
Chương 5
Tiêu Chiến và dì Lưu đi theo hai nha hoàn vào phủ. Tháng Ba, hoa trong phủ tướng quân nở đầy vườn, mây xanh trong vắt, quỳnh lâu say xuân, ngẩng đầu nhìn lên, mái hiên bay lượn, hành lang dài vô tận.
Tiêu Chiến ôm lấy chiếc mũ để ở trước ngực, thoáng nhìn mấy lần quang cảnh trong phủ, cũng không dám nhìn nhiều hơn.
Hai cô nha hoàn phía trước mặc đồ tươm tất, thậm chí còn đẹp hơn so với bộ quần áo đắt nhất mà y đã mua trong dịp Tết Nguyên Đán. Tuy y và dì Lưu đều là những người có thân phận thấp hèn, nhưng hai cô ấy cũng không lạnh nhạt xem thường bọn họ, cười tủm tỉm dẫn họ đi qua nguyệt môn, vào một phòng khách, mời họ ngồi xuống.
Khi họ vừa ngồi, lại có thêm mấy nha hoàn khác đi vào, bưng trà và bánh ngọt. Cô nha hoàn lúc nãy đã dẫn họ vào tự tay phục vụ, đặt từng món lên bàn một cách tinh tế.
Tách trà men ngọc mỏng manh, măng tím Hồ Châu mới được xào, đặt ở trước mặt Tiêu Chiến, mùi thơm thoang thoảng lập tức tràn vào mũi.
Tiêu Chiến không cử động.
Những chiếc bánh ngỗng xếp hoa, phô mai anh đào, đủ loại hoa quả, mứt trái cây đều đặt ở trước mặt.
Tiêu Chiến vẫn bất động như cũ.
Nha hoàn kia dường như chỉ nhìn mỗi mình Tiêu Chiến, bưng trà xong, liền khom người lui về phía sau: "Công tử cứ từ từ dùng."
Các nha hoàn còn lại cũng lần lượt lui ra, chỉ còn lại hai người bên trong căn phòng.
Dì Lưu liếc mắt nhìn trà nước, bánh ngọt, trái cây được xếp đầy một bàn, dặn dò Tiêu Chiến: "Những đồ ăn và thức uống này đã được bày biện đẹp mắt, chúng ta không nên di chuyển lung tung, tránh làm bẩn bát đĩa của chủ nhân sẽ khiến người ta chán ghét."
Tiêu Chiến tất nhiên biết rõ đạo lý này, gật đầu một cái.
Khi trà đã nguội, hai người cũng không động một ngón tay, họ vẫn ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, ngay cả cái bàn bên cạnh cũng không dám chạm vào.
Lại chốc lát sau, nha hoàn đi vào đổi nước trà, nhìn thấy những thứ trên bàn không hề được đụng tới, cô hỏi Tiêu Chiến: "Công tử có phải không thích những thứ này? Muốn ăn gì cứ việc nói, tôi sẽ sắp xếp gửi đến."
Tiêu Chiến không nói lời nào, chỉ lắc đầu.
Dì Lưu tiếp lời: "Cô nương, chúng tôi không đói bụng, không dám gây phiền toái cho cô."
Cô gái lúng túng nói: "Không được, tiểu tướng quân đã đặc biệt dặn dò tôi phải phục vụ khách thật chu đáo, những đồ ăn thức uống mà tôi chuẩn bị không được công tử ưa thích, nếu sơ suất như vậy, tiểu tướng quân biết được sẽ trách tội."
Nha hoàn sau đó lại sai người mang ra bánh mật hầm hoa, bánh long phượng pha lê, bưng thêm một mâm mứt trái cây và rót trà mới.
"Công tử dù sao cũng ăn một chút đi, nếu không thích tôi lại kêu người đổi."
Cô cứ như thế, Tiêu Chiến và dì Lưu không thể từ chối nữa, do do dự dự mà bắt đầu ăn uống.
Tiêu Chiến bóp một miếng bánh long phượng, nhấm nháp từng ngụm trà nhỏ, lại ăn một miếng, rồi lại thử một chút các loại bánh ngọt còn lại, khi gần như đã thưởng thức hết, y mới ôm chén trà ngồi ngẩn người.
Qua giờ Thân, bên ngoài có tiếng bước chân vội vã, A Tư rốt cuộc cũng lật đật chạy tới, vào cửa liền kêu: "Mẹ! A Tán!"
Rốt cuộc cũng thấy được người trong nhà, đôi mắt Tiêu Chiến sáng lên, đứng dậy mỉm cười.
"Sao anh lại tới đây? Có chuyện gì quan trọng sao?" A Tư sải bước tới gần, nắm tay Tiêu Chiến vui mừng hỏi, "Gần đây anh khỏe không?"
Tiêu Chiến không lên tiếng.
Dì Lưu nói: "Con xuất phủ được không? Chúng ta không nên quấy rầy chủ tử nữa, ra ngoài tìm một nơi khác, mẹ và con sẽ nói chuyện kĩ hơn."
Ba người cảm ơn nha hoàn ngoài cửa, rời khỏi phủ tướng quân tìm một nơi để nói chuyện. Chẳng qua lúc ba người vừa ra khỏi phủ, cũng không nhận ra, có một thanh niên ăn mặc giống như người hầu trong phủ, lặng lẽ bước ra, bình tĩnh đuổi theo.
*
Ba người tìm một quán ăn, A Tư gọi mấy món. Dì Lưu kể những chuyện đã xảy ra với Tiêu Chiến trong thời gian A Tư vắng nhà.
A Tư sau khi nghe xong, lửa giận bốc lên ba trượng, hận không thể chạy ngay về nhà để đánh người.
Dì Lưu khuyên can: "Con bây giờ đã có công việc đàng hoàng, không nên làm loạn. Con phải biết rằng nhổ nước bọt cũng khiến người khác chết chìm. Tình hình thế này, A Tán ở trong làng thực sự là gặp rất nhiều phiền toái. Mẹ nghĩ, nếu không thì để nó ở lại thành với con, tìm một công việc cho nó, hai người cùng nhau kiếm tiền để sống qua ngày."
A Tư mờ mịt, hỏi Tiêu Chiến: "Mấy năm trước ở Dư Châu, anh đã làm qua công việc nào chưa?"
Tiêu Chiến trả lời: "Cha tôi dạy học và tôi giúp ông trông coi những đứa trẻ, chấm bài viết chữ "Tam Tự Kinh" và "Thiên Tự Văn" mà chúng nó viết."
*Tam Tự Kinh (chữ Hán: 三字經) là cuốn sách chữ Hán được soạn từ đời Tống, đến đời Minh, Thanh được bổ sung. Sách được dùng để dạy học cho học sinh mới đi học. Ở Việt Nam trước đây cũng dùng sách này. Nội dung cuốn sách hơn 1000 chữ, bố trí ba chữ một câu có vần. Hiện nay những người học chữ Hán cũng học nó để có số vốn 600 chữ, rồi tiếp tục học lên cao.
*Thiên Tự Văn (chữ Hán: 千字文) là một bài thơ dài của Chu Hưng Tự sáng tác vào thời Nam Lương (502 - 557), được tạo thành từ 1000 chữ Hán không lặp lại, sắp xếp thành 250 dòng bốn ký tự và được nhóm thành bốn khổ thơ có vần điệu dễ nhớ. Tác phẩm này cùng với Tam tự kinh, Bách gia tính là những bài học vỡ lòng của học sinh Trung Quốc trong nhiều thế kỷ. (Nguồn wikimedia)
A Tư ngạc nhiên khi Tiêu Chiến có thể đọc và biết khá nhiều chữ. Nhưng ở thành Lạc Dương, thiên hạ đại tài, văn hào có ở khắp nơi, số chữ Tiêu Chiến biết thật sự không đủ để dùng.
"Anh còn biết cái gì khác nữa không? Tôi thấy những khôn trạch khác ở thành Lạc Dương biết thêu thùa may vá, cũng có thể kiếm tiền." A Tư tiếp tục hỏi.
Tiêu Chiến do dự, lắc đầu: "Tặng anh túi thơm là kỹ năng tốt nhất của tôi rồi."
Trong lúc nhất thời, Tiêu Chiến cảm thấy mình thật vô dụng, sống những năm qua thật là vô ích, nếu không biết làm gì, có thể sẽ bị đói chết ở Lạc Dương.
"Ở nhà A Tán có thể nấu chút thức ăn, những ngày bận bịu ngoài đồng đều là nó đưa cơm cho mẹ và cha của con." Dì Lưu nhắc nhở.
A Tư gắp một miếng chả cá cho vào chén Tiêu Chiến: "Mẹ, hãy nhìn các tửu lầu ở thành Lạc Dương, nơi nào mà không có một hai "Ngự trù đệ tử", họ sẽ xem thường kĩ năng nấu nướng của nhà nghèo chúng ta."
Tiêu Chiến càng nghe càng thất vọng. A Tư phát hiện ra sự mất mát của y, nhanh chóng an ủi, nói sẽ quay về phủ tướng quân hỏi thăm giúp y. Cũng có không ít gia quyến của các thị vệ tới Lạc Dương và ở lại trong phủ tướng quân kiếm sống.
*Gia quyến: Vợ, con
Luôn luôn có một lối thoát.
*
Vương Nhất Bác đang luyện chữ trong thư phòng, bất tri bất giác viết cả chục tờ giấy, vẫn không dừng lại. Triệu Trường Thiên buồn chán, ngồi ở bên cạnh đọc sách.
Có một tiểu sai vặt gõ cửa cầu kiến.
Vương Nhất Bác hoàn thành một nét chữ: "Vào đi."
Tiểu sai vặt vào cửa, khom người vội vàng tiến đến thì thầm bên tai Vương Nhất Bác. Triệu Trường Thiên đầu óc mơ hồ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tiểu sai vặt nói xong, Vương Nhất Bác "Ừ" một tiếng, để người rời đi.
Triệu Trường Thiên gãi đầu: "Tiểu tướng quân, có chuyện gì vậy?"
Đầu bên kia Vương Nhất Bác đặt bút lông sói xuống bàn, cũng không thu lại giấy, đứng lên chắp tay đi ra ngoài: "Theo ta."
"Đi đâu?" Triệu Trường Thiên đuổi theo.
Vương Nhất Bác bước nhanh ra khỏi phủ: "Đi dạo."
"Hả? Đang yên đang lành sao lại muốn đi dạo?"
Vương Nhất Bác không trả lời.
*
A Tư đi cùng hai người cho đến trước giờ cơm tối. Hôm nay, trước khi đến gặp hai mẹ con, anh đã được người quản sự phụ trách thông báo buổi tối trong phủ sẽ có việc. Bây giờ nếu không đi thì không được, không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng sắp xếp cho hai người ở một nhà trọ, để lại tiền cho họ ăn uống.
*Người quản sự = Người quản lí
Nhà trọ hai người ở là "Minh Nguyệt Lâu", cái tên nghe thật xa hoa, vì để tiết kiệm tiền, họ chỉ thuê một phòng nhỏ. Dì Lưu để túi đồ lên giường. Tiêu Chiến sẽ ngủ ở dưới sàn nhà vào ban đêm.
Phòng khách thoải mái, còn có trà rượu và đồ ăn, nhưng giá cả trên trời, đắt đỏ đến dọa chết thần linh. Dì Lưu cũng không biết bà và Tiêu Chiến sẽ ở đây bao lâu trước khi giúp Tiêu Chiến thu xếp ổn thỏa cuộc sống ở Lạc Dương, nên không muốn tiêu xài phung phí tiền hằng tháng của con trai mình. Nhìn trời vẫn chưa tối hẳn, bà muốn xuống lầu mua vài cái bánh nướng để dự trữ cho buổi tối.
Dì Lưu đã lớn tuổi, sáng sớm thức dậy còn đi hai mươi dặm đường dài, sau đó lại ngồi dưới ánh nắng gay gắt mấy giờ liền, lúc này cơ thể mệt mỏi đến không thể đi lại.
Tiêu Chiến rất quan tâm bà, xung phong tự nguyện đi mua.
Dì Lưu không yên tâm.
Tiêu Chiến đẩy cửa sổ ra chỉ tay xuống dưới lầu: "Sạp bánh nướng ở chỗ đó, con mua xong sẽ quay lại ngay."
Dì Lưu cả người thật sự vừa mệt vừa đau, lúc này đành phải đồng ý.
*
Tiêu Chiến đội mũ che mặt đi xuống lầu, bất ngờ gặp một nhóm văn nhân đấu thơ, đám người đông đúc tấp nập trong đại sảnh, vô cùng náo nhiệt. Tiêu Chiến vất vả lắm mới chen được ra bên ngoài, nhưng chủ sạp bánh nướng đã đẩy xe đi xa.
Tiêu Chiến cuống cuồng kêu: "Này! Này!" hai tiếng, chạy bước nhỏ đuổi theo.
Đuổi không kịp. Tiêu Chiến không biết còn có thể mua cái gì khác với số tiền ít ỏi trong tay ngoài bánh nướng, nên chỉ có thể hỏi người khác xem có chỗ nào bán bánh nướng nữa không.
Tiêu Chiến hỏi ông chủ quán rượu, người nọ chỉ "Đông Tây Nam Bắc" ngón tay xoay vòng một trận. Y đứng tại chỗ, nhẩm lại nhiều lần đường mà người chủ quán vừa chỉ, sau đó mới đi tìm sạp bán bánh nướng.
Đúng như dự đoán, có thật. Tiêu Chiến tiến tới để mua bánh.
"Lão bá, cho hai cái bánh nướng."
"Lão bá, một cái bánh nướng."
Hai giọng nói chồng lên nhau. Tiêu Chiến nghe thấy giọng nói này có chút quen tai, vén một góc lụa trắng trên mũ lên, giật mình: "Tiểu tướng quân?"
Vương Nhất Bác quay đầu nhìn thấy y, tựa như cũng kinh ngạc: "Tiêu Chiến?"
Tiêu Chiến ngạc nhiên: "Ngài làm sao biết tên của tôi?"
Hỏi xong mới phát giác mình có hơi mạo phạm, người trước mặt là một vị quan đương triều, hỏi hắn câu này hình như là vượt quá khuôn phép. Vương Nhất Bác cũng không để ý đến lời nói không thỏa đáng của y, cười nhẹ đáp: "Trước đây nghe A Tư nói qua tên của người, liền nhớ."
"À..."
A Tư còn có thể tán gẫu với tiểu tướng quân sao? Tiêu Chiến cũng không biết phải nói gì, buông lụa trắng xuống, im lặng một lúc.
Y ước rằng lúc nãy mình không nói gì, như vậy sẽ không phải rơi vào tình cảnh khó xử như bây giờ. Ai mà biết đi mua có mấy cái bánh nướng mà lại gặp tướng quân triều đình, quý nhân ra ngoài không phải đều ngồi xe ngựa hết sao?
Chủ sạp bánh nướng gói lại một cái và đưa cho Vương Nhất Bác: "Công tử, bánh của ngài, còn nóng hổi đó."
Vương Nhất Bác nhìn một cái, ra hiệu cho Triệu Trường Thiên cầm lấy. Triệu Trường Thiên đến giờ vẫn không thể hiểu được tiểu tướng quân nhà mình đang làm gì khi đi lang thang trên đường, anh đã cầm lấy chiếc bánh trong sự nghi ngờ.
Hai cái bánh của Tiêu Chiến vẫn chưa nướng xong. Y nghĩ lúc này tiểu tướng quân sẽ phải đi rồi, để lại một mình y, có thể thoải mái hơn một chút.
Nhưng tiểu tướng quân lại không đi, đứng tại chỗ hỏi: "Tại sao ngươi lại một mình ra phố mua bánh? A Tư ở đâu? Mẹ hắn đâu?"
"À." Tiêu Chiến trả lời, "Mẹ mỏi chân nên ở nhà trọ nghỉ ngơi, tôi không mệt, nên chạy đi một chuyến."
"Ở nhà trọ nào?"
"Minh Nguyệt Lâu." Tiêu Chiến trả lời xong, lại không hiểu. Tiểu tướng quân tại sao lại hỏi nhiều như vậy?
"Còn nhớ đường không?" Vương Nhất Bác lại hỏi.
Bánh của Tiêu Chiến đã nướng xong một cái, y nhận lấy, tay chỉ về hướng mà y vừa đi tới: "Đi về bên phải, đến góc phố thứ hai thì rẽ phải, đi tiếp về bên phải,..."
"Chỗ đó không có Minh Nguyệt Lâu." Vương Nhất Bác bỗng nhiên nói.
Tiêu Chiến ngạc nhiên: "Sao? Không thể nào, mới vừa rồi tôi còn cùng ông chủ quán rượu nói..."
Cái bánh thứ hai của y đã nướng xong. Tiêu Chiến nhận lấy, chuẩn bị chào tạm biệt tiểu tướng quân.
Vương Nhất Bác lại mở miệng, không biết vì sao lại nói nhanh hơn: "Từ đây đi về phía Đông khoảng một trăm bước rồi rẽ vào phía Nam tại ngã ba thứ hai, sau đó đi về phía Tây, sẽ có một quán trọ Minh Nguyệt Lâu. Từ đây đi về phía Tây đến ngã ba thứ tư rồi rẽ vào phía Bắc tại ngã ba thứ ba, cũng có một nhà trọ Minh Nguyệt Lâu. Ngươi đang nói Minh Nguyệt Lâu nào?
"..." Tiêu Chiến choáng váng.
Tiêu Chiến phát giác từ khi rời khỏi Dư Châu, càng đi về phía Lạc Dương, người dân khi chỉ đường càng thích nói Đông, Tây, Nam, Bắc và y không phân biệt được phương hướng. Trên đường tới đây, mỗi lần hỏi đường, y đều phải học thuộc lòng trước mặt người chỉ đường, chắc chắn không có sai sót gì mới dám đi tiếp, giống như khi nãy hỏi đường ở quán rượu.
Vốn là ban đầu y còn nhớ đường, nhưng bây giờ bị Vương Nhất Bác hỏi lung tung một trận thì không còn nhớ gì nữa.
Tiêu Chiến sợ hãi luống cuống, nhìn xung quanh, tự lẩm bẩm một mình: "Đông, Tây, Nam, Bắc... đi về phía Đông... Rồi lên phía Bắc... Hướng Đông là chỗ nào vậy?"
Có lẽ nên hỏi lại đường. Tiêu Chiến nghĩ thế.
"Ngươi định đi Minh Nguyệt Lâu nào?" Vương Nhất Bác lên tiếng hỏi.
Lâu nào? Thành Lạc Dương không chỉ có một cái Minh Nguyệt Lâu, Tiêu Chiến cũng không biết chính mình đang ở Minh Nguyệt Lâu nào, hiện tại y hoàn toàn bối rối. Trời ơi, nếu bị lạc đường, y sẽ không thể tìm thấy A Tư và dì Lưu thì phải làm sao bây giờ.
Tiêu Chiến dùng sức hồi tưởng lại: "Dưới lầu... Có người đọc thơ... Có một tấm bảng lớn viết chữ 'Minh Nguyệt Lâu Cao Nghỉ Độc Ỷ'."
Vương Nhất Bác khóe miệng nhếch lên: "Ngươi biết đọc sao?"
Tiêu Chiến đáp: "Ừm, tôi có biết một chút."
Tiêu Chiến lại tiếp tục loay hoay trong việc tìm phương hướng Đông, Tây, Nam, Bắc.
Tiểu tướng quân tiến lên một bước cùng y đứng sóng vai nhau: "Ta biết chỗ ngươi vừa nói, vừa vặn thuận đường, tiễn ngươi đi một đoạn."
Tiêu Chiến cảm thấy nhẹ nhõm, đó là chuyện tốt, chủ tử nguyện ý giúp đỡ xem như là một ân huệ, thà không thoải mái một chút còn hơn bị lạc đường.
"Đi thôi." Vương Nhất Bác ôn hòa nói.
Tiêu Chiến ôm lấy bánh nướng nhẹ giọng nói cám ơn, bắt đầu đi theo.
Trên đường trở về, Vương Nhất Bác đi rất chậm rãi. Tiêu Chiến bình thường hay đi nhanh như gió, giờ bị dồn bước chân, thật là khó chịu.
Vương Nhất Bác chắp tay đi từng bước, nói: "Ta nhớ ngươi là người Dư Châu."
"Vâng." Tiêu Chiến đáp xong cảm thấy hơi qua loa, tiếp tục nói: "Đúng."
"Ngươi ở nơi nào của Dư Châu?"
"Phía Nam Bashu." Tiêu Chiến thành thật trả lời.
*Bashu: là tên gọi chung của thành phố Trùng Khánh và tỉnh Tứ Xuyên ở tây nam Trung Quốc. "Bashu" được đặt theo tên của hai quốc gia tồn tại ở Trùng Khánh và Tứ Xuyên trong thời kỳ tiền Tần : Vương quốc Ba và Vương quốc Shu (nguồn wikimedia).
Vương Nhất Bác cười nhẹ: "Thật trùng hợp, ta cũng sống ở Bashu vài năm khi còn nhỏ."
"Sao? Tiểu tướng quân làm thế nào mà đi Bashu?" Tiêu Chiến ngạc nhiên.
Vương Nhất Bác dừng bước. Tiêu Chiến cũng không thể không dừng lại.
Vương Nhất Bác nhìn vào mắt y: "Lúc ấy cha ta đóng quân tại Bashu, mẹ ta cũng đi theo."
"Ồ... Thì ra là vậy."
Nhìn vào địa vị của tiểu tướng quân sống trong một gia đình quyền thế, chắc hẳn cha ngài ấy cũng là một trong những tướng quân hàng đầu vào thời điểm đó tại Bashu. Tiêu Chiến không rõ về các chức vụ cấp bậc của quan lại trong triều đình, không biết phải nói gì tiếp theo.
Hai người lại cùng nhau đi dạo.
Triệu Trường Thiên lúc này đang đi phía sau tiểu tướng quân, anh không hiểu thái độ khác thường của chủ nhân nhà mình ngày hôm nay, đặc biệt nói nhiều hơn bình thường rất nhiều. Giống như giờ phút này, chủ nhân anh lại nói: "Đã lâu không về Dư Châu, rất nhớ nơi đó. Không biết nha môn phủ Dư Châu hiện giờ như thế nào?"
Mấy cô nương che mặt bằng quạt tròn đứng một bên, lúc họ đi ngang qua cười tươi như hoa.
Tiêu Chiến trả lời: "Tôi chỉ nhớ nha môn của thống đốc đã được tu sửa một lần vào mấy năm trước, sau đó thì tôi không biết."
"Bách tính vẫn ổn chứ?"
Tiêu Chiến hiểu rằng tiểu tướng quân đang muốn hỏi về tình hình người dân địa phương. Tiêu Chiến nhớ lại thảm kịch hạn hán năm ngoái, có ý muốn báo cáo rõ ràng cho đại quan ở kinh đô.
Tiêu Chiến nghiêm nghị nói: "Không tốt, năm ngoái hạn hán nghiêm trọng, không có thu hoạch gì, dân chúng thiếu thốn quần áo thức ăn, chết đói vô số."
Tiêu Chiến nghĩ đến cha mẹ mình, không khỏi cảm thấy xót xa.
Vương Nhất Bác im lặng. Ba người đi qua một góc phố, Vương Nhất Bác lúc này mới hỏi: "Châu phủ không mở kho để tiếp tế lương thực sao?"
*Châu phủ: là cơ quan hành chính thời xưa của một địa phương, người đứng đầu châu phủ là quan tri phủ. Quan tri phủ là một chức quan trong hệ thống quan chế của triều đình phong kiến Trung Quốc, có quyền hạn cao nhất cả về dân sự lẫn quân sự trong địa hạt.
"Đã phân phát rồi, nhưng rất ít, nói là lương thực không đủ. Khi chúng tôi biết được, kho lương thực đã sớm rỗng trống từ lâu, nhiều người không nhận được gì." Tiêu Chiến thở dài nói.
Vương Nhất Bác nói: "Là quan phủ không làm tròn bổn phận, nhưng các quan chức ở kinh đô cũng không thể tránh khỏi trách nhiệm."
Tiêu Chiến cảm thấy oán hận trong lòng, nhưng y nào dám ở trước mặt vị quan cấp cao này nói lời trách móc, không thể làm gì khác, chỉ có thể im lặng.
"Ta có quen biết với Hộ bộ Thượng thư, ta sẽ tìm cơ hội hỏi xem có nội tình gì hay không. Nếu có, ta nhất định sẽ đòi lại công lý cho người dân Dư Châu các ngươi." Vương Nhất Bác đột nhiên cam kết.
Tiêu Chiến chỉ qua loa đáp lại : "Không dám, không dám."
Nhưng y thực sự không dám làm gì, chính bản thân y cũng không biết.
Vương Nhất Bác dẫn Tiêu Chiến xuyên qua một con hẻm nhỏ. Triệu Trường Thiên lại hóa nhà sư lần thứ hai, thật sự không hiểu chủ nhân của mình đang làm gì với những khúc quanh khúc ngoặt này, rõ ràng chỉ cần rẽ ngang đi thẳng là có thể đến "Minh Nguyệt Lâu" một cách nhanh chóng.
Sau khi ra khỏi hẻm, tiếp tục đi về phía tây, cuối cùng cũng đến "Minh Nguyệt Lâu". Triệu Trường Thiên đang mong chờ có thể đến sớm hơn một chút, anh có một bụng lời muốn hỏi tiểu tướng quân nhà mình.
Vương Nhất Bác lại dừng lại. Triệu Trường Thiên ở phía sau suýt va vào lưng hắn, khó khăn lắm mới thắng lại kịp.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác dừng bước, cũng dừng lại theo. Tiểu tướng quân này có vấn đề gì thế, đi một chút lại dừng một lần. Bánh nướng trong tay y cũng sắp lạnh đi rồi.
Vương Nhất Bác cùng y nói chuyện: "Bánh nướng phải ăn lúc nóng mới ngon, ngươi mua hai cái lớn như vậy, bữa tối cũng không ăn hết, để lâu sẽ cứng lắm."
Tiêu Chiến vuốt ve bánh nướng, hơi ấm vẫn còn: "Ăn hết, mẹ và tôi cùng ăn tối, một bữa chắc là đủ."
Không ngờ tiểu tướng quân lại nhíu mày: "Tối nay chỉ ăn cái này thôi sao?"
Không thì ăn gì nữa? Dù sao cũng không có tiền ăn món khác.
Tiêu Chiến kiên nhẫn giải thích: "Thức ăn tại Minh Nguyệt Lâu rất đắt. Bánh nướng có thể no bụng, lại còn thơm."
Vương Nhất Bác đột nhiên ra lệnh: "Triệu Trường Thiên, đi tìm mấy cửa hàng, mua một chút bánh ngọt thượng hạng, mua thêm một cái đùi dê nướng."
Triệu Trường Thiên và Tiêu Chiến đều sửng sốt.
Tiêu Chiến từ chối: "Không cần..."
"Đi." Vương Nhất Bác ném cho Triệu Trường Thiên một ánh mắt.
Triệu Trường Thiên nhận lệnh và chạy ngay lập tức, không dám chậm trễ.
Vương Nhất Bác lúc này mới quay sang Tiêu Chiến: "Không cần gì à?"
"..." Tiêu Chiến muốn nói lại thôi, dừng lại một chút cuối cùng cũng không nhịn được: "Không cần mua, thảo dân sợ hãi, không dám nhận."
Vương Nhất Bác an ủi: "Không sao, chúng ta còn có giao tình, không cần tính toán, đừng để Triệu Trường Thiên chạy một chuyến vô ích."
Giao tình gì? Giao tình loại nào? Ai và ai có giao tình? Tiêu Chiến không hiểu, đứng ngơ ngác nhìn ra đường.
Lần này thì tốt rồi, Tiêu Chiến và tiểu tướng quân đối diện nhau không nói nên lời, sóng vai đứng ở góc phố, cảm giác rất lạ. Tiêu Chiến không dám nhìn chủ nhân của A Tư, sợ mình lỗ mãng, suy tới nghĩ lui, nhìn qua bên kia.
Y nghiêng đầu sang chỗ khác, Vương Nhất Bác có thể hình dung được khối thịt mềm mại thơm ngát phía sau cổ lúc ẩn lúc hiện của y. Vương Nhất Bác nhìn một hồi, thu lại ánh mắt, khẽ gật đầu, nhắm mắt hít một hơi.
Quả nhiên chóp mũi rõ ràng ngửi được mùi thơm ngọt ngào của hoa đào quen thuộc. Vương Nhất Bác cảm thấy thoải mái cả về thể chất lẫn tinh thần.
Đèn lồng ở phố Lạc Dương đã sáng lên, không còn sớm nữa, Tiêu Chiến lo lắng dì Lưu chờ đợi sẽ sốt ruột bất an.
Vương Nhất Bác quét mắt nhìn biểu hiện trên mặt y, cảm thấy thú vị, suýt nữa không nhịn được mà bật cười. Nhưng xét cho cùng, thật không tốt khi cười nhạo người ta khi họ đang vội, Vương Nhất Bác kiềm chế lại.
Triệu Trường Thiên trở về xách theo mấy túi giấy dầu, báo cáo cho Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác lúc này mới dẫn Tiêu Chiến tiếp tục đi Minh Nguyệt Lâu.
Cuối cùng họ cũng đến trước cửa Minh Nguyệt Lâu, Tiêu Chiến thở phào. Triệu Trường Thiên đem đồ trên tay giao cho Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhận lấy, cúi đầu hành lễ với Vương Nhất Bác: "Thảo dân cung tiễn tiểu tướng quân."
Vương Nhất Bác không đi, đứng chắp tay sau lưng: "Vào đi, cũng muộn rồi. Sau giờ giới nghiêm đừng có chạy lung tung."
Được rồi, ông chủ không muốn đi, thích đứng ở trước cửa quán trọ, Tiêu Chiến không dám hỏi nhiều, lại cảm ơn và chào tạm biệt, chạy lon ton vào nhà trọ.
Triệu Trường Thiên dùng mọi cách vẫn không thể lí giải được, chờ đến khi Tiêu Chiến vào nhà trọ, anh không nhịn được truy hỏi: "Tiểu tướng quân, hôm nay sao ngài lại nhiệt tình thế?"
Vương Nhất Bác trả lời thẳng thừng: "Nhàn rỗi quá."
Triệu Trường Thiên nhất thời không nói nên lời.
Khuôn mặt lúc ôm bánh nướng nè ☺️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro