Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28 - Mặt trời, Khổng Tước và Cún con


Hai người ở trên giường dính dán một hồi, thiếu chút nữa lau súng cướp cò, nhưng xét đến sự thật không có công cụ gây án, hơn nữa Tiêu Chiến còn phải làm việc cả ngày, sau khi nghiền ngẫm bèn quyết định tạm thời từ bỏ cuồng dã, bảo trì ngây thơ, tiếp tục ngủ.

Vòng ôm của người yêu quá mức dễ chịu, đến đồng hồ báo thức cũng nhẹ nhàng bị đánh bại. Tiêu Chiến một đường chạy vội đi làm, cuối cùng vẫn đến muộn ba phút. Giao ban xong gửi Wechat cho bạn trai oán giận, bạn trai đáp lời: [Vậy anh đến nơi đúng 7 giờ 63 phút, không tính là trễ.]

Tiêu Chiến đọc dòng chữ này cười hệt một tên ngốc, mỗi khi anh cho rằng mình đã đủ hiểu Vương Nhất Bác yêu mình đến mức nào, thanh niên lại luôn có thể làm thay đổi nhận thức của anh bằng những chi tiết mà anh không thể tưởng tượng ra. 7 giờ 63 phút là anh bậy bạ bịa ra, khi ấy là ngày đi làm thứ hai của anh, chỉ vì mải mê nhấm nháp mì sợi Trùng Khánh ở nhà ăn mà đến trễ, lúc bị Vương Nhất Bác chất vấn anh đã bịa ra để cưỡng từ đoạt lý, không ngờ Vương Nhất Bác không chỉ nhớ mãi cho đến tận bây giờ, mà còn có thể vận dụng một cách linh hoạt như thế nữa, rõ ràng khi đó nghe thấy cậu đen mặt lại cơ mà, chờ chút! Chẳng lẽ là muốn dùng sự tức giận để che giấu con tim rung động sao? Chẳng lẽ ngay từ lúc đó đã bắt đầu có chút cảm giác với mình rồi ư?

"Này này này," Lâu Vạn Ninh đi ngang qua dừng lại đẩy đẩy anh: "Suy nghĩ cái gì mà cười ngượng ngùng đến vậy?"

Tiêu Chiến lập tức đứng thẳng lên, chuyển động cơ mặt căng cứng vì cười, chuyển sang vẻ mặt bình thường, Lâu Vạn Ninh lại nói: "Vẻ mặt này của anh tôi thấy rất quen thuộc, mỗi lần yêu đương với đối tượng mới Sương tỷ đều cười như thế." Sau đó không đợi anh kịp phản ứng đã thò qua nhỏ giọng hỏi: "Anh cũng yêu rồi sao?"

Lâu Vạn Ninh là anh em tốt, cũng là chiến hữu tốt, Tiêu Chiến không muốn lừa cậu ta, vì thế bèn dựng thẳng ngón trỏ lên đặt trước miệng, cũng nhỏ giọng thầm thì: "Đừng nói ra ngoài nhé, giữ bí mật giúp tôi."

"Hừ," Lâu Vạn Ninh căn bản không cảm kích: "Chẳng trách anh thay đổi, trở nên có mùi chua lòm của yêu đương, không còn mùi hương thanh thuần của cẩu độc thân nữa, phản bội liên minh những người độc thân của chúng ta."

"À..." Tiêu Chiến thầm nghĩ, từ bao giờ còn có cả cái liên minh như thế mà mình hoàn toàn không hề hay biết gì vậy: "Xin lỗi xin lỗi, còn cả chuyện mấy hôm trước lúc nói chuyện với cậu thái độ không tốt lắm, đều cùng xin lỗi luôn một lần, tha thứ cho tôi nhé, tôi mời cậu uống Cotti Coffee."

"Tôi muốn uống Luckin Coffee," Lâu Vạn Ninh không chút khách sáo: "Thần tiên tỷ tỷ đại ngôn Luckin Coffee."

"Vậy trước kia sao cậu không uống Luckin Coffee?"

"Người đại diện trước đó quá xấu."

(Thần tiên tỷ tỷ chính là Lưu Diệc Phi, người đại diện cũ là DDTT 😅)

"Ò." Đều là nhan cẩu, Tiêu Chiến lập tức hiểu rõ: "Không thành vấn đề, vậy tôi mời cậu uống Luckin đi."

Lúc này Lâu Vạn Ninh mới nguôi giận một chút, tiếp tục bát quái: "Em dâu tôi làm việc ở đâu vậy?"

Trời ạ, tưởng tượng đến hình ảnh Lâu Vạn Ninh gọi Vương Nhất Bác là 'em dâu', Tiêu Chiến quả thực muốn phụt cười, nhưng vẫn cố sức nhịn xuống, cúi đầu nói: "Cũng là bác sĩ..."

"Ồ? Bệnh viện nào vậy?"

"Ai da không thể nói không thể nói."

"Đệt! Nhất định là bệnh viện chúng ta rồi!" Lâu Vạn Ninh hưng phấn hệt như chồn rớt vào ruộng dưa, dí theo anh hỏi: "Là ai thế? Trên có tai mũi họng, dưới có trực tràng hậu môn, không khoa nào mà không có người quen của tôi cả."

Tiêu Chiến miệng thì nói Wow lợi hại nha lợi hại nha, từ đầu đến mông, đâu đâu cậu cũng quen biết, chân lại như bôi dầu mà lướt đi, nhanh chóng thoát khỏi vòng vây của Lâu Vạn Ninh, cuối cùng tạm thời có lệ mà cho qua.



Nhưng yêu một người cũng giống như hắt xì hơi vậy, không thể giấu được, đặc biệt khi đ người kia cũng đồng thời yêu mình cháy bỏng.

Buổi trưa ăn cơm xong, Tiêu Chiến liền thực hiện lời hứa đi mua Luckin Coffee, vừa mới về đến cổng bệnh viện đã bị người ta vỗ vai, anh quay đầu nhìn lại, vừa mừng vừa sợ.

"A, sao em lại đến đây rồi?"

Đôi mắt người yêu tựa như một vật chứa đong đầy mật ngọt, ngay cả ánh mắt dừng trên mặt anh cũng thật ngọt ngào: "Ở nhà có hơi buồn chán, thời gian trôi qua thật sự quá chậm." Vương Nhất Bác nhìn anh cười nói, tựa hồ như quyết định khiến cho câu nói càng trở nên ngắn gọn lại trực tiếp hơn, vì thế bổ sung thêm: "Em muốn gặp anh, không thể chờ được đến tối."

Cảm giác hạnh phúc này gần như khó có thể diễn tả được, trái tim và toàn bộ cơ thể đều giống như một đóa hoa hướng dương, cứ như thế từng chút từng chút nở rộ, nếu nơi này không phải là cổng bệnh viện, Tiêu Chiến nghĩ mình nhất định sẽ cười chạy đến ôm chầm lấy đối phương, nhưng trước mắt anh chỉ có thể đứng yên tại chỗ mà cười, nói: "Thật ra em mới giống Mặt trời nhỉ?"

Thanh niên vẻ mặt khó hiểu: "Vâng?"

"Em nói anh giống Mặt trời, nhưng thật ra em mới chính là Mặt trời, còn anh là một đóa hướng dương, vừa thấy em liền..." Anh hơi giang hai tay ra: "Nở rộ."

Vương Nhất Bác cười nhìn anh, vẻ mặt cũng đang đắm chìm trong hạnh phúc, sau đó ánh mắt chuyển đến túi giấy anh cầm trong tay, nhướng mày: "Người đại diện Cotti Coffee sập phòng rồi sao?"

"Em mới... Khụ, người anh thần tượng là một thanh niên tốt, sẽ không bao giờ sập phòng!"

Cũng may phản ứng nhanh, Tiêu Chiến thầm nghĩ, nếu trưởng khoa Vương sập phòng, chẳng phải bản thân mình chính là người trực tiếp bị hại đó sao? Nếu phải so sánh cả hai, vậy anh tình nguyện người bị sập phòng chính là người đại diện. Á không được, người đại diện cũng không cho phép sập! Tiểu tử kia tuy rằng năm năm trước đã bị một tên yêu tinh hư hư thực thực quắp mất, nhưng chỉ cần bản thân thay đổi tâm thái mà xem xét chuyện này, sập phòng cũng lập tức trở thành tin vui, vì thế có thể kết luận rằng, con đường truy tinh của mình chắc chắn sẽ là bầu trời quang đãng, trời trong nắng ấm, tuyệt đối không có khả năng sập phòng.

"Được được được," Vương Nhất Bác có chút buồn cười: "Vậy sao anh lại đổi nhãn hiệu rồi?"

"Là mua cho Lâu Vạn Ninh, cậu ta muốn uống hiệu này. Mấy hôm trước tâm tình không tốt giận chó đánh mèo cậu ta, cái này là vì muốn thể hiện sự xin lỗi." Anh nói xong liền đảo nửa con mắt liếc lãnh đạo một cái: "Nói ra thì, tiền này hẳn nên là trưởng khoa Vương trả mới đúng nhỉ?"

"Ừm, em trả." Lãnh đạo đáp ứng vô cùng kiên quyết: "Về sau anh có thể để dành tiền lương, cứ tiêu tiền em là được rồi."

"Wow." Tiêu Chiến mở to hai mắt: "Có rồi có rồi!"

Vương Nhất Bác: "??? Có cái gì?"

"Có cảm giác của chim Hoàng yến được tổng tài bá đạo nuôi trong tiểu thuyết rồi!"

".........."

"Thật đấy, em đối với anh thật tốt nha." Tiêu Chiến cảm thán tự đáy lòng: "Anh cũng nghĩ em sẽ nguyện ý chi trả chi phí sinh hoạt chủ yếu, nhưng không ngờ thế mà em còn bảo anh cứ tiêu tiền của em. Điều này cần phải có rất nhiều tin tưởng mới có thể làm được, anh cực kỳ cảm động."

"Ồ, là vậy sao..." Lãnh đạo cười cười xấu hổ: "Thật ra chỉ là em cảm thấy, tiền lương của anh, ờm, có lẽ không đủ cho hai chúng ta xài..."



Lâu Vạn Ninh ăn cơm trưa xong, quay về văn phòng liền cười nói: "Gia hỏa Tiêu Chiến này, ỷ vào tuần sau sẽ chuyển đến Tâm Ngoại, giờ đến khám cấp cứu cũng không xem ra gì."

Hà Trường Cửu vừa mới ngâm xong cho mình ấm trà Thiết Quan Âm cho buổi chiều, hỏi: "Cậu ấy làm gì rồi?"

"Vừa rồi quay về tôi trông thấy anh ấy đang đuổi giết trưởng khoa Vương trong sân."

Hà Trường Cửu: ???

"Thật đấy, trưởng khoa Vương bị anh ấy đuổi đến vắt chân lên cổ mà chạy."

Hà Trường Cửu: ?????

"Nhưng kỳ lạ nhất chính là, thế mà trưởng khoa Vương lại vừa chạy vừa cười."

Lâu Vạn Ninh nghiêm túc ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng đưa ra kết luận: "Nhất định là vì quá mức mệt mỏi, lại dùng mắt quá mức nên sinh ra ảo giác rồi đi. Ừm, chính xác là như thế, bởi trưởng khoa Vương đâu có biết cười."

Hà Trường Cửu: "........."

Không bao lâu sau Vương Nhất Bác bước vào, đã thay áo blouse trắng, vẫn là dáng vẻ lãnh đạm lúc trước, khiến Lâu Vạn Ninh càng thêm chắc chắn vừa rồi mình mắt mờ nhìn nhầm, các đồng nghiệp bước đến hỏi chuyện ồn ào hôm trước, chỉ là muốn thể hiện sự tôn trọng với cậu. Phó Sương nói về công việc lâm sàng, trước kia chỉ ở tầng chót bị coi thường, hiện giờ lại trở thành bánh trái thơm ngon. Chuyện này khiến Hà Trường Cửu vui vẻ không thôi, thái độ dành cho Vương Nhất Bác cũng thân thiện hơn không ít, giục cậu về nhà nghỉ ngơi thư giãn hai ngày, khám cấp cứu lúc nào cũng vẫn luôn bận rộn.

"Tôi không sao," Vương Nhất Bác nói: "Tối hôm qua ngủ nghỉ rất tốt, sáng nay còn ngủ nướng nữa."

Không đúng, Lâu Vạn Ninh đột nhiên cảm thấy không đúng, Vương Nhất Bác đã không còn dáng vẻ trước kia nữa, thế mà cậu lại bắt đầu chia sẻ chi tiết về cuộc sống hàng ngày với bọn họ! Tuy vẫn không có quá nhiều biểu cảm giống như trước kia, nhưng hiển nhiên so với trước kia đã trở nên ... sinh động hơn. Cảm giác này giống như là... nhìn thấy một AI bỗng có thêm linh hồn.

"Tôi vẫn đang trong thời gian cách chức tạm thời, cũng không thể làm được gì, chỉ đến hỗ trợ mọi người là được rồi." Vương Nhất Bác lại nói: "Tôi có thể hỗ trợ sắp xếp bệnh án, hoặc đẩy bệnh nhân đi chụp phim."

Lâu Vạn Ninh âm thầm suy nghĩ: Thì ra AI cao cấp này đã có một linh hồn trâu ngựa. Không phải là bị thứ gì đoạt xá rồi đó chứ?

Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Tiêu Chiến từ bên ngoài cũng đã quay về, vòng qua Vương Nhất Bác, trực tiếp đặt café lên bàn Lâu Vạn Ninh: "Tôi nói chuyện giữ lời đấy chứ?"

Cậu ta ra sức đưa mắt ra hiệu cho Tiêu Chiến: "Trưởng khoa Vương đã trở lại rồi."

Tiêu Chiến quay đầu lại, thế mà còn cung cung kính kính cúi đầu chào Vương Nhất Bác một cái: "Trưởng khoa Vương xin chào!"

Lâu Vạn Ninh: ??????

Vương Nhất Bác khẽ gật đầu, mím môi giống như đang cố nhịn cười, nhưng sao có thế chứ? Vương Nhất Bác không hề biết cười nha!

"Mọi người sắp xếp một chút sau đó chuẩn bị làm việc đi thôi," Thanh niên nói: "Tôi thấy ở phòng chờ đã có không ít bệnh nhân đang xếp hàng rồi."



Nếu nói bệnh viện là một vũ trụ xoay chuyển độc lập, vậy khám cấp cứu chính là nơi chuyển vận tốc độ nhanh nhất trên tinh cầu này, mà cư dân sống ở tinh cầu này thường sẽ quên mất khái niệm thời gian, đến khi nhớ ra xem đồng hồ, gì cơ? Thế mà đã hơn bốn giờ rồi? Tôi còn đến hai mươi bốn số chưa gọi nữa đó! Mỗi lần cửa phòng khám bệnh mở ra, ngoài bệnh nhân được gọi vào khám, sẽ có một vài vị đại thông minh chen vào muốn cắm đội, mang kết quả kiểm tra, bệnh án, thậm chí phiếu đóng phí chìa ra trước mặt họ.

"Bác sĩ, lần trước tôi đã đến khám, lần này có thể trực tiếp xem giúp tôi chút được không? Tôi thật sự rất gấp."

"Bác sĩ, tôi là được trưởng khoa XX giới thiệu tới, xin chào xin chào!"

"Mời ra ngoài xếp hàng, chờ gọi đến tên rồi hãy vào." Câu nói này, mỗi ngày Tiêu Chiến đều phải nhắc đi nhắc lại đến bốn năm chục lần. Hôm nay, trước khi giọng anh lạc đi, có một đôi vợ chồng trung niên đến phòng khám bệnh, người vợ dìu chồng mình, người chồng hai tay ôm đầu, vẻ mặt thống khổ dị thường.

"Bác sĩ, cậu mau khám cho chồng tôi với," Người vợ lo lắng không thôi: "Anh ấy đau đầu khủng khiếp."

"Đau thế nào?" Tiêu Chiến hỏi: "Bắt đầu từ lúc mấy giờ?"

"Buổi trưa lúc đang nhảy dây..." Người đàn ông hai mắt nhắm chặt chậm chạp nói: "Đột nhiên tôi cảm thấy trong đầu mình như có thứ gì đó bị bắn ra một chút, sau đó giống như có dòng nước chảy ra, giờ đầu đau như muốn nổ tung..."

"Có thể mở mắt ra được không?"

Người đàn ông liên tục xua tay: "Không thể, không thể, mở mắt ra tôi liền muốn ói, khó chịu lắm..."

Tiêu Chiến kiểm tra đơn giản một lần, xác định đầu óc bệnh nhân rất tỉnh táo, cũng không có biểu hiện tê chân tay hay triệu chứng mờ mắt, biết đối phương gần đây không bị chấn thương hay va chạm nghiêm trọng gì, thế nên đề nghị chụp CT đầu trước xem sao.

Hai vợ chồng cầm phiếu chỉ định vừa mới bước đi, Vương Nhất Bác vẫn luôn ngồi phía sau anh làm thực tập sinh sắp xếp bệnh án liền nói: "Xuất huyết dưới nhện, rất có thể là do động mạch phình bị vỡ gây ra, trực tiếp chụp CT nâng cao sẽ tốt hơn."

Thật ra Tiêu Chiến cũng hoài nghi phương diện này, chỉ là không quá chắc chắn. Anh hỏi 'thực tập sinh' Tiểu Vương: "Vậy vừa rồi sao em không nói?"

"Em vẫn còn đang bị cách chức tạm thời, không có tư cách điều trị." Thanh niên nói: "Hơn nữa, dựa theo quy trình thông thường, quả thật nên làm CT thường trước."

"Cho nên mới nói, kinh nghiệm thật sự rất quan trọng. Nếu không có kinh nghiệm, cứ theo quy trình thông thường mà làm, như thế sẽ ít mắc lỗi hơn."

"Ừm."

"Aiz," Tiêu Chiến bắt đầu thổn thức: "Anh phải làm thêm bao nhiêu năm nữa mới có thể có được tuệ nhãn và đầu óc của trưởng khoa Vương đây..."

Vương Nhất Bác có vẻ không hiểu vì sao anh lại thổn thức: "Muốn đầu với mắt gì chứ, cả người đều là của anh hết mà."

Tiêu Chiến lập tức cười tươi như hoa: "Đúng nhoa, tuy anh không phải thiên tài, nhưng có thể chinh phục được thiên tài nha." Đây là cốt truyện sảng văn thái quá gì vậy chứ?!

Khám thêm cho hai người nữa, đôi vợ chồng kia cũng đã chụp CT xong quay lại, Tiêu Chiến nhìn phim chụp trên máy tính, vừa cảm thấy bội phục, đồng thời cũng khẩn trương hơn. Bội phục phán đoán của Vương Nhất Bác, trên ảnh chụp CT chính là triệu chứng điển hình của xuất huyết dưới nhện. Khẩn trương lại là vì lượng huyết bị xuất ra của bệnh nhân không ít, đầy đầu đều là máu chảy.

Chẳng qua đây cũng chỉ là chứng bệnh thường gặp trong phẫu thuật thần kinh, quy trình chẩn đoán điều trị cũng vô cùng rõ ràng.

"Nội sọ có xuất huyết, cần phải chụp CT nâng cao có tiêm thuốc cản quang để xác định các điểm chảy máu." Tiêu Chiến nói: "Khả năng cao là do vỡ túi phình động mạch dẫn đến."

Người đàn ông không có phản ứng gì, vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ, người phụ nữ rõ ràng càng kinh sợ hơn so với vừa rồi, bám vào bàn làm việc của anh hỏi: "A, nghiêm trọng đến vậy sao? Có thể trị hết được không bác sĩ?"

"Chị đừng gấp, phình động mạch không phải khối u, mà là mô mạch máu, tôi giải thích với chị một chút..."

"Bác sĩ, những thứ này tôi đều không hiểu." Người phụ nữ vội vã ngắt lời anh, lại hỏi: "Cậu chỉ cần nói cho tôi biết có thể chữa khỏi hay không là được rồi, bước tiếp theo phải điều trị thế nào?"

"Bước tiếp theo cần phải làm CT nâng cao, xem xem mạch máu bị vỡ ở điểm nào, sau đó xác định phương pháp phẫu thuật."

Tiêu Chiến vừa trả lời vừa viết phiếu chỉ định, người phụ nữ đột nhiên lại nổi giận, chất vấn anh: "Sao lại còn phải làm CT thêm nữa? Vậy lúc đầu sao cậu không trực tiếp cho chúng tôi kiểm tra cái này luôn đi? Chúng tôi cũng đỡ phải chạy đi chạy lại thêm lần nữa, thế này không phải là quá dày vò chồng tôi rồi sao?!"

Ở các bệnh viện, gần như mỗi ngày đều có bệnh nhân hỏi câu hỏi này, vì cái gì không yêu cầu làm CT nâng cao ngay từ đầu đi? Làm một lần luôn có phải tốt hơn rất nhiều rồi không? Trước kia Tiêu Chiến sẽ kiên nhẫn giải thích nguyên nhân, nhưng hôm nay có thể là vì Vương Nhất Bác đã đoán trước được bước này rồi, khiến anh có cảm giác năng lực chẩn đoán của mình không bằng người ta, bị người nhà chất vấn như thế bỗng ngẩn ra, một hồi lâu vẫn không thể tiếp lời được, tự nhiên sẽ biến thành cú đấm liên hoàn.

"Người dân chúng tôi kiếm tiền cũng chẳng dễ, sao còn cứ bắt chúng tôi phải kiểm tra lặp đi lặp lại? Biết chồng tôi đau đầu, cơ thể không thoải mái, vẫn không thể thông cảm cho chúng tôi chút được sao? Bác sĩ bây giờ thật sự là..." Ngữ tốc của người phụ nữ rất nhanh, cảm xúc cũng dâng cao: "Có thể xem người bệnh cũng là con người được không?!"

CT nâng cao đắt hơn một chút so với CT thông thường, còn cần phải tiêm chất cản quang, mà có một số bệnh nhân sẽ bị dị ứng với thất cản quang. Thật sự là vì suy xét đến bảo vệ sức khỏe và quyền lợi của bệnh nhân, mới không yêu cầu bệnh nhân nào cũng phải chụp CT nâng cao ngay từ đầu. Vương Nhất Bác ngồi ở phía sau lên tiếng giải thích: "Chỉ khi trên kết quả chụp CT bình thường có dấu hiệu bất thường, chúng tôi mới có thể cho phép bệnh nhân chụp thêm CT nâng cao."

"Đây là vấn đề tiền sao?" Người phụ nữ không chịu bỏ qua, nói: "Quy trình này chính là bất hợp lý! Dày vò cả bệnh nhân lẫn người nhà, tôi..."

"Chồng chị đã bị xuất huyết nội sọ, phải xác định điểm xuất huyết mới có thể điều trị được." Vương Nhất Bác bình tĩnh ngắt lời đối phương: "Cho nên anh chị có đồng ý làm CT nâng cao không?"

Người phụ nữ tuy vẫn mất kiên nhẫn, nhưng hiển nhiên sự quan tâm dành cho chồng mình vẫn vượt lên trên chuyện chỉ trích bác sĩ: "Đã như thế rồi còn có thể không làm được sao? Làm."

Chị ta nhận phiếu chỉ định Tiêu Chiến viết, dìu chồng mình rời khỏi phòng khám bệnh.

"Cảm ơn." Tiêu Chiến quay đầu lại nói.

Vương Nhất Bác xoay ghế qua, chuyển thành hướng đối diện với anh, vẻ mặt ôn hòa xen lẫn đau lòng cùng an ủi: "Anh không hề làm sai gì cả, không cần phải tự trách mình."

"Nhưng anh có thể làm tốt hơn thế," Anh thấp giọng nói: "Nếu hôm nay người khám bệnh chính là em, bọn họ cũng không cần phải chụp CT hai lần."

"Trước kia em cũng từng chẩn đoán sai, còn bị bệnh nhân khiếu nại nữa. Em chẩn đoán anh ta bị chứng phình động mạch, yêu cầu anh ta chụp nâng cao, kết quả đưa ra lại chỉ là xuất huyết não đơn giản, trùng hợp người bệnh kia lại có chút hiểu biết về phương diện này, hoặc là đã từng lên mạng tra qua, tóm lại anh ta khiếu nại em, lý do là cho kiểm tra vượt mức." Thấy anh ngẩng đầu lên, Vương Nhất Bác nhìn anh cười cười: "Không ai có thể mãi mãi không mắc lỗi, đây là lý do vì sao chúng ta cần có quy trình chuẩn, làm việc dựa theo quy trình, mới là đáng tin cậy nhất, cũng an toàn nhất. Cho nên anh không hề làm sai, là em không nên nói câu kia."

"Đúng thế." Trong phòng khám tạm thời không có ai, anh có thể tùy tâm sở dục mà bộc lộ cảm xúc: "Đều tại em hết."

"Nếu là bác sĩ khác ngồi khám ở đây, có lẽ em cũng sẽ không nói." Vương Nhất Bác tựa hồ đang nghiêm túc tự hỏi: "Em nghĩ, có thể là trong tiềm thức em luôn muốn thể hiện bản thân trước mặt anh, giống hệt những con khổng tước xòe đuôi ấy."

Tiêu Chiến phụt cười, mây mù trên đầu cũng theo đó mà tan biến hết.

Bốn mươi phút sau, báo cáo CT nâng cao được gửi tới, mà người vợ kia dường như đã quên mất chuyện không vui vừa rồi, dáng vẻ nôn nóng khẩn trương, vừa bước vào liền kêu: "Bác sĩ, chúng tôi đã làm xong rồi, phiền cậu nhanh nhanh xem giúp chúng tôi!"

Phim chụp hiện lên màn hình, Tiêu Chiến phát hiện đầu sỏ gây tội của chứng phình động mạch nằm trên một mạch máu gọi là động mạch thông trước ở giữa bán cầu não của bệnh nhân, hình dạng không đều, thoạt nhìn giống như có một cái đuôi nhỏ.

Tiêu Chiến chỉ vào nơi đó, nói: "Có thấy không? Đây chính là điểm chảy máu, yêu cầu lập tức nhập viện."

Người phụ nữ không nói gì, đột nhiên móc điện thoại ra chụp vài bức ảnh trên màn hình. Tiêu Chiến lo lắng chị ta không hiểu tính nghiêm trọng của sự việc, bèn giải thích thêm: "Ca này rất nặng, chị đừng thấy hiện giờ anh nhà còn tỉnh táo, thật ra rất dễ xuất huyết lần thứ hai, chỉ cần không cẩn thận sẽ rơi vào hôn mê, cho nên cần phải nhập viện điều trị, hơn nữa còn phải ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU."

"Được được," Người phụ nữ liên tục đáp lời: "Chúng tôi nhập viện."

Tiêu Chiến vốn đã chuẩn bị thuyết trình chủ đề 'Vì sao vỡ phình động mạch có thể gây xuất huyết thứ cấp và vì sao xuất huyết thứ cấp lại nguy hiểm hơn', kết quả người nhà lại phối hợp như thế, cho nên cũng không cần phải dông dài quá nhiều, vì thế chỉ nhắc nhở một chút về vấn đề chi phí của phòng chăm sóc đặc biệt ICU, được đối phương xác nhận xong, mới viết chỉ định nhập viện, cũng liên lạc khoa phẫu thuật thần kinh đón bệnh nhân.

Lúc tan làm sáu giờ rưỡi, khoa Thần ngoại trả lời nói người đàn ông đã vào phòng bệnh, lát nữa sẽ chuyển đến ICU. Lúc này Tiêu Chiến mới hoàn toàn yên tâm, giao ban xong liền cùng Vương Nhất Bác đi về nhà.

Hai người đến siêu thị mua đồ ăn trước, chuẩn bị chút đồ cho bữa tối dưới ánh nến, thuận tiện mua sắm công cụ gây án luôn, kết quả còn chưa kịp tính tiền, Tiêu Chiến đã bị điện thoại của Thần ngoại oanh tạc.

"Bác sĩ Tiêu, cậu chuyển bệnh nhân gì cho chúng tôi vậy, cậu đã giải thích rõ ràng với chị ta rồi chứ? Người nhà bệnh nhân không muốn ở trong phòng giám hộ, hiện đang làm loạn bên ngoài ICU đây này."

"Hả?" Tiêu Chiến trợn tròn mắt: "Lúc ấy chị ta đã đồng ý sẽ ở ICU rồi mà, là vấn đề giá cả sao?"

"Không phải. Tôi nói cậu nghe, chồng chị ta vừa mới vào phòng bệnh, chị ta liền gọi điện thoại, đại khái là bạn bè có chút hiểu biết nhưng không nhiều lắm về y học. Sau đó chúng tôi muốn đưa chồng chị ta vào ICU, nói với chị ta người nhà không thể cùng vào chăm sóc, chị ta lập tức không vui, luôn miệng nói phải tự mình chăm sóc chồng mời được, còn nói bác sĩ khám cấp cứu lừa mình. Nếu cậu không bận gì thì đến đây một chuyến đi, giải thích rõ ràng cho chị ta, chứ cứ nổi điên mãi thế này sao được, ICU còn có bệnh nhân khác nữa đó!"

"Được được được, tôi lập tức quay lại."

Anh cúp điện thoại, đón ánh mắt thấu hiểu mọi chuyện của Vương Nhất Bác, hai tay buông thõng có chút bất đắc dĩ: "Anh phải quay lại một chuyến."

"Em đi cùng anh." Vương Nhất Bác nhìn hàng ngũ xếp hàng chờ tính tiền đã hơi dài, xoay người vẻ mặt nghiêm túc: "Mỗi một giỏ hàng thời gian tính tiền bình quân ba phút, mỗi xe hàng sáu phút, phía trước có sáu rổ, xem ra phải đợi gần bốn mươi phút nữa mới có thể đến lượt chúng ta, cho nên..." Thanh niên nhìn nhìn rổ mua hàng trong tay mình, ngữ khí có chút tiếc nuối: "Chỉ có thể đợi đến lần sau lại mua công cụ gây án vậy."

Tiêu Chiến cười bước đến, ôm lấy bả vai bạn trai, Vương Nhất Bác không hiểu ra sao hỏi: "Anh cười cái gì?"

"Anh sẽ không bao giờ gọi trưởng khoa Vương là băng sơn cao lãnh nữa." Anh nâng cằm lên nhìn Vương Nhất Bác, những bệnh nhân mệnh ở sớm tối, người nhà nổi điên làm loạn, bữa tối dưới ánh nến đột nhiên bay đi mất, vào khoảnh khắc này đều bị ném hết ra sau đầu, tất cả những gì anh nhìn thấy, nghĩ đến hoặc cảm nhận được, đều chỉ còn người đang trước mắt này...

"Cún con." Tiêu Chiến nói: "Giờ trưởng khoa Vương chính là một con cún nhỏ siêu đáng yêu!"

.TBC


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx