Chương 6
Dì Lưu nhìn thấy trời tối mà Tiêu Chiến còn chưa quay về, lo lắng đến mức đi tới đi lui trong phòng. Lại sợ ra ngoài tìm Tiêu Chiến, mà y quay về không nhìn thấy bà, lại đẩy cửa chạy mất. Vậy là bà mở cửa sổ, nhìn chăm chú xuống lầu, sợ rằng sẽ bỏ lỡ.
Đến lúc thắp đèn, rốt cuộc cũng thấy Tiêu Chiến trở lại, y đang ở dưới cùng một người đàn ông nói chuyện. Người đàn ông có dáng vẻ tôn quý, bên cạnh còn có một tùy tùng đi theo. Sau khi mặt trời lặn, mắt của dì Lưu không tốt, không nhìn thấy rõ dung mạo của người đàn ông kia. Thấy Tiêu Chiến dừng lại nói chuyện với người đó, bà càng lo lắng hơn, sợ rằng có vị vương công quý tộc nào đó ở thành Lạc Dương để mắt đến Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhận lấy đồ từ người tùy tùng kia, hướng người đàn ông hành lễ, xoay người bước vào nhà trọ.
Tiêu Chiến còn chưa lên lầu, bà liền chờ sẵn ở cửa. Ngay khi Tiêu Chiến vừa bước vào bà vội vàng hỏi người dưới kia là ai.
Tiêu Chiến ngẩn ngơ một lúc, đáp: "Là tiểu tướng quân, trên đường mua bánh nướng tình cờ gặp ngài ấy, con nhớ nhầm đường, ngài ấy thuận tiện đưa con đi một đoạn."
Tiêu Chiến sau đó nói ngắn gọn về những chuyện xảy ra trên đường.
Dì Lưu lúc này mới yên tâm, khen ngợi một câu: "Tiểu tướng quân thật tốt bụng."
Tiêu Chiến đồng ý. Tuy rằng y không hiểu quá nhiều về tiểu tướng quân, nhưng cũng cảm thấy hắn là người tính tình lương thiện tốt bụng. Với thân phận tôn quý như vậy, vừa nguyện ý cùng A Tư giao thiệp, vừa nguyện ý cho y và dì Lưu vào phủ nghỉ ngơi, còn kiên nhẫn dẫn một thường dân như y đi đường, lại còn tặng thức ăn.
Tiểu tướng quân lúc nói chuyện không có những hành động kì quái như người trong thôn, cũng không chỉ chỉ trỏ trỏ vào dung mạo của y như những người đàn ông khác.
Thật sự là một người chính trực.
Ban đêm trước khi ngủ Tiêu Chiến hồi tưởng lại một lần nữa, cảm thấy vui mừng cho A Tư, phu quân nhà mình có thể làm việc với một vị đại quan như vậy, vận khí thật sự rất tốt.
*
Tiêu Chiến và dì Lưu ở Minh Nguyệt Lâu đến ngày thứ ba, không ngờ công việc chạy vặt của y thật sự là do A Tư thành công mang về. A Tư xin nghỉ một ngày để tới Minh Nguyệt Lâu thông báo chuyện tốt cho hai người.
"Là công việc chạy vặt gì vậy? Làm sao con tìm được?" Dì Lưu ngồi xếp bằng trên giường hỏi.
Tiêu Chiến ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ lê, đôi mắt sáng lên chờ A Tư nói rõ ràng.
A Tư uống một ngụm trà, dời chiếc ghế lại ngồi gần Tiêu Chiến, nắm lấy tay y đặt lên đùi mình: "Tôi cùng những thị vệ và người làm trong phủ tướng quân hỏi thăm một vòng. Đúng lúc thím Trâu quản sự phòng bếp tới tìm tôi, nói rằng bếp chính trong phủ đang thiếu một người phụ bếp, hỏi trong nhà tôi có ai muốn làm công việc đó không. Tôi liền hỏi bà ấy có phải kí khế ước bán thân không. Phải biết rằng khế ước này không thể kí bừa bãi, một khi kí và bán thân vào phủ, coi như phải theo chủ nhân cả đời, không còn cơ hội ra ngoài nữa."
"Thật vậy sao?" Dì Lưu cuống cuồng, nhích ra mép giường.
A Tư vui mừng nói: "Thím Trâu nói không cần, mọi người trong phủ tướng quân không ai phải kí khế ước tử vong đó. Chỉ là một số nhiệm vụ chạy vặt linh tinh, người bên ngoài chỉ cần kí khế ước sống liền được vào làm."
"Tốt quá, tốt quá! Như vậy không cần phải kí quá lâu, nếu sau này không thể làm tiếp thì cũng có thể về nhà." Dì Lưu cao hứng vỗ tay.
Tiêu Chiến cũng không kìm được nụ cười, nói với A Tư: "Vậy anh trở về báo cho người quản sự đi, tôi nguyện ý làm công việc phụ bếp này."
A Tư gật đầu, bóp bóp tay Tiêu Chiến, nhìn y không nói lời nào.
"Có chuyện gì sao?" Tiêu Chiến mờ mịt.
A Tư đáp: "Không có gì, nhìn anh một chút."
Dì Lưu bị sự ngọt ngào của hai người trẻ này khiêu khích, che mắt cười to. Tiêu Chiến cũng không nhịn được, cúi đầu, khóe miệng nâng lên cao.
Thật ra, có một việc mà A Tư không nói rõ, ban đầu người đến tìm anh không phải là quản sự phòng bếp, mà là bảo mẫu của tiểu tướng quân, Phùng ma ma.
Hôm đó, Phùng ma ma làm việc ở bên ngoài phủ, khi trở về, bà đã nói chuyện với các thị vệ ở cửa phía tây, đề cập đến việc một tiểu nha hoàn đã phạm lỗi, bị tiểu tướng quân trách phạt và đuổi đi. Phùng ma ma than thở mình tuổi đã cao, tay chân vụng về, không thể hầu hạ một người cao quý như tiểu tướng quân, hiện tại đang thiếu một người hầu hạ bên cạnh tiểu tướng quân, bà lại không thể lấy người từ các viện khác, trong lúc nhất thời gặp khó khăn.
Phùng ma ma nói muốn tìm một nam nhân là khôn trạch để giúp các nha hoàn làm một số công việc thể lực trong phòng của tiểu tướng quân, sau đó hỏi các thị vệ xem gia đình họ có anh em nào là khôn trạch muốn làm công việc này không, hãy nói với bà ấy, bà sẽ sắp xếp việc làm cho họ.
Ai đó đã nhiều chuyện nói khôn trạch nhà A Tư đang tìm việc làm. Phùng ma ma ngay lập tức kéo A Tư lại, muốn anh mang Tiêu Chiến tới. A Tư cười ha hả, tìm cớ từ chối.
Mặc dù A Tư biết đây là một công việc béo bở, nhưng anh thật sự không muốn. Tuy chủ nhân là quân tử ngay thẳng chính trực, bên người lại không thiếu mỹ nhân vây quanh, cũng không xem trọng những người nông dân như bọn họ. Nhưng dù sao tiểu tướng quân cũng là càn nguyên, càn nguyên và khôn trạch suy cho cùng phải tránh hiềm nghi. Vợ anh, từ khi kết hôn đến nay chưa từng chân chính phục vụ anh quần áo cơm nước, lí nào bây giờ lại phải phục vụ cho một càn nguyên khác.
A Tư nghĩ đến đó, liền hoảng sợ.
Ngày hôm sau, thím Trâu quản sự phòng bếp, đến tìm anh.
A Tư không muốn nghĩ đến chuyện của Phùng ma ma nữa, dặn dò Tiêu Chiến: "Tối nay anh nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai tôi sẽ đến đón anh vào phủ tướng quân, chúng ta tìm thím Trâu, nếu ổn thì sẽ ký khế ước."
Tiêu Chiến tươi cười rạng rỡ: "Được."
Buổi tối, dì Lưu thu dọn hành lý, sáng sớm mai sẽ trở về thôn. A Tư chuẩn bị rời đi, dì Lưu không hài lòng, muốn anh lát nữa đặt thêm một phòng, nháy nháy mắt, đuổi anh đi ngủ chung với Tiêu Chiến.
Hai người trẻ mới kết hôn, hiện tại đã hơn một tháng, số lần ngủ chung của bọn họ có thể đếm trên đầu ngón tay, dì Lưu cảm thấy ủy khuất cho khí huyết của con trai mình.
A Tư cũng muốn ở lại, nhưng có điều gì đó trong phủ tướng quân khiến anh không thể: "Mẹ, con thực sự không có cách nào. Hôm nay trước khi đi, thị vệ quản sự đã nhắc nhở con phải trở về trước bữa tối, có nhiệm vụ muốn giao cho con, không được lười biếng. Nếu con làm sai, công việc chạy vặt của A Tán cũng sẽ trở nên bế tắc."
Công việc quan trọng, cuối cùng không thể làm gì, Tiêu Chiến đưa A Tư đến góc phố, hai người lưu luyến tạm biệt nhau.
*
Sáng sớm hôm sau, A Tư chạy về Minh Nguyệt Lâu đón Tiêu Chiến đến phủ tướng quân.
Đây là lần thứ hai Tiêu Chiến đến phủ tướng quân, từ giờ trở đi y sẽ lưu lại nơi này để làm việc. Tiêu Chiến nhân cơ hội không có người ngoài, nhìn trái nhìn phải, kéo tay áo của A Tư hỏi đủ thứ.
A Tư giải thích từng cái một cho y: "Đầu bên kia là đông viện, nơi ở của thái phu nhân và đại phu nhân. Đầu kia là nam viện, thiếu phu nhân ở chỗ đó, sau này nếu tiểu tướng quân có thê thiếp cũng sẽ ở đó. Tóm lại, khu vực đó toàn là nữ quyến trong gia đình tiểu tướng quân, ngoại trừ những thủ hạ thân tín của tiểu tướng quân, ngay cả chúng ta, những chân sai vặt bình thường, cũng không thể dễ dàng đến gần, anh ngàn vạn lần đừng lại gần đó, tránh đụng phải họ, rước lấy tai họa."
Tiêu Chiến lắng nghe và cẩn thận ghi nhớ. Có đánh chết y cũng không dám đi qua, dù sao khu vực gia quyến của tiểu tướng quân có quăng tám cây sào cũng không tới y, không liên quan gì đến y.
Sau khi đi một vòng, họ đến chỗ quản sự phòng bếp, thím Trâu đã đến từ lâu, đang chờ bọn họ tới.
A Tư dẫn Tiêu Chiến đi vào, hướng thím Trâu hành lễ. Thím Trâu đứng dậy, quan sát kĩ vẻ ngoài của Tiêu Chiến, hết lời khen ngợi.
Lật ra bảng danh sách của phòng bếp, kiểm tra hộ khẩu của Tiêu Chiến sau khi y vào nhà họ Lưu. Thím Trâu lấy ra một tờ khế ước và nói với A Tư: "Ta phải nói trước, nếu vợ của ngươi ký khế ước làm việc trong bếp, y sẽ phải thu dọn hành lý chuyển đến nhà chung ở sau bếp, không được tùy ý ra khỏi phủ, không được gặp bất kỳ người lạ nào, không được tự ý xin nghỉ. Nếu không có đại sự quan trọng như kết hôn, tang lễ, thì chỉ được về nhà mỗi tháng một lần."
Cả A Tư và Tiêu Chiến bị câu nói này làm cho chấn động.
A Tư lắp bắp: "Tại sao...tại sao lại nghiêm khắc với phòng bếp như vậy?"
"Đương nhiên, phòng bếp phụ trách toàn bộ thức ăn của cả phủ. Trước đây, đã có một sự cố nghiêm trọng xảy ra về đồ ăn, cho nên càng phải cẩn thận. Nếu không quản thúc nghiêm ngặt, người trong bếp hôm nay có thể tùy ý ra ngoài phủ, ngày mai cùng người khác tư thông, âm mưu hạ độc, làm sao đảm bảo an toàn cho cả gia đình chủ nhân?"
A Tư xua tay lia lịa: "Không có, không có, khôn trạch nhà tôi sẽ không như vậy..."
"Ta biết y sẽ không, nhưng đây là quy tắc, để đề phòng." Thím Trâu bày ra giấy bút, "Nghe xong lời của ta, ngươi có nguyện ý kí không, hôm nay cho ta một câu trả lời."
A Tư xin thím Trâu cho họ một chút thời gian. A Tư kéo Tiêu Chiến đi ra ngoài, hai người dựa vào gốc cây thương lượng.
A Tư do dự không thể quyết được. Theo lời thím Trâu, Tiêu Chiến một khi ký vào khế ước sẽ không được đặt chân ra ngoài phủ, thậm chí không được rời khỏi khu vực phòng bếp. Một tháng chỉ được xin nghỉ một lần.
Kế hoạch trước đây của anh là chờ đến khi Tiêu Chiến hồi phục sức khỏe, động phòng rồi sinh ra một đứa trẻ mập mạp. Trong nháy mắt đều trở thành vô ích.
A Tư hỏi Tiêu Chiến: "A Tán, anh thấy thế nào? Anh có muốn làm không?
Tiêu Chiến biết rằng y không có khả năng kiếm sống ở thành Lạc Dương rộng lớn nếu y bỏ lỡ công việc này. Vì vậy y nhỏ giọng nói: "Tôi muốn ở lại. A Tư, nếu ở lại tôi cũng có thể kiếm tiền, còn cùng anh làm việc trong phủ, thỉnh thoảng có thể thấy anh, không cần như trước đây, ở nông thôn chờ đợi anh."
A Tư nghĩ lại, nhận ra đó là một quyết định đúng đắn. Không biết bao giờ sức khỏe của Tiêu Chiến mới hồi phục hoàn toàn, việc ở lại bên cạnh để chăm sóc lẫn nhau cũng là một lựa chọn tốt. Chờ đến khi Tiêu Chiến đã hồi phục hoàn toàn và tới kì mưa xuân, thì việc xin nghỉ mỗi tháng một lần là đủ rồi.
Huống chi họ đang kí một khế ước sống, khi mang thai, giao ước sẽ hết hiệu lực và kết thúc, y có thể về quê chăm sóc thai nhi.
Hai người cùng nhau thảo luận một chút, sau đó quay lại quản sự phòng tìm thím Trâu, không chần chừ ký tên và đóng dấu. Thím Trâu yêu cầu A Tư ký tên phía trước, Tiêu Chiến ký phía sau.
Tiêu Chiến không hiểu, vì vậy y hỏi thím Trâu: "Con và thím ký khế ước, tại sao A Tư cũng phải ký?"
Thím Trâu cười: "Khi con đã gả cho một người đàn ông và nhập vào hộ tịch của anh ta, thì con chính là người của anh ta. Nếu anh ta đã là chồng của con, thì có quyền làm chủ, đừng nói đến ký khế ước, mua bán hoặc cho thuê con vẫn được, không cần thông qua chính quyền."
Tiêu Chiến sau khi nghe xong có chút không vui, nhưng cớ sự trước mặt cũng khó có thể nói gì.
Sau khi ký tên, Thím Trâu thu lại tờ giấy khế ước, dẫn y đến phòng chung, bố trí giường ngủ.
Khu vực phòng chung đều là khôn trạch, A Tư không thể đi theo cùng y. Xa xa, đưa mắt nhìn theo Tiêu Chiến cứ bước ba bước lại quay đầu một lần, cho đến khi biến mất mới thôi.
*
Đến phòng chung, giường đã bị những người khác chiếm hết, thím Trâu sắp xếp cho Tiêu Chiến một vị trí gần cửa nhất. Đưa cho Tiêu Chiến một cái chăn cũ, nghe nói trước đây có một khôn trạch đã từng dùng qua và người đó đã xuất phủ để lấy chồng, sinh hai đứa con. Chăn này đã được giặt sạch và cất giữ từ đó đến nay.
Thím Trâu lấy chăn ra và nhét vào trong lòng Tiêu Chiến: "Mau tới lấy phúc đi, sau này con cũng sẽ sinh cả trai cả gái."
Tiêu Chiến nhận chăn và nói cám ơn, nghĩ đến A Tư. Thân thể của y đã chịu cực khổ từ trong bụng mẹ, xương cốt yếu đuối, cũng không biết đến bao giờ mới có thể cùng A Tư sinh con đẻ cái.
Thím Trâu sắp xếp nơi ở cho Tiêu Chiến xong, sau đó cho y ăn bữa trưa, nghỉ ngơi một chút trước khi dẫn y đi nhận công việc ở phòng bếp. Đầu bếp chính là một khôn trạch trung niên, là một nam nhân, sức khỏe tốt hơn phụ nữ và suy nghĩ chính chắn hơn đàn ông, phù hợp để làm đầu bếp cho gia đình chủ nhân.
Tiêu Chiến được phân công làm phụ bếp dưới quyền ông ta.
Sau khi Thím Trâu đi, người chủ bếp hỏi y biết làm những gì, Tiêu Chiến tóm tắt một số thứ mà y biết.
Người chủ bếp cười ha hả: "Ngươi biết cũng không ít, không cần gấp, hãy theo ta học trước, ta cũng không mong đợi ngươi thật sự xuống bếp."
Tiêu Chiến đã quen với các dụng cụ nhà bếp, ngồi trong góc tường ngây ngô nhìn. Những người khác đều bận rộn chuẩn bị bữa tiệc tối cho chủ nhân, chỉ có mình y thì rảnh rỗi thừa thãi.
Một cô nương có nốt ruồi gần mắt đang làm bánh ngọt, quay như chong chóng, nhìn thấy y nhàn rỗi, cô vội vàng gọi y đến: "Người mới đến, mau tới hỗ trợ một chút, anh biết hấp bánh gạo không?"
"Biết, biết một chút."
Cô nương kia đem tới một chiếc khăn trắng và một chậu bột gạo: "Vậy anh rải bột và nặng hoa nhé, anh có thể làm được chứ?"
"Được."
Cô gái lại dặn dò Tiêu Chiến một lần nữa. Tiêu Chiến làm theo cách mà cô ấy nói và ép bánh gạo.
Đột nhiên, một luồng hơi nóng thổi vào phía sau cổ y, khiến y hốt hoảng nhảy lên. Tiêu Chiến không chút suy nghĩ liền đặt tay che lại phía sau cổ, nơi hơi nóng đã chạm vào.
Cô gái nhìn Tiêu Chiến ngượng ngùng như vậy và cảm thấy buồn cười: "Sợ cái gì? Tôi là trung dung, lại là phụ nữ, chiếm không được tiện nghi của anh."
Tiêu Chiến thả tay xuống, phát hiện cổ y bị dính bột gạo, liền đứng cách xa một chút, vỗ nhẹ cho bột gạo rơi xuống.
Cô gái miệng cười toe toét: "Đừng ép bánh gạo quá chặt, nếu không sẽ phải dùng nhiều bột gạo hơn, khi hấp bánh sẽ không mềm mại. Chủ nhân sẽ trách móc đấy."
Tiêu Chiến gật đầu một cái, rửa tay rồi tiếp tục ép bánh.
"Tôi tên là Tố Cầm, mẹ tôi là quản sự bếp – thím Trâu. Anh tên là gì?" Cô gái vừa nhào bột vừa nói.
Tiêu Chiến ép xong bánh gạo, đặt vào xửng hấp, y nhìn lửa: "Tiêu Chiến, tôi tên là Tiêu Chiến."
*
Hôm nay trong phủ tướng quân có tiệc rượu, mời người nhà của thiếu phu nhân. Đầu tháng, phòng bếp cũng tất bật không kém, mỗi một món ăn có những ai từng chạm qua đều phải ghi chép rõ ràng và ký tên, tất cả rượu và thức ăn được nha hoàn tiền viện lần lượt bưng đi hết.
Bánh gạo mà Tiêu Chiến làm là món cuối, món ăn nhẹ dành cho các chủ tử dùng sau cùng, nên không vội mang đi, Tiêu Chiến ngồi bên nồi hấp chờ đợi.
Tố Cầm cũng rảnh rỗi nên ngồi bên cạnh Tiêu Chiến và tìm cơ hội trò chuyện với y.
"Tiêu Chiến, anh vừa đến phủ hôm nay phải không?"
"Đúng vậy." Tiêu Chiến hai tay chống cằm, ngồi gọn gàng trên ghế nhỏ.
"Vậy anh đã thành thân chưa?"
"Đã thành thân rồi, cách đây một tháng."
Tố Cầm trừng mắt một cái: "Ôi, thế còn chưa được bao lâu, bây giờ anh đã vào phủ làm việc, cách xa phu quân của mình như vậy? Vậy nếu kì mưa xuân đến, anh không thể trở về tìm anh ấy thì sao?"
Tiêu Chiến nghẹn thở, da mặt nóng lên: "Tôi... không phải đã nói một tháng sẽ cho nghỉ một lần sao? Anh ấy cũng đang làm việc trong phủ, đến lúc đó cùng xin nghỉ về nhà...
"Sợ là hai người không thể cùng nhau xin nghỉ phép, làm việc trong phủ không phải đùa đâu." Tố Cầm tiện tay lấy một cái đĩa nhỏ đựng thức ăn còn dư lại, đưa Tiêu Chiến cùng ăn, "Nhưng cũng không nhất định, làm việc ở phủ, miễn là không làm sai việc, mọi chuyện vẫn có thể thương lượng, trước đây đã từng có trường hợp khẩn cấp cho phép khôn trạch trở về nhà tìm phu quân. Những việc lặt vặt của chúng ta không đến gần tiểu tướng quân, ngài ấy cũng không có thời gian quan tâm."
Vậy thì tốt, Tiêu Chiến bớt thêm một phần lo lắng.
*
Tố Cầm nắm đầu gà, mỏ vịt, ăn thích thú: "Là người có kinh nghiệm nên tôi phải dạy anh một chút, làm việc trong phủ, mỗi người có một công việc riêng, nhớ đừng can thiệp vào chuyện người khác. Chủ nhân yêu cầu làm gì thì làm đó, đừng suy đoán lung tung tâm tư của chủ nhân, chúng ta không có bản lãnh đó."
Chủ nhân muốn y làm gì thì phải làm đó. Tiêu Chiến nhớ kĩ, gật đầu.
"Còn nữa, ngàn vạn lần đừng chọc tức thiếu phu nhân, nếu không sẽ gặp rủi ro lớn đấy."
"Thiếu phu nhân tính khí không tốt sao?" Tiêu Chiến hỏi.
Tố Cầm vội vàng lấy tay dính đầy dầu mỡ bịt miệng Tiêu Chiến, mùi dầu thơm xộc vào mũi y.
"Đừng bao giờ nói như vậy, thiếu phu nhân là thiên kim của phủ Quốc công, là cháu gái của đương kim Thái hậu, thân phận thật sự cao quý, tiểu tướng quân cũng cưng chiều nàng, chưa từng nặng lời. Một cô gái quý tộc như vậy tất nhiên chú trọng rất nhiều quy tắc, chúng ta là những người không hiểu quy củ nhất định rất dễ phạm phải sai lầm. Anh chỉ cần nhớ, thiếu phu nhân sẽ không dễ dàng tìm anh, nếu tìm anh, thì ít nói ít nhìn, đừng ngẩng đầu lên!"
Ít nói ít nhìn, đầu đừng ngẩng lên. Tiêu Chiến nhớ kĩ quy tắc thứ hai.
Thì ra tiểu tướng quân và thiếu phu nhân vợ chồng hòa hợp như vậy, tiểu tướng quân thật sự rất chiều chuộng vợ, xem ra quả thật là một người tốt. Tiêu Chiến nghĩ như vậy.
Đã đến giờ phục vụ đồ ăn nhẹ, nha hoàn tiền viện tới. Tiêu Chiến giúp đặt từng đĩa lên khay.
Như vậy, công việc của Tiêu Chiến hôm nay đã xong và có thể được nghỉ ngơi.
*
Vương Nhất Bác tổ chức một bữa tiệc mời Quốc công của phủ Lý gia, mỗi người ngồi một bàn riêng, thái phu nhân ngồi phía trên, những người còn lại ngồi ở dưới. Vương Nhất Bác và Lý Như Như ngồi cùng nhau, trước mặt người ngoài, họ giả vờ vợ chồng tương kính như tân.
Ba vòng rượu đã qua, mọi người đã ngà ngà say, nha hoàn nối đuôi nhau mang điểm tâm lên.
Những chiếc bánh gạo vừa trắng vừa mềm đang bốc khói được đặt lên bàn, Vương Nhất Bác ngước mắt lên, tiểu nha hoàn khẽ gật đầu, hai người ngầm hiểu ý nhau.
Nha hoàn lui ra, Vương Nhất Bác dùng đầu ngón tay gõ gõ lên bàn, lắng nghe con cháu của Lý gia đang nói chuyện ở phía đối diện. Nghe một lúc, Vương Nhất Bác lấy một miếng bánh gạo đưa vào miệng, cắn một nửa, ngay lập tức hương vị ngọt ngào của gạo nếp lan tỏa.
Chẳng biết có phải là do mỗi ngày đều có chút nhớ, hay do suy tư quá mức, đầu lưỡi của Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nghiền nát, nếm ra một cổ mùi hương hoa đào. Thật kỳ lạ, làm bánh ngọt cũng có thể trộn lẫn một cổ tin hương. Chẳng lẽ là một tên ngốc sao, ngay cả tin hương cũng không biết cất giữ?
Vương Nhất Bác trong suốt bữa tiệc chỉ nghe mọi người ngồi nói chuyện, không thấy ăn gì, lúc này lại thưởng thức miếng bánh gạo một cách ngon lành. Lý Như Như cảm thấy lạ, cũng đưa tay bóp một miếng lên ăn.
Bánh gạo hôm nay làm không kĩ, hơi nhão và dính. Sau khi ăn một miếng, nhìn qua, thấy Vương Nhất Bác bất tri bất giác ăn thêm hai miếng.
Lý Như Như hơi kinh ngạc, tỉnh bơ quan sát Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác không có biểu hiện gì trên mặt, vẫn tiếp tục ăn đĩa bánh gạo đó, không chạm vào các món ăn bên cạnh.
Sau khi tàn tiệc, Vương Nhất Bác và Lý Như Như cùng nhau đứng ở cửa phủ để tiễn khách. Đợi xe ngựa của Quốc công phủ đi xa, hai người đồng loạt bước vào, trở về bộ dạng lạnh lùng như lúc trước.
Vương Nhất Bác đi nhanh hơn một chút, Lý Như Như theo sau, đột nhiên hỏi: "Hôm nay khẩu vị của ngươi không tệ nhỉ? Ta ngồi bên cạnh ngươi, mà ngươi cũng ăn ngon lành, cả đĩa bánh gạo cũng đã vào bụng. Có điều gì vui à?"
Vương Nhất Bác quay đầu nhìn cô một cái, mặt không chút biểu cảm: "Không có gì."
"Ha ha." Lý Như Như cười lạnh, "Không có gì vui thì tốt, nếu ngươi có chuyện vui, ta ngược lại sẽ không vui."
Vương Nhất Bác đi về phía trước, không quan tâm đến cô.
Lý Như Như tiếp tục hỏi: "Gần đây ngươi dường như quan tâm nhiều đến tình hình quân sự ở Dư Châu, có chuyện gì sao? Là gặp người quen ở Dư Châu à, bắt đầu ôn lại chuyện cũ?"
Vương Nhất Bác dừng chân lần nữa, quay người lại, vẫn lãnh đạm như cũ: "Không có gì, không có người quen, chẳng qua trong lúc rảnh rỗi hỏi nhiều hơn mấy câu, ngươi cứ báo cáo như vậy cho Thái hậu là được."
Lý Như Như nheo mắt lại, dưới ánh trăng, mặt mũi Vương Nhất Bác trông rất lạnh lùng. Lý Như Như cười cười để thiên hạ không loạn: "Ồ, ngươi có vẻ không thích Thái hậu nhỉ? Hay là ta cũng thành thật bẩm báo sự không hài lòng của ngươi, xem Thái hậu sẽ có cảm tưởng gì?"
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào Lý Như Như. Lý Như Như nhìn thấy hắn thua cuộc, khoái chí, lấy khăn tay che miệng cười, bước chân nhanh nhẹn vượt qua hắn rồi đi xa.
Lý Như Như trở về nội viện, còn Vương Nhất Bác trong lòng phiền muộn, rút ra khỏi đám đông. Một mình đi dạo dưới ánh trăng, trong lúc vô thức đã đi đến gần cửa phía Bắc của phủ tướng quân.
Nơi đó là khu vực nhà chung của những người làm bếp. Vị trí của Vương Nhất Bác ở chỗ cao hơn, có thể nhìn xuống quan cảnh ở phía dưới.
Mặt trăng lên cao, gió xuân ấm áp. Người trong bếp đã kết thúc ca làm việc, nhưng chưa tới giờ đi ngủ, người trẻ tuổi không thể ở yên một chỗ, tụ tập lại chơi trong sân.
Tiêu Chiến và Tố Cầm đang chơi nhảy lò cò trên nền gạch, mái tóc của y buộc phía sau đầu, y xoắn tay áo và ném bao cát, nảy lên bật xuống, giống như một chút thỏ phá phách tinh nghịch.
Y nhảy xong, mấy khôn trạch và trung dung hi hi ha ha cười một trận. Tiêu Chiến phủi quần áo đứng bên cạnh, nhìn họ cười, cũng cười theo, cười đến mức cúi gập người xuống.
Sau khi chơi một vòng, bọn họ không biết mệt, đổi bên và tiếp tục nhảy.
Vương Nhất Bác đứng ở trên cao nhìn về phía này, nghe thấy tiếng cười vui vẻ, không khỏi tò mò. Từ nhỏ Vương Nhất Bác đã theo cha luyện võ trong quân đội, chưa bao giờ có niềm vui của một đứa trẻ bình thường. Hắn không hiểu, tại sao Tiêu Chiến ở tuổi này lại giống một đứa trẻ như vậy, chỉ nhảy nhót một chút thôi, mà lại có niềm vui đến thế?
Vương Nhất Bác không biết Tiêu Chiến vì sao lại có nhiều niềm vui như vậy, trong lòng hắn hiện tại càng thấy phiền muộn hơn, thậm chí có chút muốn gọi Tiêu Chiến tới trước mặt, hỏi xem y đang vui cái gì, cười cái gì, nói về nó sẽ khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm.
Tiêu Chiến và Tố Cầm chơi một hồi, không còn năng lượng nữa, họ kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi ở giữa sân nhìn lên mặt trăng.
Trời cao mây nhẹ, trăng sáng sao thưa. Tiêu Chiến thích những tiếng nói cười vui vẻ xung quanh, so với buổi tối ở nông thôn, không gian rộn rã và thoải mái hơn nhiều. Những người trẻ này có thể nói chuyện với y một cách tự nhiên, cũng không khua môi múa mép. Dù không được tự do như trước, nhưng Tiêu Chiến bằng lòng với cuộc sống này.
Tiêu Chiến nhìn từ trên cao xuống, tầm nhìn rơi vào đài cao phía xa, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người mơ hồ.
Tiêu Chiến "A?" một tiếng.
"Có chuyện gì sao?" một khôn trạch bên cạnh hỏi y.
Tiêu Chiến chỉ vào phía đó: "Hình như có người ở đó."
Khôn trạch kia theo tay y nhìn sang, nhưng không thấy ai ở đó.
"Chắc ngươi nhìn nhầm rồi? Buổi tối, ai lại đến nơi này của chúng ta?"
Tiêu Chiến xoa xoa mắt, nơi đó thật sự không có bóng người.
Thôi vậy, chắc là do mắt y không tốt.
————
Lời của tác giả: Chương tiếp theo, Tiểu tướng quân có thể đến gần người ta rồi.
Các bạn nghĩ tại sao Phùng ma ma là người đầu tiên chạy đến chỗ A Tư, lại muốn Tiêu Chiến làm người hầu thân cận bên cạnh tiểu tướng quân?
Tại sao thím Trâu lại đến ngay sau khi A Tư từ chối?
Có phải là sự trùng hợp hay không?
Và tại sao thủ lĩnh của đội thị vệ lại bảo A Tư quay lại vào ban đêm và giao nhiệm vụ cho anh ta?
Lời của editor: mình làm xong từ hồi 7h rồi, mà mất hơn một tiếng nữa để đọc lại và chỉnh sửa cho hợp lý ☺️
Hôm nay, có nhiều bạn đọc truyện hơn rồi nên mình cảm thấy vui lắm. Cảm ơn mọi người nhiều nhé ❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro