Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Sau cơn lạnh đầu xuân, Lạc Dương đã ấm hơn rất nhiều, những ngày gần đây không khí trở nên nóng hơn, Tiêu Chiến cũng cởi bỏ vài lớp áo, cả người nhẹ đi một chút.

Vì hôm qua bị gọi dậy trực đêm, hôm nay quản sự phòng bếp – thím Trâu đã thông báo cho y không cần đến bếp làm việc, Tiêu Chiến được phép ngủ một giấc đầy đủ. Khi tỉnh dậy đã đến giờ Tỵ. Tiêu Chiến vội vội vàng vàng thức dậy, mặc dù không cần làm việc, nhưng y vẫn không dám lười biếng, liền chạy vào phòng bếp đợi.

*giờ Tỵ: từ 9h – 11h.

Nghỉ ngơi mà thím Trâu nói thật sự đúng là nghỉ ngơi, y chạy vào bếp, cũng không ai giao việc cho y. Tiêu Chiến đến muộn, được nhận một chút bánh mì và cháo.

Y thưởng thức vị ngon của chúng, sau đó nhàm chán ngồi dựa vào bức tường bên ngoài phòng bếp dưới ánh nắng mặt trời, suy nghĩ về việc nên tìm A Tư vào lúc nào trong ngày hôm nay.

Cứ như vậy cho đến buổi trưa, Tiêu Chiến lại ăn xong thêm một bữa, thấy trong bếp còn sót lại một ít bột gạo nếp do tối hôm qua làm bánh gạo cho chủ nhân.

Vì đã dư lại nên chủ nhân sẽ không ăn nữa. Tiêu Chiến được sự cho phép của người quản bếp, lấy bột gạo đó làm thành những viên bánh gạo, rồi chiên trong nồi. Bánh gạo mềm mịn, y rất thích ăn, nhưng trước đây ở Dư Châu, cuộc sống khó khăn, y chỉ được ăn vài lần trong một năm. Khi bánh gạo mới chiên xong, Tiêu Chiến chịu đựng sức nóng, bóp một miếng ăn ngay lập tức. Tuy không có đường nâu quấn quanh, nhưng vẫn thấy ngon lành. Tiêu Chiến đóng gói chúng và mang đi, hỏi người trong bếp làm thế nào để đi đến cửa phía tây.

Sau những khúc quanh, còn suýt lạc đường, cuối cùng y cũng tìm được cửa phía tây. Từ xa đã nghe thấy tiếng cười đùa của những nam nhân trong phòng.

Tiêu Chiến đứng ở cửa ghé đầu nhìn vào trong, thấy A Tư đang ngồi khoanh chân ở mép giường lau đao. Tiêu Chiến nhỏ giọng kêu: "A Tư... A Tư..."

A Tư nghe thấy, ngẩng đầu nhìn lên, lập tức mừng rỡ, vội vàng nhảy xuống giường chạy ra cửa: "Sao anh lại đến đây!"

"Đến gặp anh, mang chút đồ ăn ngon." Tiêu Chiến đi đường vội vã, mồ hôi bịn rịn trên trán, hai gò má có chút ửng hồng.

Những thị vệ khác trong phòng đua nhau chen chúc, tụ lại trước mặt Tiêu Chiến cười nói: "Ôi, A Tư, vợ ngươi đến rồi kìa!"

Tiêu Chiến mím môi cười, cảm thấy hơi ngượng nghịu.

A Tư xoay người đuổi bọn họ đi, sau đó hỏi Tiêu Chiến: "Mang gì ngon đến? Có món ngon thì anh ăn đi."

Tiêu Chiến lắc đầu, mở hộp ra, trong đó có mấy miếng bánh gạo cháy vàng: "Đây là đồ ăn vặt của Dư Châu, tôi tự làm, cho anh nếm thử một chút."

A Tư cúi đầu ngửi: "Thơm, mùi thơm quá."

Có một thị vệ đưa tay muốn giật lấy, bị A Tư hất ra. A Tư sợ bọn họ làm ồn, nắm chặt cổ tay của Tiêu Chiến: "Đi, chúng ta sang kia nói chuyện."

A Tư kéo Tiêu Chiến tới một góc tường, cả hai ngồi xuống đất, dựa lưng vào tường trong bóng râm. A Tư mở hộp đựng thức ăn, bóp một miếng bánh gạo lên ăn.

"Dính dính, ngọt ngọt." A Tư nói, bả vai đụng vào Tiêu Chiến, "Ngon quá."

"Anh cũng ăn đi." A Tư năn nỉ y.

Tiêu Chiến cười híp mắt, cũng bóp một miếng, cùng A Tư sóng vai, nhấm nháp từng chút.

"Mấy ngày nay anh làm việc ở phòng bếp có mệt không? Có ai làm khó anh không?" A Tư không nỡ ăn hết.

Tiêu Chiến lắc đầu: "Không có ai làm khó tôi, không mệt. Còn anh? Mấy ngày trước trời mưa to, thời tiết thật lạnh, anh có lạnh không?"

A Tư cười lớn: "Tôi không lạnh, trên người tôi hỏa khí thịnh vượng. Còn anh? Phòng chung có ấm không?"

Tiêu Chiến nhớ đến chiếc chăn mềm mại mới tinh của mình, vui vẻ nói: "Tôi cũng không lạnh, có chăn mới, là phần thưởng mà chủ nhân ban cho chúng tôi."

"Vậy thì tốt."

Trong lúc nhất thời hai người cũng không biết nên nói gì tiếp theo. Lại nói, tuy rằng đã kết hôn, nhưng chính thức sống cùng nhau không được mấy ngày, không tìm ra được một lời.

A Tư đành phải tìm cái gì đó để nói: "Những ngày nay anh đã làm gì?"

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút: "Tôi giúp gọt vỏ, nhóm lửa,..." Chợt nhớ đến điều gì đó, Tiêu Chiến có chút đắc ý nói, "Ngày đầu tiên đến phủ, tiểu tướng quân mở tiệc đãi khách, nhà bếp bận quá, cho nên tôi giúp họ hấp một nồi bánh gạo, chủ nhân rất thích. Tối hôm qua, tiểu tướng quân nói muốn ăn, nên tôi lại hấp cho ngài ấy lần nữa."

Tiêu Chiến muốn nói cho A Tư biết rằng y có năng lực hơn những gì A Tư nghĩ, y đang làm việc rất tốt trong phủ.

A Tư lại hỏi, "Ồ? Vậy sao? Tiểu tướng quân cố ý nhờ anh hấp cho ngài ấy sao?"

Tiêu Chiến lắc đầu, "Không phải, lần trước trong đại yến là do tôi tự hấp. Hôm qua người khác hấp, tiểu tướng quân nói vị không đúng, nên cô gái đó đã tới nhờ tôi giúp đỡ, chúng tôi cùng nhau hấp."

"Ồ, vậy thì tốt." A Tư cúi đầu tiếp tục ăn bánh gạo.

Tiêu Chiến liếm miếng bánh gạo dính trên răng, cũng tìm cách nói chuyện với A Tư, "Khi tôi hấp xong, tôi đã mang đi cho tiểu tướng quân, ngài ấy gần như ăn sạch sẽ, nên kĩ năng hấp bánh gạo của tôi rất tốt."

A Tư sững sốt, "Anh mang đi cho tiểu tướng quân? Sao lại muốn anh đi? Không có nha hoàn tới lấy sao?

Tiêu Chiến cũng bối rối, "Trong phủ họ nói đó là quy định, bữa tối thức ăn do ai nấu thì người đó mang đi, tôi và cô gái đã nhờ tôi giúp đỡ cùng mang đến sân của tiểu tướng quân."

Nghe nói có người cùng đi, A Tư yên tâm, nhưng cũng lẩm bẩm một câu, "Sao lại muốn một người trong bếp chạy đến sân của chủ nhân chứ, huống chi anh là khôn trạch, ngài ấy là càn nguyên, không mấy thuận tiện."

Tiếng lẩm bẩm quá nhỏ, gió thổi vào cành cây trên đầu vang lên tiếng xào xạc, Tiêu Chiến không nghe rõ.

Sau đó hai người nói về một số chuyện trong lúc làm nhiệm vụ, A Tư và Tiêu Chiến nói rất nhiều chuyện thú vị về những vị khách họ hàng đã tới thăm nhà họ. Tiêu Chiến cũng kể lại một chút chuyện nhà cửa của những người làm việc trong bếp. Ban đầu còn muốn kể việc y đã giúp tiểu tướng quân điều tra nạn hạn hán ở Dư Châu, nhưng đột nhiên nhớ tới tiểu tướng quân đêm qua đã dặn dò y việc này rất quan trọng, cho nên chỉ có thể ở trước mặt A Tư không nói lời nào.

Bất giác đã đến giờ Mùi, đến lúc A Tư phải quay trở lại làm nhiệm vụ. A Tư thật sự không nỡ đi, nắm chặt tay Tiêu Chiến nói: "A Tán, anh có thể hôn tôi một cái không? Nhà khác càn nguyên đều có khôn trạch của mình ở bên cạnh để thân mật. Chúng ta bây giờ trừ nắm tay ra thì không có gì cả."

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, thật vậy, dẫu sao cũng đã lập gia đình, không thể hời hợt quá. Vì vậy y gật đầu, lại cảm thấy xấu hổ, yêu cầu A Tư nhắm mắt lại.

A Tư ngoan ngoãn nhắm mắt, Tiêu Chiến chậm rãi tiến lại gần mặt anh mổ một cái.

A Tư mở mắt ra, lại năn nỉ: "Đừng chỉ hôn má được không? Tôi nghe người ngoài nói, giữa vợ chồng có thể hôn môi."

Từ "hôn môi" khiến Tiêu Chiến đỏ mặt, y cúi đầu không nói gì. A Tư nắm chặt tay y hơn: "Một chút, một chút thôi được không? A Tán, anh là vợ của tôi."

Tiêu Chiến không thể cự tuyệt nữa, rốt cuộc cũng gật đầu: "Anh nhắm mắt lại."

A Tư nhắm mắt lại.

Xung quanh gió lại nổi lên, lá rụng dưới chân tường chưa được quét sạch, theo gió quanh quẩn. Trái tim của Tiêu Chiến đập như sấm, từ từ tiến lại gần môi của A Tư.

"Khụ khụ..." Còn chưa kịp hôn, đột nhiên có người ho khan làm Tiêu Chiến giật mình.

Tiêu Chiến và A Tư cả hai đột nhiên chấn động, vội vàng tách ra.

Phía trước cách đó không xa, tiểu tướng quân một thân quan phục màu tím, ở bên cạnh là Triệu Trường Thiên y phục trắng, tay cầm đao.

Hai người quýnh lên, vội vàng quỳ xuống: "Tham kiến Tiểu tướng quân, tham kiến Triệu đại nhân."

Vương Nhất Bác đứng chắp tay sau lưng, nhìm chằm chằm vào phía sau đầu họ, trầm mặc không nói gì.

Triệu Trường Thiên trêu ghẹo: "Hai ngươi ban ngày không lo làm việc, trốn ở đây lười biếng à? Làm tình nhân giữa ban ngày, cố ý làm nam nhân trong viện cay cú đúng không? Ví vụ như ta đang rất ghen tị đây."

Tiêu Chiến quỳ xuống đất, vùi đầu.

Ánh mắt của Vương Nhất Bác rơi vào hộp thức ăn trong tay hai người, bên trong còn lại một miếng bánh gạo chưa ăn.

A Tư giải thích: "Báo cáo Triệu đại nhân, hôm nay vợ của tiểu nhân được nghỉ, cho nên tới xem tiểu nhân một chút, tiểu nhân cũng sắp đi gác cổng, không dám chậm trễ công việc.

"Vậy mau đi làm việc đi." Tiểu tướng quân luôn luôn trầm mặc ít nói bỗng nhiên lên tiếng.

Triệu Trường Thiên phát hiện tiểu tướng quân không biết làm sao lại có vẻ không vui, sợ hắn trách phạt người dưới quyền mình, vì vậy anh nhanh chóng thúc giục A Tư: "Đi mau, đi nhanh đi, không đi nữa, ta hối hận sẽ phạt ngươi."

A Tư vô cùng cảm kích, dập đầu cáo lui: "Tiểu nhân và người nhà liền đi ngay."

A Tư túm lấy Tiêu Chiến vội vàng lui ra, chạy xa.

Chạy về phòng thị vệ, A Tư hỏi Tiêu Chiến: "Anh còn nhớ đường đi về không?"

"Nhớ."

"Vậy thì tốt." A Tư lúc này mới buông tay Tiêu Chiến ra, dặn dò: "Đi tới làm sao thì trở về như vậy, đừng có chạy lung tung, nếu nhìn thấy tiểu tướng quân thì trốn đi, ngàn vạn lần đừng đối mặt. Tính khí của chủ nhân chúng ta không đoán được đâu, không cẩn thận sẽ làm phật lòng chủ nhân, tránh được thì nên tránh."

"Tôi hiểu rồi." Tiêu Chiến nhớ kỹ lời khuyên chân thành, lúc này mới rời đi.

*

Sau khi Tiêu Chiến và A Tư lui ra, Triệu Trường Thiên không hiểu tiểu tướng quân nhà mình sau khi bãi triều, không đi đường lớn về thư phòng mà lại vòng qua cửa phía tây, lại nhất quyết phải đến đây.

"Tiểu tướng quân, nơi này đều là người hầu, ngài chạy tới đây làm gì?" Triệu Trường Thiên có chuyện liền hỏi.

Vương Nhất Bác đứng yên tại chỗ, không biết đang suy nghĩ cái gì, sắc mặt lạnh lùng, thật lâu sau mới nhàn nhạt nói: "Ngửi thấy hương hoa, tới xem một chút."

Tiểu tướng quân sải bước nhanh chóng rời đi, Triệu Trường Thiên ngẩng đầu nhìn lên cây, cành cây đầy lá, nơi nào có hoa.

*

Tiêu Chiến trở về nhà bếp, vẫn không sao, rảnh rỗi đến tối, y tắm rửa và đi ngủ sớm. Tiêu Chiến muốn nạp lại năng lượng, cho nên không cùng người khác tán gẫu, trùm kín đầu đi ngủ.

Đã vào trong mộng, lại bị người ta đánh thức. Người đến là Tố Cầm, hôm nay là cô trực đêm.

Tố Cầm vén chăn của Tiêu Chiến lên: "Tổ tông, mau dậy đi, chờ anh ứng cứu đây."

Tiêu Chiến có phút buồn rầu, nằm thẳng trên giường, nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Tiểu tướng quân muốn ăn đêm, ngài ấy muốn ăn bánh gạo." Tố Cầm muốn kéo y ngồi dậy.

Tiêu Chiến mê mê trừng trừng: "Cô làm cho ngài ấy đi."

Tố Cầm mặt mày ủ dột: "Không được, tiểu tướng quân không thích tài nghệ nấu ăn của những người già trong bếp, chán ăn, muốn ăn hương vị tươi mới, nói là muốn ăn bánh gạo đường nâu chính hiệu do người Dư Châu làm. Mà người Dư Châu trong bếp chúng ta ngoài anh ra thì còn ai nữa chứ?

Được rồi, chủ nhân này chọn lựa thật kỹ, bánh gạo của ai làm mà không phải là bánh gạo? Tiêu Chiến thở dài, không còn cách nào khác, đành phải thức dậy, mặc quần áo và đi theo Tố Cầm đến nhà bếp.

Muốn ăn tươi mới, vậy thì từ đầu tới đuôi phải mới. Gạo nếp do Tố Cầm lựa mới, hấp chín cho ra khỏi nồi, Tiêu Chiến giã nó và nhào thành những viên tròn. Tố Cầm đang bận bịu nấu đường nâu.

Cho gạo nếp vào trong cối đá, Tiêu Chiến hai tay nắm chặt chày gỗ, giã từng nhát, trong lòng tức giận, vừa giã vừa chửi rủa từ tận đáy lòng.

Đêm không ngủ, chỉ biết ăn, ăn, ăn.

Làm sao có thể hành hạ người ta nhiều như vậy chứ?

Trời ơi, đất ơi, ban đêm ăn nhiều như vậy, không sợ đầy bụng sao?

Bánh gạo, bánh gạo, bánh gạo do người Dư Châu làm. Người Dư Châu đắc tội gì với ngài sao?

Chợt nhớ lại bộ dáng Vương Nhất Bác ngồi trên bàn giải quyết công việc vào tối hôm qua, Tiêu Chiến lại hết giận.

Được rồi, được rồi, người Dư Châu không có đắc tội với ngài, sợ là từ nay về sau người Dư Châu sẽ nợ ngài một ân tình lớn. Nên phục vụ, nên phục vụ.

Tiêu Chiến và Tố Cầm cùng nhau chiên bánh gạo, cho vào hộp đựng rồi đưa đi.

Lần này vẫn là Trường Phúc, ghi vào sổ, ngày mồng ba tháng tư, đầu bếp trực đêm Tố Cầm và Tiêu Chiến, gửi đến một đĩa bánh gạo đường nâu.

Tố Cầm và Tiêu Chiến đợi ở cửa, Trường Phúc ngăn Tố Cầm lại: "Tố Cầm cô nương, chủ nhân quên dặn cô làm một ít sủi cảo, gói kỹ lại, sáng sớm đầu bếp trực ca sáng sẽ mang đi chiên và đưa đến chỗ thái phu nhân. Như vậy sẽ không làm chậm trễ tiểu tướng quân cùng thái phu nhân dùng điểm tâm vào buổi sáng."

Tố Cầm nhận lệnh rời đi. Ở cửa chỉ còn lại một mình Tiêu Chiến.

Trường Phúc lúc này mới đẩy cửa ra: "Tiêu công tử, vào đi."

Công tử, công tử, y có phẩm hạnh và tài năng gì chứ. Tiêu Chiến cúi người đi vào.

"Tiểu nhân báo cáo tiểu tướng quân, đầu bếp Tiêu Chiến trực ngày mồng ba tháng tư, đưa tới một đĩa bánh gạo". Tiêu Chiến quỳ xuống đất hành lễ.

Vương Nhất Bác lại không lên tiếng.

Tiêu Chiến quỳ trên mặt đất và chờ đợi, nhưng không thấy Vương Nhất Bác gọi y dậy. Tiêu Chiến len lén cau mày, y đã làm sai cái gì rồi, đắc tội với tiểu tướng quân sao?

Cảm thấy đầu gối không thoải mái, Tiêu Chiến dè dặt di chuyển chân một chút.

Rốt cuộc trên đỉnh đầu cũng truyền tới giọng nói của Vương Nhất Bác: "Mang lên đây."

Cuối cùng ngài cũng nhớ đến tôi rồi. Tiêu Chiến than thầm, đứng dậy đem bánh gạo đặt lên bàn, cất hộp đựng thức ăn đi. Tiêu Chiến lùi lại vài bước, tuân theo quy củ đứng bên cạnh bàn làm việc, đợi tiểu tướng quân ăn xong, mới thu dọn chén đĩa trở về ngủ.

Nhưng tiểu tướng quân lại không ăn, chần chừ cứ ăn một miếng lại dừng một chút, tiểu cô nương lên kiệu hoa cũng không kéo dài như ngài ấy. Tiêu Chiến bị sự lề mề của hắn làm cho không còn kiên nhẫn.

Cảm thấy rất khốn khổ, Tiêu Chiến không đứng vững, xiêu xiêu vẹo vẹo muốn ngã.

Tiểu tướng quân đại từ đại bi rốt cuộc cũng lên tiếng: "Bên ngoài có cái giường nhỏ, ngươi tới đó ngồi chờ, ta ăn xong sẽ gọi ngươi."

Chủ nhân kêu làm gì thì làm đó. Tiêu Chiến đọc thầm quy tắc thứ hai mà Tố Cầm đã dạy cho y, nghe theo lệnh đi ra phòng ngoài, ngồi nghiêm túc trên chiếc giường thượng hạng, chờ đợi. Chỗ ngồi thoải mái, căn phòng lại ấm áp, hương thơm nhè nhẹ quấn quanh. Tiêu Chiến lim dim một trận, không thể chống đỡ được nữa, mặc kệ trời đất, y tựa vào giường nhỏ bên cạnh và ngủ thiếp đi.

Vương Nhất Bác xem bản đồ điều binh phòng thủ ở kinh đô, duỗi người một cái, lại ăn thêm một miếng bánh gạo. Không biết phòng bên ngoài như thế nào rồi, Vương Nhất Bác đứng dậy đi ra.

Tiêu Chiến đã ngủ thiếp đi trên chiếc giường nhỏ, miệng hơi hé mở, phát ra tiếng hít thở nhè nhẹ, chìm vào trong mộng đẹp. Vương Nhất Bác cúi người lại gần Tiêu Chiến, nhẹ nhàng ngửi hai lần tin hương của y, chợt cảm thấy an lòng.

"Tiêu Chiến? Tiêu Chiến?" Vương Nhất Bác gọi tên y.

Tiêu Chiến không động đậy.

Ngủ thật là ngon, Vương Nhất Bác mỉm cười, vươn ngón tay ra chạm vào đỉnh môi của Tiêu Chiến. Đó là một điểm nhọn, khi ngón tay chạm vào, nó mềm nhũn sụp xuống.

Ngón tay của Vương Nhất Bác di chuyển dọc theo môi trên của y, đến khóe môi, sau đó di chuyển dọc theo môi dưới của y, đến giữa môi dưới, nhẹ nhàng ấn xuống.

Răng cửa của Tiêu Chiến lộ ra, như răng thỏ, hai chiếc răng nằm gọn gàng rất dễ nhìn. Đầu ngón tay của Vương Nhất Bác đưa vào khe hở giữa môi, chạm vào hai chiếc răng cửa ấy. Ngón tay nhanh chóng ẩm ướt, một lát sau Vương Nhất Bác mới thu lại tay, trước khi rút ra cũng không quên chọc chọc môi dưới một lần nữa, đôi môi ướt át và mềm mại của y nhẹ nhàng run lên.

Vương Nhất Bác đưa đầu ngón tay lên trước mắt nhìn kĩ, trên móng tay còn có nước. Hắn vuốt ve chỗ ẩm ướt kia, đứng thẳng dậy, lấy một cái áo choàng khoác lên người Tiêu Chiến, xoay người trở về phòng trong.

*

Tiêu Chiến đột nhiên tỉnh lại, áo choàng trên người rơi trên mặt đất, y hoảng hốt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đó là ánh sáng ban ngày, y ở trong phòng của tiểu tướng quân suốt một đêm sao?

Ôi chao, phải làm sao đây? Tiêu Chiến cực kì hoảng sợ, vội vàng đứng dậy, ló đầu nhìn vào bên trong.

Tiểu tướng quân ngồi tựa vào ghế, một tay đỡ trán ngủ thiếp đi, đĩa bánh gạo trên bàn còn chưa ăn xong.

Tiêu Chiến đứng đó, nhìn ra bên ngoài, thấy trời dần trở nên sáng hơn, y càng bối rối. Y là một khôn trạch, lại ở trong phòng của tiểu tướng quân suốt cả đêm, nếu bị người khác phát hiện, sẽ gây ra bao nhiêu suy đoán. Nhất là tiểu tướng quân và thiếu phu nhân phu thê tình thâm, nếu vì sự hiểu lầm này mà ghen tức và gây gổ, thì y sẽ phải chịu tội gì?

Tiêu Chiến đành phải cắn răng gọi: "Tiểu tướng quân? Tiểu tướng quân?"

Gọi mấy lần, tiểu tướng quân cuối cùng cũng mở mắt ra, dường như vẫn chưa tỉnh ngủ, nhìn y hồi lâu, ánh mắt trở nên sáng hơn: "Trời đã sáng rồi à?"

"Vâng, tiểu nhân có thể lui ra không?" Tiêu Chiến hy vọng tiểu tướng quân đồng ý.

Vương Nhất Bác lại ngây người nhìn y. Đây là còn chưa tỉnh ngủ sao? Mau tỉnh lại đi tổ tông ơi, lát nữa nếu có nha hoàn tới phục vụ chủ nhân rửa mặt, đẩy cửa một cái nhìn thấy y, chuyện này truyền đến tai của thiếu phu nhân, thì y chỉ có một con đường chết.

Tiêu Chiến đổ mồ hôi hột.

Tiểu tướng quân cuối cùng cũng lộ ra vẻ thương xót: "Ngươi mau trở về nghỉ ngơi đi."

"Vậy... chén đĩa..." Tiêu Chiến muốn nói lại thôi.

Vương Nhất Bác vẫy tay: "Không cần thu dọn, lãng phí thời gian."

"Vâng."

Tiêu Chiến vội vàng xin phép rời đi, sợ đụng phải ai đó trên đường, hỏi y đang làm gì khi trời tờ mờ sáng.

Tiêu Chiến đi nhanh về phòng chung, có một người dậy sớm đang rửa mặt trong sân, thấy y vào viện liền cao giọng hỏi: "Ôi, Tiêu Chiến, sao anh dậy sớm như vậy?"

Tiêu Chiến toàn thân run rẩy, ấp úng nói: "A...... tôi đi tiểu, tôi còn muốn ngủ lại."

Tiêu Chiến giả vờ như không có chuyện gì, mở cửa vào phòng chung, cởi giày leo lên giường, giũ chăn chui vào, nhắm mắt giả bộ ngủ.

Khuôn mặt lúc trông thấy Tiêu Chiến ở cửa phía tây 😄😄

Xinh đẹp như vầy hỏi sao Tiểu tướng quân không yêu?? 🤭🤭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro