Chương 4
Những người gây rối trong phòng tân hôn đã rời đi, nhà họ Lưu ngay lập tức trở nên lạnh tanh, Tiêu Chiến thay quần áo để giúp thu dọn nhà cửa, nhưng dì Lưu kiên quyết đuổi y tắm rửa và đi ngủ. Dì Lưu cười nhe răng đến không thấy mắt, liên tục nháy mắt với con trai.
Tắm rửa xong quay trở vào phòng, hai người ngồi ngay ngắn bên mép giường, trong lúc nhất thời họ không biết nên làm gì.
A Tư tay chân luống cuống, một lúc sau, anh nói: "Tôi ... tôi giúp anh cởi quần áo..."
Tay sắp chạm qua, người bên cạnh rụt cổ. A Tư dừng lại.
Tiêu Chiến thấp thỏm bất an: "Tôi ... tôi có chút sợ hãi ... rất sợ hãi."
Trước khi cưới, những người phụ nữ trong làng chen lấn nhau dạy Tiêu Chiến về "Động phòng hoa chúc", luôn nói rằng lần đầu tiên sẽ rất đau đớn và nói cho Tiêu Chiến biết những khổ cực mà họ phải chịu trong việc sinh nở, khiến y sợ hãi. Khi bà mụ kê đơn thuốc cho y, đã nói phải chăm sóc cơ thể thật khỏe mạnh rồi mới có thể sinh con, nếu không sẽ sinh non hoặc khó sinh, nguy hiểm đến tính mạng.
"Việc sinh con, không khác gì đi qua quỷ môn quan" – các nàng nói như vậy.
Tiêu Chiến sợ đau, sợ chết, sợ sinh con, mỗi khi nghĩ đến chuyện động phòng là y sẽ sợ hãi. Vì vậy, y mới lằng nhằng khăng khăng muốn giúp dọn dẹp đống bừa bộn sau bữa tiệc chứ không chịu quay về phòng.
A Tư nhìn thấy Tiêu Chiến cúi đầu mạnh mẽ, hiển nhiên không vui. A Tư cũng không thể làm gì hơn, anh nghĩ đến mấy ngày trước đã hỏi thăm bà mụ, Tiêu Chiến chưa từng trải qua kì mưa xuân, bây giờ sinh con còn quá sớm, e rằng sẽ gây tổn thương đến gốc rễ.
A Tư gãi đầu một cái, hỏi Tiêu Chiến: "Anh có từng... ngửi thấy tin hương của tôi không? Là thông xanh bốn mùa."
Tiêu Chiến lắc đầu.
A Tư thở dài một hơi, sau đó lấy lại tinh thần: "Được, chúng ta không động phòng, đi ngủ trước đi. Thời gian cũng không còn sớm, hôm nay chúng ta vui đùa suốt cả ngày, cơ thể đã mệt rồi."
A Tư thuần thục cởi quần áo và lăn vào chăn, thúc giục Tiêu Chiến: "Mau lên đây đi, kẻo bị cảm lạnh."
Tiêu Chiến do dự một lúc, cẩn thận vén một góc chăn lên, nằm vào, mặt hướng trần nhà, cách A Tư một khoảng.
A Tư lật người đối diện y, anh nín thở không dám cử động.
A Tư thở dài, nhúc nhích nhúc nhích đến gần, nắm chặt lấy tay y: "Không động phòng, ít nhất cũng để tôi cầm tay một chút, từ hôm nay trở đi, tôi là phu quân của anh."
Tiêu Chiến không biết cảm xúc trong lòng mình là gì, nghe hai chữ "phu quân" vừa kì lạ vừa ấm áp. Từ nay về sau họ sẽ ở bên nhau cả đời, đồng cam cộng khổ, không rời không bỏ, mãi mãi không thay đổi. Giống như cha mẹ y.
Nhớ đến cha mẹ, Tiêu Chiến lại cảm thấy đau lòng, không dám khóc trước mặt A Tư, nên y quay lưng lại, hướng mặt ra chỗ khác. Sau lưng, A Tư lại gần, ôm chặt eo y, chẳng bao lâu tiếng ngáy nhẹ đã vang lên.
Tiêu Chiến cố gắng giãy giụa, nhưng không thoát ra được, liền mặc kệ, y một mình khóc trong bóng tối một trận, khóc mệt rồi cũng ngủ thiếp đi.
*
Bốn giờ sáng, Vương Nhất Bác đã đến cổng lớn của nhà ngoại ở điền trang. Tiểu sai vặt thông báo quản gia ra đón, lão quản gia vội vả chạy ra, dẫn Vương Nhất Bác vào phòng ngủ đã được sắp xếp sẵn.
Bảo nha hoàn phục vụ hắn rửa mặt và thay quần áo, sau đó rời đi.
Vương Nhất Bác hai tay đặt sau đầu, bệnh cũ lại tái phát, không ngủ được. Trong lúc mất ngủ, hắn chợt nhớ tới tình cảnh ngày hắn thành hôn, quan khách trong sảnh toàn là công hầu thế gia, quan chức quan trọng, mỗi người đều có lòng riêng, chân tình thật giả khó phân biệt. Vương Nhất Bác uống hết ly này đến ly khác cho đến khi say khướt, nha hoàn phải đỡ hắn đi động phòng.
Cửa mở ra, Lý Như Như đang ngồi chờ hắn, tâm trạng kích động sớm đã ném chiếc quạt đi. Nhìn thấy hắn tới, đại tiểu thư mặt lạnh tanh, lập tức đuổi tất cả các nha hoàn đi ra ngoài. Sau đó cô móc ra một con dao găm, không nói lời nào, cắt thẳng vào sau cổ mình.
Hắn say đến thần chí không rõ ràng, chưa kịp hoàn hồn. Máu của cô dâu ở trước mắt đổ đầy tay hắn, từng đợt máu đỏ từ gáy nàng rơi xuống đất.
Hắn hốt hoảng gọi người đến cứu. Nha hoàn sợ chết khiếp, tay chân luống cuống đỡ người dậy, giúp cô cầm máu và mời đại phu tới. Người đến người đi, nhưng hắn, tân lang, tựa như một người ngoài cuộc.
Lý Như Như sắc mặt nhợt nhạt, toát mồ hôi lạnh, từ từ tỉnh lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn: "Vương Nhất Bác, ngươi giết bằng hữu, đoạt thê tử, không bằng lợn chó, ta, Lý Như Như thề không đội trời chung với ngươi. Cuộc đời này nhất định không sinh hài tử cho Vương gia các người."
Vương Nhất Bác nhìn xuống dòng máu trên mặt đất và trên giường, trước mắt hắn là một màu đỏ bi thảm, giống với màu máu của người nằm trên lưỡi đao của hắn ở cửa cung nhiều năm về trước.
Màu đỏ bi thảm kia lại được thay thế bởi một màu đỏ ấm áp khác, là hoàng hôn ngoài cửa khi ánh chiều tà, hỷ phục bằng vải thô sơ trên người tân nương, là một khôn trạch với ánh mắt chân mày đều rất xinh đẹp và rạng rỡ.
Đèn mờ, trăng sáng, Vương Nhất Bác xoay người trong đêm. Hóa ra kết hôn lại là một chuyện hạnh phúc như vậy, có thể khiến người ta cười vui vẻ, rạng rỡ như thế.
Thực sự khiến hắn ngưỡng mộ vô cùng.
*
Sáng sớm hôm sau, Vương Nhất Bác đã thức dậy và luyện kiếm trong sân. Triệu Trường Thiên nghe thấy tiếng vang của hắn, cũng thức dậy, nhưng vẫn chưa tỉnh ngủ, ngáp liên tục.
Sau bữa sáng, cả hai rời khỏi phủ, ngồi xe ngựa đến một ngọn núi ở phía đông của thôn trang, đi bộ lên đỉnh núi tìm đến một ngôi mộ hoang không có chữ trên bia. Vương Nhất Bác quỳ xuống dập đầu, Triệu Trường Thiên bỏ đi vẻ lười biếng cùng với chủ nhân dập đầu bái lạy.
Sau khi bái lạy xong, hai người quỳ trước mộ phần, không ai nói gì trong khoảng thời gian dài. Gió mùa xuân thổi qua, trên núi tĩnh lặng, đặc biệt là trước mộ, chim cu gào lên như khóc ra máu, khiến người nghe cảm thấy bi thương vô cùng.
Cứ như vậy, chuyến đi về nông thôn này cuối cùng cũng kết thúc, xe của Vương Nhất Bác đi về thành, bỏ lại trang trại rộng hàng nghìn mẫu ruộng của phủ Huyền Bình tướng quân.
*
Không lâu sau khi đôi vợ chồng trẻ nhà họ Lưu kết hôn, họ đã phải xa nhau. A Tư làm việc trong phủ tướng quân, không thể bỏ bê, sau khi ở nhà vài ngày, bất đắc dĩ nói lời từ biệt, rồi một mình quay về thành Lạc Dương, để lại Tiêu Chiến ở nhà chăm sóc cha mẹ chồng.
Tiêu Chiến sống ở đông trang một thời gian, lại đã kết hôn, nên y ngày càng quen thuộc với hàng xóm xung quanh, thường xuyên ngồi cùng họ trò chuyện, tiêu khiển bằng những câu chuyện trên trời dưới đất, lúc thì giúp gia đình này giữ trẻ, lúc thì giúp nhà kia cho chó ăn. Y đã trở nên hoạt bát hơn rất nhiều.
Cuộc sống ngày qua ngày không có gì thay đổi, nhưng một sự cố đã xảy ra. Vào mùa thu hoạch lúa mì, hai vợ chồng dì Lưu ngày nào cũng làm lụng vất vả, Tiêu Chiến không làm được việc đồng án, nên đã ở nhà nấu cơm và mang tới cho họ hằng ngày.
Cánh đồng bên cạnh là của hai cha con đang thu hoạch lúa mì, người con trai đó chính là con của bà lão hàng xóm trước đây đã cùng dì Lưu bóc đậu. Hắn khá lười biếng, đến nỗi phải đi tìm cô dâu ở làng bên cạnh, nhưng tìm không ra vì không ai chịu gả cho hắn.
Nam nhân tính tình trẻ con kia ở trong ruộng cứ cắt một gốc thì nghỉ một lần, luôn bị cha mình la mắng, nhưng có mắng chết hắn cũng không chịu nhúc nhích, nằm xuống bờ ruộng ngủ ngon lành.
Tiêu Chiến đi qua, bị cản trở, nên y kêu hắn nhường đường.
Thanh niên mở mắt chán chường, nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Chiến bị nắng chiếu vào, nhất thời ngơ ngác, chậm rãi ngồi dậy. Tiêu Chiến không để ý đến hắn ta, nhìn thấy hắn ngồi dậy, y bước qua chân hắn, đi đến cánh đồng nhà mình, đưa cơm cho cha mẹ chồng.
Dì Lưu và chồng nhìn thấy Tiêu Chiến đến, họ rửa tay ở dòng sông bên cạnh đồng, ngồi trên bờ ruộng ăn cơm cùng Tiêu Chiến, một nhà ba người vừa nói vừa cười.
Thanh niên nhìn mặt Tiêu Chiến đến mất hồn, một mực quay đầu liên tục nhìn về phía ấy. Cha của hắn nhìn thấy con trai lười biếng, lại đá hắn xuống mương, tức giận mắng to.
Tiêu Chiến đi đưa cơm liên tiếp mấy ngày đều đụng phải thanh niên ngủ ở cánh đồng bên cạnh, mỗi lần đều nằm ở cùng một vị trí, hai lần trước hắn còn biết nhường đường, sau đó hắn dứt khoát chơi xấu cứ nằm giả chết, gọi thế nào cũng không chịu dậy.
Tiêu Chiến quả thực không nhịn được nữa, sau đó cũng lười lên tiếng, đi tới liền sải bước vượt qua, xem hắn như một tảng đá.
Hắn cũng nhìn thấy cách mà y vượt qua, thanh niên trẻ con nhoẽn miệng cười lén, ánh mắt nhìn thẳng xuống cổ chân y.
Ngày hôm đó, khi Tiêu Chiến đưa xong bữa cơm, mang cái giỏ rỗng về nhà, phía sau y có người đi theo, y ban đầu không để ý, về đến nhà đẩy cửa bước vào sân, khi xoay người liền bị ai đó chặn lại.
Người đó chính là con lừa lười biếng không đánh không đi.
Tiêu Chiến cảm thấy nghi ngờ.
Hắn ta lưu manh chen vào cửa, cười đùa cợt nhả hỏi y: "Anh dâu ở nhà một mình à?"
Nói nhảm nhí. Tiêu Chiến mở cửa sân, bỏ lại hắn, y đặt rổ xuống, xếp bát đĩa trong giỏ vào chậu gỗ, mang chậu gỗ xuống bờ sông rửa bát.
Hắn bám theo sau y, giống như con vịt già không ngừng kêu "cạp cạp" "cạp cạp". Tiêu Chiến một câu cũng không nghe lọt tai.
Ngồi xổm bên bờ sông rửa sạch mấy cái bát, sau đó Tiêu Chiến mang chậu về nhà. Thanh niên kia vẫn theo sau, đến tận cửa nhà.
Tiêu Chiến không khóa được cửa sân, với tay đẩy hắn ra ngoài, nhưng ai ngờ tay đẩy trúng người hắn, hắn cười châm biếm, nắm chặt tay Tiêu Chiến và đẩy ngược y vào trong sân.
Hắn một bên đẩy Tiêu Chiến, một bên nói năng ngọt xớt: "Anh dâu mới thành thân mà lại sống một mình, cô đơn nhỉ? Nếu không thì vui vẻ với tôi một chút, đừng sợ, bố mẹ chồng anh đều ở đồng ruộng rồi. Dù sao, tôi cũng là trung dung, chúng ta tận hưởng sung sướng một chút không để lại tin hương, chồng anh cũng sẽ không biết đâu."
Tiêu Chiến giãy giụa cố gắng giật cổ tay ra. Hắn hăng hái nắm càng chặt hơn, đầu liền hướng đến gần cổ Tiêu Chiến. Tiêu Chiến đạp hắn một cái và chạy vào trong nhà, hắn còn tưởng Tiêu Chiến muốn bị bắt nạt, nên nóng lòng vội vàng chạy theo.
Tiêu Chiến chạy vào trong nhà, xoay quanh không biết đang tìm cái gì, thanh niên kia lại ôm lấy y từ đằng sau, nói bậy bạ: "Anh dâu tốt, thương hại tôi đi, lớn tuổi như vầy vẫn chưa tìm được vợ, cả ngày như có lửa trong đũng quần, nghẹn chết tôi rồi."
Cũng không biết Tiêu Chiến nhìn thấy cái gì, y kéo hắn ta đến góc tường. Hắn cho là Tiêu Chiến muốn dựa vào tường, trong lòng lung lay, theo lực đẩy của Tiêu Chiến đến góc tường kia bên.
Tiêu Chiến lấy một vật gì đó từ góc tường, trở tay liền đánh vào đầu hắn, cuối cùng đối với hắn nói lời đầu tiên trong ngày hôm nay: "Mẹ kiếp tổ tiên nhà ngươi!"
*Chú thích "我入你仙人板板" Xianren Banban là phương ngữ của vùng Quý Châu, Tứ Xuyên, Trùng Khánh, Vũ Hán. Người ta thường dùng câu này như một câu chửi thề, lôi mười tám đời tổ tiên của tên kia ra chửi rủa (nguồn Baidu).
Một số phụ nữ trong thôn từ đồng ruộng quay về, tụm ba tụm năm nói cười rộn ràng từ xa tới, khi đi qua cửa nhà dì Lưu, chợt nghe thấy tiếng ai đó kêu thảm thiết. Sau đó, một người đàn ông lảo đảo lao ra khỏi cửa, làm cho mấy cô dâu nhỏ hốt hoảng.
"Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Ôi trời ơi!" Người đàn ông kia ở trước mặt các nàng trốn chui như chuột.
Lại thấy Tiêu Chiến tay cầm một cái chày gỗ đuổi theo đập mạnh lên người hắn: "Cút ra cho ta! Cút ra ngoài!"
Một màn hoành tráng, mấy người phụ nữ tròn mắt đứng nhìn, đợi họ hoàn hồn lại, người đàn ông kia đã hôn mê bất tỉnh trước mặt họ. Tiêu Chiến oai phong hùng dũng, một tay cầm chày gỗ, một tay chống nạnh, sắc mặt giận đến đỏ bừng.
*
Tiêu Chiến đã đánh con trai duy nhất trong gia đình họ, lại đánh không nhẹ, tên kia bất tỉnh nửa ngày mới chậm rãi tỉnh dậy. Mẹ hắn đổ gục bên giường khóc không thành tiếng.
Vừa tỉnh dậy hắn liền kêu đau với mẹ, kể rằng Tiêu Chiến muốn giết mình. Người mẹ già không thể không đau lòng vì con trai, bà liền lôi lão gia xông vào nhà họ Lưu đòi lời giải thích.
Câu chuyện giữa con trai bà và Tiêu Chiến lúc này sôi sục vở lở ra, trở thành chủ đề bàn tán, dân làng trong thôn đều đến xem náo nhiệt.
Bà lão ngồi khóc trong sân nhà của Lưu gia, nhất định yêu cầu nhà họ Lưu phải giải thích rõ ràng cho bà. Một mặt nói phải đền tội, mặt còn lại đòi bồi thường tiền để chữa trị thương tích. Dì Lưu đã cố gắng khuyên nhủ làm hòa, nhưng bà không chịu lắng nghe.
Mọi người xì xào bàn tán với nhau, có người không hiểu chuyện cố gắng khuyên Tiêu Chiến: "Ngươi cứ cúi đầu xin lỗi đi, dù sao đó cũng là đứa con trai duy nhất trong ba thế hệ nhà người ta, nếu thực sự có chuyện gì, nhà đó cũng không còn con cháu nữa. Hơn nữa, hắn ta cũng chưa thực sự ức hiếp ngươi phải không?"
Nhưng không ngờ Tiêu Chiến lại rất cứng rắn, cương quyết có chết cũng không nhận sai, hốc mắt ướt át, quăng ra một câu "Tôi không", xoay người trở về nhà, đập cửa phòng, bất chấp bên ngoài có ầm ỉ cỡ nào cũng không để ý.
Bà lão kia ở trong sân nhà họ Lưu khóc đến hôn mê, được người khiêng về nhà. Dì Lưu cảm thấy đau đầu vì cuộc cãi vã, gõ cửa vào phòng Tiêu Chiến, ngồi ở mép giường, im lặng một lúc mới hỏi: "Nếu không, hay là chúng ta đến xin lỗi bồi thường cho họ?"
Tiêu Chiến nằm trên giường không thể tin nổi, y quay người lại.
Dì Lưu thở dài: "Tên tiểu tử khốn khiếp kia đầu bị thương rất nặng, nếu không xin lỗi thì sẽ bị cáo quan. Bà già kia có một người cháu đang làm việc dưới quyền quan tri huyện. A Tư thật vất vả mới có thể làm việc tại phủ tướng quân, đụng tới kiện cáo không có lợi lắm, chúng ta không nên gây phiền toái cho A Tư."
Tiêu Chiến quay người đi, không nói một lời.
Suốt hai ngày, Tiêu Chiến trốn trong phòng không ăn không uống. Dì Lưu đưa qua mấy bữa cơm, nhưng cứ mang vào thế nào thì đem ra thế đó, bà suýt nữa tưởng rằng Tiêu Chiến sắp chết.
Nhưng đến ngày thứ ba, Tiêu Chiến đi ra, người có vẻ tiều tụy phờ phạc đi rất nhiều, nhưng cuối cùng y cũng gật đầu đồng ý đi xin lỗi.
Dì Lưu kỳ thật cũng nghẹn uất, tân nương vừa qua cửa đã khiến cho người ta thương nhớ, đến khi dễ trong nhà, con trai của bà quanh năm không có ở nhà, tuy nói làm việc trong phủ tướng quân danh tiếng vang dội, ngày thành thân chủ tử còn tới ban thưởng, nở mày nở mặt biết bao, nhưng tất nhiên nước xa không cứu được lửa gần, chuyện cấp bách ập lên đầu cũng không thể cầu cứu.
Con trai bà thật vất vả mới được chủ nhân coi trọng, nếu lần này ầm ỉ đến quan tri huyện xét xử, ép con trai bà phải nhờ tới những người quen trong phủ tướng quân giải quyết. Chắc chắn điều đó sẽ khiến tiểu tướng quân nghĩ A Tư có nhiều vấn đề, liền không muốn coi trọng nữa.
Suy tính mấy ngày, khi Tiêu Chiến ra khỏi phòng vào ngày hôm đó, dì Lưu cùng chồng, mang theo Tiêu Chiến và hai con gà, đi đến trước cổng nhà bà lão xin lỗi.
Tiếu chiến bất đắc dĩ nhận sai, hai nhà thỏa thuận chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, từ nay về sau không nhắc nữa.
Chuyện vốn đã kết thúc, không nghĩ đến tiểu tử kia thích lắm mồm, vết thương trên đầu đã lành, nhưng miệng không biết có vấn đề gì, cả ngày kể chuyện giữa hắn và Tiêu Chiến trước mặt người khác, thường nói những câu mang ý vị thâm trường.
Dần dần lời đồn đãi bắt đầu thay đổi, ban đầu từ việc Tiêu Chiến không chịu bức ép, tuân thủ nghiêm ngặt danh tiết. Biến thành hai người tình chàng ý thiếp, bởi vì chuyện vụn vặt mà cãi vả, Tiêu Chiến tính tình hung dữ, cay cú mới động thủ.
Mọi người liền quay lại chỉ trích và nói xấu Tiêu Chiến, trong bụng cười nhạo y một phen, nói rằng y là khôn trạch không thể chịu đựng cô đơn. Chỉ cần không có chồng ở đây liền vụn trộm với kẻ khác. Trong khi chồng đến Lạc Dương làm việc một ngày cũng không rảnh rỗi, y liền ở nhà trở nên không trong sạch, cũng không biết y đã ngủ với bao nhiêu người. Người ta còn nói tổ tiên Lưu gia tạo nghiệt, để một cô dâu như thế vào nhà, tổ tông mười tám đời mất hết mặt mũi.
Tiêu Chiến nghe được lời đồn đãi này, bị chọc tức đến ngã bệnh.
Dì Lưu cũng suýt chút nữa tức đến mức đổ bệnh, đứng chống nạnh ở cửa nhà, chỉ chỏ mắng mỏ khắp nơi, cuối cùng không có lối thoát, một ngày sáng sớm, bà vội vã kéo Tiêu Chiến, người vẫn chưa hết bệnh vào thành, đưa y đi nhờ cậy phu quân của mình.
*
Đây là lần thứ hai Tiêu Chiến đến thành Lạc Dương. Mùa xuân đã qua được một nửa, Lạc Dương hoa đào nở rộ bay lả tả trên không trung, người qua người lại, phi thường náo nhiệt, trên đường không thiếu thiên kim khuê các, vương tôn công tử, mỗi người đều đẹp mắt hơn so với y, cũng không ai chỉ chỉ chỏ chỏ đến tướng mạo bên ngoài của y.
Tiêu Chiến hạ thấp mũ trùm xuống, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Lần này, dì Lưu và Tiêu Chiến đến gấp, không kịp truyền tin trước cho A Tư, mẹ chồng nàng dâu không quen với cuộc sống nơi đây, đứng trên con đường cách cửa phía tây của phủ tướng quân không xa, không biết phải làm gì.
Mắt thấy mặt trời càng lúc càng lớn, đừng nói là không nhìn thấy mặt A Tư, chỉ cần hơi đến gần phủ tướng quân một chút đã bị người tới đuổi đi. Tiêu Chiến còn chưa hết bệnh, ánh mặt trời làm cho mắt y hoa lên. Dì Lưu ngồi xuống gạch đá, rầu rỉ than thở.
*
Sau khi bãi triều, Vương Nhất Bác ngồi xe ngựa từ cổng phía đông của Tử Cấm Thành, xuyên qua phường Thanh Hoá, đến phường Quy Nghĩa, quay về phủ tướng quân.
Triệu Trường Thiên cưỡi ngựa bảo hộ, hỏi Vương Nhất Bác: "Tiểu tướng quân, hôm nay có đi cửa chính không?"
Binh bộ Thượng thư đã liên tiếp mấy ngày đứng đợi ở trước cửa phủ tướng quân, cho dù Vương Nhất Bác có đi đường vòng về phủ, người ta cũng quyết chặn hắn ở cổng nhà.
Trong xe, giọng nói lãnh đạm của Vương Nhất Bác vang lên: "Đi cửa sau."
"Vâng."
Triệu Trường Thiên dẫn đầu, đưa xe ngựa vòng quanh đi cửa sau của Huyền Bình phủ.
Xe tới cửa, Vương Nhất Bác đột nhiên ngửi thấy một cổ tin hương. Vương Nhất Bác mở mắt ra chưa đợi người hầu đặt bệ đỡ chân, hắn đã nhảy xuống xe ngựa.
Ở bên đường bên kia, mẹ của Lưu A Tư mệt mỏi ngồi dưới đất, bên cạnh có một người trẻ tuổi, đầu đội mũ che mặt, mùi hương hoa đào từ trên người y phiêu tán ra, xen lẫn với mùi hoa trong ngày xuân ở Lạc Dương.
Triệu Trường Thiên cũng thấy hai người bên phía đối diện, kinh ngạc: "Ôi, dì, sao hai người lại tới đây?"
Dì Lưu vốn đang đợi con trai mình, đâu ngờ lại gặp ngay tiểu tướng quân, lập tức túm lấy tay con dâu quỳ xuống hành lễ.
"Bẩm báo đại nhân, thảo dân là tới tìm con trai có chuyện."
Triệu Trường Thiên tính toán một chút lịch phiên trực: "Anh ta hôm nay phải trực đến giờ Thân, hai người đã đợi ở đây bao lâu rồi?"
Dì Lưu đáp: "Không lâu, không lâu, trời cũng đã xế chiều, chúng tôi có thể đợi được, cầu xin đại nhân thông báo cho A Tư một tiếng, kêu nó khi nào kết thúc nhiệm vụ thì đến gặp chúng tôi."
Tiêu Chiến trên người cảm thấy khó chịu, quỳ xuống bên cạnh dì Lưu không nói gì.
Vương Nhất Bác đứng chắp tay, cúi xuống nhìn y. Y bị chiếc mũ trùm kín, nhưng không thể che giấu được mùi thơm từ tin hương. Mùi thơm này, thật sự là hương thơm hoa đào nguyên chất, không bị trộn lẫn với mùi vị của càn nguyên nào khác.
Ấn đường của Vương Nhất Bác giãn ra.
*Ấn đường: chỗ giữa hai lông mày.
Còn một khoảng thời gian không ngắn nữa mới đến giờ Thân, Triệu Trường Thiên đối đãi nhiệt tình: "Nếu không hai người tìm một quán trà nghỉ ngơi trước, trên người có tiền bạc không?"
Vương Nhất Bác đã xoay người chuẩn bị vào cửa phủ, nói: "Đi theo."
Triệu Trường Thiên nhanh chóng đuổi theo, lại không yên lòng nhìn hai mẹ con ngoài cửa: "Này hai người, chờ một chút..."
"Đi theo." Vương Nhất Bác tăng tốc.
Triệu Trường Thiên không còn cách nào khác, bước nhanh theo sau.
Khi cửa sau của phủ tướng quân đóng lại, Dì Lưu và Tiêu Chiến mới đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên đầu gối và tiếp tục chờ. Đại nhân tuy rằng nói sẽ đi ra, nhưng cũng không nhất định nhớ kĩ, bọn họ không dám tự mình đa tình, nên không biết phải làm thế nào.
Dì Lưu lấy ra chiếc bánh đã mềm từ trong ngực và đưa cho Tiêu Chiến một miếng. Tiêu Chiến dựa vào sát tường, ở trong chiếc khăn mỏng che mặt, ăn từng miếng từng miếng nhỏ, giống như một con thỏ trắng.
Khi đã ăn được một nửa chiếc bánh, cửa phủ đối diện mở ra, hai nha hoàn đi ra, thẳng tới hai người: "Công tử, đại nương, mời theo chúng tôi, tiểu tướng quân mời các người vào phủ nghỉ ngơi."
Dì Lưu sững sốt, lắp ba lắp bắp: "Tiểu tướng quân... mời... mời chúng tôi..."
Nha hoàn không đợi bọn họ hỏi nhiều, một người đỡ Tiêu Chiến đang ngồi xổm dưới đất dậy, một người dìu dì Lưu, liền mang hai người vào phủ tướng quân.
————
Ây ui lại gặp nhau rồi nè, ông trời có sắp xếp hết rồi. Nếu có duyên, đi một vòng cũng sẽ gặp được nhau mà thôi.
Nay đọc chương này thấy buồn cho A Chiến, cuộc sống dưới nông thôn hình như không thích hợp với y. Dung mạo hơn người khiến y gặp đủ loại thị phi phiền phức. Một gia đình bình thường không đủ sức bảo vệ được y, bị ức hiếp cũng phải cắn răng chịu đựng. Đó là nổi khổ của người sống ở chế độ phong kiến. Bởi vậy người ta mới có câu "Hồng nhan bạc phận".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro