Chương 33 - Bảo bảo
Phòng tắm trống trải, tiếng nước từ vòi hoa sen cũng không thể che được tiếng thở dốc đã được nỗ lực kìm lại, hệt như tiếng mèo nhỏ rên hừ hừ.
"Ưm... Hừ... Ưm... A!"
Tiêu Chiến cũng biết thanh âm này quá mức xấu hổ, nhưng anh không thể khống chế được, bị lãnh đạo kiêm bạn trai ghen tuông quá độ đè ngược vào tường phòng tắm, dùng tay làm cho thiếu chút nữa thì cao trào, nhưng chỉ còn một bước cuối cùng Vương Nhất Bác lại không tiếp tục nữa, chỉ cứ như thế từ phía sau dán lên lưng anh, xoa nắn hõm eo và đầu vú anh, dục vọng nóng bỏng ra ra vào vào giữa hai chân anh, liên tục lặp đi lặp lại mà nghiền qua huyệt khẩu đã thực tủy biết vị, cọ đến cả người anh đều run rẩy.
"Ưm... A...!" Anh muốn tự mình tuốt để bắn ra, lại bị Vương Nhất Bác trói tay ra sau lưng giữ chặt, anh gấp đến độ tim đập như trống giục: "Nhanh đi..."
Thanh niên lại hệt như một con chó lớn liếm láp sau cổ anh, cắn lên tai anh, giọng nói trầm thấp: "Em có một câu hỏi."
"Câu... Câu hỏi gì...?"
Vương Nhất Bác dùng hai ngón tay kẹp đầu vú anh chơi đùa: "Anh có mấy bảo bảo?"
Tiêu Chiến có chút muốn cười, nhưng căn bản không dám, chỉ có thể vô cùng đáng thương mà đáp: "Chỉ có một..."
"Người đại diện đúng không?"
"Không phải..." Tiêu Chiến rút một bàn tay ra, bắt chước như động vật nhỏ làm nũng, lén cào cào lên cơ bụng săn chắc của bạn trai: "Là em mà."
Vương Nhất Bác khẽ hừ một tiếng sau tai anh: "Nhưng vừa rồi anh gọi hắn là 'bảo bảo', còn thể hiện cực chân tình."
Tiêu Chiến dở khóc dở cười: "Đó là một trong những thuật ngữ mà người truy tinh thường dùng thôi... Còn có rất nhiều người gọi là chồng nữa đó! A...!"
Lời còn chưa dứt đã nhận một cái tát lên mông, giọng Vương Nhất Bác nặng nề: "Còn muốn gọi 'chồng' nữa đúng không?"
"Anh không có..." Mèo nhỏ nỗ lực quay đầu lại, nịnh nọt hôn lên môi người yêu: "Anh chỉ gọi em là 'chồng' thôi."
Lúc này Vương Nhất Bác mới xem như hài lòng, nhưng vẫn vừa gặm môi anh vừa cảnh cáo: "Cũng chỉ cho phép gọi mình em là bảo bảo."
Tiêu Chiến muốn đáp ứng, nhưng đã bị hôn thật sâu, chỉ có thể phát tiếng 'ưm ưm', ngay khi anh vừa buông lỏng cảnh giác, bàn tay to của thanh niên đã bẻ cánh mông anh ra, đưa chính mình vào trong. Vật cứng hung ác đâm đến tận gốc, Tiêu Chiến đột nhiên ưỡn eo ngửa đầu, kêu lên một tiếng nức nở.
Bạn trai còn chưa bắt đầu thao, anh đã bắn rồi.
Vương Nhất Bác ôm anh, những nụ hôn liên tiếp rơi lên vai anh, giọng ngập ý cười: "Thật mẫn cảm nha, bé cưng."
Trong lúc nhất thời Tiêu Chiến có chút mệt mỏi, ngả ra sau dựa vào người yêu, cố gắng hít thở đồng thời hỏi: "Lấy bao vào từ khi nào vậy?"
Phía trên giá treo khăn anh có gắn một hộp đựng có thể gập lại, dùng đựng quần áo sạch tắm xong thì thay, vừa rồi Vương Nhất Bác đã lấy công cụ gây án từ bên trong ra.
"Bỏ vào lúc sáng." Thanh niên tóm lấy eo anh, dương vật chôn trong thân thể anh bắt đầu nhẹ nhàng ra vào, ngữ khí thư thái giống như thường ngày: "Trong tủ chén phía trên, phía dưới bàn ăn, còn cả phía sau giá phơi quần áo ở ban công cũng đều để."
Tiêu Chiến: ?????
"Em... Ha... Chỗ nào cũng để.... Ưm a... để làm gì...?"
"Chỗ nào cũng đều phải làm."
Tiêu Chiến: !!!!!
Chỗ nào trong nhà cũng đều là chiến trường được cả sao?! Có đại thông minh nào lại đi làm ở ban công không hả?!! Là sợ cả khu này không ai nhìn thấy hay sao?!!!
Anh chỉ có thể hò hét như thế trong lòng, bởi miệng và hơi thở đều đã bị lãnh đạo bá chiếm, hệt như một bạo quân trấn áp bá tánh yếu thế, không hề rải chút thương xót nhân từ. Nhưng mặt còn lại của bạo quân lại chính là ái nhân ôn nhu, Vương Nhất Bác thấy anh đi chân trần đứng dưới đất, liền ôm anh lên để anh dẫm lên hai chân mình.
"Như này sẽ không bị lạnh." Thanh niên hôn lên trán anh: "Bé cưng."
Trong miệng người yêu có hương vị ngọt ngào, tựa như món đậu đỏ nghiền mà bọn họ ăn trong bữa cơm chiều, hương vị kia ngập tràn trong hơi thở, tiến vào cơ thể, lan ra toàn thân, tinh tế lại nồng đậm, thế cho nên Tiêu Chiến cảm thấy bản thân cũng đã hóa thành đậu đỏ tán nhuyễn trong lòng người yêu, tỏa ra hương thơm, không ngừng bị nhấm nháp.
Hạnh phúc, hóa ra cũng là một từ đủ cụ thể hóa, có thể giống như đậu đỏ nghiền, giống như kem, cũng có thể là vòng ôm ấm áp cùng nụ hôn dịu dàng, còn có thể biến thành sự chiếm hữu nồng nhiệt, bá đạo chiếm lấy cùng cam tâm tình nguyện tự mình dâng hiến.
Đứng làm thật sự có chút quá sức, Tiêu Chiến mệt rã rời, không thể không cảm thán niên hạ chính là niên hạ, tinh lực tràn trề đến đáng sợ, thao anh đến mềm người, về lại giường nằm trong chăn rồi còn không chịu ngừng nghỉ, ôm lấy anh, lúc thì thế này lúc thì thế nọ, giống hệt một kẻ mắc chứng đói khát da thịt, hôn anh không biết mệt mỏi, hôn bắt đầu từ môi hôn xuống.
"Thật sự... ô..." Tiêu Chiến cố gắng tìm kẽ hở để giao tiếp ngôn ngữ: "...Không thể làm thêm được nữa..."
"Vì cái gì?" Vương Nhất Bác có chút căng thẳng: "Anh không thích sao? Hay là không thoải mái?"
"Thích, cũng rất thoải mái, nhưng túng dục không tốt cho sức khoẻ." Anh hôn lên khóe miệng bạn trai, ngữ khí vô cùng nghiêm túc: "Chúng ta phải ở bên nhau thật lâu, nên tập trung phát triển bền vững, nếu không không quá hai năm mông đã hỏng mất, chẳng lẽ nửa đời sau phải làm hòa thượng sao? Em nói có đúng không?"
Vương Nhất Bác thật sự suy xét một chút, sau đó gật gật đầu: "Rất có lý."
"Đúng không, cho nên ngủ đi nha, ngoan."
"Còn chưa muốn ngủ." Vương Nhất Bác ôm anh không cho anh xoay người: "Chơi một trò chơi với em đi."
Tiêu Chiến: ".......?"
"Chúng ta chơi trò sắm vai được không?" Thanh niên hứng thú bừng bừng đề nghị: "Em là chủ nhân, anh là mèo nhỏ."
"Này còn cần phải sắm vai à? Không phải lúc nào em cũng gọi anh là mèo đó sao?"
"Cần phải giả sử một tình huống," Thanh niên nói: ...Khi chủ nhân về nhà cố ý không chạm vào mèo, mèo sẽ thế nào?"
"Mèo sẽ tự về ổ của mình ngủ. Ay da!" Vương Nhất Bác khẽ cào anh, Tiêu Chiến bị ngứa cười đến chảy cả nước mắt, liên tục xin tha, bị lãnh đạo cưỡng chế ra lệnh phải diễn cho đàng hoàng, cuối cùng mới chịu biến thành một con mèo, cọ cọ trong ngực chủ nhân, sau đó dứt khoát bò lên, khuỷu tay chống trên ngực chủ nhân vẫy vẫy đuôi.
Thanh niên mỉm cười nhìn anh, trong không khí ngập tràn hương vị hạnh phúc, Tiêu Chiến ghé đến hôn hôn lên cằm chủ nhân, thấy đối phương không hề phản ứng, liền vươn đầu lưỡi nhỏ tới, nhẹ nhàng liếm liếm lên môi chủ nhân.
Vốn cho rằng còn phải tốn chút công sức, ai ngờ vị chủ nhân này hoàn toàn không có chút ý chí nghị lực, chưa để anh phải phát huy một nửa công phu, đã gấp không chờ nổi mà ôm anh lật ngược lại, đè anh xuống giường, liên tiếp hôn xuống.
Cuối cùng bất tri bất giác cũng lăn lộn đến hơn mười hai giờ, chiến lược phát triển bền vững chưa kịp khởi động đã bị chặn lại ngay từ đầu, lãnh đạo đã bắn xong một lần sức bền càng trâu bò hơn, lần này lâu đến mức Tiêu Chiến thiếu chút nữa ngất xỉu, kết quả lãnh đạo còn quấn lấy anh hỏi: "Bé cưng có thích không? Có phải em đã tiến bộ hơn so với hôm qua một chút rồi không?"
Học bá không hổ là học bá, hiếu học cỡ nào, cầu tiến cỡ nào, yêu cầu cao với bản thân bao nhiêu, không chỉ không thầy dạy cũng hiểu, còn kiên trì ngày nào cũng luyện đề, thật là người đã có thiên phú lại còn nỗ lực hơn vạn lần so với người bình thường, Tiêu Chiến không chốn dung thân, trong lúc mơ mơ màng màng lựa chọn im lặng không lên tiếng.
"Sao anh không nói lời nào vậy?" Hơi thở lãnh đạo nóng hừng hực, lại thò tới hôn anh: "Nếu không hài lòng em có thể làm thêm một lần nữa."
Tinh thần phục vụ này... Tiêu Chiến khóc không ra nước mắt: "Mèo không biết nói nha!"
Vương Nhất Bác nghe thế thì ngẩn ra, sau đó bật cười: "Vậy anh có thể kêu meo meo."
"Anh không cần kêu meo meo, anh muốn một giấc mộng đẹp!" Mèo đuôi to bắt đầu xù lông: "Còn không cho anh ngủ anh lập tức cào em!"
"Được được." Lãnh đạo ôm anh, một tay nhè nhẹ vỗ lưng, một tay xoa đầu, ngữ khí buồn cười lại cưng chiều: "Ngủ đi."
Không đợi anh kịp nhắm mắt đã lại nói: "Em yêu anh, biết không?"
"Ò." Tiêu Chiến nhân lúc còn một tia tỉnh táo cuối cùng đáp lại: "Anh cũng yêu em, bảo bảo."
Sáng ngày hôm sau Lục Nam Kinh chính thức làm thủ tục nhập viện, làm xong toàn bộ các kiểm tra trước mổ, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ăn cơm trưa xong thì đến thăm ông, Vương Nhất Bác xin được sớm kết thúc thời gian cách chức tạm thời cho mình.
"Con cảm thấy đã khá hơn rất nhiều rồi, muốn tham gia ca mổ ngày mai, cho dù chỉ đứng bên cạnh quan sát cũng được." Thanh niên nói: Bác sĩ bị tạm thời cách chức không được vào phòng mổ, con không muốn phải chờ ở bên ngoài."
Nói nhiều như thế lại không nói đến trọng điểm, Tiêu Chiến lập tức hỗ trợ bổ sung: "Hơn nữa trưởng khoa Vương cũng đã tự kiểm điểm sâu sắc về sai lầm của mình, tuyệt đối sẽ không tái phạm, tuyệt đối sẽ không xảy ra xung đột tay chân với bệnh nhân hay người nhà nữa, đúng không đúng không?"
Vương Nhất Bác vội vàng gật đầu: "Đúng đúng."
Lục Nam Kinh không nhịn được cười: "Hôm qua sau khi nói chuyện với con xong, ta đã nói chuyện với văn phòng Y tế có thể cho con quay về vị trí sớm được không, nếu con muốn."
"Hôm qua?" Vương Nhất Bác cảm thấy kỳ lạ: "Hôm qua con cũng đâu có nhắc đến chuyện muốn quay lại làm việc, sao ngài biết được?"
"Trạng thái chân thật nhất của một người khó mà giấu được, huống chi con cũng chẳng muốn giấu." Lục Nam Kinh cười tủm tỉm chuyển ánh mắt qua Tiêu Chiến: "Còn phải đa tạ vị 'bằng hữu' này tương trợ nữa, có đúng không?"
Lão nhân gia cố ý nhấn mạnh hai chữ 'bằng hữu', khiến Tiêu Chiến hơi nóng mặt, sờ sờ lên mũi che giấu ngượng ngùng, nói: "Kỳ thật con cũng không làm gì..."
"Bằng hữu chân chính không cần phải cố ý làm gì, chỉ cần có mặt ở đó là được rồi." Lục Nam Kinh nói như thế, tiện đà phân phó Vương Nhất Bác: "Con về làm việc trước đi, ta muốn tán gẫu với vị 'bằng hữu' này của con một lúc."
Thanh niên dường như có chút thấp thỏm: "Hai người muốn nói chuyện gì?"
"Ây da con yên tâm đi," Lục Nam Kinh xua xua tay: "Tuyệt đối sẽ không nói về chuyện lúc còn Đại học ngày nào con cũng nhận được thư tình."
Vương Nhất Bác: ".........."
"Wa, nhưng chuyện này con rất muốn nghe nha." Tiêu Chiến cười nói: "Mỗi ngày đều nhận được rất nhiều thư tình sao? Trưởng khoa Vương tuổi trẻ tài cao lại tuấn tú lịch thiệp như thế, chắc chắn là khách quen của bức tường bày tỏ nhỉ? Có gặp được cô gái hay chàng trai nào khiến mình động tâm chưa?"
"Chỉ từng gặp hài cốt đã đóng băng." Thanh niên tức giận giải thích, lại quay sang chất vấn Lục Nam Kinh: "Ngài là người có địa vị, nói chút chuyện có ích đi thì hơn."
Lục Nam Kinh cười vô cùng vui vẻ, xua xua tay bảo Vương Nhất Bác ra ngoài trước.
"Không phải ngài thật sự muốn nói chuyện em ấy nhận bao nhiêu thư tình với con đấy chứ?" Tiêu Chiến lột một trái quýt đưa cho Lục Nam Kinh, cười nói: "Có điều em ấy là người nổi tiếng trong trường, con hoàn toàn không chút bất ngờ."
"Nhất Bác nó, chưa từng nhận đồ của bất kỳ ai, cũng không đến gần bất kỳ kẻ nào." Lão nhân gia tách một múi quýt bỏ vào miệng chậm rãi nhai, vẻ mặt như đang nhớ lại: "Khi đó nó không có bạn bè, tựa hồ cũng không cần bạn bè."
Tiêu Chiến khẽ than: "Nhất định là cô đơn lắm."
"Trước kia có lẽ thằng bé cũng không hiểu thế nào là cô đơn." Lục Nam Kinh cười nói: "Cho nên ta muốn đặc biệt cảm ơn cậu, ta cũng không biết cậu đã dùng ma pháp gì mà hiện giờ nó đã trở thành một 'con người' thật sinh động, có hỉ nộ ái ố, cũng có thể thể hiện hỉ nộ ái ố, mặc kệ cậu có thừa nhận hay không, nhưng cậu đã ảnh hưởng rất nhiều đến thằng bé, mà ảnh hưởng này là ảnh hưởng tích cực."
"Ngài nói như vậy con thật sự rất vui." Tiêu Chiến lại lần nữa sờ sờ lên mũi mình, như thể làm thế thì trông mình có vẻ không ngốc nghếch: "Nhưng con không xem em ấy là người bệnh, con cảm thấy em ấy rất bình thường."
"Thứ thằng bé cần chính là điều này." Lục Nam Kinh gật đầu: "Ta tin rằng ở bên cậu, thằng bé rất vui vẻ, bình tĩnh. Nhưng chúng ta cũng cần phải hiểu, chứng bệnh này của nó rất dễ tái phát, sợi dây kia trong lòng nó, rất dễ bị đứt so với người bình thường. Kỳ thật ta rất muốn nói với cậu, nếu ca mổ ngày mai, hoặc sau khi mổ ta có... bất trắc gì, cậu nhất định phải giúp ta để mắt đến nó, giúp ta chống đỡ sợi dây kia."
"Viện trưởng Lục," Tiêu Chiến ngữ khí trịnh trọng nói: "Ngài nhất định sẽ không có chuyện gì."
"Ta nói là nếu."
"Con hiểu ý ngài, nhưng cho dù có cái 'Nếu' này hay không, con cũng sẽ bảo vệ sợi dây kia, em ấy cũng đang bảo vệ cho sợi dây của con, hai chúng con sẽ vì nhau mà chống đỡ. Về phần ca mổ của ngài," Tiêu Chiến nói: "Đó lại là chuyện khác. Chúng con đều tin rằng ngài sẽ vượt qua cửa ải này, ngài cũng nên tin tưởng chính mình, tin tưởng đồng nghiệp, tin tưởng những hậu bối mà một tay ngài bồi dưỡng ra. Trước kia con cũng hay dự đoán kết quả trước khi hành động, tốt hay xấu, có hay không, nếu là như thế thì phải làm sao, nếu như này thì phải làm thế nào, vì thế đã lãng phí rất nhiều cơ hội, thiếu chút nữa đến người mình thích cũng để vuột mất. Về sau con mới biết, có thời gian nghĩ những chuyện này, chi bằng dụng tâm hoàn thiện mỗi bước hành động của chính mình, đó mới là thứ mà chúng ta thật sự có thể khống chế được."
Lục Nam Kinh tĩnh toạ một lát, mới thoải mái cười lên: "Cậu nói rất đúng." Lão nhân nói: "Mỗi người chúng ta đều làm tốt chuyện của mình, mỗi người hoàn thành nhiệm vụ của mình, kết quả sẽ không thể tệ được."
"Viện trưởng không hổ là viện trưởng, mới có một chút mà đã có thể get được những điều con muốn nói." Tiêu Chiến cười ha ha vuốt mông ngựa: "Con từng xem rất nhiều video dạy giải phẫu của ngài, đặc biệt muốn học hỏi từ ngài, chờ ngài hồi phục rồi, sẽ lại lên bàn mổ nữa đúng không? Con nguyện ý bất kỳ lúc nào cũng có thể giúp ngài khâu da!"
Lục Nam Kinh ăn quýt cười hắc hắc: "Vậy chờ mong không lâu nữa sẽ có cơ hội hợp tác, bác sĩ Tiêu."
.TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro