Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Ngày mười lăm tháng tư, những người hầu trong phủ được lãnh tiền lương của mình. Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến nhận được tiền mà y tự kiếm được, vì vậy suốt mấy ngày sau đó, khuôn mặt của y vẫn luôn rạng rỡ.

Số tiền này Tiêu Chiến lặng lẽ cất đi một phần, phần còn lại giữ bên người để tiêu xài. Vất vả lắm mới có được ít tiền trong tay, y vui vẻ lên kế hoạch sẽ tiêu số tiền đó vào đâu. Không khỏi nghĩ tới A Tư, A Tư là thị vệ ngoài viện, không tới được bếp sau, bọn họ gặp mặt toàn dựa vào việc y lén chạy đến cửa phía tây.

Trong mấy ngày gần đây, đã gặp A Tư được mấy lần, lần nào A Tư cũng đưa cho y một thứ gì đó. Có lúc nhờ người khác mua giúp bộ y phục mới, có lúc mua cho y mấy món đồ chơi mới lạ. Tiêu Chiến cảm thấy áy náy khi nhận được nhiều quà như vậy, nên muốn dùng tiền của mình mua cho A Tư một món gì đó.

Sau khi nghĩ về điều này, Tiêu Chiến nhờ người trong phủ mua giúp y một đôi giày. Tiêu Chiến không hiểu nam nhân ở Lạc Dương ăn mặc như thế nào, thừa dịp đến gặp A Tư, y đã đo lường kích thước giày cũ, rồi nhờ người mua một đôi đắt tiền hơn. Sau đó, người nọ mang về một đôi lục hợp ngoa, nói rằng ở Lạc Dương nó là một loại giày phổ biến.

*Lục hợp ngoa (chữ Hán: 六合靴) là một loại giày cao tới bắp chân, hình dáng giống đôi ủng, thường được sử dụng cho nam nhân thời xưa.

Tiêu Chiến vui mừng đem đôi giày nhét vào trong ngực, thừa dịp buổi tối trong lúc làm nhiệm vụ trực đêm, y lén chạy đến gặp A Tư.

Trước đó, A Tư đã nói cho Tiêu Chiến biết lịch trực của mình trong tháng này, Tiêu Chiến nhớ rõ đêm nay A Tư chỉ trực đến một giờ. Y lặng lẽ trốn sau hòn non bộ, nhìn lén các thị vệ đang đổi ca.

Các thị vệ trực đêm đến cửa phía tây để thay cho A Tư, A Tư khoác vai một thị vệ khác, muốn về nghỉ ngơi. Đi ngang qua hòn non bộ, họ nghe thấy tiếng rù rì nào đó như có người.

"A Tư, A Tư!" Có người kêu.

Một số thị vệ nghĩ rằng có thích khách, nhanh chóng rút đao sẵn sàng đối mặt, khiến Tiêu Chiến sợ hãi, không dám lên tiếng.

Cũng may A Tư nhận ra có điều không ổn, vội vàng chạy tới hòn non bộ, tìm thấy Tiêu Chiến rồi kéo y ra ngoài.

"Anh không muốn sống nữa sao, ban đêm trốn ở chỗ đó, lỡ người khác nhầm thành thích khách, đâm chết thì phải làm sao?" A Tư đè nén thanh âm trách cứ.

Những thị vệ còn lại nhìn thấy là Tiêu Chiến, như trút được gánh nặng, cất đao đi, để lại hai người giúp họ trông chừng.

A Tư kéo Tiêu Chiến sang bên cạnh hòn non bộ nói chuyện: "Anh tìm tôi có chuyện gì quan trọng sao?"

Tiêu Chiến lấy đôi giày từ trong người ra: "Tôi nhận tiền lương, tặng anh một đôi giày. Lục hợp ngoa."

A Tư ngạc nhiên mừng rỡ: "Tặng tôi sao? Anh làm sao biết kích cỡ của tôi?"

"Bí mật đo đạc." Tiêu Chiến trả lời.

A Tư nhận lấy giày, thích đến nổi không muốn rời tay: "Anh thật có tâm."

Nụ cười của Tiêu Chiến trong bóng đêm ẩn đi một nửa, nhưng vẫn ấm áp: "Chuyện nên làm, tôi là vợ anh, ngày mai anh hãy mang nó."

A Tư không ngừng sờ vào đôi giày: "Tôi không nỡ, giày anh mua cho tôi, mang thường xuyên sẽ hỏng mất?"

Tiêu Chiến không đồng ý, cau mày dặn dò: "Anh phải mang, tôi mua nó là muốn anh mang, những càn nguyên bên cạnh anh đều được vợ tặng giày, anh cũng phải có. Nếu không mang, lần tới tôi sẽ không mua cho anh nữa."

A Tư vui vẻ đồng ý: "Được, vậy tôi mang."

Thị vệ trông chừng giúp hai người, nhắc nhở có người đang tới. A Tư chỉ có thể để Tiêu Chiến nhanh chóng quay về. Trước khi đi, Tiêu Chiến bị kéo lại, ngạc nhiên quay người.

Ánh trăng buổi tối tháng tư trong vắt, mi mắt của Tiêu Chiến tựa như sương ngân, dường như trở thành thiên sứ, có lẽ vì quá xinh đẹp. A Tư không kiềm được cảm xúc: "Trước khi đi có thể cho tôi hôn một cái không?"

Tiêu Chiến khó xử siết chặt nắm đấm, im lặng một hồi mới gật đầu.

A Tư nín thở, cẩn thận hôn lên má y, một cái chạm hời hợt. Muốn hôn thêm một lần nữa, nhưng thị vệ trông chừng lại thúc giục. A Tư đành phải từ bỏ.

*

Trong bóng đêm, Tiêu Chiến nhanh chóng chạy về phòng chung ở sau bếp. Nhưng không ngờ Tố Cầm đang đứng ở trước cửa viện, gấp đến độ xoay tới xoay lui.

Nhìn thấy Tiêu Chiến trở về, Tố Cầm vội vàng chạy lại đón: "Tổ tông ơi tổ tông, ban đêm mà anh lại chạy đi đâu?"

Tiêu Chiến sợ liên lụy đến A Tư, không dám nói rằng mình lén chạy đến tây uyển, thuận miệng nói là có việc gấp thôi.

"Tìm tôi có chuyện gì quan trọng sao?" Tiêu Chiến hỏi.

Tố Cầm sắp khóc: "Trời ơi, Trời ơi. Tiểu tướng quân muốn ăn khuya, muốn anh làm, kết quả anh biến mất không có tung tích, chúng tôi tìm không ra anh. Giờ này cách lúc tiểu tướng quân gọi điểm tâm đã qua nửa giờ. Chúng ta phải làm sao đây?

Tiêu Chiến nhất thời cũng hoảng sợ, cả người đổ mồ hôi lạnh, gấp rút cùng Tố Cầm chạy đến phòng bếp.

Tiểu tướng quân lần này muốn ăn "Chao Shou", nói là muốn thử hương vị mới. Những người khác trong nhà bếp đều đã từng làm "Chao Shou" cho hắn ăn, chỉ có Tiêu Chiến là chưa làm, hương vị mới này chắc chắn phải do Tiêu Chiến làm rồi.

*Chao Shou (chữ Hán: 抄手): là một loại thức ăn ở Tây Nam Trung Quốc, tương tự như hoành thánh. Vỏ được làm bằng bột, nhồi thịt, sau đó nấu với nước canh trong, cho dầu đỏ và các gia vị khác. Món ăn nhẹ này mềm và ngon, nước canh hơi cay và thơm. Cách phân biệt, Chao Shou được gói bằng vỏ vuông, còn hoành thánh được gói bằng vỏ tròn, ngoài ra độ dày của vỏ, các thành phần trong nhân, gia vị và cách chế biến cũng khác nhau. (nguồn baidu) (mình tìm không thấy tên Việt hóa của món này, nên để là Chao Shou luôn, mọi người nếu biết thì chỉ mình với nhé!)

Tố Cầm cán vỏ, Tiêu Chiến vội vàng xay nhân và gói nhân lại, Tố Cầm vội vả đi nhóm lửa, sau đó Tiêu Chiến đun sôi.

Sau một hồi hì hục, một bát "Chao Shou" đã được làm xong.

"Đừng cho thù du và hoa tiêu, tiểu tướng quân không ăn cay, không ăn tê." Tố Cầm dặn dò khi Tiêu Chiến điều chỉnh gia vị.

Tiêu Chiến sau đó làm ra một bát "Chao Shou" với nước canh trong veo.

Hai người đem bát "Chao Shou" từng bước đi rất cẩn thận, không dám đi nhanh, sợ làm đổ nước canh. Ước chừng từ lúc tiểu tướng quân gọi món Chao Shou, cho đến bây giờ đã trôi qua một giờ. Trên đường đi, Tố Cầm không ngừng lẩm bẩm cầu xin Ngọc Hoàng đại đế và Vương Mẫu nương nương một trận, cầu cho tiểu tướng quân đừng nổi giận.

Tiêu Chiến cũng gấp đến mức trán đổ đầy mồ hôi, không khỏi lại có chút oán trách Vương Nhất Bác. Ngài ấy là không ăn cơm tối sao? Sao cứ đến khuya lại thèm ăn như vậy, miệng cứ thế không nhàn rỗi, khiến người ta từ sáng đến tối phải nơm nớp lo sợ.

*

Khi chạy đến sân viện của tiểu tướng quân, không biết đã qua bao lâu rồi. Trường Phúc cũng đang lo lắng, đi đi lại lại trong sân, mắt nhìn xung quanh.

Nhìn thấy Tiêu Chiến đến, Trường Phúc không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên trán: "Công tử, cuối cùng người cũng đến rồi."

Tố Cầm nhỏ giọng hỏi thăm: "Trường Phúc tiểu ca, tiểu tướng quân không tức giận chứ?"

Trường Phúc không biết làm sao, liếc mắt qua, Tố Cầm ngay lập tức hiểu ra và bắt đầu rùng mình. Tiêu Chiến nhìn thấy hai người họ như vậy, cũng sợ hãi.

Trường Phúc thở dài, dẫn hai người vào sân, đến cửa phòng, Trường Phúc ngăn Tố Cầm lại: "Tố Cầm cô nương không cần vào trong, càng ít người quấy rầy tiểu tướng quân, ngài ấy có thể sẽ bớt tức giận hơn."

Tố Cầm và Tiêu Chiến tự biết mình có tội, không dám không nghe theo. Tố Cầm ở lại, Tiêu Chiến mang bát canh đi vào.

Bước vào phòng của tiểu tướng quân, Tiêu Chiến cúi đầu lặng lẽ nhướng mắt lên, lần này tiểu tướng quân không ngồi trên bàn phê duyệt công văn, mà một tay nghịch hạt đào ngọc bích, một tay chống cằm, mắt nhìn chằm chằm vào y khi y bước vào, cau mày thật sâu.

Tiêu Chiến thầm nghĩ không ổn rồi, liền quỳ xuống ngay ngắn, nâng cao khay: "Báo cáo tiểu tướng quân, ngày hai mươi tám tháng tư, đầu bếp trực đêm Tiêu Chiến, mang đến một bát Chao Shou."

Tiểu tướng quân không nói gì, Tiêu Chiến không dám đứng lên, tay đau nhức.

"Một giờ." Tiểu tướng quân lên tiếng, "Ta đã chờ một giờ, ngươi đã đi nơi nào?"

Tiếng xoay hạt đào làm Tiêu Chiến kinh hãi.

Tiêu Chiến ấp úng nói: "Tôi..Rãnh rỗi...Rãnh rỗi nên đi dạo một vòng, không để ý nên đi xa quá..."

Chân mày của Vương Nhất Bác càng nhíu chặt hơn. Trong phòng, ngoài tin hương hoa đào của Tiêu Chiến ra, rõ ràng còn có một cổ tin hương khác, là thông xanh bốn mùa."

Vương Nhất Bác nhớ ra đây là tin hương của Lưu A Tư. Vương Nhất Bác vuốt ve chiếc nhẫn ngọc đeo trên ngón tay phải, các đốt ngón tay bất giác kêu răng rắc.

Tiêu Chiến còn cuối đầu xuống thấp hơn.

Cuối cùng, Vương Nhất Bác cũng nói chuyện: "Mang lên đây."

"Vâng."

Tiêu Chiến cẩn thận đi tới, đặt Chao Shou lên bàn, ôm khay lui qua một bên, ngoan ngoãn đứng đợi.

Vương Nhất Bác không ăn, tiếp tục phê duyệt công văn, nhìn đi nhìn lại một quyển công văn, một mực không đổi.

Tiêu Chiến len lén liếc nhìn, hy vọng hắn ăn nhanh chút, đừng chần chừ. Tiêu Chiến giờ phút này không biết tiểu tướng có tức giận hay không, y chỉ muốn đi nhanh, tránh cho tiểu tướng quân chẳng biết lúc nào thật sự ném cơn giận lên người y."

"Tạch" khép lại công văn, Vương Nhất Bác lạnh giọng nói một câu: "Mùi gì trên người ngươi vậy, khiến ta nhức đầu."

Còn có thể có mùi gì? Chủ nhân nhất định là đang ghét bỏ y, người hầu bẩn thỉu có mùi khó ngửi, còn không mau để cho y đi? Tiêu Chiến mờ mịt đem tay áo đến gần chóp mũi ngửi, không ngửi ra mùi gì.

Không ngờ còn chưa kịp ngửi cái thứ hai, tiểu tướng quân bỗng nhiên ném quyển công văn trên tay đi: "Trường Phúc."

Trường Phúc bước nhanh đi vào.

Vương Nhất Bác dựa vào ghế ra lệnh: "Mang quần áo mới cho y thay, vứt hết quần áo cũ đi."

"Vâng." Trường Phúc lui ra.

Tiêu Chiến sửng sốt, hoảng sợ muốn từ chối: "Không không không..."

"Thay." Giọng nói của Vương Nhất Bác càng lạnh hơn.

Tiêu Chiến không dám lên tiếng nữa. Lần này dù sao cũng là lỗi của y, làm chậm trễ chủ nhân, có lẽ thật sự trên đường đã quẹt trúng thứ gì đó, làm cho tiểu tướng quân khó chịu, cho nên im miệng vẫn là tốt nhất.

Trường Phúc mang đến một bộ quần áo mới, đưa Tiêu Chiến tới một nơi, đặt quần áo xuống. Bộ quần áo này không biết từ đâu mà có, vải mỏng và trơn, Tiêu Chiến chạm vào một chút cũng không dám mặc.

"Công tử, thay đồ đi." Trường Phúc thúc giục, buông rèm xuống và lui ra bên ngoài.

Tiêu Chiến vừa xoay lại, nhìn thấy chiếc giường sau lưng, suýt chút nữa trượt chân. Đây là giường ngủ của tiểu tướng quân.

Tiêu Chiến lúc này không hiểu tiểu tướng quân có ý gì, có lẽ không còn chỗ nào khác để thay quần áo, y cũng không thể cởi ra trước mặt tiểu tướng quân.

Yên lặng thở dài, Tiêu Chiến nhanh nhẹn thay bộ đồ mới, ôm quần áo cũ đi ra ngoài.

Trường Phúc đưa tay đến đón.

Tiêu Chiến muốn tránh: "Trường Phúc tiểu ca, bộ đồ này có thể để lại cho tôi không?"

Trường Phúc khó xử: "Công tử, đừng làm khó tiểu nhân, tiểu tướng quân nói muốn vứt, vậy thì phải vứt. Lệnh của chủ nhân, không thể không nghe."

Là đạo lý này, Tiêu Chiến đã biết từ ngày đầu tiên đến trong phủ, nhưng đây là bộ quần áo mà A Tư tặng y, tấm lòng của A Tư, nếu vứt đi thì thật đáng tiếc.

Tiêu Chiến miễn cưỡng ôm quần áo. Trường Phúc mặc kệ y, tranh với y, rút bộ quần áo ra, vội vàng lui ra ngoài, rất sợ y cướp lại.

Như vậy, bộ quần áo mà A Tư tặng, đã không còn nữa, trên người Tiêu Chiến bây giờ là bộ quần áo mà Vương Nhất Bác cho. Tiêu Chiến run sợ trong lòng, trở lại cạnh bàn làm việc. Vương Nhất Bác quét mắt nhìn y một cái, lúc này sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều.

Thấy sắc mặt của hắn tốt hơn, Tiêu Chiến mới cảm thấy nhẹ nhõm. Tiêu Chiến thả lỏng một chút, tiếp tục đứng ngay ngắn chờ ở bên cạnh, âm thầm cầu xin chư vị thần phật, hy vọng tiểu tướng nhanh chóng ăn xong, để y rời đi.

Nhưng tiểu tướng quân lại không ăn. Tiêu Chiến muốn nghiến răng, cái bệnh gì thế này, gọi đồ ăn xong còn phải đợi nguội mới ăn, rõ ràng có thể nhanh chóng ăn xong rồi đuổi y đi. Như vậy, một người hầu như y sẽ không làm phiền chủ nhân mình nữa, chủ nhân có thể thấy thanh tịnh.

Rõ ràng ghét bỏ y, nhưng vẫn phải để y đứng ở đây. Tính tình thật cổ quái.

Tiêu Chiến muốn ngáp, nhưng không dám.

Đột nhiên, Vương Nhất Bác ra lệnh: "Ra ngoài đợi, như thường lệ, giường nhỏ là của ngươi."

Tiêu Chiến chỉ mong có vậy, đối mặt với Vương Nhất Bác lui về phía sau, nhanh chóng trốn ra phòng ngoài, ngồi trên giường nhỏ, gõ gõ vào đôi chân tê cứng của mình, lát sau chống lên chiếc bàn gỗ bên cạnh ngủ gật.

Khi Tiêu Chiến đang nửa tỉnh nửa mê, Trường Phúc nhẹ nhàng đẩy cửa vào, rón rén đốt một lò hương, đặt nó trên bàn gỗ mà Tiêu Chiến đang dựa, kéo lại gần mặt y, còn cố tình quạt khói vào y vài cái.

Sau đó Trường Phúc rời khỏi phòng.

Làn khói thơm ngào ngạt bay lượn trước mặt Tiêu Chiến một lúc, cánh tay của Tiêu Chiến đột nhiên mềm nhũn, y ngã xuống chiếc giường mềm mại, hôn mê bất tỉnh.

Trường Phúc một lần nữa nín thở đi vào, gọi vài lần Tiêu Chiến đã nằm trên chiếc giường mềm mại kia, không có phản hồi. Trường Phúc nhanh chóng vào phòng trong để bẩm báo: "Tiểu tướng quân."

Vương Nhất Bác đang ngồi trong phòng, cửa sổ được mở để thông gió. Hắn ngồi bên cạnh cửa sổ đọc sách linh tinh. Nghe thấy Trường Phúc gọi, Vương Nhất Bác nhìn lên.

Trường Phúc gật đầu một cái, ra hiệu hướng bên ngoài: "Ngủ rồi."

Vương Nhất Bác phất tay, Trường Phúc nghe lệnh rời khỏi phòng, đóng cửa lại, đem tất cả nha hoàn lui ra ngoài.

*

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đi ra phòng ngoài, đổ sạch lư hương, đỡ Tiêu Chiến nằm thẳng xuống, kéo chăn mỏng mà Trường Phúc đã chuẩn bị lên, đắp cho y.

Tiêu Chiến ngủ say sưa. Vương Nhất Bác ngồi xổm bên cạnh giường, nhìn chăm chú dung mạo của y.

Sau những ngày chăm sóc cẩn thận này, khuôn mặt của Tiêu Chiến càng trở nên tinh xảo, chân mày thanh tú, đôi mắt có nét xuân tình, ngay cả khi nhắm mắt, lông mi cũng rất quyến rũ.

Đầu ngón tay của Vương Nhất Bác mơn trớn mặt mũi y, thích thú đến nổi không muốn buông tay, từ sống mũi, vuốt qua cặp mắt, gò má, rồi đến khóe môi, ngón cái đè lên môi y mà day day.

Hai chiếc răng thỏ này thật sự rất đáng yêu.

Vương Nhất Bác xoa xoa, ngón cái ướt át, môi của Tiêu Chiến càng trở nên đỏ hơn.

Vương Nhất Bác lướt mu bàn tay chạm qua gò má mịn màng của Tiêu Chiến, đến vạt cổ áo. Vương Nhất Bác dừng lại, cân nhắc xem có nên kéo ra không.

Do dự hồi lâu, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng không nhúc nhích, giúp Tiêu Chiến kéo chăn lên, sau đó ngồi ở một góc trên giường, bên cạnh chân Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác hai tay ôm ngực, nghiêng đầu nhìn người đang nằm trước mặt, vừa lúc nhìn thấy mặt trăng lệch về phía tây, từ từ ngồi dựa vào giường nhắm mắt ngủ.

*

Lần này Tiêu Chiến tỉnh dậy khi trời đã sáng choang, y nằm trên chiếc giường nhỏ trong phòng tiểu tướng quân, còn đắp chăn kín người.

Tiêu Chiến như bị sét đánh, lập tức giật mình dậy, nảy lên như một con cá chép, hồn vía lên mây.

Hoảng hốt đến không biết bây giờ đang là ngày nào, Tiêu Chiến lấy hết dũng khí vén chăn xuống giường, rón rén nhìn trộm vào phòng bên trong. Tiểu tướng quân không có ở đó.

May quá, may quá. Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng tiếp tục lo lắng. Làm thế nào mà y lại ngủ thiếp đi, lại còn ngủ lâu thế này?

Nhìn qua lớp giấy dầu dán trên cửa sổ, ánh sáng ngoài trời rạng rỡ, còn có tiếng chim chích chòe. Tiêu Chiến cảm thấy lạnh sống lưng. Tối hôm qua y ngủ chỗ này, tiểu tướng quân ở đâu? Tiểu tướng quân ngủ như thế nào? Chẳng lẽ hai người họ ngủ cùng một phòng, chỉ cách nhau một bức tường?

Tiêu Chiến hô to hỏng bét rồi, kinh hồn bạt vía lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài cửa.

Có tiếng bước chân lại gần, Tiêu Chiến luống cuống lui về phía sau, nhìn xung quanh không biết phải né tránh như thế nào. Nếu vô tình để thiếu phu nhân nhìn thấy, y hôm nay chắc chắn sẽ bị lột da rút gân.

Cửa cẩn thận bị đẩy ra, trước mặt là Trường Phúc. Tiêu Chiến thầm cảm ơn đã giữ lại được mạng sống của mình.

Trường Phúc nhìn thấy y đứng trong phòng, hơi ngạc nhiên, cười nói: "Công tử tỉnh rồi, đêm qua công tử ngủ sâu quá, ta gọi mãi không thức dậy."

Tiêu Chiến quýnh lên, không nhịn được gãi đầu: "Tôi ngủ say đến vậy sao?"

Trường Phúc đến thu dọn chăn nệm trên giường: "Tiểu nhân đã gọi mấy lần, mà ngài không tỉnh. Tiểu tướng quân lo lắng công tử vì đã làm việc suốt đêm, cơ thể mệt mỏi, nên đã cho phép ngài ngủ ở đây, bảo chúng tôi không được làm phiền."

Tiêu Chiến cảm thấy xấu hổ, lật đật xin lỗi.

"Không sao, không sao." Trường Phúc đem chăn nệm vào phòng trong, lại đi ra, "Công tử có đói bụng không? Tiểu nhân gọi người vào phục vụ ngài rửa mặt, ăn điểm tâm, rồi hãy đi?"

Mượn mười ngàn lá gan Tiêu Chiến cũng không dám ở lại đây, cứng rắn từ chối, y khăng khăng muốn rời đi.

Trường Phúc vô cùng khó xử, chỉ có thể đồng ý: "Vậy công tử về nghỉ đi, đi đường cẩn thận. Tiểu nhân đã sai người thông báo với thím Trâu, hôm nay công tử không phải trực ca."

"A, được rồi, đa tạ đa tạ." Tiêu Chiến vẫn không yên lòng, hỏi thăm: "Xin hỏi Trường Phúc tiểu ca, tiểu tướng quân có tức giận không?"

Trường Phúc trấn an cười cười: "Không có, không có, tiểu tướng quân tuy trông lạnh lùng nhưng vẫn biết quan tâm người khác. Công tử đừng lo, tiểu tướng quân đi duyệt binh ở ngoại ô, cần vài ngày mới trở về, công tử không cần phải trực ca đêm nay, hãy nghỉ ngơi thoải mái."

Thật tốt, cuối cùng y cũng không cần phải thức đêm nữa. Tiêu Chiến nơm nớp lo sợ cáo lui, ngó dáo dác xem có ai không, y lén lén lút lút chạy ra khỏi sân của Vương Nhất Bác, chạy về hướng phòng chung của mình.

————
Mọi người có thấy lư hương có vấn đề không?? 🤭
————

Hú mọi người ơi, nay ngủ trưa, ngủ quên mất tiu. Làm rề rề không kịp đăng nên mình tính nghỉ hôm nay rồi. Ai dè có mấy bạn nhắn đang đợi mình, nên mình xốc lại tinh thần ngay. Gắn hoả tiễn phóng nhanh để đăng kịp giờ nè. Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ. Giờ mình đi ăn cơm đây, mọi người đọc truyện vui vẻ nhoaaa ❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro