Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20

Tiêu Chiến được Tố Cầm đỡ vào viện của các quản sự, bầu trời đầy mây, ánh trăng mờ mịt. Tiêu Chiến chống đỡ tinh thần gõ gõ cửa phòng Trâu quản sự.

Trâu quản sự khoác áo ngoài, cầm một ngọn đèn dầu, vừa mới mở cửa đã thấy Tiêu Chiến quỳ xuống trước mặt mình.

Trâu quản sự bị dọa cho giật mình, lùi về phía sau hai bước: "Làm sao vậy? Làm sao vậy?"

Trâu quản sự nháy mắt muốn con gái mình đỡ Tiêu Chiến đứng lên.

Tiêu Chiến không chịu đứng dậy, bướng bỉnh quỳ trước mặt Trâu quản sự, cầu xin: "Thím Trâu, xin hãy giúp con, cho con xin nghỉ mấy ngày về nhà. Khi nào khế ước của con kết thúc, phiền thím báo cho con biết, con thật sự không thể ở trong phủ này nữa..."

Thím Trâu đem ngọn đèn dầu lại gần mặt Tiêu Chiến, nhìn rõ bộ dáng của y, bà ngay lập tức hiểu ra, ngoài miệng dỗ dành nữa khuyên nữa đỡ Tiêu Chiến lên trên ghế, kêu con gái mình đi đóng cửa phòng lại.

Tiêu Chiến được đỡ lên ghế, không còn sức lực ngồi thẳng, lệch người qua một bên dựa vào ghế, khuôn mặt phờ phạc buồn bã, vết cắn của Vương Nhất Bác ở sau gáy kia vừa đau, vừa nóng, vừa tê dại, cảm giác khó chịu kéo dài từ sau cổ đến khắp các mạch máu trong cơ thể.

Trâu quản sự kéo một cái ghế ngồi bên cạnh y, biết rõ còn hỏi: "Tiêu Chiến, con đây là bị sao? Bệnh rồi phải không?"

Tiêu Chiến chớp mắt, hốc mắt lại đỏ lên: "Tiểu tướng quân...Ngài ấy..."

Tiêu Chiến không nói được nữa.

Trâu đại nương và Tố Cầm nhìn nhau một cái, thở dài, hỏi: "Chuyện trong bếp chiều nay, ta đã nghe nói rồi, tiểu tướng quân, sợ là muốn nạp con làm thiếp? Có phải đã ép con kết khế?"

Tiêu Chiến che gáy lại, kìm nén nước mắt.

"Có chuyện gì cứ nói với ta, ta và Tố Cầm không phải người ngoài."

Tiêu Chiến run rẩy trả lời: "Tiểu tướng quân, cắn tần cung của con..."

"Không có làm gì khác sao?"

Tiêu Chiến lắc đầu: "Không có."

Nhưng cho dù lần này không có, cũng không chắc lần sau Vương Nhất Bác sẽ tha cho y. Tiêu Chiến một khắc cũng không dám ở lại trong phủ tướng quân nữa, cố gắng ngồi thẳng dậy, cầu xin thím Trâu: "Thím Trâu, xin hãy giúp con, con thật sự không thể ở lại nơi này nữa. Con không thể đắc tội với tiểu tướng quân và thiếu phu nhân, con chính là một thường dân thấp hèn, không dám đòi hỏi bất cứ lợi ích gì từ tiểu tướng quân, chỉ muốn tránh xa, làm tốt việc của mình để kiếm sống. Coi như con cầu xin người, làm ơn hãy giúp con..."

Thím Trâu kêu Tố Cầm đi rót nước, tự mình thân thiết đỡ khuỷu tay Tiêu Chiến: "Để ta nhìn cổ con một chút..."

Tiêu Chiến vốn đã hoảng sợ vì chuyện xảy ra với Vương Nhất Bác, nên vội vàng né tránh, không để cho bà nhìn thấy.

Tố Cầm mang nước đến.

Thím Trâu cũng không ép buộc, bà đặt tách trà vào tay Tiêu Chiến, bày tỏ sự thấu hiểu, vẻ mặt ân cần: "Tiêu Chiến, ta biết con tin tưởng ta nên mới tìm tới, ta cũng nguyện ý giúp đỡ con."

Trong mắt Tiêu Chiến lóe lên một tia sáng.

Trâu quản sự thở dài nói thêm: "Nhưng Tiêu Chiến à, thím Trâu ta cũng không lừa gạt con, nói thật, đây không phải là vấn đề nhỏ đối với con, ầm ỉ đến mức này, ta chỉ là một quản sự nho nhỏ của phòng bếp, không thể tự ý quyết định được. Chuyện trong phủ tướng quân, trừ tiểu tướng quân, toàn bộ người trong phủ không ai dám xen vào, Tiêu Chiến, con yếu thế không thể đấu lại mạnh, hãy thừa nhận đi."

Tiêu Chiến rút lại khuỷu tay đang bị bà nắm, đáy mắt ảm đạm, không lên tiếng.

Thím Trâu sợ y trách bà không giúp đỡ, từ nay về sau sẽ ghi hận, nên lựa lời, giọng điệu mềm mỏng, vừa nói vừa phủi bụi trên y phục y: "Tiêu Chiến, con thông cảm cho ta, ta cũng cần phải nhìn sắc mặt của chủ tử để kiếm cơm, còn có một khuê nữ chưa xuất giá phải nuôi, an nguy tánh mạng hai mẹ con ta buộc chặt trên người chủ tử, thật sự là thế đơn lực bạc, không thể đắc tội nổi."

Tiêu Chiến im lặng một trận, nói: "Con hiểu rồi, muộn như vậy còn đến, quấy rầy rồi, không phiền thím Trâu nghỉ ngơi nữa."

Tiêu Chiến chống ghế đứng lên. Tố Cầm vội vàng chạy tới đỡ y.

Thím Trâu đi theo phía sau khuyên nhủ: "Tiêu Chiến, cứ đi ắt sẽ có đường, tiểu tướng quân tuy cắn tần cung của con, nhưng vẫn chưa hoàn toàn kết khế, cho nên cũng đừng quá lo lắng. Nếu con lập tức về nhà, vết răng trên cổ và tin hương trên người con nếu bị nhà phu quân ngửi được, con làm sao giải thích?"

Tiêu Chiến sửng sốt, lúc này lại do dự.

Thím Trâu tranh thủ thời cơ, lại tiến lên: "Vậy nên trước mắt con đừng vội về nhà. Xem tiểu tướng quân thế nào, cũng không phải muốn lập tức kết khế với con, con trước hết hãy nghĩ chu toàn, đi từng bước một, ít nhất phải chờ cho vết răng trên cổ không còn nữa, có thể gặp mặt người ngoài, lúc đó mới hãy nghĩ đến chuyện đi hay ở. Hãy nghe lời thím Trâu đi!"

Tiêu Chiến cũng không biết có nghe vào hay không, gật đầu một cái: "Đa tạ thím Trâu."

"Này." Thím Trâu trên mặt nhìn qua có vẻ buồn rầu, lại hướng con gái nháy mắt.

Tố Cầm hiểu ý, mở cửa đỡ Tiêu Chiến ra ngoài.

Hai người vừa bước ra khỏi sân quản sự, liền đụng phải Trường Phúc, theo sau Trường Phúc là năm sáu tên nha hoàn.

Tiêu Chiến bây giờ chỉ cần nhìn thấy những người bên cạnh Vương Nhất Bác liền tức giận sợ hãi, xoay người muốn chạy trốn, nhưng đã bị các nha hoàn bao vây.

Trường Phúc hướng Tiêu Chiến khom người hành lễ: "Công tử, tiểu nhân tới chuyển lời của tiểu tướng quân, nếu người đi loanh quanh đủ rồi, mau nhanh chóng quay về, tiểu nhân sẽ cho nhóm người này giúp người quay về."

Mấy tên nha hoàn không chút do dự tiến lên đẩy Tố Cầm ra, giữ chặt Tiêu Chiến muốn kéo đi.

Tiêu Chiến cực kì hoảng sợ, dùng sức giãy giụa nhưng kì mưa xuân của y vẫn còn chưa qua, cơ thể mềm nhũn lại có nhiều nha hoàn như vậy, người đông thế mạnh, y phen này nỗ lực giãy giụa xem như công cóc.

Tiêu Chiến một thân một mình, bó tay chịu trói, kêu la cầu cứu nhưng cũng thừa biết cả sân quản sự này cũng không có người nào dám đứng ra bảo vệ cho y.

Tố Cầm sợ hãi, tránh khỏi đám người, trơ mắt nhìn Tiêu Chiến bị đám nha hoàn kia bắt đi.

*

Tiêu Chiến bị đưa về viện của tiểu tướng quân, đưa vào trong phòng. Vương Nhất Bác đang nằm nghiêng trên giường đọc sách.

"Chạy lung tung đến nửa đêm, chạy đủ chưa?" Vương Nhất Bác không ngẩng đầu lên hỏi.

Trường Phúc ra hiệu bằng tay. Mấy nha hoàn đem Tiêu Chiến tới mép giường, ấn y xuống.

Tiêu Chiến giận dữ, chống cự: "Buông tôi ra!"

Vương Nhất Bác ra hiệu bằng tay. Nha hoàn lập tức buông y ra. Tiêu Chiến ngã xuống giường.

Tin hương của Vương Nhất Bác xông vào mũi, cơ thể Tiêu Chiến lập tức mềm mại như bông, ngay cả việc cử động ngón tay cũng gặp khó khăn. Tiêu Chiến không biết tại sao tin hương của Vương Nhất Bác đối với y lại mạnh mẽ bá đạo như vậy.

Các nha hoàn theo sau Trường Phúc lui ra ngoài.

Vương Nhất Bác ném cuốn sách trên tay xuống, nhàn nhạt nhìn vào Tiêu Chiến đang tê liệt trên giường, hờ hững nói: "Canh ba rồi, chạy cũng chạy rồi, nháo cũng đã nháo, nên đi ngủ thôi. Ta đặc biệt chú ý ngươi là lần đầu tiên mưa xuân, thân thể yếu ớt không chịu nổi việc ta kết khế, nên tha cho ngươi hôm nay. Nếu đêm nay ngươi còn dám chạy loạn, đừng trách ta đổi ý mà trực tiếp chiếm hữu ngươi. Ta ngược lại muốn xem nếu ngươi thất thân với ta, Lưu A Tư liệu có tha thứ cho ngươi hay không."

Tiêu Chiến toàn thân mệt mỏi, oán hận trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác, lại khụt khịt mũi, kiềm chế để không rơi nước mắt.

Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến như vậy, muốn tức giận cũng không giận nổi, kéo Tiêu Chiến tới ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn lên môi Tiêu Chiến. Tiêu Chiến mím chặt môi không cho hắn hôn, nhưng bị hắn cứng rắn bóp miệng ra.

Đầu lưỡi đi vào thăm dò, hương thơm mềm mại ngọt ngào của hoa quả tràn ngập trong miệng và mũi, Vương Nhất Bác hài lòng đến mức bàn tay không kìm được xoa xoa khắp người Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không chịu nổi sự khinh bạc như vậy, nghẹn ngào giãy giụa, nước mắt rơi xuống tóc mai.

Hôn đến khi cả hai cảm thấy khó thở, Vương Nhất Bác mới ngẩng đầu lên. Tiêu Chiến thở hổn hển, trong đôi mắt thụy phượng xinh đẹp ấy có mấy phần căm hận, cũng có mấy phần mê ly, khiến cho đuôi mắt càng đỏ hơn.

Vương Nhất Bác lưu luyến không rời, ngón tay vuốt ve gò má cùng đuôi mắt của y: "Ngoan, đừng lộn xộn nữa, ngủ đi."

Kéo chăn lên, Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến vào lòng nhắm mắt lại. Tiêu Chiến dời tới dời lui, muốn thoát khỏi vòng tay của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhắm hai mắt: "Nếu dám cử động nữa, hôm nay sẽ là đêm động phòng hoa chúc của ta và ngươi."

Tiêu Chiến sợ hãi, cắn môi kìm nén nỗi ấm ức, cam chịu số phận nằm ngay ngắn. Vương Nhất Bác được voi đòi tiên, tay chân không chịu dừng lại cứ dây dưa quấn quít trên người y, gắt gao muốn trói chặt y đến chết.

Bên ngoài có động tĩnh, một tiếng bước chân nhẹ nhàng của ai đó vang lên, nến trong phòng liền tắt.

Bên tai là tiếng thở nhè nhẹ của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không muốn ngủ, nhưng tin hương của Vương Nhất Bác từng đợt từng đợt tấn công tới, y dù cố gắng thế nào cũng không thể nhẫn nại được nữa, cuối cùng vẫn là ngủ thiếp đi.

Đợi hơi thở của y ổn định, Vương Nhất Bác đang ôm y bỗng nhiên nhếch khóe môi, càng ôm chặt y hơn.

*

Ngày hôm sau Vương Nhất Bác tỉnh dậy, vội vàng vào cung thượng triều sớm. Khi hắn đến nơi, các quan văn quan võ đang đứng chờ ở cửa cung bàn tán về trận hạn hán ở Dư Châu năm ngoái. Nghi ngờ có người tham ô biển thủ lương thảo cứu tế, Thái hậu vô cùng tức giận, chỉ muốn giáng tội.

Bởi vì Vương Nhất Bác có một chút nguồn gốc từ Dư Châu, nên có người đến hỏi thăm Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác giữ kín như bưng, bày ra bộ mặt ít nói từ xưa tới nay.

Người hỏi cảm thấy chán nản, cũng không hỏi thêm câu nào nữa.

Lúc lâm triều, quả nhiên Thái hậu đã đề cập đến nạn hạn hán ở Dư Châu.

Thái hậu tuy đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng sức khỏe vẫn tốt, tóc bạc, da mặt hồng hào, tinh thần minh mẫn. Bà ngồi ngay ngắn bên cạnh ngai vàng của tiểu hoàng đế, truyền Vương Nhất Bác tiến lên.

Vương Nhất Bác cầm phiến thẻ tiến lên phía trước, quỳ xuống nghe lệnh.

Thái hậu nghiêm mặt nói: "Thứ Sử và Tư Mã từ Dư Châu tới kinh thành đã chậm trễ thời gian quá lâu, có lẽ bọn họ biết đã phạm sai lầm không dám đối diện thánh thượng, còn mưu đồ dùng mọi cách để trì hoãn, thừa cơ lén lút trao đổi thông tin với các quan viên ở kinh đô. Hôm nay ngươi trở về phủ giao phó gia quyến cho tốt, ngày mai dẫn theo một đội vệ binh, cưỡi ngựa ra ngoài thành nghênh đón họ, bất kể xa đến đâu, nhất định phải sớm đưa bọn họ tới Lạc Dương, tốt, sinh, an, đốn."

Bốn chữ cuối cùng lần lượt rơi xuống, khiến cho lòng người khiếp sợ.

Thái hậu không nhanh không chậm hỏi tiểu hoàng đế đang ngồi trên ngai vàng: "Hoàng thượng nghĩ thế nào?"

Tiểu hoàng đế sát ngôn quan sắc*, cười nói: "Thái tổ mẫu suy nghĩ chu đáo, cứ theo ý Thái tổ mẫu nói, phiền biểu cô phụ* vất vả đi một chuyến."

*Sát ngôn quan sắc (察言观色) : thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt.
*Biểu cô phụ (表姑父): cách gọi chú họ trong hoàng gia.

Vương Nhất Bác dập đầu lĩnh mệnh: "Thần, lĩnh chỉ."

*

Sau khi bãi triều, Vương Nhất Bác ra khỏi cửa cung. Triệu Trường Thiên cùng hai gã sai vặt dẫn xe ngựa đi tới, đi qua hai con phố, bị một cổ xe ngựa khác chặn lại.

Cửa xe ngựa vừa mở, một cái đầu nhô ra, chính là người trước đó đã đuổi theo hắn tới tận cửa phủ Huyền Bình tướng quân, Binh bộ Thượng thư – Mạc Đông Quang.

Mạc Đông Quang là một nam tử hán cao lớn uy mãnh có đầu óc, gã sai tên sai vặt cho xe ngựa đuổi theo, đi ngang hàng với xe ngựa của Vương Nhất Bác, thò đầu ra nói chuyện với Vương Nhất Bác.

"Tiểu tướng quân, hôm nay bãi triều có thời gian rảnh không?"

Vương Nhất Bác cũng đẩy cửa xe ngựa, lễ độ gật đầu nói: "Có thể muộn một chút phải về lại phủ nói lời từ biệt với phu nhân, hiện tại thì không bận việc gì."

Mạc Đông Quang nghe vậy liền vui mừng: "Vậy chúng ta tìm nơi uống chút rượu đi?"

Triệu Trường Thiên cưỡi ngựa ở phía trước, sau lưng là hai chiếc xe ngựa song hành xuyên qua đường phố sầm uất.

Vương Nhất Bác suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nơi này cách An Tây Môn không xa, ta có một biệt viện ở nơi đó, thanh u tĩnh lặng, chúng ta cùng nhau đến đó một chuyến, ta sẽ cho người chuẩn bị rượu thượng hạng và thức ăn ngon. Trong biệt viện còn có võ trường, gần đây mới thêm vào một số vũ khí tân tiến, ta muốn mời đại nhân phẩm định một chút."

Mạc Đông Quang xoa xoa tay: "Tốt, tốt, tốt, ta vừa nghe liền ngứa tay, không đi thì thật lãng phí."

*

Vương Nhất Bác cho một gã sai vặt cưỡi ngựa đi cùng Binh bộ Thượng thư để chỉ đường. Hai người tách ra, đi theo con đường đến biệt viện của Vương Nhất Bác để gặp mặt.

Biệt viện của Vương gia nằm ở ngoại thành, cổng đỏ, tường trắng, có hành lang uốn lượn cùng mái hiên che nắng. Khi Mạc Đông Quang đến nơi, vô cùng hưng phấn, không vội để người làm của Vương gia chuẩn bị rượu và thức ăn, nói muốn cùng Vương Nhất Bác đi dạo trước.

Hai người vừa đi dạo vừa nói chuyện phiếm, đến sân đấu võ, Mạc Đông Quang muốn trổ tài, muốn thử bắn cung của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác gọi thị vệ võ trường đem cung dài, cung sừng, cung lưới và cung nhỏ tới.

Mạc Đông Quang bỏ qua cung lưới và cung nhỏ, nâng cung dài lên: "Ngày ngày vùi đầu trong Cấm vệ binh, sử dụng cung lưới, cung nhỏ quá nhàm chán rồi, ta cũng muốn kéo trường cung ra biên giới sa mạc." Mạc Đông Quang kéo căng dây cung, chăm chú nhìn phía trước đầu mũi tên tìm mục tiêu, "Tiểu tướng quân, cung của ngươi mạnh bao nhiêu?"

Vương Nhất Bác cầm cung sừng lên ước lượng: "Mạc đại nhân, cung này ước chừng sáu quân*, cái trên tay ta bốn quân, nhẹ hơn một chút."

*quân (钧) : đơn vị trọng lượng thời xưa của Trung Quốc, 1 quân = 30 cân, 1 cân của TQ thời xưa = 0.591kg ngày nay (6 quân = 106.38kg; 4 quân = 70.92kg, đây là trọng lượng lực khi kéo căng dây cung, khác với khối lượng của cung. Ví dụ: Nếu cung nặng 5kg (khối lượng) thì khi kéo căng sẽ có lực tương đương 16 – 17kg), có thể hiểu là lực mạnh hoặc lực sát thương. Cung tên tiêu chuẩn trong quân đội ngày nay nặng 60kg (tầm 3.3 quân), những người thể lực yếu sử dụng loại 30kg (tầm 1.7 quân), những người cực kì khỏe mạnh mới có thể bắn bằng những chiếc cung có uy lực nặng hơn 70kg (4 quân trở lên).
* Cung vào thời nhà Đường được chia thành bốn loại: cung dài, cung sừng, cung nhỏ và cung lưới. Cung dài được sử dụng trong chiến đấu bộ binh, cung sừng được sử dụng để chiến đấu trên lưng ngựa, còn cung nhỏ và cung lưới được sử dụng để săn bắn và bảo vệ hoàng gia. Cung có trọng lượng lực lớn sẽ có tầm bắn xa và khả năng sát thương cao hơn, ngoài ra lực sát thương cũng tùy thuộc vào các loại mũi tên, mũi tên nhẹ có thân trục được làm từ cây dương, cây liễu...có thể bay xa, mũi tên nặng làm bằng vật liệu nặng như tro, sừng,... có tầm bắn ngắn hơn nhưng sức xuyên thấu ở cự ly gần mạnh hơn, sánh ngang với đạn xuyên giáp.

"Được, vậy chúng ta thi đấu nhé?"

Vương Nhất Bác gật đầu đồng ý, chân bước rộng bằng vai, cố định mũi tên sau đó kéo căng dây cung, cùng Mạc Đông Quang đồng loạt bắn tên.

Thị vệ tại mục tiêu đánh trống thông báo: "Mạc đại nhân, trúng đích! Tiểu tướng quân, trúng đích!"

"Mạc đại nhân lợi hại." Vương Nhất Bác hờ hững nói.

"Như nhau, như nhau." Mạc Đông Quang cầm mũi tên, lại giương cung, "Tiểu tướng quân, chúng ta đều là võ phu*, thẳng tính, không vòng vo cùng ngươi nữa, Thái hậu yêu cầu ngươi ngày mai lên đường nghênh đón các quan ở Dư Châu, ngươi nghĩ thế nào?"

*võ phu (武夫): người quân nhân, chiến binh dũng cảm.

Vương Nhất Bác nhếch khóe môi cười nhạt, cũng giương cung lên: "Thái hậu có suy nghĩ riêng của Thái hậu, chúng ta là hạ thần chỉ nhận lệnh làm việc thôi."

Mũi tên phóng ra, trúng ngay hồng tâm, thị vệ phía đối diện đánh trống thông báo.

"Ôi trời, tiểu tướng quân à, ngươi tuổi cũng không lớn lắm, sao có thể cổ hũ như vậy, còn học cách nói chuyện vòng vo của những quan văn kia." Mạc Đông Quang nhìn hắn cười, "Nói thẳng đi, nếu ngươi đưa bọn họ về, Thái hậu sẽ thuận thế hạ lệnh muốn ngươi điều tra, đừng quên mang ta theo cùng, ta từ lâu đã muốn điều tra quân lương của Dư Châu."

"Mạc đại nhân giữ chức vụ trọng yếu trong bộ binh, chuyện quân sự của Dư Châu tất nhiên sẽ không giấu giếm, bất kể ai điều tra ai xử lý, Mạc đại nhân hết thảy có thể tấu lên Hoàng thượng, cùng phối hợp điều tra kỹ lưỡng."

Mạc Đông Quang cười khẩy, bắn một mũi tên xiêu vẹo: "Thôi nào, tiểu tướng quân đừng giả vờ hồ đồ nữa, toàn triều đình này từ trên xuống dưới còn ai không biết ta, hai thị lang kia so với ta còn được coi trọng hơn. Ta là một mãng phu*, suốt ngày cầm đao cầm kiếm chém giết mới nhận được chức thượng thư trọng yếu này, không thể so được với con cháu thế gia ở Lạc Dương văn võ song toàn khéo ăn nói. Hiện tại thiên hạ thái bình, không còn cần đến ta nữa."

*mãng phu (莽夫): chỉ người lỗ mãng, thô bạo.

Lời than phiền này có chút mạo phạm, Vương Nhất Bác chỉ cười cười, không lên tiếng.

Triệu Trường Thiên tới truyền lời, nói Lưu A Tư cầu kiến.

Tay cầm mũi tên của Vương Nhất Bác dừng lại một chút: "Được."

Lưu A Tư tiến vào võ trường, đi thẳng đến trước mặt Vương Nhất Bác, quỳ một chân xuống, chắp tay: "Thuộc hạ yết kiến tiểu tưởng quân, không biết tiểu tướng quân tới, võ trường không đủ người còn nhiều sơ xuất, là thuộc hạ không làm tròn bổn phận."

Vương Nhất Bác liếc anh ta một cái, hỏi: "Gần đây tuần tra, có người ngoài đột nhập hoặc có người hầu trong phủ tự ý ra ngoài không?"

Lưu A Tư đáp: "Không có người ngoài đột nhập, tất cả những người ra ngoài đều được ghi chép lại."

"Ừ."

Binh bộ Thượng thư trêu trọc: "Tiểu tướng quân đây là có chuyện nhà cần sắp xếp?"

"Thất lễ, thuận miệng hỏi mấy câu. Không còn sớm nữa, lát nữa mời Mạc đại nhân cùng ta thưởng thức một số món mới." Vương Nhất Bác gật đầu mỉm cười nói lời bù đắp, lại hướng Lưu A Tư ra lệnh, "Không đủ người, ngươi đi giúp thu tên đi."

Lưu A Tư tuân lệnh, chạy đến tấm bia phía đối diện, giúp thị vệ nhổ mũi tên, thu thập.

Lúc anh chạy trên đường, bóng lưng lộ ra trước mắt Vương Nhất Bác. Ánh mắt của Vương Nhất Bác thâm trầm, đột nhiên rút ra một mũi tên khác, kéo dây cung, nhắm vào sau lưng Lưu A Tư.

Mạc Đông Quang nghĩ rằng Vương Nhất Bác vẫn còn muốn so tài, cũng rút một mũi tên bày ra tư thế.

Triệu Trường Thiên hiểu ý định của Vương Nhất Bác, trái tim lập tức căng đến cổ họng, líu ríu: "Tiểu tướng quân..."

Dây cung càng kéo càng căng, phía trước Lưu A Tư đã chạy đến gần tấm bia.

Dây cung được nới lỏng, mũi tên lao thẳng với một lực mạnh mẽ, sượt qua tai A Tư, trực tiếp xẻ đôi mũi tên đang cắm trên bia.

A Tư sững sốt một chút. Thị vệ đánh trống thông báo: "Tiểu tướng quân, trúng hồng tâm liên tiếp!"

Lưu A Tư quay đầu lại nhìn về phía tiểu tướng quân, tiểu tướng quân lúc này đã đưa cung cho người hầu, lau tay rời đi.

A Tư bị thị vệ bên cạnh đụng đụng cánh tay: "A Tư, nhặt tên đi."

A Tư lúc này mới lấy lại tinh thần, giúp rút tên rồi đếm số lượng, sau đó mang về kho vũ khí.

Mãi cho đến khi mũi tên lạnh lẽo của Vương Nhất Bác lao vuốt qua người A Tư, trái tim của Triệu Trường Thiên mới rơi xuống đất, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, âm thầm lo lắng cho Lưu A Tư, còn có cả Tiêu Chiến đang ở trong phủ.

*

Giờ ngọ sau khi ăn xong, Vương Nhất Bác tiễn Mạc Đông Quang, nhưng không vội vã rời đi, lại truyền Lưu A Tư tới gặp, chỉ hỏi hắn làm việc trong phủ mấy năm, ở nhà cha mẹ thế nào, gần đây đang làm nhiệm vụ gì.

Được chủ tử quan tâm hỏi thăm, A Tư vừa mừng vừa sợ, trả lời thành thật từng câu.

Hỏi xong, Vương Nhất Bác nhắm mắt, xoay xoay hai viên ngọc hạch đào, như có điều suy nghĩ.

A Tư chờ mãi, chờ nửa ngày, rốt cuộc tiểu tướng quân cũng lên tiếng.

"Ngươi làm việc trong phủ một thời gian khá dài, những việc quan trọng hãy cố gắng làm, học nhiều hơn, sau này có thể giúp đỡ Triệu Trường Thiên giảm bớt gánh nặng."

Lời trong lời ngoài đều có ý muốn trọng dụng. A Tư không dám tin: "Thuộc hạ không dám!"

Vương Nhất Bác chỉnh lại trang phục: "Không đến mức phải như vậy, chỗ thôn trang nơi ngươi ở đi về phía Bắc mười dặm có một khu đất ta mới mua, các hộ tá điền ở nơi đó vừa được quan chức kinh đô chuyển tới Vương gia. Giờ mẹo sáng mai ngươi đến Kiến Xuân Môn đợi, theo quản gia đến đó, giúp hắn thu nghiệm lương thuế, kiểm tra nhân khẩu."

A Tư dập đầu tạ ơn lĩnh mệnh, nói: "Thuộc hạ nhất định tận tâm tận lực, không phụ lòng tiểu tướng quân!"

*

Sau khi Lưu A Tư rời khỏi, Triệu Trường Thiên rốt cuộc cũng không nhịn được, mở miệng khuyên: "Tiểu tướng quân, ngài không nên như vậy, dù thế nào A Tư cũng đã làm việc trung thành trong phủ nhiều năm. Kết cục của lòng trung thành này là mất đi sự trung thành của người vợ, nếu để những người hầu khác biết được, chắc chắn sẽ cảm thấy vật thương kỳ loại*, không khỏi nguội lạnh trong lòng."

*Vật thương kỳ loại (物伤其类): thành ngữ Trung Quốc có nguồn gốc từ "Tam Quốc Diễn Nghĩa", ẩn dụ cho việc cảm thấy đau buồn trước sự bất hạnh của một người có hoàn cảnh tương tự với mình.

Vương Nhất Bác rũ mắt, xoay ngọc hạch đào trong tay, nói với Triệu Trường Thiên: "Trường Thiên, ta nhớ ngươi tuổi hợi, lớn hơn ta hai tuổi."

Triệu Trường Thiên không kịp phản ứng: "Đúng vậy."

Vương Nhất bác thu lại ngọc hạch đào, đứng dậy: "Trở về phủ, tối nay thưởng cho ngươi món ăn."

Triệu Trường Thiên vốn muốn tiếp tục khuyên Vương Nhất Bác đừng làm tổn thương Lưu A Tư, đối xử tốt với người hầu để thu phục lòng người. Nghe Vương Nhất Bác nói như vậy liền có chút mơ hồ: "Thưởng tôi cái gì?"

Vương Nhất Bác cũng không quay đầu lại: "Hầm lưỡi heo, thái mỏng, phiến mỏng, thiên đao vạn phiến*, ninh nhừ, rưới nước sốt, trộn với rau."

*thiên đao vạn phiến (千刀万片): tên của một hình phạt thời xưa của Trung Quốc, đây là hình phạt tử hình bằng ngàn vết cắt, nạn nhân sẽ bị tra tấn bằng cách dùng dao cắt từng phần thịt trước mặt công chúng. Người bị hành hình không được chết ngay mà phải chịu đựng nỗi đau hàng ngàn vết chém, nạn nhân sẽ bị tra tấn rất lâu trước khi chết trong đau đớn.

Triệu Trường Thiên bỗng nhiên bị đe dọa, biết tiểu tướng quân đang khiển trách mình nói quá nhiều. Vương Nhất Bác đã bước ra khỏi cửa phòng, Triệu Trường Thiên đành phải cầm đao đuổi theo, không dám nói gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro