Chương 35 - Nhà cung cấp băng dán cá nhân
Kế hoạch 'Ở đơn vị giả vờ không thân' rất nhanh đã tuyên bố phá sản. Vì để tránh người khác nghi ngờ mà cả ngày cũng không gặp mặt không nói chuyện, hai người đều cảm thấy vô cùng khó chịu, cũng không đáng, vì thế vẫn cùng nhau đi làm tan làm, cùng nhau ăn trưa, nếu không quá mức bận rộn, Vương Nhất Bác cũng sẽ cùng anh đến Cotti Coffee mua café. Như hình với bóng như thế, hiển nhiên không thể giả vờ được gì, hơn nửa bệnh viện đều biết quan hệ hai người rất tốt, về phần tốt đến mức độ nào, tạm thời còn chưa có ai nghị luận.
Có lẽ mọi người cũng đang bát quái, nhưng Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không ai buồn để ý, cũng không hứng thú quản người khác nói thế nào, một người giống như miếng bọt biển ở khoa mới, điên cuồng hấp thụ dinh dưỡng, người còn lại vẫn tọa trấn ở khoa cũ xử lý những bệnh nhân nghiêm trọng mức độ khác nhau nhưng mức độ khẩn cấp đều ngang nhau.
So với khám cấp cứu, các tình huống cần phải tăng ca ở khoa Tim mạch lồng ngực ít hơn rất nhiều, đến giờ giao ban, trừ phi bệnh nhân mình phụ trách xảy ra tình huống khẩn cấp, nếu không giao ban xong các bác sĩ y tá đều về nhà. Mà mỗi lần Tiêu Chiến thay quần áo xong xuống lầu, Vương Nhất Bác vẫn đang bận rộn ở cương vị của mình, hoặc là đang cấp cứu, hoặc vẫn còn bệnh nhân chờ khám chưa xong, Tiêu Chiến không muốn một mình về nhà, thế nên bèn ngồi ở ghế chờ trong đại sảnh khám cấp cứu đợi cậu.
Các bác sĩ mỗi ngày phải khám cho ít nhất một trăm bệnh nhân, ngoại trừ người có trí nhớ nghịch thiên như Vương Nhất Bác, đại đa số đều rất khó có thể nhớ nổi mặt bệnh nhân, Tiêu Chiến cũng như thế, nhưng khi trông thấy người phụ nữ vẻ mặt vô cùng lo lắng chạy theo nhân viên cấp cứu đi vào đêm nay, anh lập tức đã nhớ ra.
"Bác sĩ, mau cứu người! Mau cứu người!!!"
Người phụ nữ la to, giọng cũng đã nghẹn ngào, có thể nghe ra đangrất lo lắng. Nhân viên cấp cứu nhanh chóng đẩy giường bệnh vào trong, Vương Nhất Bác đứng ngay ở cạnh cửa, vẻ mặt nghiêm túc, chưa kịp mở miệng đặt câu hỏi, đã bị người phụ nữ kia xông đến túm lấy cánh tay: "Bác sĩ, xin hãy cứu lấy chồng tôi! Mau cứu chồng tôi đi!!"
Tiêu Chiến nhìn người đang nằm trên giường bệnh, trông thấy hiện trạng liền biết đại sự không ổn, anh đã rời khỏi khám cấp cứu, vốn không cần làm chuyện thừa, dù sao hình ảnh người đàn bà này chỉ vào mũi mình mắng mỏ hôm đó vẫn còn rất rõ ràng trước mắt, nhưng không biết vì sao, anh vẫn đứng lên, chủ động bước đến phía trước.
"Bác sĩ Tiêu! Tôi chính là người nhà lần trước, lần trước chồng tôi bị xuất huyết, là cậu khám cho anh ấy, cậu còn nhớ không? Cầu xin cậu hãy mau mau cứu chồng tôi đi mà!"
"Tôi vẫn còn nhớ." Anh vỗ vỗ lên cánh tay đối phương trấn an, nói: "Chị đừng lo lắng, để bác sĩ kiểm tra cho chồng chị một chút đã."
Người phụ nữ lúc này mới hoang mang lo sợ mà buông tay ra, tựa hồ thật sự vô cùng luống cuống, miệng không ngừng cầu xin, hai tay phảng phất không biết nên làm gì.
Bệnh nhân đã rơi vào hôn mê, trên khoé miệng và tóc vùng gáy còn rất nhiều dấu vết của nôn ói, cổ họng phát ra tiếng ngáy rất lớn, nghe thấy âm thanh này, Tiêu Chiến liền cảm thấy sự tình không ổn, đây tuyệt đối không phải kiểu ngáy mà người ngủ say phát ra, mà là vì bị hôn mê không thể kiểm soát được lưỡi đã chặn mất đường thở, thân thể đang phát ra tiếng kêu cứu, nếu không kịp thời cứu chữa sẽ khiến tình trạng thiếu oxy của đại não trở nên trầm trọng hơn.
Quả nhiên, sau khi kiểm tra nhanh cơ thể người bệnh, Vương Nhất Bác nói: "Đồng tử đã giãn lớn, hai bên đều là 4." Ngay sau đó trên máy giám hộ hiện lên chỉ số huyết áp, 200/100mmHg. "Dùng Mannitol hạ huyết áp, đặt nội khí quản, lập tức lấy máu và hoàn tất kiểm tra trước phẫu thuật cùng chụp CT đầu." Vương Nhất Bác ngữ khí lạnh lùng phân phó y tá xong, mới xoay người hỏi: "Bệnh nhân phát bệnh thế nào?"
Người phụ nữ vừa khóc vừa nói: "Lúc hơn sáu giờ anh ấy đi đại tiện, chưa được bao lâu đã nói đầu vô cùng đau, như muốn vỡ tung, sau đó bắt đầu ói, ói vô cùng nhiều, cứ như đang phun ra. Sau đó liền ngã xuống đất ngất đi, tôi thấy người mãi không tỉnh, vội vàng gọi 120..."
Nghe đến đó, chút hy vọng còn lại ban đầu của Tiêu Chiến cuối cùng cũng tan biến.
Vẻ mặt Vương Nhất Bác cũng càng đáng sợ hơn, lại hỏi: "Lần trước xuất viện xong, anh chị có đến bệnh viện khác khám lại không? Có phẫu thuật không?"
"Chúng tôi... Đến một phòng khám Đông y..." Người phụ nữ nức nở nói: "Có một người bạn có bác sĩ quen ở đó, bác sĩ nói không cần phải phẫu thuật, cứ điều trị bảo tồn là được, bởi sau phẫu thuật sẽ để lại di chứng, thế nên chúng tôi đã đốt ngải cứu mấy ngày... Về sau anh ấy cũng thật sự chuyển biến tốt đẹp mà!"
Cho dù không điều trị Đông y, sau khi máu xuất huyết lần đầu do vỡ mạch máu dần bị hấp thu, bệnh tình cũng sẽ tốt lên từng ngày, chết là ở chỗ sẽ xuất huyết lần thứ hai. Những lời này lần trước cậu cũng đã từng nói, thế nên lần này Tiêu Chiến cũng không nói gì thêm. Anh nhìn người phụ nữ hai tuần trước vẫn còn náo loạn trước cửa ICU, giờ phút này đang suy sụp khóc rống lên, lòng càng cảm thấy chồng chị ta thật đáng thương, làm người nhà của chị ta, cũng thật đáng thương.
Vài phút sau, kết quả CT não được đưa ra, có một khối tụ máu lớn ở thùy trán, hơn nửa buồng não đều bị xuất huyết.
Vương Nhất Bác cầm điện thoại gọi cho phòng bệnh: "Có một bệnh nhân rất nặng cần nhập viện, nhanh chóng chuẩn bị, phải phẫu thuật gấp." Ngay sau đó lại gọi cho ICU: "Xuất huyết dưới nhện, hôn mê sâu, có lẽ là cấp năm, đồng tử sắp giãn lớn, mọi người nhanh chóng chuẩn bị máy thở."
Người phụ đứng một bên nghe thế thì bị doạ đến ngừng cả khóc, kéo tay anh hỏi: "Bác sĩ Tiêu, chồng tôi thế nào rồi? Các cậu có thể cứu được anh ấy đúng không? Cứu anh ấy giống như lần trước ấy!"
Vương Nhất Bác đặt giấy bút lên bàn, nói: "Việc cấp bách nhất lúc này là giữ được tính mạng, nếu không phẫu thuật chắc chắn sẽ chết, chị suy nghĩ kỹ đi rồi ký tên lên đây."
Một tờ là giấy thông báo bệnh tình nguy kịch, một tờ là phiếu đồng ý phẫu thuật, khiến người phụ nữ hoàn toàn choáng váng.
"Còn nữa," Vương Nhất Bác nói tiếp: "Lần này cần phải ở trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, hiểu không? Phòng chăm sóc đặc biệt ICU, không cho phép người nhà cùng vào, chị có hiểu không?"
"Hiểu... Hiểu rồi..." Người phụ nữ run run rẩy rẩy ký tên xong, gần như ngay giây sau, đã có bác sĩ khác vừa đẩy bệnh nhân đi vừa cầm máy thở đơn giản, chạy về hướng ICU.
"Anh về trước đi, không cần chờ em." Vương Nhất Bác nói với anh xong, bản thân cũng vội bước theo về phía kia.
Tiêu Chiến biết điều này có nghĩa là Vương Nhất Bác muốn đích thân thực hiện ca phẫu thuật, rất rõ ràng, trong tình huống khẩn cấp như thế này, không có ai nắm rõ tình hình phù hợp hơn trưởng khoa Vương. Phình động mạch bị vỡ lần thứ hai, quá trình phẫu thuật vô cùng khó khăn và hung hiểm, không thể kết thúc trong một chốc một lát được, vì thế Tiêu Chiến quyết định về nhà trước làm chút đồ ăn ngon, như thế đến nửa đêm Vương Nhất Bác mổ xong về nhà, cũng có thể ăn được một bữa ăn nóng hổi.
Anh dự định như thế, cũng thật sự làm như thế, chỉ là nấu xong nồi cháo gạo lứt đậu đỏ, bản thân ngược lại cũng không có tâm trạng ăn uống gì, chơi với Hạnh Phúc một lát liền mở máy tính lên học hành.
Hơn mười một giờ, trưởng khoa Vương vẫn chưa về nhà, xem ra tình hình không mấy lạc quan, Tiêu Chiến không thể nói được bản thân cảm thấy thế nào, bất lực, tiếc nuối, còn có cả chút phẫn nộ. Anh uể oải tắm rửa xong, nằm lên giường tắt đèn, điện thoại lúc này mới rung lên báo có tin nhắn mới.
Trưởng khoa ca ca mà tôi kính sợ: [Kết thúc rồi, giờ về nhà.]
Tiêu Chiến lập tức hỏi: [Có thuận lợi không?]
Trưởng khoa ca ca không có trả lời. Lúc này đã gần sáu tiếng trôi qua kể từ lúc tan làm.
Tiêu Chiến bò dậy, bỏ cháo và bánh bao vào nồi hâm nóng, lúc nhấc nồi ra, đúng lúc Vương Nhất Bác bước vào nhà, thấy anh đang ở trong bếp, vừa thay dép vừa hỏi: "Đã trễ thế này sao còn chưa ngủ vậy?"
"Hâm nóng chút đồ ăn cho em, nếu không sẽ không tốt cho dạ dày."
Anh bưng đồ ăn lên bàn ăn, vừa quay đầu đã bị Vương Nhất Bác kéo vào lòng, ấn một nụ hôn lành lạnh lên môi.
"Cảm ơn." Thanh niên thấp giọng nói: "Ở dưới lầu nhìn thấy phòng bếp sáng đèn, em đã đoán được anh đang hâm đồ ăn cho em. Kỳ thật không cần phải vậy, em biết ở nhà có anh đang chờ em về, cũng đã vô cùng thỏa mãn rồi."
Tiêu Chiến cười chọc chọc lên ngực bạn trai: "Nhưng anh không chỉ muốn cho em thỏa mãn ở nơi này," Sau đó lại chuyển qua vị trí dạ dày: "Còn muốn chỗ này của em cũng thỏa mãn nữa. Thời gian dài không ăn uống gì thật sự không tốt, cho nên em mau ăn một chút đi rồi ngủ... Này này, dừng..." Lời còn chưa nói xong đã lại bị kéo đến hôn, Tiêu Chiến vất vả thoát ra, đỏ mặt vừa bực mình vừa buồn cười ra lệnh: "Mau đi rửa tay đi!"
Trước khi ngủ ăn quá nhiều cũng không tốt, thế nên Tiêu Chiến chỉ hâm một chén cháo và hai cái bánh bao nhỏ, bị Vương Nhất Bác gió cuốn mây tan nhanh chóng xử lý sạch, anh đương nhiên biết với bác sĩ ngoại khoa mà nói, như này chưa tính là gì, phẫu thuật đến nửa đêm mới về nhà, hoặc là vừa mới nằm xuống chuẩn bị ngủ, chỉ nhận một cuộc điện thoại thôi lại lập tức phải chạy đến bệnh viện, các bác sĩ đều đã sớm quen. Nhưng Vương Nhất Bác không chỉ là bác sĩ, còn là bạn trai anh, thế nên anh vẫn đau lòng.
"Em vẫn luôn mổ sao?" Tiêu Chiến hỏi: "Có ai phụ em không?"
Thanh niên thỏa mãn liếm liếm môi, nói: "Vạn Ninh cùng làm với em."
"Thế nào rồi? Có cứu được không?"
"Trước mắt vẫn còn sống." Vương Nhất Bác nói: "Nhưng tiên lượng không tốt lắm."
Tuy là kết quả trong dự đoán, Tiêu Chiến vẫn thở dài, nói: "Thật sự quá đáng tiếc."
"Vừa mở màng cứng ra, mô não đã lập tức tràn ra ngoài, lượng máu chảy ra rất lớn." Ngữ khí Vương Nhất Bác bình tĩnh, đơn giản rõ ràng mà tóm tắt: "Để nhường chỗ cho mô não bị sưng tấy, em đã cắt bỏ một mảnh lớn hộp sọ của anh ta, nhưng để đến giai đoạn này rồi, có rất nhiều vấn đề không phải giải phẫu là có thể giải quyết được."
Phẫu thuật chỉ là dùng kẹp kẹp vùng bị vỡ lấy ra, để ngăn xuất huyết lần thứ ba ở chỗ động mạch phình bị vỡ, mà những chỗ trong đầu bị máu chảy đến, chỉ có thể dựa vào cơ chế thanh lọc tự thân để hấp thu, trong quá trình này các sản phẩm thủy phân của hồng cầu sẽ biến thành chất độc hại, làm tổn thương mô não, lượng máu xuất huyết càng nhiều, tổn thương càng lớn. Đồng thời tình trạng mô não liên tục sưng to còn dẫn đến áp lực nội sọ cao, ảnh hưởng đến việc cung cấp máu cho não, điều trị vô cùng khó khăn.
Thấy anh chỉ im lặng không nói gì, Vương Nhất Bác tựa hồ có chút không quen, hỏi: "Không phải anh lại đang tự trách, nghĩ nếu lúc ấy mình cố gắng khuyên nhủ vợ anh ta thêm thì tốt rồi đấy chứ?"
"Anh thánh mẫu đến vậy à?" Tiêu Chiến cạn lời: "Dáng vẻ khi đó của chị ta, anh mà còn khuyên nhủ thêm nữa chắc chắn chị ta sẽ báo cảnh sát."
"Đúng vậy, anh đã làm tất cả những chuyện cần làm và có thể làm rồi, em không muốn anh vì bất kỳ bệnh nhân nào mà không vui nữa."
"Anh không có không vui."
"Đúng vậy, anh chỉ là nhịn không được mà cứ luôn nghĩ, vừa nghĩ đến lại tức giận."
Tiêu Chiến: "......."
Vương Nhất Bác duỗi tay đến nắm lấy tay anh, vô cùng nghiêm túc nói: "Mỗi một cái nhân mà con người gieo xuống đều sẽ gặt được quả tương ứng, bệnh nhân này đi đến bước đường hôm nay, tuyệt không phải chỉ là chuyện nửa tháng trước vợ anh ta khăng khăng đòi cho anh ta xuất viện tạo thành, mà là kết quả của rất nhiều chuyện tích lũy từ trước đến nay. Trong quỹ đạo cuộc đời của anh ta, em và anh chỉ xuất hiện ở một khoảnh khắc rất rất nhỏ, chúng ta không thể quyết định được bất kỳ tọa độ nào trong quỹ đạo của anh ta cả, cho nên anh cũng không cần phải gánh vác cái quả này của anh ta."
Tiêu Chiến cẩn thận ngẫm nghĩ từng lời của người yêu, cuối cùng thoải mái cười nói: "Lợi hại vậy sao?"
Vương Nhất Bác không hiểu ra sao: "Lợi hại cái gì?"
"Em đó. Trưởng khoa Vương giờ đã có thể lên lớp khai mở đạo lý cho người khác rồi, bác sĩ Khương hẳn vô cùng đau lòng vì đã mất đi một khách hàng."
Lúc này thanh niên mới cười rộ lên, nói: "Em cũng chẳng nói những lời này với người khác."
"Anh biết, em chỉ nói với anh, bởi anh là đặc biệt." Tiêu Chiến tự luyến cười cười, nhướng mày hỏi: "Nói xem, gần đây em có đi tái khám không? Ban ngày có uống thuốc đúng giờ không?"
"Có gọi điện thoại, Khương Vân Khê không yêu cầu em phải đến khám trực tiếp, đại khái là cũng cảm nhận được trạng thái của em không tệ lắm." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng xoa xoa vành tai anh, tựa như đang vuốt lông mèo: "Thuốc đều uống đúng giờ, có điều hiện đã giảm liều, chỉ uống hai loại. Gần đây em theo dõi giấc ngủ, đã tốt hơn rất nhiều so với trước kia rồi."
Cuối cùng Tiêu Chiến cũng yên tâm, giục cậu đi đánh răng rửa mặt, mình thì đi thu dọn phòng bếp sạch sẽ, đến khi hai người nằm lên giường, đã gần hai giờ sáng.
Anh được Vương Nhất Bác ôm từ phía sau, lưng dán lên ngực, không khí lạnh ngoài cửa sổ tựa như ở một thế giới xa xôi nào khác, mà trong thế giới ở căn phòng này, chỉ có ấm áp, thoải mái và kiên định.
Cơn buồn ngủ ập đến, nhưng bên tai bỗng có giọng nói truyền đến: "Bảo bảo."
Tiêu Chiến hai mắt nhắm chặt: "Ơi?"
Giọng Vương Nhất Bác ở sát bên tai anh, trầm thấp, vô cùng dịu dàng: "Anh ở bên em có vui không?"
"Đương nhiên." Anh mơ mơ màng màng đáp: "Không vui đã không ở bên em."
"Ừm, vậy là tốt rồi." Thanh niên tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, hôn lên sau gáy anh, nói: "Ngủ đi, ngủ ngon."
Tiêu Chiến nói 'Ngủ ngon' xong, nằm thêm một lát, mời dần hiểu ra một chút, vì thế trở mình mặt đối mặt mà ôm lấy người yêu, trong bóng đêm nhìn vào đôi mắt tỏa sáng lấp lánh của đối phương, nói: "Dường như anh rất khó có thể làm một người lý trí, duy trì khoảng cách với bệnh nhân, vĩnh viễn lấy tư thái của người ngoài cuộc mà nhìn bọn họ. Không phải dường như, mà là thật sự không làm được. Tuy rằng còn xa mới đến mức phải được tư vấn tâm lý, nhưng kỳ thật cũng đã khiến anh cảm thấy bối rối. Buổi tối lúc em không ở nhà, anh vẫn luôn nghĩ đến bệnh nhân kia, làm gì cũng không thể tập trung tinh thần được, vừa rồi trò chuyện với em một lúc, mới cảm thấy khá hơn nhiều. Năm đó khi anh điền nguyện vọng, mẹ anh cũng đã từng nói anh quá cảm tính không phù hợp học lâm sàng, sẽ khiến bản thân cảm thấy rất khổ sở, nhưng trời xui đất khiến, cuối cùng anh vẫn cứ học lâm sàng."
Đôi mắt thanh niên khẽ nheo lại tựa như đang cười: "Thật ra không phải anh không phù hợp, chỉ là còn chưa quen."
"Có lẽ vậy." Tiêu Chiến nói: "Cho nên em tuyệt đối không được nghĩ anh ở bên em là vì bị tâm thánh mẫu quấy phá, anh nguyện ý là vì anh muốn làm vậy, mà không phải anh cảm thấy nên làm như vậy. Anh sẽ nâng đỡ em, bởi đồng thời em cũng chữa lành cho anh, tuy vết thương mỗi lần của anh đều không lớn, cũng rất nông, nhưng vết thương nhỏ nếu không dán băng dán cũng sẽ rất đau, làm không tốt còn có thể bị nhiễm trùng, em chính là nhà cung cấp băng dán cho anh, chỉ cần nói với em vài câu, anh sẽ không còn đau đớn gì nữa."
Khóe miệng Vương Nhất Bác vẽ ra dấu ngoặc nhỏ đáng yêu: "Đây sẽ là nghề phụ thứ hai của em sau bán sữa đậu nành."
"Ừm." Tiêu Chiến nghiêm túc gật đầu: "Em hỏi anh ở bên em có vui không, đương nhiên rất vui, nhưng nếu chỉ nói vui thôi thì có hơi nông cạn, anh cảm thấy có một từ khác còn phù hợp hơn."
Vẻ mặt Vương Nhất Bác vui sướng tựa hồ đã đoán được: "Từ gì vậy?"
"Là hạnh phúc." Tiêu Chiến thò lại gần tặng cậu một nụ hôn, dừng trên chóp môi người yêu: "Ở bên em, anh cảm thấy thật hạnh phúc."
.TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro