Chương 7 - Bệnh nhân tương đối muốn thể diện
Ngoại trừ thái độ lãnh đạm và có chút thiếu kiên nhẫn bị người nhà bệnh nhân ầm ĩ vài lần, tháng đầu tiên Vương Nhất Bác chuyển đến khoa khám cấp cứu xem như sóng êm gió lặng trôi qua.
Hôm nay, Lục Nam Kinh gọi cậu đến văn phòng cùng ăn trưa, thuận tiện nói chút chuyện. Cái gọi là cùng ăn trưa trên thực tế chỉ là trợ lý của viện trưởng đến nhà ăn mang hai phần cơm hộp về, sau đó cậu và viện trưởng cùng ngồi ăn ở văn phòng.
Vương Nhất Bác đi đến tòa nhà văn phòng, đúng lúc gặp trưởng khoa sản Diệp Minh Hoan từ văn phòng của Lục Nam Kinh đi ra, hai người gật đầu với nhau, xem như chào hỏi. Sau đó cậu vào trong, cửa còn chưa hoàn toàn đóng lại, Lục Nam Kinh đã cười ha ha nói: "Tháng này không một ai khiếu nại con, tiến bộ vô cùng lớn nha!"
Vương Nhất Bác cạn lời, cười lạnh một tiếng, nói: "Này phải cảm tạ ơn nghĩa của người nhà bệnh nhân tha mạng."
"Ồ, còn biết tự giễu nữa."
"Cái này gọi là trào phúng."
"Được được được," Lục Nam Kinh không tranh cãi với cậu, vẫy tay nói: "Lại đây ăn cơm đi. Ta bảo tiểu Lưu chọn mấy món con thích ăn đấy."
Cậu ngồi xuống phía bên kia của bàn làm việc, lấy đũa dùng một lần đặt sang một bên, lại lấy đũa riêng của mình ra, Lục Nam Kinh đối với việc này đã là thấy nhiều không trách, vừa mở đồ ăn vừa hỏi: "Thế nào, đã quen với khám cấp cứu rồi chứ?"
"Hỏi trưởng khoa Hà không phải được rồi sao."
"Cậu ta nói là chuyện của cậu ta, giờ ta muốn nghe con nói."
"Khá tốt."
"Nghe nói giờ con đã bắt đầu cùng ăn trưa với đồng nghiệp rồi? Còn mời đồng nghiệp uống café nữa?" Lục Nam Kinh cười tủm tỉm, một giây sau lại chuyển sang vẻ mặt ghét bỏ: "Lần sau mời Starbuck đi, con cũng chẳng thiếu chút tiền này, đừng có keo kiệt."
Vương Nhất Bác: "....." Bỏ đi, lười phải giải thích.
"Cũng hòa hợp rất tốt với bạn cùng phòng phải không? Người kia tên Tiêu Chiến đúng không?"
"Vâng. Anh ta nói hơi nhiều, mặt khác cũng ổn."
"Vậy nhất định phải có mặt nào đó rất độc đáo, mới khiến con nguyện ý chịu đựng tật nói nhiều của cậu ta."
Vương Nhất Bác không hiểu sao bỗng cười một tiếng, nói: "Anh ấy còn rất thú vị."
Lục Nam Kinh cũng cười: "Giữa người với người ấy mà, vẫn phải nói đến duyên phận, xem ra con với cậu ta rất có duyên."
"Đường đường viện trưởng của bệnh viện hàng đầu, nói chuyện lại cứ như thầy bói đoán mệnh." Vương Nhất Bác mặt không đổi sắc: "Con thật phục."
"Điểm cuối của vũ trụ chẳng phải huyền học sao." Lục Nam Kinh cười ha hả hai tiếng: "Sơ yếu lý lịch của Tiêu Chiến ta đã xem qua rồi, tư chất không tồi, cậu ấy ở khám cấp cứu cũng chỉ là hỗ trợ tạm thời, con cố gắng dẫn dắt cậu ấy nhiều một chút, để cậu ấy vào phòng phẫu thuật nhiều một chút, xem nhiều hiểu nhiều, đến lúc có thể tự mình ra tay được, để cậu ấy thử sức xem."
Vương Nhất Bác đồng ý xong lại khó tránh được cảm thấy có chút kỳ lạ: "Quen biết sao?"
"Tiêu Chiến ấy à? Không quen biết a, người cũng không phải do ta tuyển."
"Thế sao đột nhiên lại giống như muốn đặc biệt chiếu cố anh ấy vậy?"
"Có thể cùng làm đồng nghiệp lại còn là bạn cùng phòng của con, đã qua một tháng mà vẫn không hề hấn gì, tóm lại chắc chắn không tầm thường, có thể bồi dưỡng nhiều hơn một chút."
Vương Nhất Bác: "....."
"Đừng có bày ra vẻ mặt này với ta." Lục Nam Kinh nói: "Ta đã hỏi bác sĩ Khương rồi, trạng thái gần đây của con rất tốt, lượng thuốc cũng giảm dần, ta khen cậu ta y thuật cao minh, cậu ta lại nói là vì trong cuộc sống của con có biến đổi, là một sự biến đổi tốt đẹp. Ta nghĩ, có lẽ có liên quan đến đồng nghiệp mới, cũng là bạn cùng phòng mới của con."
"Thế sao." Vương Nhất Bác nhàn nhạt nói: "Nhưng đồng nghiệp mới và bạn cùng phòng mới của con đều chỉ là tạm thời, con muốn dựa vào chính mình hơn, chứ không phải phụ thuộc vào người ngoài."
"Tạo thành liên kết hữu hảo, quan hệ tốt với người xung quanh, không có nghĩa là con không thể dựa vào bản thân, đây là hai khái niệm khác nhau."
"Vậy liên kết kia đến lúc tách ra thì phải làm sao?"
"Chấp nhận." Lục Nam Kinh giọng điệu ôn hòa, nói: "Sẽ luôn có người đến đến đi đi trong cuộc sống của chúng ta, chúng ta phải học được cách chấp nhận, bởi mỗi người đều phải có con đường riêng mà mình phải đi."
Vương Nhất Bác chậm rãi nhai miếng nấm hương trong miệng, im lặng không nói gì, một lát sau lại nghe Lục Nam Kinh nói: "Đương nhiên, gặp được bạn tốt thì cố gắng kết giao lâu một chút, nếu con muốn hỏi ta phải làm thế nào mới có thể ở bên nhau lâu một chút, vậy chắc chắn đầu tiên phải đối tốt với người ta một chút, thật lòng đổi lấy thật lòng mà. Aiz con người bây giờ ấy mà, lệ khí tương đối nặng, mà điểm mấu chốt lại tương đối thấp. Con thấy trưởng khoa Diệp vừa mới đi ra chứ? Có hai người nhà bệnh nhân trong khoa họ đánh nhau, còn đả thương cả hộ lý khuyên can nữa. Cho nên ấy," viện trưởng Lục tổng kết lại: "Gặp được một người bình thường tính khí tốt, chúng ta phải học cách thật trân trọng."
"Shhhh..."
Hồ Triều Dương đau đến xuýt xoa, bị Tiêu Chiến không chút khách khí đập lên vai một cái, ra lệnh: "Đừng có trốn! Nếu không khâu lệch cậu đừng trách tôi. Nam tử hán đại mông, không phải, nam tử hán đại trượng phu, đau đớn tí tẹo thế này đã xuýt xuýt xoa xoa, sợ đau thì lần sau đừng có ăn dưa mà sán gần đến chỗ đánh nhau thế nữa."
"Ai ăn dưa?" Lão đại khoai lang tím thành tinh không phục: "Tôi là can ngăn được chưa!"
"Ò, người đánh nhau là ai vậy?"
"Chồng của sản phụ và cha đứa trẻ."
Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, khiếp sợ nói: "Này mà cũng có thể kết hôn sao?"
"Lúc kết hôn không biết, lúc sinh ra đứa trẻ không khỏe mạnh, kiểm tra nhóm máu mới biết."
"Đứa trẻ bị làm sao?"
"Tứ chứng Fallot."
(Bao gồm 4 đặc điểm: thông liên thất lớn, tắc nghẽn đường ra thất phải, hẹp van xung động, phì đại thất phải và động mạch chủ bị chèn ép.)
"Thật đáng thương. Vậy sao bọn họ còn đánh nhau?"
"Aiz, người mắc bệnh này chẳng khác gì cái động không đáy, chồng của sản phụ cho rằng cha đẻ của đứa trẻ phải có trách nhiệm gánh vác một phần chi phí, cha đẻ đã đồng ý đưa tiền rồi, nhưng yêu cầu đứa trẻ phải mang họ mình, chồng của sản phụ không chịu, thế nên mới đánh nhau."
Tiêu Chiến khâu mũi thứ tư bên hốc mắt xong thì dán băng dính lên, nói: "Cậu thế này mà còn bảo 'không ăn dưa'? Vỏ dưa cũng sắp bị cậu nhai nát luôn rồi."
"Bọn họ ở phòng bệnh nói những chuyện này cũng chẳng ngại ai, không muốn biết cũng không được." Hồ Triều Dương bất đắc dĩ đứng dậy: "Về đây, gần đây khoa bọn tôi làm ăn phát đạt, cả ngày tôi đều ngâm mình ở phòng sản, buổi tối lại ở phòng trẻ con, tiền lương công nhân, phục vụ lại là tiêu chuẩn tiếp viên hàng không, còn không hiểu ra sao ăn một đạp, tôi đây là số gì mạng gì vậy a?"
"Cậu mạng hỏa, lập tức sẽ phát hỏa." Tiêu Chiến bĩu môi đi về phía cửa phòng sát khuẩn: "Chờ lãnh đạo các cậu đến sẽ quan tâm cậu cho xem."
Diệp Minh Hoan nhỏ nhỏ gầy gầy rất là quan tâm săn sóc mà bước đến, vẻ mặt từ ái tựa như người mẹ đón đứa con nhỏ tan học về nhà, Hồ Triều Dương vừa thấy lãnh đạo lập tức lên tinh thần, không chút quan tâm mạng có hỏa hay không, giống như còn có thể làm thêm năm trăm năm nữa, cùng lãnh đạo lên lầu về phòng.
"Là hộ lý bị người nhà khoa sản đánh phải không?"
Tiêu Chiến quay đầu lại, phát hiện Vương Nhất Bác không biết đã đứng ở phía sau từ bao giờ, vội đáp: "Đúng vậy, cậu ấy là bạn của tôi, thật quá xui xẻo, có điều dưa này cũng đủ lớn, tôi nói cậu nghe nha, hai người kia..."
"Tôi đã nghe nói rồi." Vương Nhất Bác nhàn nhạt ngắt lời anh.
"Ò, tôi cảm thấy chuyện này dạy cho chúng ta một bài học." Tiêu Chiến nghiêm mặt nói: "Yêu một người không thể giấu được..."
Vương Nhất Bác: ???
"...Nhưng yêu hai người nhất định phải giấu thật kỹ."
Vương Nhất Bác: "......"
Đêm đó, đến lượt Tiêu Chiến trực khám cấp cứu, anh tranh thủ thời gian ăn tối chạy về nhà vệ sinh sạch sẽ chuồng thỏ một chút, sau đó lại thay cỏ mới và thức ăn cho thỏ, bình uống nước tự động và thú bông đồ chơi mới mua cũng đã được giao tới, biệt thự cao cấp của Hạnh Phúc lại cao cấp thêm một bậc nữa. Chỉ có mấy ngày ngắn ngủi được anh chăm sóc, giờ này Hạnh Phúc ở trước mặt anh đã sớm buông bỏ đề phòng, không chỉ không kháng cự khi được anh bế lên, còn rất thích dẫm lên cánh tay anh nhảy lên vai, Tiêu Chiến lo tiểu gia hỏa này trực tiếp nhảy bay xuống đất, lần nào cũng phải một tay ôm một tay ấn, hệt như một người cha già nhọc lòng.
"Đêm nay ta không ở nhà, có chuyện gì con tìm trưởng khoa Vương nha." Anh nói với Hạnh Phúc: "Đừng sợ, con người cậu ấy rất tốt, ngoại hình cũng cực kỳ đẹp đúng không? Ta cảm thấy cậu ấy có gương mặt của minh tinh, chính là kiểu chỉ cần trang điểm lên một chút là có thể tham gia tuyển tú ấy!"
Hạnh Phúc bị anh giữ không nhảy cao được, đành phải nhảy ra từ trong lòng anh, Tiêu Chiến không cho nó chạy loạn, lại vớt về: "Ai da, ta còn chưa nói xong đâu, sao mà vừa mới nói đến soái ca con đã chạy rồi vậy? Con và ta rốt cuộc ai mới là cô nương đây?"
Lúc này Hạnh Phúc mới ngoan ngoãn nằm lại trong lòng anh không quậy nữa, anh vuốt ve cái tai lông xù của thỏ con, nói: "Hôm nay là lần đầu tiên ta trực riêng, có chút lo lắng nha, con cổ vũ cho ta nhé? Hy vọng đêm nay bình an không có chuyện gì, tốt nhất đừng có biến chứng phức tạp gì đó, xử lý không được hơn nửa đêm lại phải call bác sĩ cấp trên, vậy thật quá mất mặt rồi."
Ôm Hạnh Phúc lải nhải một hồi xong, Tiêu Chiến mới thả thỏ con vào trong lồng sắt, tắm rửa đơn giản một cái rồi quay về bệnh viện trực. Kết quả ca đêm còn chưa chính thức bắt đầu, thế mà Vương Nhất Bác lại xuất hiện ở phòng khám, mặc một bộ đồ tay ngắn màu lam.
"Ủa?" Tiêu Chiến có chút bất ngờ: "Cậu còn chưa tan làm sao? Có phẫu thuật à?"
Vương Nhất Bác 'Ừm' một tiếng: "Khoa ngoại thần kinh có một ca mổ tôi phải đến hỗ trợ, nhưng tạm thời hoãn lại, tôi ở bên này chờ."
"Ò ò, vậy cậu có thể đến phòng nghỉ để chờ, bên kia yên tĩnh hơn."
"Không sao." Thanh niên cầm chai nước ngồi vào phía sau anh: "Anh lần đầu tiên trực riêng một mình, tôi đến đánh giá biểu hiện của anh."
"Không phải chứ," Tiêu Chiến mồ hôi ướt đẫm: "Cậu như thế tôi càng căng thẳng hơn."
"Xem như tôi không tồn tại là được." Vương Nhất Bác mở cuốn《 The Lancet 》(Tiếp cận xử trí trong thần kinh học) ra, che khuất mặt.
Bệnh nhân đến khám cấp cứu vào buổi tối phần lớn đều là cảm cúm, viêm dạ dày hoặc chấn thương, cũng có người bị bỏng lúc nấu cơm, ăn cơm bị hóc xương cá xương gà, hột táo tàu lọt vào cổ họng, tất cả đều được Tiêu Chiến thuận buồm xuôi gió xử lý, còn có thể tranh thủ thời gian gọi cho mình một ly trà sữa. Nhưng đêm dần khuya, bệnh nhân đến khám cũng dần trở nên kỳ quặc hơn.
Người đầu tiên là một nam sinh trẻ tuổi ngũ quan thanh tú, ngồi ở bên cạnh ghế dựa, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
"Xin chào, không thoải mái chỗ nào sao?" Tiêu Chiến hỏi.
"Bác sĩ, à, ừm, tôi, cái đó..." Đối phương ấp a ấp úng nói: "Lúc tắm không cẩn thận té một cái, ngồi trúng một cái trứng gà... giờ, không thể lấy ra được..."
Tiêu Chiến: "....."
"Bác sĩ, có phải anh không tin tôi không?"
"Không có sao có thể nói bừa được, tôi tuyệt đối tin cậu." Tiêu Chiến nghĩa chính từ nghiêm: "Cho nên giờ trứng gà vẫn đang còn ở trong tràng đạo của cậu phải không?"
"Vâng."
"Vậy cậu đi chụp phim trước đã, tôi sẽ gọi điện thoại nhờ một bác sĩ khoa trực tràng hậu môn xuống lấy ra giúp cậu." Tiêu Chiến nhanh chóng đóng dấu lên phiếu yêu cầu kiểm tra, lúc đưa cho đối phương, nói: "Đừng quá căng thẳng, phối hợp với bác sĩ là được. Nhưng cơ thể là của chính chúng ta, phải bảo vệ cho thật tốt, mua một lấm lót chống trượt trải trong phòng tắm. lần sau đừng để bị té nữa."
Nam sinh trẻ tuổi đỏ mặt nhận phiếu, nhỏ giọng nói cảm ơn. Đợi người đi rồi, Tiêu Chiến liền gọi điện thoại cho khoa trực tràng hậu môn, báo ở khoa cấp cứu tiếp nhận một ca 'dị vật trực tràng', bác sĩ trực của khoa trực tràng hậu môn vừa nghe đã cười, là cười khổ, hỏi: "Lần này là thứ gì bị kẹt vậy? Bóng đèn, chai bia hay là khoai lang sắt?"
"Là trứng gà. Bệnh nhân tương đối muốn thể diện, lát nữa ngài cứ xem như cậu ta ngồi trúng là được, tôi sợ cậu ta quá căng thẳng càng khó lấy ra."
"Thật sự không cần phải để ý đến lòng tự trọng của bọn họ, người có lòng tự trọng ai có thể làm ra chuyện thế này?" Bác sĩ bên kia nói: "Được, tôi biết rồi, lát nữa sẽ xuống."
Tiêu Chiến đặt điện thoại xuống, quay đầu lại hỏi: "Có phải tôi không nên để ý đến mặt mũi của cậu ta không? Có phải không nên nghiêm túc cảnh báo cậu ta hành động này vô cùng nguy hiểm không? Nếu không cậu ta sẽ cho là chuyện nhỏ đó."
Vương Nhất Bác đã chuyển sang cuốn《 The Lancet 》thứ hai, ngữ khí hờ hững, nói: "Tôn trọng số phận của người khác, làm tốt bổn phận của anh là được rồi."
"Ò." Tiêu Chiến quay người lại.
Sau đó không bao lâu, Vương Nhất Bác phải lên lầu làm phẫu thuật, trong lúc đó Tiêu Chiến lại lần lượt khám cho hai mươi mấy bệnh nhân. Lúc gần rạng sáng, bàn tư vấn gọi điện thoại nói có người đau răng đến không chịu nổi, yêu cầu bác sĩ kê một ít thuốc giảm đau, hỏi có thể cho một ít không.
Khoa răng miệng bệnh viện Khang Hoa không có khám cấp cứu ban đêm, dựa theo quy định có thể từ chối, bảo bệnh nhân chờ trời sáng lại đến, nhưng đúng lúc này Vương Nhất Bác đã quay lại, nghe thấy điện thoại của bàn tư vấn, bèn bảo y tá để bệnh nhân vào trong.
Tiêu Chiến lấy làm lạ: "Không phải đến cả nha khoa cậu cũng rành đó chứ?"
Vương Nhất Bác thay về áo blouse trắng, hỏi lại: "Đau răng nhất thiết phải là vấn đề của răng sao?"
Lập tức khiến anh bị hỏi đến ngốc luôn, ngay sau đó là cảm giác hổ thẹn dâng ngập đầu. Nửa phút sau, một anh trai hơn bốn mươi tuổi ôm một bên mặt đi vào phòng khám, nhìn mặt có vẻ đau không hề nhẹ.
"Bác sĩ, răng phía bên này của tôi đau đến mức không thể ngủ nổi, tôi biết buổi tối không có bác sĩ nha khoa khám, cậu kê cho tôi ít thuốc giảm đau là được, tôi đã tự uống Ibuprofen rồi nhưng hoàn toàn không có tác dụng, cậu kê cho tôi loại nào hiệu quả cao hơn một chút được không, xin cậu."
Tiêu Chiến kiểm trả thật kỹ khoang miệng của bệnh nhân trước, không phát hiện có sâu răng rõ ràng, nhưng hàm răng đều đã ố vàng, vì thế hỏi: "Bình thường anh hút nhiều thuốc không?"
"Cũng bình thường thôi, mỗi ngày một bao."
"Vậy không thể gọi là 'cũng bình thường' được, gọi là 'rất nhiều'. Lúc trước có từng đi khám nha khoa chưa?"
"Có từng khám ở phòng khám nha khoa, nói là viêm lợi."
"Viêm lợi sẽ không đau đến mức như thế. Gần đây có bị cảm gì không?"
"Không có a."
"Có từng bị vấn đề gì về tim không?"
"Không có, sức khỏe tôi rất tốt! Chỉ bị đau răng."
"Tôi cảm thấy hơi thở của anh rất nặng, nhịp thở rất nhanh, đi làm điện tâm đồ đi, nếu không có vấn đề gì, tôi sẽ kê thuốc giảm đau cho anh."
Anh trai kia vừa nghe có thể giảm đau, bảo làm gì liền làm nấy, ngoan ngoãn đi làm điện tâm đồ, kết quả lấy về vừa nhìn đã thấy, trên trục aVF liên thất đoạn ST bị chênh lên ở vị trí II và III, sóng T đảo ngược hai chiều*, Tiêu Chiến sợ tới mức thiếu chút nữa làm đổ ly trà sữa xuống đất, vội vàng gọi điện thoại vào khoa tim mạch, nói bên này có một bệnh nhân nghi ngờ mắc động mạch vành cấp, bảo bọn họ lập tức tiếp nhận bệnh nhân nhập viện.
*đoạn ST chênh lên nhiều là biểu hiện của viêm cơ tim, rối loạn tái cực; sóng T biểu hiện thời gian hồi phục của các tâm thất, sóng T đảo ngược biên độ lớn có thể là dấu hiệu của bệnh lý động mạch vành.
"Bệnh ở động mạch vành?" Anh trai kia cũng bị dọa đến ngây người: "Nhưng tôi chỉ bị đau răng thôi mà... Vợ tôi còn đang chờ tôi ở nhà nữa."
"Anh bị đau răng nguyên nhân từ tim, là do tim có vấn đề gây ra, anh hiểu không? Không thể để anh về nhà được, ngày mai sẽ chụp kiểm tra động mạch vành, khi đó sẽ biết cụ thể là vấn đề gì." Tiêu Chiến vừa viết bệnh án vừa nói: "Về sau thật sự phải cai thuốc lá. Đừng lo, bác sĩ khoa nội tim mạch của chúng tôi sẽ chữa khỏi cho anh, gọi điện thoại về báo với người nhà trước một tiếng đi."
Không bao lâu sau, bác sĩ khoa tim mạch đã xuống tới, tiếp nhận bệnh nhân đưa đi. Tiêu Chiến thở ra một hơi, như thể người sống sót sau tai nạn chính là bản thân mình vậy, anh ngồi ở đó suy nghĩ một lát, mới quay đầu nói với Vương Nhất Bác: "Cảm ơn cậu đã nhắc nhở tôi, nếu không hẳn là tôi sẽ không để quầy tư vấn cho anh ta vào phòng khám, bởi tôi hoàn toàn không hiểu gì về nha khoa, thuốc giảm đau cũng không thể tùy tiện kê loạn được. Đêm nay cậu đã cứu mạng anh ta."
Thanh niên khoanh hai tay, dựa vào lưng ghế chợp mắt, vẫn là giọng điệu không liên quan gì như thường ngày: "Làm chuyện thuộc về bổn phận mà thôi, không cần cảm ơn."
Bình tĩnh nhưng không lạnh nhạt, tài giỏi nhưng không khoe khoang, cảm xúc ổn định không màng hơn thua, hold hết thảy lại vẫn nhẹ nhàng bâng quơ. Tiêu Chiến càng ngày càng cảm thấy, Vương Nhất Bác chính là kiểu người mà mình muốn trở thành, bất kể ai có đánh giá vị thiên tài trẻ tuổi này quái dị, không hòa đồng, tính tình kỳ quặc cỡ nào, đều không thể cản trở sự sùng bái của anh dành cho cậu, giờ Vương Nhất Bác trong mắt anh chính là một vầng sáng chói lóa, nếu giờ phút này có micro, anh có thể hát một bài《 Mặt trời của tôi 》ngay tại chỗ.
Thanh niên hơi hơi hé mắt, hỏi: "Anh nhìn tôi làm gì?"
Tiêu Chiến không những không né tránh ánh mắt cậu, ngược lại kéo ghế đến gần hơn, càng không kiêng nể gì mà nhìn, còn hỏi: "Có ai từng nói với cậu, cậu cực kỳ đẹp bao giờ chưa?"
Vương Nhất Bác mặt không cảm xúc nhìn anh: "Quan trọng sao?"
"Rất quan trọng. Trông cậu cực giống minh tinh, chỉ cần trang điểm một chút là có thể đi đại ngôn cho COTTI COFFEE rồi."
Thanh niên nhướng mày: "Tôi là thế thân của người đại diện COTTI COFFEE đấy à?"
"Dù sao hai người các cậu cực kỳ giống nhau. Cậu ấy cũng xem như thiếu niên thành danh, trước kia từng làm thực tập sinh ở Hàn Quốc đó." Tiêu Chiến lại ghé sát hơn một chút, hỏi: "Trưởng khoa trưởng khoa, cậu có xem 'Thần tượng thực tập sinh' không?"
Vương Nhất Bác nhìn anh một lát, nói: "Không giống."
Tiêu Chiến: ???
"Anh giống bác sĩ nội trú." Vương Nhất Bác vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ: "Thời đại nào rồi còn nói 'tượng'."
Tiêu Chiến: "....."
-----
Tiêu Tiêu: Hình như tôi có chút cảm giác với lãnh đạo thì phải! ☺️
2 minutes later...
Tiêu Tiêu: Chỉ là ảo giác. 🤡
Hai người mỗi ngày đều ở đó thay nhau khiến đối phương cạn lời 😆
Giải thích một chút đoạn đối thoại cuối cùng, Chiến hỏi Bo có từng xem 'Thần tượng thực tập sinh' không, raw là 你看'偶像练习生'吗, Bo đáp 'Không giống' 不像, xong bên dưới nói thêm, Thời đại nào rồi còn nói 'tượng' 什么年代了还说'偶', là tách hai chữ 偶像 ra. Có thể có cách chơi chữ nào khác nữa nhưng tôi chưa nghĩ ra.
Copy lại cmt giải thích của bạn PhngMint , cảm ơn bạn rất nhiều: Ở đây vì Bo nghe nhầm, chữ 偶像 (thần tượng) thì chữ 偶 (ou) nói nhanh thì sẽ giống chữ 我 (wo), với lại ở 1 số vùng nó còn mang nghĩa là tôi, còn chữ 像 thì đứng một mình mang nghĩ giống, nên câu này Chiến nói là (nikanouxiangshixishengma - Cậu có xem Thần tượng thực tập sinh không) thì Bo lại hiểu thành (Cậu xem tôi có giống thực tập sinh không)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro