Chương 3
"Thế nào? Tiểu... tiểu tướng quân muốn đến uống rượu mừng của tôi?" A Tư ngẩn ngơ cả người.
Trong phủ, đội thị vệ và lính gác, tất cả đều là do Triệu Trường Thiên giám sát. Năm xưa, Triệu Trường Thiên đã đích thân dạy võ cho A Tư, cảm thấy họ có duyên với nhau, cho nên hai người cũng coi như có thể nói chuyện được.
Triệu Trường Thiên nhàn nhã ngồi xuống trong phòng thị vệ, gãi gãi trán: "Ừ, tiểu tướng quân biết rằng ta và ngươi quen nhau, nói là... nể mặt ta, cùng đi uống rượu mừng."
A Tư không dám tin. Tiểu tướng quân là người như thế nào, con trai của gia đình binh mã, là một võ tướng tam phẩm của triều đình, trực tiếp quản lý quân đội kinh đô và các vùng lân cận khác, là hồng nhân trong mắt Thái hậu, dĩ nhiên không dễ dàng để các quan võ ngũ phẩm mời hắn uống rượu. Một người nông dân như anh, làm sao lại có cơ hội mời tiểu tướng quân đến dự đám cưới?
A Tư thì thầm: "Trường Thiên đại nhân...Ngài đừng hù dọa tôi chứ..."
Triệu Trường Thiên cũng không biết giải thích hành vi kì lạ của tiểu tướng quân nhà mình thế nào, sợ A Tư lại hỏi nhiều hơn, anh ta cũng trả lời không nổi. Không muốn ở lại lâu, đứng dậy vỗ vỗ vai A Tư: "Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều, tiểu tướng quân xưa nay nhất ngôn cửu đỉnh, nếu nói đi uống rượu, thì nhất định sẽ đi uống rượu. Theo tác phong làm việc của ngài, đến lúc đó còn có ban thưởng, hôn sự này của ngươi, nhất định sẽ nổi tiếng khắp nơi."
Sau khi Triệu Trường Thiên đi, phòng thị vệ trở nên náo động. Một số thị vệ vây quanh A Tư, ngưỡng mộ ca ngợi.
"Ôi, A Tư, ta nhớ chỗ thôn trang nhà ngươi chính là phần đất mà triều đình thưởng cho tiểu tướng quân, tiểu tướng quân lại là chủ nhân của ngươi. Chủ nhân đến tham dự đám cưới, quả là vinh dự lớn!"
A Tư tiến thoái lưỡng nan: "Nhà ta nghèo khó, e rằng sẽ làm mất mặt tiểu tướng quân."
Trong lúc nhất thời mọi người đều không nói gì. Thật sự, họ chưa từng thấy một vị đại tướng đương triều nào đến nhà một người dân bình thường để tham dự lễ thành hôn, không ai biết phải đối mặt với tình huống này như thế nào.
"Nếu không thì như vầy." Lục Tử đưa ra ý kiến, "Mấy huynh đệ sẽ góp thêm ít tiền, giúp ngươi tổ chức một bữa tiệc lớn hơn, không làm mất mặt tiểu tướng quân."
Mọi người đồng ý, ít nhiều gì cũng đều sẵn lòng đóng góp một chút. A Tư từ chối vài lần nhưng cuối cùng không thể từ chối được nữa, cảm kích vô cùng, anh gật đầu cảm tạ mọi người.
Nhờ vậy, lễ cưới có thêm một khoản tiền, được tổ chức hoành tráng hơn.
*
Trước ngày kết hôn, việc tổ chức hôn lễ đã rất vội vã, ngay cả khi muốn sắp xếp khoa trương hơn cũng phải tối giản nhất có thể. Chớp mắt, liền đến ngày thành hôn.
Tiêu Chiến không có gia đình họ hàng, dì Lưu đã quyết định để chị dâu nhà họ Lưu làm họ hàng cho y, đêm trước ngày cưới, Tiêu Chiến ở nhà bà ấy, sáng hôm sau được bà trang điểm và giúp y mặc hỷ phục trước khi cử hành hôn lễ.
Thời gian đã được định, vào buổi sáng tân lang sẽ đến, buổi trưa ở nhà tân nương ăn bữa cơm đơn giản, tối thì về lại nhà tân lang dùng bữa trang trọng. Tiệc lễ tối nay sẽ có đầy đủ khách mời.
Sau bữa trưa, khi A Tư chuẩn bị đưa Tiêu Chiến đi, chị dâu của dì Lưu thực sự giống như một người mẹ, nắm chặt tay Tiêu Chiến không muốn buông ra, còn khuyên răn y một đống lời, nói cho đến khi A Tư tính khí tốt cũng không thể chờ đợi được nữa.
Rốt cuộc cũng nói xong, ánh mặt trời đã lặn về phía Tây, Tiêu Chiến lúc này quyết định cùng A Tư rời đi. A Tư đem Tiêu Chiến cõng ra ngoài, để lên chiếc xe bò mới mua, anh tự mình cầm dây dắt bò.
Tiêu Chiến tuy là khôn trạch, nhưng cũng là nam nhi và là người ở quê, không chú trọng đến mão hoặc khăn đội đầu của tân nương. Chỉ mặc một bộ quần áo mới, khuôn mặt đã được trang điểm, không có gì để che lại, ngồi trên xe đến nhà phu quân. Điều này làm người dân trong làng phải ngước nhìn diện mạo của y, thậm chí còn đẹp hơn rất nhiều so với lúc y mới đến nơi này.
Dáng dấp và lối trang điểm của Tiêu Chiến đã làm tăng thể diện cho nhà họ Lưu, các thị vệ của phủ tướng quân tới giúp A Tư càng nhiệt tình hơn. Họ tụ tập xung quanh đoàn rước dâu, khua chiêng gõ trống, rải kẹo đường và hô hào.
*
Xe của Vương Nhất Bác đến trước cửa Lưu gia vào giờ Mùi, dù chỉ có một chiếc xe đơn giản, không có người tùy tùng đi theo. Nhưng một con ngựa không phải là thứ mà người bình thường có thể sở hữu. Rèm che bằng vải lụa quanh thân xe càng khiến nó lộ ra vẻ giàu sang phú quý, chưa kể tới người trong xe, vẻ ngoài khoan thai, uy nghiêm lẫm liệt, chỉ cần nhìn một cái đã biết ngay là đại quan cao quý.
*giờ Mùi: từ 13h – 15h
Những khách mời còn lại và những người ngoài đường đứng xem đều tròn mắt ngạc nhiên. Dì Lưu và chồng sớm đã biết chủ nhân của con trai mình sẽ đến, A Tư không yên tâm nên để hai đồng liêu ở nhà giúp cha mẹ ứng đối. Ngay khi tiểu tướng quân đến, hai thị vệ dẫn đôi vợ chồng dập đầu tại cửa đón khách.
*Đồng liêu = đồng nghiệp.
Vương Nhất Bác cùng Triệu Trường Thiên đỡ hai người lớn tuổi đứng lên, dẫn vào trong sân. Hai thị vệ lúc này đang ở Lưu gia ngay lập tức đón chủ nhân ngồi ở phòng khách, phục vụ nước trà.
Lưu gia tốn rất nhiều tiền để sửa chữa nhà cửa, mở rộng sân, trong nhà chính dựng mấy cái bàn để tiếp các vị khách quý, ngoài sân thì trải thảm chiếu cho người dân trong làng đến tham gia náo nhiệt.
Sự phô trương này, đã không còn so sánh được với những người dân bình thường, thật đáng ghen tị.
Bữa tiệc ở Lưu gia đã tới không ít người, khi Vương Nhất Bác ngồi trong phòng khách, xung quanh đột nhiên yên tĩnh. Triệu Trường Thiên nhìn không nổi nữa, hi hi ha ha giảng hòa, nói một câu "Thiên đại vạn đại tân nhân lớn nhất, mọi người đến đều là khách", nháy mắt ra hiệu cho hai thị vệ lên trước, dẫn dắt đám đông náo nhiệt lên.
Bọn họ đều là những thị vệ được anh dạy dỗ, đều giống như đệ đệ của anh, không muốn để anh cùng tiểu tướng quân trở thành "người xấu" trong ngày cưới.
Không lâu sau, phòng khách mới trở nên sôi động lại, nhưng vẫn còn nhiều người dè dặt, thận trọng quan sát Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác tựa như không nhìn thấy, ngồi trên chiếc ghế tre ngẩn người, trên tay cầm đôi ngọc hạch đào, địa vị cao quý vô tận, tách trà bên cạnh vẫn không nhúc nhích.
Tính tình Triệu Trường Thiên không lạnh lùng như Vương Nhất Bác, anh nhặt một ít mứt hoa quả nói chuyện phím với những người hàng xóm, sau một hồi, nghe được không ít những chuyện vặt vãnh trong gia đình, mệt mỏi quay về ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác.
Nhấc lên tách trà to trước mặt Vương Nhất Bác uống cạn, Triệu Trường Thiên chùi chùi miệng, kể những chuyện linh tinh mà anh đã nghe được cho tiểu tướng quân: "Tân nương này là một khôn trạch, người Dư Châu, mẹ của y và mẹ của A Tư từ nhỏ đã là bạn tâm giao. Đáng tiếc, năm ngoái Dư Châu xảy ra nạn đói, cha mẹ y đã qua đời, chỉ còn một mình y ngàn dặm đường xa đến đây nhờ cậy, từ đó đề cập đến chuyện hôn sự, gả cho A Tư."
Vương Nhất Bác không nói một lời.
Triệu Trường Thiên phủi phủi vụn mứt trái cây trên áo, thở dài: "Thật đúng là duyên phận, không dễ dàng gì, hy vọng sau này mọi việc thuận lợi."
Vương Nhất Bác hỏi: "Buổi tối hôm nay, khách mời đều đến hết chưa?"
"Hả?" Triệu Trường Thiên gãi gãi tóc mai, "Tôi đi hỏi một chút."
Chạy ra ngoài một lúc, Triệu Trường Thiên quay lại: "Đều đến cả rồi, những người đã giúp đỡ trong việc chuẩn bị và những người nhận thiệp khác đều đến, trong nhà không đủ chỗ ngồi nên ăn ở ngoài sân."
"Ừ." Vương Nhất Bác xưa nay luôn quý chữ như vàng.
Triệu Trường Thiên không cảm thấy lạ, nhưng vẫn không hiểu một điều: "Tiểu tướng quân, ngài từ xa chạy tới chỉ để tham dự lễ cưới của một tiểu thị vệ trong phủ thôi sao? Ngài đường đường là một đại quan trong triều, tội tình gì phải như vậy?
Vương Nhất Bác giơ ngón tay lên.
Triệu Trường Thiên liền đóng miệng. Ông chủ của anh, có đánh hắn mười gậy cũng không thể ép ra tiếng, nếu người ta không muốn nói, hỏi bao nhiêu cũng vô ích.
Triệu Trường Thiên không thể ngồi yên, sau một lúc lại chạy ra sân, tới từng bàn tiếp khách, xoay trái xoay phải.
Vương Nhất Bác chán đôi ngọc hạch đào, đưa cho thị vệ phía sau cất đi, duỗi eo một chút, lần nữa ngồi yên, vô cùng buồn chán, hắn lấy từ trong ngực ra cái túi hương với đường kim thô ráp, cầm trên tay.
Sau nhiều ngày thưởng thức ngắm nghía, mùi thơm trên túi hương gần như không còn, Vương Nhất Bác vẫn không chịu vứt nó đi. Không biết có phải là ảo giác không, mấy ngày gần đây hắn đều mang theo túi hương bên mình, ngửi lấy tin hương, ban đêm không còn mơ thấy ác mộng nữa. Chẳng qua, tin hương giúp hắn an thần ngày càng nhạt đi, ác mộng lại dần quay trở lại, khiến hắn ngủ không yên.
Người đó ban đầu hỗ trợ may giúp túi hương, chắc chắn tối nay cũng sẽ đến tham gia. Hắn nhất định phải gặp được.
Thẳng đến giờ Thân, Vương Nhất Bác vẫn không đợi được người đó. Nhắm mắt lại, hắn cảm nhận được xung quanh mình có một cổ tin hương, từ lúc hắn đến đây đã cảm nhận được, nhưng mùi hương này rất nhạt, không giống như người đó đang ở bên cạnh, Vương Nhất Bác tự cảm thấy tim mình đập loạn xạ như người có bệnh.
*giờ Thân: từ 15h – 17h
Đến giờ Dậu, trời đã nhá nhem tối, cuối cùng hắn nghe thấy tiếng đàn sáo từ xa, tân nương sắp đến. Những khách mời trong buổi tiệc tụm ba tụm năm kéo nhau ra nghênh đón. Triệu Trường Thiên cũng đi xem náo nhiệt.
*giờ Dậu: từ 17h – 19h
Trong phòng khách chỉ còn lại Vương Nhất Bác, chân mày hơi nhíu lại, không biết vì sao lại thấy tức giận. Phía bên cạnh, thị vệ lặng lẽ thăm dò, không dám làm phiền chủ nhân đang khó chịu.
Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu, cảm thấy tiếng thổi kèn bên ngoài sân thật phiền phức, liền nhắm mắt dưỡng thần.
Một âm thanh kéo dài "Tân nương đến!" đám đông náo nhiệt tiến vào trong sân, dần dần đi vào phòng khách.
Vương Nhất Bác cảm thấy hương hoa đào nơi chóp mũi đột nhiên nồng đậm, mùi hương càng lúc càng dày đặc. Vương Nhất Bác mở mắt mạnh mẽ.
"Tân nương bước qua cửa ----!" Bà mối hô to.
Sau đó, Vương Nhất Bác nhìn thấy một chàng trai mảnh khảnh được bà mối đỡ qua cửa, tay cầm một mảnh lụa đỏ, một đầu khác ở trong tay của một càn nguyên, chính là tân lang A Tư.
Người đó mặc y phục màu đỏ giản dị giống như A Tư, tóc chải lên, không che mặt, hoàng hôn buông xuống vẫn có thể nhìn rõ đôi mắt thụy phượng tỏa ra ý cười rạng rỡ đầy sức sống.
Cùng với sự xuất hiện của y, là một mùi hương hoa đào trong veo, đó là mùi hoa đào đỏ thắm vào tháng tư ở nơi núi rừng, quyện với hương hoa dại trong gió xuân, mùi hương vừa nhẹ nhàng thanh khiết, lại vừa phóng khoáng tự do, vừa mang hơi lạnh đầu mùa, vừa mang sức sống mãnh liệt của cỏ cây.
A Tư nhìn thấy hắn, nhanh chóng nói: "Tiểu tướng quân."
Trong toàn bộ khách mời của sảnh tiệc, địa vị của Vương Nhất Bác là lớn nhất, anh phải đến gặp ông chủ trước tiên.
Vương Nhất Bác nhìn thấy A Tư dắt tay tân nương đến trước mặt hắn, sau đó A Tư nói với tân nương: "Mau tới, ra mắt chủ tử."
A Tư quỳ xuống trước mặt Vương Nhất Bác, khôn trạch kia cũng liền quỳ xuống theo.
Vương Nhất Bác ngồi đó cứng đờ không nhúc nhích.
A Tư cúi dập đầu xuống: "Tiểu nhân, bái kiến tiểu tướng quân."
Khôn trạch kia học theo cách nói của A Tư và cũng dập đầu: "Thảo dân, bái kiến tiểu tướng quân."
Y cúi đầu xuống, Vương Nhất Bác nhìn thấy cái cổ lộ ra sau cổ áo của tân nương, da thịt mềm mại, trơn láng, một khối thịt mềm nhũn ngay trước mắt hắn. Vì vậy, tin hương càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Thật ra đối với người ngoài mà nói, tin hương này chưa đủ để gây ảnh hưởng, trong phòng không ai quan tâm. Nhưng hết lần này đến lần khác Vương Nhất Bác có thể ngửi thấy, không chỉ ngửi thấy, mà còn cảm nhận được rất rõ ràng.
"Tiểu tướng quân? Tiểu tướng quân." Triệu Trường Thiên lên tiếng nhắc nhở.
Ánh mắt của Vương Nhất Bác lay động. Hai vị tân lang tân nương vẫn một mực quỳ dưới đất không ngẩng đầu lên, căn phòng rất yên lặng, tất cả đều chờ đợi đại khách ngồi trên ghế ban lễ.
Vương Nhất Bác vẫy tay: "Lễ."
Thị vệ phía sau dâng lên lễ vật mà hắn sớm đã chuẩn bị. Gia đình A Tư là tá điền, không sử dụng được các loại vật phẩm đẳng cấp như vàng hay ngọc thạch. Vương Nhất Bác ban cho họ một đôi khóa bạc và mấy chục lượng bạc.
*Tá điền: nông dân làm ruộng thuê cho địa chủ
Mọi người đều nhìn vào vật phẩm được ban thưởng trước mặt hai người. Cả sảnh đều âm thầm há hốc mồm.
A Tư đứng thẳng lưng, nhận lấy ban thưởng, lại dập đầu tạ ơn: "Đa tạ tiểu tướng quân ân điển, tiểu nhân không có gì để đền đáp, nhất định sẽ trung thành đến cuối đời..."
Khôn trạch kia còn ngơ ngác, theo phu quân mình và lặp lại: "Cảm ơn Tiểu tướng quân..."
Chưa kịp nói xong thì bị Triệu Trường Thiên ngắt lời: "Ngày cưới mà còn nói gì đến trung thành, đứng lên đứng lên, nói điều tốt hơn, nhanh đi bái đường."
Hai người lúc này mới đứng dậy.
Vương Nhất Bác nhìn rõ dung mạo của khôn trạch kia, dưới môi y có một nốt ruồi nhỏ. Vương Nhất Bác nhớ lúc mẹ còn sống, bà từng nói đùa với hắn: "Người tham ăn thì dưới môi sẽ có nốt ruồi, tại sao con không có nốt ruồi nào trên khóe môi, con mèo nhỏ tham ăn?"
Khôn trạch ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của hắn, nhanh chóng cụp mắt né đi, không dám xâm phạm.
Trong tiếng hối thúc của hai bên gia đình, cả hai ngồi vào vị trí, tân lang tân nương được đám đông bao vây ở giữa phòng, sắp bắt đầu bái đường.
Vương Nhất Bác siết chặt túi hương ướt đẫm mồ hôi trong lòng bàn tay, không để người ngoài nhìn thấy.
Khôn trạch đứng trước mặt hắn, đi theo càn nguyên của y, quỳ xuống hướng ra ngoài sảnh.
"Nhất bái thiên địa ----"
Y đứng dậy, tiếp tục theo càn nguyên của y, quỳ xuống trước mặt cha mẹ chồng với nụ cười hạnh phúc.
"Nhị bái cao đường ----"
"Phu thê giao bái ----"
"Đưa vào động phòng ----"
"Ha ha ha ha ha..." Mọi người cười vui không dứt.
Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy không còn hứng thú nữa.
Đồ ăn và thức uống tại bữa tiệc kém xa so với phủ tướng quân, ngay cả đồ ăn nhẹ trong phủ cũng không bằng. Vương Nhất Bác không có khẩu vị, vì vậy hắn tùy tiện ăn uống một ít.
Những người ngồi cùng bàn với hắn đều là những thị vệ hầu hạ trong phủ tướng quân, theo lý thuyết cả đời này họ cũng không thể ngồi cùng với tiểu tướng quân. Nhưng nhờ có vinh quang của đôi phu thê, đêm nay họ có cơ hội được chung vui cùng chủ nhân.
Ban đầu, mọi người còn cẩn trọng giữ phép tắc, nhưng Vương Nhất Bác cứ im lặng mãi không nói một lời. Dưới sự thúc giục của Triệu Trường Thiên, sau khi uống ba chén rượu, họ cũng không kiềm chế được nữa, trò chuyện vui vẻ, nói chuyện không ngớt.
Khi rượu đã uống được một nửa, khách mời ồn ào đòi khôn trạch kia đi mời rượu. A Tư theo ý mọi người, thực sự trở về nhà chính dắt tân nương quay trở lại.
Khôn trạch vẫn mặc bộ đồ cưới ấy, màu đỏ rất hợp với y, dưới ánh đèn y tràn đầy năng lượng, khuôn mặt hồng hào rạng rỡ.
Vương Nhất Bác ngước mắt nhìn sang.
Y được tân lang của mình dẫn đi, qua từng bàn để kính rượu, mỗi lần đều nhận được lời chúc phúc từ mọi người.
Sau khi kính rượu tổ tiên, tiếp theo chính là bàn của Vương Nhất Bác. Y tựa hồ không uống được nữa, đáy mắt đã có chút men say.
Kính rượu cho những người khác, y có thể đứng, nhưng khi dâng rượu cho tiểu tướng quân thì không được. A Tư lại đổi rượu cho y, sau đó đỡ y quỳ xuống trước mặt Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác không chút nghĩ ngợi đưa tay ra đỡ, đúng lúc bàn tay chạm vào khuỷu tay của khôn trạch kia, cách một lớp vải áo, chạm vào da thịt.
"Không cần quỳ." Vương Nhất Bác thu tay về, nửa nắm chặt, đầu ngón tay xoa xoa vào nhau.
Chắc hẳn trên ngón tay đã dính tin hương, sau đó còn thêm hương rượu từ cơ thể của khôn trạch, không biết là tư vị gì.
Chủ nhân không để cho quỳ, nên A Tư cũng không quỳ, dẫn theo tân nương đến dâng rượu.
Vương Nhất Bác cùng hai người uống rượu, uống xong thì nên chúc mừng vài câu, nhưng lại thôi. "Sớm sinh quý tử" hoặc "Trăm năm hòa hợp", Vương Nhất Bác không muốn nói.
Chủ nhân ít nói, mọi người cũng không so đo, A Tư lại dẫn người đi mời rượu ở bàn khác.
Vương Nhất Bác buông chén rượu xuống, cầm đũa gỗ lên, kẹp một miếng thịt bỏ vào miệng, nhưng thức ăn thật vô vị.
Khi tiệc kết thúc, mọi người đi lại hỗn loạn, đầu bếp mà Lưu gia thuê đang thu dọn bát đĩa, bàn ghế trong sân.
Tất cả các thị vệ đổ xô đến phòng tân hôn, bảo là muốn nháo động phòng.
A Tư cản ở cửa, sợ đám người càn nguyên và trung dung sẽ va vào Tiêu Chiến.
*Trung dung = Beta.
Một số người đẩy A Tư vào trong.
"Yên tâm, yên tâm, chúng tôi không làm khó y, chỉ làm phiền ngươi."
A Tư bị nhóm người đẩy vào phòng ngủ, nhóm thị vệ đẩy A Tư lên người Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến ban đầu đang ngồi trên mép giường nghỉ ngơi, nhưng bị họ náo loạn đến nỗi ngã xuống giường, nằm trên người A Tư. Mấy kẻ đang gây sự trong tân phòng cười ầm lên , không để A Tư đứng dậy, ép hai người lại gần nhau.
Tiêu Chiến nóng nảy, ngay lập tức dùng tiếng Dư Châu phàn nàn: "Anh làm gì vậy? Anh thật ngớ ngẩn..."
Vương Nhất Bác đứng ngoài sân, mơ mồ nhìn thấy cảnh chơi đùa trong phòng, nhìn thấy khôn trạch kia bị đè ở dưới người A Tư, giày của cả hai chồng lên nhau.
Vương Nhất Bác nhìn một lúc, rồi xoay người rời khỏi sân, vén rèm lên xe ngựa.
Cho đến khi, mặt trăng nằm lưng chừng ở giữa chân trời, một đám người đỡ nhau ra khỏi cửa, chuẩn bị đi xin tá túc ở ngôi làng gần đó.
Triệu Trường Thiên vẫn còn muốn chơi tiếp, nhảy lên xe ngựa. Tiểu thị vệ thắp đèn dẫn ngựa, muốn đưa chủ nhân đến nghỉ tại Vương gia ngoại thôn qua đêm.
Triệu Trường Thiên cơm nước no nê, vui vẻ hết ý, vỗ vỗ bụng và duỗi chân ra.
Vương Nhất Bác đang nhắm mắt dưỡng thần, nghịch hồ đào bằng ngọc bích.
Triệu Trường Thiên hỏi: "Tiểu tướng quân, sao ngài không đến xem chúng tôi nháo động phòng? Thật là náo nhiệt, chúng ta cùng nhau vui vẻ đi."
Vương Nhất Bác nói: "Ồn ào."
Triệu Trường Thiên im lặng, khoanh tay dựa vào xe, chỉ chốc lát đã ngủ mất.
Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng ngáy, mở mắt ra, lấy túi hương từ trong ngực, vén rèm cửa muốn ném đi. Hắn vươn tay ra, lại không nỡ, gió lạnh bên ngoài thổi một trận, cuối cùng rút tay về.
Túi hương kia được đặt trở lại vào trong ngực hắn.
Màn đêm dày đặc, tiếng côn trùng thưa thớt, bánh xe lăn trên con đường đất đá ở nông thôn, đèn xe chập chờn. Tiểu thị vệ kéo dây cương, cẩn thận điều khiển xe ngựa đi xa.
—————
Haizzz....định mệnh thật trớ trêu 🤧 Tiểu tướng quân thật tội nghiệp, muốn vứt túi hương mà lại không nỡ. Nỗi lưu luyến này biết khi nào mới nguôi ngoai...??
Hôm nay chương 3 ngắn, có 3900 từ thôi, nên mình làm xong sớm, tranh thủ up lên cho mọi người đọc ☺️☺️ Thấy truyện hay thì bình luận cho mình ở dưới nha ❤️❤️❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro