân của Bách Lý phủ, lại là một người trẻ tuổi, quả thực là hoang đường đến cực độ.

(*) Khôn Trạch: Omega; Càn Nguyên: Alpha

Đương nhiên, càng hoang đường hơn người đánh dấu y không ai khác chính là hắn, em chồng của y.

Bách Lý Hoằng Nghị nhớ tới đêm đó điên loan đảo phượng nhất thời không nói gì, Thời Ảnh thấy hắn không đáp lời, lúc này mới giương mắt nhìn đối phương, đôi mắt thụy phượng cực đẹp, không chút gợn sóng, nhưng Bách Lý Hoằng Nghị có thể trở nên mị người thế nào, chuyện phát sinh đêm đó hết thảy đều mơ hồ, nhưng y từ đầu đến cuối đều nhớ đôi mắt này, dáng vẻ của đôi mắt lúc động tình, rất đẹp.


Bách Lý Hoằng Nghị quay người rời đi, bước chân rất nhanh, góc áo phồng lên, ngược lại giống như đang chạy trốn, sau đó mấy tháng hắn chưa từng đặt chân đến Đông Uyển, cũng chưa từng ở lại cùng phu nhân.

Bách Lý Hoằng Nghị sợ đôi mắt kia, nhưng dù sao nghĩ đến đôi mắt kia, đôi mắt đã xuất hiện trong mơ của hắn, khi thì là hàm chứa xuân tình, khi thì lãnh đạm như tuyết, khi thì rơi xuống một giọt nước mắt, khiến hắn tâm phiền ý loạn, cũng không biết làm sao cho phải.

"Nghị nhi, cả một đời người dài như thế, y chung quy cũng là phu nhân của con, trong bụng... cũng là hài nhi của con, coi như cái người làm tổ mẫu này xin con một lần, đi thăm y một chút đi.

Bách Lý Hoằng Nghị trầm mặc, lại không qua loa tắc trách.

Đường hành lang uốn lượn một đoạn tiếp một đoạn, Bách Lý Hoằng Nghị chắp tay sau lưng, hạ nhân đi bên cạnh mang theo đèn lồng, cùng một tiểu tử đằng sau trao đổi ánh mắt, chủ nhân nhà mình là muốn đến chỗ phu nhân, lão phu nhân xuất mã quả là lợi hại.

Bách Lý Hoằng Nghị dọc theo con đường đá qua hai bức tường, thời tiết đang lúc nóng nhất, bên cạnh thân cây chi lan ngọc thụ thấp thoáng có tiếng côn trùng và tiếng chim kêu vang, hắn trông thấy Đông Uyển thắp đèn, bước chân có chút khựng lại, tay đặt sau lưng siết thành quyền, nhẹ nhàng nắm lấy, không để cho người đằng sau phát giác, vẫn là hướng về Đông Uyển, thị nữ canh cửa không cho phép hắn tiến vào.

"Thiếu, thiếu gia, không có phu nhân cho phép, người không thể vào!"

"Càn quấy! Phu nhân là phu nhân của ta, ngay cả thiếu gia ngươi cũng dám cản?"

Bách Lý Hoằng Nghị chưa từng nghĩ y lại gọi một tiểu nha hoàn chặn cửa, lông mày nhăn lại nhìn về phía cửa gỗ khắc hoa, ước chừng chỉ thắp một ít nến, trong phòng mờ nhạt, nhìn không chân thực, trực tiếp đẩy thẳng cửa ra, tiểu nha hoàn đành phải hướng vào trong phòng gọi một tiếng phu nhân, thiếu gia tới, Bách Lý Hoằng Nghị vừa đi vào nội các liền ngửi thấy mùi thơm lạnh lẽo, là tín hương (*) của Thời Ảnh.

(*) tín hương: pheromone

"Cút ra ngoài!"

Vừa lạnh lùng vừa nghiêm khắc khiển trách, lập tức có một vật gì đó ném xuống chân Bách Lý, là một tách trà sứ, của hồi môn của Thời Ảnh lúc tân hôn, là lão thái thái tặng, nước trà vẩy ra, làm ướt áo choàng, Bích Loan Xuân thượng hạng cứ như vậy làm ướt vạt áo Bách Lý Hoằng Nghị, vẫn còn là chồi non xanh mới.

Bách Lý Hoằng Nghị không nói chuyện, tín hương của Thời Ảnh trong phòng càng thêm nồng đậm, mùi trên người y nguyên bản chỉ nhạt như mùi khói, cùng với y, hương khí đều lạnh mà nhạt nhẽo, làm một Khôn Trạch, dạng hương khí này thực sự không có tính hấp dẫn người khác, nhưng ở cùng với Bách Lý Hoằng Nghị, Thời Ảnh phát hiện tín hương của mình càng dễ xuất hiện hơn, ngay cả nha hoàn cũng nói mùi này của phu nhân rất dễ ngửi, giống như mùi tuyết mai, lại như mùi sen sau mưa, rất thanh nhã.

Thực ra chẳng qua là đã bị nhiễm cả tín hương mùi cỏ cây của Bách Lý Hoằng Nghị, cỏ cây vô tâm, Bách Lý Hoằng Nghị cũng vô tình

Màn che chỉ buông xuống một nửa, không ai biết Thời Ảnh chật vật thế nào, từ lúc mang thai, thân thể của Thời Ảnh trong vòng một đêm dường như nhạy cảm gấp trăm lần so với trước kia, y là một Khôn Trạch, thân thể tự nhiên phát sinh biến hóa, mỹ nhân xinh đẹp duyên dáng, nhũ hoa lộ ra, lộ ra vẻ kiều diễm ẩm ướt bên trong.

Mà Thời Ảnh căm ghét bộ dạng này của mình, dù gương mặt của y trong gương đồng lạnh lùng, nhưng trong mắt vẫn xuất hiện ánh sáng dịu dàng như cũ, giống như mẫu thân đã nói với y như thế, hàm chứa câu từ, y là dành cho nam nhân dùng, lấy việc được phu quân sử dụng là niềm vui, da của y dần dần mịn màng, sờ lên chỗ nào cũng thấy mềm mại, cũng là để cho Càn Nguyên hưởng thụ, đáng hận nhất chính là địa phương ở dưới thân kia, hơi một tí liền ướt, hít một ngụm khí, Thời Ảnh chưa từng động vào, cố kìm nén chờ cơ thể không còn khó chịu nữa mới gọi nha hoàn lấy tiết khố mới để thay.

Tình huống như đêm hôm nay không phải lần đầu, Thời Ảnh biết Khôn Trạch khi đang mang thai cần có Càn Nguyên bên cạnh làm bạn, cần tín hương của đối phương trấn an, nhưng Thời Ảnh không cần, lý trí và lòng tự trọng của y không cho phép y cần tín hương của Bách Lý Hoằng Nghị làm bạn, nhưng thân thể y không khống chế được, tựa như khi giao hoan đêm đó, chỉ nghe theo bản năng tình dục, khát vọng Càn Nguyên đến thỏa mãn y.

Bụng dưới của Thời Ảnh đã lộ rõ, y liền dùng đai lưng quấn lại một tầng lại một tầng, nóng bức khó chịu, bọn hạ nhân bên ngoài đều mặc lụa mỏng, nhưng ngay cả trong phòng Thời Ảnh cũng mặc ngoại bào, cứ như vậy căn bản không ai nhìn ra y đã mang thai năm tháng, bất kể có người hay không, Thời Ảnh cũng đều không muốn nhìn thấy dáng vẻ bụng mình đã lớn hơn, nhìn thấy y lại nhớ đến dáng vẻ mình từng đắm chìm trong bể dục, dưới thân nam nhân mở rộng hai chân, dung túng đối phương tiến vào trong cơ thể y, chiếm hữu y, hưởng thụ y, đem y trở thành vật sở hữu.

Chỉ là chuyện phát sinh đêm nay càng khiến cho Thời Ảnh khó mà mở miệng, y có dấu hiệu bị tắc sữa, mà khi Bách Lý Hoằng Nghị bước vào gian phong này, thân thể y liền mẫn cảm khi ngửi thấy tín hương của đối phương, mùi cỏ cây quen thuộc, cũng mang theo một cỗ khí lạnh, nhưng khác với Thời Ảnh, khí lạnh của Bách Lý Hoằng Nghị giống như tảng đá thô cứng, khi bao bọc Thời Ảnh, giống như hòn đá đụng vào băng cứng.

Ngực căng trướng khiến y đau đớn, dâm thủy phía dưới chảy ra ướt nhẹp tiết khố, Thời Ảnh cử động một chút không chịu được, chỉ có thể quát lớn đối phương mau cút ra ngoài.

Nhưng Bách Lý Hoằng Nghị không quay người vội vàng rời đi như đêm tân hôn, ngược lại tiếp tục đi về hướng màn, tín hương của Thời Ảnh ôm lấy hắn, Khôn Trạch thuộc về mình tỏa ra một khí tức mê người, dụ dỗ Càn Nguyên rơi vào cảm giác dễ chịu, tín hương của Bách Lý Hoằng Nghị trong giây lát cũng phóng thích, dường như tỏa ra cả căn phòng, Thời Ảnh bị khí tức hung mãnh vương vấn quanh người, theo bản năng rên nhẹ một tiếng, tiếng nói lộ ra ý không thể kiềm chế được.

"Cút, cút!"

Một giây sau màn che bị kéo ra, lộ ra gương mặt ửng hồng của Thời Ảnh, khóe mắt đã chảy ra nước mắt long lanh, mấy tháng không gặp, y càng trở nên đẹp hơn, khuôn mặt tinh xảo tuyệt luân lộ ra đặc biệt đẹp, xinh đẹp không giống tục vật nhân gian, một nửa tóc duỗi sau lưng, so với ngày thành hôn hôm đó đã dài ra không ít, có thể rũ xuống gối uyên ương, Bách Lý Hoằng Nghị hơi sửng sốt, tựa như bị bộ dáng của người trước mắt làm cho rung động, nhìn bạch y y mặc trên người, nhíu mày lại trách móc.

"Ngươi muốn làm mình nóng chết để nhanh chóng xuống dưới theo đại ca ta sao, cũng quá ngốc rồi."

"Cút!"

Thời Ảnh giống như sẽ chỉ nói ra độc nhất một chữ này, y thực sự không thừa khí lực để nói chuyện, Càn Nguyên trời sinh đã có thể áp bức Khôn Trạch mà mình đã đánh dấu, áp chế khiến Khôn Trạch không thể không thuận theo, thân thể Thời Ảnh đã chủ động vì nam nhân này mà chảy ra dâm thủy, ướt át, chờ đợi bị tiến vào, lý trí của y đau khổ giãy dụa muốn nói cho y, không muốn trở thành hạng người như kỹ nữ.

Bách Lý Hoằng Nghị lười nói nhảm, trầm mặc đưa tay trực tiếp giật ngoại bào của đối phương xuống, bên hông Thời Ảnh bị quấn mấy lớp đai lưng thật dày, trực tiếp khiến cho bị sử quan kiệm lời này tức giận.

"Ngươi bị điên hay là bị ngốc rồi, cứ thế này sẽ hại chết chính ngươi đấy ngươi biết không, lớn hơn ta sáu tuổi mà ngay cả chuyện này cũng không hiểu sao? Tra tấn bản thân vui như thế à?"

Không phải hại chết thai nhi, là hạt chết y, Thời Ảnh có hơi sửng sốt, y biết đối phương nhìn thấy đai lưng quấn chặt trên bụng mình sẽ rất tức giận, y vốn cho rằng đối phương tức giận vì y không đối đãi với hài tử thật tốt, lại không nghĩ tới là bởi vì nguyên nhân này.

Vừa rồi Bách Lý Hoằng Nghị còn nổi cáu với Thời Ảnh, đột nhiên trong nháy mắt đôi mắt kia trở nên vô tội, tròng mắt ứa nước nhìn chằm chằm Bách Lý Hoằng Nghị, cuối cùng lửa giận trong lòng Bách Lý Hoằng Nghị không biết vì sao liền bị dập tắt, nhất thời không nói được gì, chỉ cúi người giúp y cởi bỏ đai lưng, được phóng thích, cơn đau đè nén nhanh chóng trở nên thoải mái không ít, Thời Ảnh thở phào một hơi, môi mỏng khẽ mở ra, đầu lưỡi hơi hồng lộ ra như ẩn như hiện.

Thời Ảnh lấy lại tinh thần, chỉ thấy ánh mắt nam nhân kia thâm trầm, nhìn chằm chằm vào khóe môi của y, nơi có có một nốt ruồi nhỏ, trong đầu Bách Lý Hoằng Nghị hiện ra ký ức mơ hồ, Thời Ảnh cắn môi dưới rên rỉ, nốt ruồi nhỏ kia hiện ngay dưới mắt Bách Lý Hoằng Nghị, theo động tác giao cấu của hai người đung đưa.

Bách Lý Hoằng Nghị bị dẫn dụ phát tình rồi.

Thời gian Khôn Trạch mang thai không cách nào kháng cự Càn Nguyên, càng không nói đến Khôn Trạch đã lâu không ở gần Càn Nguyên, hương cỏ cây trên người Bách Lý Hoằng Nghị rót vào hơi thở, Thời Ảnh đã muốn leo lên hôn hắn, nam nhân lột bỏ áo trong của y lộ ra lớp lụa mỏng cuối cùng, Thời Ảnh đưa tay đẩy hắn ra nhưng một chút sức lực cũng không có, nhìn càng giống như đang giữ lại.

"Đừng mà..."

Hai chữ mềm nhũn, tựa hồ còn mang theo tín hương của Thời Ảnh, Bách Lý Hoằng Nghị đôi mắt càng u ám, bộ dáng này của Thời Ảnh nói không muốn, không bằng nói là muốn cự tuyệt nhưng lại ra dáng vẻ mời chào câu dẫn, huống chi qua lớp lụa mỏng có thể thấy được làn da phiếm hồng bên trong, bị vải trắng làm nổi bật lên càng mê người.

Thời Ảnh không nên mặc bạch y, thân thể y luôn như trăng sáng, trước kia băng thanh ngọc khiết không nhiễm bụi trần cỡ nào, giờ phút này lại càng diễm lệ hơn, Thời Ảnh rơi vào tình dục không cách nào thoát ra, xinh đẹp đến mức khiến cho Bách Lý Hoằng Nghị không cách nào tự điều khiển được bản thân.

Đây là Khôn Trạch của hắn, người của hắn, bị hắn đánh dấu qua, Bách Lý Hoằng Nghị nhìn vải lụa trên thân thể Thời Ảnh, không bị ràng buộc, bụng dưới hiện ra, miếng vải bị dính vào nhũ hoa, giống như là bị thấm ướt.

Thời Ảnh bị người có ánh mắt giống như lang thú thâm trầm dục vọng dọa sợ, vô thức thu tay lại, một tay bảo hộ bụng dưới, tay kia che ở trước ngực che đi nơi đáng xấu hổ kia.

"Ra sữa sao?"

Bách Lý Hoằng Nghị không cho Thời Ảnh có cơ hội né tránh, hắn cương rồi, bản năng Càn Nguyên kêu gào hắn lập tức chiếm hữu, hôn, vuốt ve Khôn Trạch của hắn, nhưng Bách Lý Hoằng Nghị không hề động vào, hắn chỉ trầm giọng hỏi một câu, âm thanh run nhẹ bộc lộ ra tính dục đang bị đè nén của chủ nhân.

"Thời... Phu nhân, cần ta giúp ngươi không?"

Thời Ảnh chẳng nói gì cả, nghiêng đầu rũ mắt, lông mi cong dài hiện sau ánh nến, hoặc sáng hoặc tối, chiếu lên gương mặt dính mồ hôi của Thời Ảnh, tiếng thở của Bách Lý Hoằng Nghị ngày càng nặng, vừa thở vừa nuốt nước bọt, hắn không động vào y, trong không khí tràn ngập tín hương tình dục quấy nhiễu, rõ ràng đã khô nóng đến không chịu được, chỉ một lát thôi mà lâu như hết một nén hương vậy.

Chung quy là Bách Lý Hoằng Nghị thu tay lại, quay người muốn rời đi, Bách Lý Hoằng Nghị quay người lại bỗng nhiên nhìn vào đôi mắt của Thời Ảnh, đôi mắt đẹp như vậy, khơi dậy dục vọng trong cơ thể hắn, nhưng lý trí cũng gọi hắn quay về, Thời Ảnh không nghĩ, y không nên chạm vào hắn lần thứ nhất, càng không nên chạm vào lần thứ hai.

Chỉ là Bách Lý Hoằng Nghị một bước cũng không bước được nữa, hai tay buông thõng bên người bị một cánh tay khác nắm lấy, nóng hổi, ẩm ướt, như băng tan ướt đẫm, là Thời Ảnh giữ tay hắn, không mở miệng, Bách Lý Hoằng Nghị trực tiếp xoay người hôn lên, hắn biết Thời Ảnh nhất định không ngẩng đầu nhìn hắn, y chỉ dám vươn tay giữ hắn lại.

"Ưm..."

Môi kề môi, hai người cùng phát ra tiếng rên rỉ, cọ sát nhau thật lâu, cuối cùng tín hương cũng giao hòa hoàn toàn, lẫn hơi thở của đối phương, Thời Ảnh ngửi được mùi tín hương gần sát mình, thoải mái đỏ cả vành mắt, quá dễ chịu, y cần mùi này để trấn an.

Bách Lý Hoằng Nghị trực tiếp giật lớp vải lụa mỏng cuối cùng trên người Thời Ảnh, thân thể như ngọc lộ ra trước mắt hắn, ngực so với lúc bình thường bị trướng lên rất nhiều, sữa màu nhạt chảy ra một chút.

"Đây là lần thứ mấy rồi?"

Bách Lý Hoằng Nghị nặng nề hỏi một câu, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào nơi đó, Thời Ảnh ngượng ngùng cúi đầu nhìn ngực mình hiện tại đang thế nào, mặt đỏ tới mang tai, ai ngờ Bách Lý Hoằng Nghị lại vùi đầu vào nơi đó, vừa hôn vừa ngậm lấy núm vú của y, hơi dùng sức hút vào miệng, cảm giác vừa đau vừa tê dại bộc phát, Thời Ảnh kêu lên một tiếng, thanh âm thanh lãnh kêu một tiếng phóng đãng mị hoặc, Thời Ảnh giận dữ xấu hổ không thôi, gắt gao cắn môi dưới để tránh phát ra tiếng kêu lần nữa.

Trong miệng Bách Lý có một ngụm sữa, vừa giương mắt nhìn người kia lại thấy một đường đỏ thẫm dưới môi y, người ngoài đều nói Bách Lý thiếu gia tâm như gỗ đá, nhưng hiện tại Bách Lý nhìn thấy màu đỏ kia trong lòng như bùng lên một ngọn lửa, thiêu đốt lý trí, hắn phẫn nộ, lại có một tia khó nói nên lời, nhìn thấy Thời Ảnh tự cắn môi đến bật máu, Bách Lý không thể không thừa nhận, lúc Thời Ảnh cau mày nhẫn nại, hắn cảm thấy y rất đẹp.

Còn chưa đủ, dục vọng mở ra, hắn càng muốn nhiều hơn.

Bách Lý Hoằng Nghị không nói nhiều lời nữa, ngậm lấy sữa hôn lên môi Thời Ảnh, đầu lưỡi đẩy vị sữa thơm ngọt sang môi y, Thời Ảnh kháng cự nhưng bị nụ hôn kia chặn lại, bị ép uống sữa của mình, trong miệng hai người toàn là bị sữa hòa với mùi máu tanh, thân thể Thời Ảnh mềm nhũn, bị Bách Lý Hoằng Nghị đè xuống giường là việc dễ như trở bàn tay, nơi này vẫn còn bộ mền gấm thêu uyên ương như hỉ phòng, trước mắt đều là màu đỏ.

Trong trầm mặc chỉ có tiếng huyên náo hòa với tiếng nước trong lưỡi hôn tới triền miên, Bách Lý Hoằng Nghị sợ đè lên bụng y, khom người hôn y, hôn đến mức khiến y phục trên người Thời Ảnh đều bị cởi xuống một nửa, đai lưng, trung y lăng gấm, tất cả đều bị ném chồng qua một bên, tiểu nha đầu giữ cửa ở ngoài dòm trộm, mơ hồ nhưng nhìn thấy bên trong rèm che có một cảnh tượng kiều diễm, lại mím môi cười trộm lui ra ngoài.

Trong giường chính xác đang trong giai đoạn nước sôi lửa bỏng, lúc Bách Lý Hoằng Nghị cởi tiết khố của Thời Ảnh ra chỉ vô tình đụng phải thân thể của y, đối phương đã run lên như cái sàng, tay Bách Lý Hoằng Nghị rất lớn, Thời Ảnh từng thấy qua lúc hắn cầm bút lông phê tấu tông chỉ, cũng từng nhìn thấy lúc hắn luyện kiếm trong viện, trước đây từng là tẩu tẩu của hắn, nhưng sau này lại thành phu nhân của hắn.

Bây giờ đôi bàn tay ấy trực tiếp nắm lấy mông Thời Ảnh, nhiệt độ nóng khiến y muốn tránh đi, lại lập tức bị hắn bóp lấy, Thời Ảnh bị đau khẽ "ưm" một tiếng, đối phương chưa cần sờ đến hậu huyệt thì nơi đó đã ướt át rồi, Thời Ảnh đã chịu đựng quá lâu, Khôn Trạch cuối cùng cũng chờ được Càn Nguyên vuốt ve, Bách Lý Hoằng Nghị trực tiếp mò đến, dâm thủy óng ánh ướt nhẹp lòng bàn tay hắn.

"Mấy ngày trước đó ngươi đều thế này sao?"

Bách Lý Hoằng Nghị hỏi xong lập tức lắc đầu, tiếp tục nói: "Mà thôi, với tính cách của ngươi chắc chắn sẽ không nhờ giúp, là ta không tốt, khiến ngươi chịu khổ rồi."

Thời Ảnh nghĩ, nhất định nguyên nhân là vì y đang mang thai, nhất định là vì đang trong kỳ phát tình nên y có thể yếu đuối thế này, được người kia an ủi một câu, vẫn là ngữ khí cứng rắn, đã khiến y không khống chế được rơi nước mắt.

Giọt lệ đầu tiên rơi xuống, nước mắt của Thời Ảnh giống như được mở công tắc, tuôn ra không dứt, Bách Lý Hoằng Nghị nhìn gương mặt xinh đẹp của người này đều là nước mắt, hạ thể lại cứng đến đau, hắn nắm chân Thời Ảnh, nắm lấy da thịt mềm mại, nắm chặt đến đỏ lên, ưỡn người một cái, dương vật thô cứng hung hăng tiến vào bên trong hậu huyệt của Thời Ảnh.

"Không, không được! Đau quá."

Bị tiến vào quá nhanh khiến Thời Ảnh khóc lớn kêu lên, cái đó của Bách Lý Hoằng Nghị quá lớn, rất thoải mái, thể nội ngứa ngáy bị cự vật hung hăng cọ sát, thay vào đó là cảm giác thỏa mãn cực độ, toàn thân y thoải mái phát run, nắm chặt đệm giường màu đỏ thở hổn hển, loạn xạ lắc đầu, cây trâm rơi xuống khiến tóc y buông xõa, mái tóc đen bóng che đi những vết đỏ hoan ái, dường như đây mới là đêm động phòng hoa chúc của hai bọn họ.

Bách Lý Hoằng Nghị thoải mái thở hắt một tiếng, hắn chưa từng nghĩ dương vật cắm vào thể nội của Thời Ảnh lại thoải mái như thế, bên trong tựa như suối nước nóng bao bọc lấy dương vật của hắn, cúi đầu xem xét, chỗ giao hợp ẩm ướt, cửa huyệt nộn hồng của Thời Ảnh bị dương vật đâm vào, mãnh liệt đập vào mắt khiến người ta càng thêm trầm mê khoái cảm, dường như không cần chờ đợi cái gì, Bách Lý Hoằng Nghị trực tiếp thúc eo vào, thao phía dưới của Thời Ảnh chảy nước.

"Ưm, ưm a... Chậm một chút... Hài tử..."

Bàn tay đang đặt lên bụng dưới của Thời Ảnh buông ra, y vốn đã rất gầy, thời gian mang thai lại luôn buồn bực, không mập hơn chút nào còn gầy hơn trước, toàn thân chẳng có chút thịt thừa nào, làn da bụng bị căng cứng, thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh.

Bách Lý Hoằng Nghị cúi người hôn lên bụng y, động tác này tựa hồ chọc cho Thời Ảnh khóc càng nhiều hơn, vừa thở gấp vừa nghẹn ngào, mang một ít giọng mũi nũng nịu, giống như cảm thấy mất mặt quá mức, Thời Ảnh đưa tay che mắt mình lại, cắn môi không chịu nhìn Bách Lý Hoằng Nghị hôn lên thân thể y.

"Phu nhân."

Bách Lý Hoằng Nghị gọi y một tiếng, Thời Ảnh run lên, Bách Lý Hoằng Nghị tiếp tục gọi thêm mấy lần nữa, cuối cùng cúi người hôn lên tai Thời Ảnh gọi phu nhân, dương vật ở bên trong lại không ngừng chuyển động, hai tay nắm lấy hông người, tiếng nước cùng tiếng cọ sát thân thể khiến hai chân của Thời Ảnh chủ động mở ra, hậu huyệt so với chủ nhân càng thành thật, thít chặt, tham lam mút lấy kẹp chặt dương vật của hắn.

Cuối cùng vẫn làm một tiểu dâm phụ dưới thân nam nhân, một lần lại một lần bị đẩy đến khoang sinh sản khiến Thời Ảnh không chế không nổi rên rỉ, lý trí vứt bỏ trên chín tầng mây, Bách Lý Hoằng Nghị làm y quá dễ chịu, khiến chính y cũng không thể tin được, mình đang mềm mại đáng yêu rên rỉ câu dẫn hắn.

"Ưm... quá, quá thoải mái rồi."

"Ưm a... lớn quá, đâm tới rồi..."

Bách Lý Hoằng Nghị nhớ tới đêm đó, khóe mắt của Thời Ảnh cũng chảy lệ, nước mắt giống như hạt động phộng vậy, cũng giống như nước mắt hôm bái đường thành thân.

"Phu nhân dự định khi nào đổi cách gọi với ta?"

Thời Ảnh hơi họng một chút, hơi chớp mắt, nuốt nước miếng một cái, ngay sau đó liền bị nam nhân này cho lên đỉnh.

"Ha ha___! Tướng, tướng công, tướng công tiến vào sâu quá..."

Thời Ảnh kêu lên không có một chút kiêng kị nào, vừa thoải mái lại xấu hổ khóc không ngừng, càng trở nên hưởng thụ hơn, một tay che chở bụng, một tay chống trên bụng rắng chắc của Bách Lý, môi đỏ bị cắn lấy, ngực còn bị thấm sữa, bụng lớn phóng đãng dưới thân nam nhân.

Bách Lý Hoằng Nghị đặt tay lên đôi nhũ hoa của y xoa bóp, vuốt vuốt, Thời Ảnh gần như hét lên đến chói tai gọi phu quân, nói muốn bắn ra, ngay lập tức cặp ngực bị chơi đến sưng lên phun ra một chút sữa.

Chất lỏng màu trắng sữa ở trên mặt Bách Lý, lông mi cũng bị dính một chút, khuôn mặt luôn luôn lãnh đạm của Bách Lý Hoằng Nghị bị dính sữa của Thời Ảnh, sự tương phản cực lớn mang tới sắc tình xa hoa tới cực điểm, Thời Ảnh ngây người, chủ động cúi người dùng lưỡi liếm đi, bụng của y áp sát lên bụng của Bách Lý, sinh mệnh nhỏ bị kẹp giữa cha nó và mẫu thân của nó, tóc Thời Ảnh trượt từ đầu vai xuống.

Chính là như bà mối nói câu kia,

Kết tóc làm phu thê

Ân ái lưỡng bất nghi

Sinh đương phục quy thuận

Tử đương trường tương tư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro