Chương 19
Vương Nhất Bác trấn áp Tiêu Chiến, cắn vào tần cung, liên tục đưa tin hương vào trong. Sau khi cắn, Vương Nhất Bác lật người Tiêu Chiến lại thì thấy Tiêu Chiến đã bất tỉnh.
Ban đầu, Vương Nhất Bác nghĩ rằng Tiêu Chiến đang giả vờ, tiếp tục cởi quần áo y, nhưng không thấy y có bất kì phản ứng nào. Lúc này Vương Nhất Bác mới nhận ra có điều không ổn, vội vàng kiểm tra trán và cổ y.
Trán Tiêu Chiến nóng bừng, nhịp đập bên cổ loạn xạ, sắc mặt trắng bệch.
Vương Nhất Bác bò dậy: "Trường Vinh."
"Tiểu nhân đây." Trường Vinh bước vào.
"Gọi đại phu và Phùng ma ma tới đây."
Trường Vinh không dám chậm trễ, liền chạy đi tìm người.
Vương Nhất Bác cau mày, duỗi thẳng tay chân cho Tiêu Chiến, đắp chăn cho y, lấy khăn tay của mình lau mồ hôi trên trán Tiêu Chiến.
Phùng ma ma và đại phu chạy tới, vừa ngửi thấy tin hương trong phòng liền biết Tiêu Chiến đã tới kì mưa xuân. Hai người kiểm tra mạch đập của Tiêu Chiến, rồi kiểm tra gáy của y.
Vương Nhất Bác ngồi bên giường hỏi hai người: "Tại sao y lại ngất xỉu? Có nghiêm trọng không?"
Đại phu cúi đầu viết phương thuốc. Phùng ma ma lại sờ trán Tiêu Chiến, đáp: "Tiểu tướng quân, đây là lần đầu công tử trải qua kì mưa xuân, thân thể yếu ớt không chịu nổi, năm giác quan mất thăng bằng rất dễ bị tổn thương, hơn nữa lại hoảng sợ nên mới ngất đi."
Đại phu viết xong đơn thuốc, giao cho tiểu tướng quân, dặn dò: "Tiểu tướng quân, cơ thể khôn trạch đang phát triển không ổn định, không biết cách khống chế tin hương, cũng không hiểu cách tiếp nhận càn nguyên thế nào, tiểu tướng quân xin hãy kiên nhẫn, từ từ thả tin hương, từ từ đưa vào, tránh quá mạnh và quá vội vàng, kẻo gây phản tác dụng."
Vương Nhất Bác bình tĩnh không nói lời nào. Đại phu nháy mắt với Phùng ma ma. Phùng ma ma là vú nuôi của tiểu tướng quân, có thể nói vài lời trước mặt tiểu tướng quân.
Phùng ma ma dỗ dành khuyên nhủ: "Tiểu tướng quân, ngài cũng không cần sốt ruột kết khế toàn bộ trong hôm nay, để y nghỉ ngơi vài ngày trước, theo dõi tình trạng của y, chẳng bao lâu nữa y sẽ lại đến kì mưa xuân thứ hai. Lúc đó, Phùng ma ma ta sẽ đích thân can thiệp, đảm bảo sẽ chăm sóc dạy bảo y đến mức xương cốt mềm mại, để ngài tự do làm gì ngài muốn. Yên tâm đi, hôm nay ngài cắn y cái này, y đã có dấu ấn, từ nay về sau y chính là người của ngài."
Lời của Phùng ma ma có tác dụng, sắc mặt tiểu tướng quân hòa hoãn. Đại phu cảm thấy an tâm, dựa theo đơn thuốc hướng dẫn cách đun thuốc và cách uống thuốc, rồi cùng Phùng ma ma lui ra ngoài.
Trường Vinh nhận lấy đơn thuốc, tự mình đi đến nhà kho lấy thuốc, rồi đưa đến phòng bếp nấu.
Trong phòng chỉ còn lại hai người. Vương Nhất Bác tiếp tục lau mồ hôi trên mặt và cổ cho Tiêu Chiến. Người Tiêu Chiến ướt sũng, Vương Nhất Bác sợ y cảm lạnh, liền mở chăn ra, mở áo lót lau mồ hôi trên ngực cho y.
Lần đầu tiên trải qua kì mưa xuân, không cần chạm vào mà cơ thể Tiêu Chiến đã trở nên đỏ bừng, Vương Nhất Bác dùng khăn lau mồ hôi trên người y, sượt qua đầu vú khiến y giật mình tỉnh lại.
Tiêu Chiến hoảng hốt mở mắt ra, tin hương của Vương Nhất Bác xông thẳng vào mũi, chớp mắt một cái, liền thấy Vương Nhất Bác đang nhìn vào mắt mình, mặt vẫn như cũ không đổi sắc đang lau người cho y.
Mà trên người y chỉ còn một chiếc áo lót, còn bị mở ra, toàn bộ da thịt ở nơi này đều lộ ra trước mặt càn nguyên.
Đầu óc Tiêu Chiến nổ "oành" một tiếng, đột nhiên hất tay Vương Nhất Bác ra, bật người dậy rồi rụt vào trong góc tường, việc đầu tiên chính là tự sờ vào gáy mình.
Ngón tay chạm vào, lúc đầu có cảm giác hơi đau nhói, sau đó Tiêu Chiến chạm tới một vòng dấu răng. Trong lúc nhất thời, Tiêu Chiến cảm thấy cả thế giới như quay cuồng, hốc mắt liền đỏ lên.
"Sao ngài có thể cắn tôi?" Tiêu Chiến cắn răng hỏi.
Vương Nhất Bác bình tĩnh, vẻ mặt lạnh lùng, ném khăn tay đi, thản nhiên nói: "Ngươi tới kì mưa xuân, ta không giúp ngươi, để ngươi phát sốt đến đến chết luôn sao?"
Tiêu Chiến dán sát vào tường, siết chặt cổ áo, không cam lòng chất vấn: "Tôi không phải không có càn nguyên, cần ngài giúp? A Tư ở ngay bên ngoài, anh ấy không phải không thể giúp..."
Ánh mắt của Vương Nhất Bác lướt tới như dao, cắt ngang lời nói của Tiêu Chiến.
"Để cho Lưu A Tư giúp ngươi?" Vương Nhất Bác nghiêng người qua một chút, đối mặt với Tiêu Chiến đang co ro, dửng dưng hỏi, "Ngươi dám kêu hắn giúp, đoán xem ta sẽ làm gì?"
Tiêu Chiến tràn đầy oán hận, nước mắt lăn dài, trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác, không đè nén được cảm xúc, thấp giọng mắng: "Đồ xấu xa... Ức hiếp người quá đáng..."
"Cái gì?" Vương Nhất Bác không nghe rõ, biết y đang mắng mình, cũng lười truy hỏi, đầu gối quỳ xuống giường nhỏ muốn kéo Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến như chú chim sợ hãi, vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác cử động, liền như thỏ nhảy qua tường, ở trên giường lùi lại hai bước, sau đó bật dậy nhảy khỏi giường trốn hắn.
Vương Nhất Bác lách người, túm được y trở về giường nhỏ: "Ngoan ngoãn chút, mưa xuân còn chưa qua, trên người không có xiêm áo, bây giờ ra ngoài gió thổi một cái, cảm lạnh thì ngươi tự mình chịu."
Vương Nhất Bác trên người không mặc nhiều quần áo, khi áp chế Tiêu Chiến, ngực họ chạm vào nhau thông qua lớp tẩm y lỏng lẻo. Khuôn ngực ấm áp cùng luồng tin hương bá đạo ép cho Tiêu Chiến da đầu tê dại.
Tiêu Chiến tuyệt vọng vặn vẹo: "Buông tôi ra! Buông tôi ra!"
"Kêu đi, tốt nhất là kêu to một chút, để cho toàn bộ viện và cả phủ đều nghe thấy, cho bọn họ biết ngươi đang ở nơi này sung sướng với ta. Ta vừa vặn có cớ đem ngươi thu vào phòng." Vương Nhất Bác dùng sức kẹp chặt Tiêu Chiến, trán nổi đầy gân xanh, trầm giọng uy hiếp.
Tiêu Chiến vừa nghe hắn nói lời này, có chút nản lòng, tay chân mềm nhũn ngồi phịch xuống dưới người hắn, ánh mắt đảo qua đảo lại, vài giọt lệ lăn xuống.
"Tiểu tướng quân...Ngài sao lại bắt nạt tôi như vậy..." Tiêu Chiến nức nở.
Vương Nhất Bác thấy y thành thật ngồi yên, buông cổ tay y ra, cúi xuống hôn y. Tiêu Chiến không kịp né tránh đã bị hôn mãnh liệt, trên môi ướt át đều là hương vị của Vương Nhất Bác.
Trong khi Vương Nhất Bác đứng dậy, Tiêu Chiến lăn mấy vòng qua bên kia góc tường, co người quay lưng về phía Vương Nhất Bác, tay che chặt tần cung, không dám để Vương Nhất Bác nhìn thấy, sợ Vương Nhất Bác sẽ cắn nữa.
Không biết Vương Nhất Bác sau lưng y đang làm gì, Tiêu Chiến không có tâm tư nghĩ, cũng không có can đảm để nhìn, y cứ thế sờ sờ dấu răng sau gáy, hết lần này đến lần khác.
Dấu răng kia gọn gàng một vòng khắc vào da thịt mềm mại nơi tần cung, khắc sâu vào huyết mạch của y, cuồn cuộn không ngừng tản ra hương gỗ mộc hương và hương hoa mẫu đơn.
Nơi này của y không còn là nơi sạch sẽ chưa từng có người chạm vào nữa, Tiêu Chiến càng nghĩ càng buồn, trong lòng cảm thấy thê lương, không biết mình sẽ ra ngoài gặp người như thế nào, làm sao đối diện với A Tư đây. Tiêu Chiến không dám nghĩ tới nếu A Tư và cha mẹ anh nhìn thấy mình trong tình cảnh này sẽ nhìn nhận y như thế nào, liệu họ có chán ghét, chê trách y đã làm mất hết thể diện, thất thân để cho gia đình trở nên nhục nhã hay không.
Tiêu Chiến nhớ lại ngày trước ở Dư Châu, có hai người lén lút qua lại, khôn trạch đó tư thông với một nam nhân bên ngoài bị người trong tộc bắt quả tang, bị đánh roi trước mặt mọi người. Các trưởng lão trong tộc đức cao vọng trọng, mỗi người một câu mắng nhiết bọn họ hạ tiện, còn phải đánh chết bọn họ để lấy lại danh tiếng cho gia tộc.
Tiêu Chiến càng nghĩ càng sợ, sợ đến mức đầu óc trở nên tê liệt.
Y không muốn chết.
Vương Nhất Bác nhìn y một mực rúc đầu, không biết làm sao để dỗ, chống nạnh đứng bên cạnh giường, trong lòng tức giận, cũng không biết đang nổi cáu với ai, tóm lại là khó chịu.
Hai người cứ như vậy, người khóc người giận, ở chung trong một phòng hồi lâu cũng yên ổn. Cho đến khi Trường Vinh mang thuốc vào.
"Tiểu tướng quân, thuốc đã chuẩn bị xong."
Vương Nhất Bác đợi y bình tĩnh một chút, sau đó lên giường kéo Tiêu Chiến. Tiêu Chiến cực kỳ hoảng sợ, sợ đến mức tức giận đùng đùng muốn tát vào mặt Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác ngã về sau né tránh, bắt lấy một cổ tay của Tiêu Chiến kéo ra bên ngoài. Tiêu Chiến không thể thoát khỏi Vương Nhất Bác, bị một tay kéo đi, trong tình thế cấp bách y rút xuống chiếc trâm gỗ trên đầu kề vào cổ họng: "Ngài buông tôi ra! Nếu không tôi chết cho ngài xem!"
Chết tiệt, Vương Nhất Bác mắng thầm, hắn cũng sợ con thỏ điên cuồng này thật sự sẽ đâm vào cổ, đành phải buông tay ra, dỗ dành nói: "Bỏ cây trâm xuống, ta không động vào ngươi nữa."
Tiêu Chiến làm sao có thể tin hắn, chỉ cảm thấy người này chính là mãnh thú và nước lũ*. Tiêu Chiến vừa khóc nức nở, vừa đặt trâm ngay cổ mình, lùi về sau từng tấc từng tấc, lưng dán sát vào vách tường.
*洪水猛兽 : mãnh thú và nước lũ được ví với tai họa ghê gớm.
Chỉ khi dựa sát vào tường, y mới có thể cảm thấy an tâm chút.
"Ngươi tự tới uống thuốc ta sẽ không động vào ngươi nữa." Vương Nhất Bác tiếp tục dỗ dành.
Tiêu Chiến hỏi: "Đây là thuốc gì?"
"Thuốc bổ tốt cho thân thể." Vương Nhất Bác vốn định thẳng thắn, cho nên nói thật.
Nhưng Tiêu Chiến không muốn: "Tôi không uống! Uống để làm gì? Bồi dưỡng để sinh con cho ngài sao?"
Đó cũng là sự thật, Vương Nhất Bác nhất thời có chút á khẩu không trả lời được.
Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác không trả lời, biết hắn chột dạ, đem trâm gỗ đến gần cổ thêm một chút, ngoài mạnh trong yếu: "Tôi mới không cho ngài sinh, tôi không phải không có càn nguyên, ngài cũng không phải không có nương tử, tại sao tôi phải sinh con cho ngài! Ngài nên để thiếu phu nhân sinh cho ngài, còn tôi sẽ sinh cho A Tư!"
Câu cuối cùng của Tiêu Chiến như một mồi lửa, đốt cháy Vương Nhất Bác đến không còn kiên nhẫn.
Trường Vinh lén nhìn sắc mặt của tiểu tướng quân, lặng lẽ lui về phía sau một bước.
Vương Nhất Bác xoa xoa trán, cố dằn xuống tính khí hỏi: "Phủ tướng quân có gì không tốt? Lưu A Tư có chỗ nào tốt? Ngươi suy nghĩ kỹ một chút xem ở bên ai sẽ có cuộc sống thoải mái hơn, đừng nói ra những điều ngu ngốc như vậy nữa."
Tiêu Chiến giận dữ bất bình: "Không cần ngài dạy, A Tư chính là tốt hơn ngài. Tôi ở bên anh ấy cảm thấy tự tại hơn nhiều so với ở cùng ngài."
Lại thêm một đòn nặng nề gián xuống, Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm Tiêu Chiến với vẻ mặt lạnh lùng.
Tiêu Chiến bị biểu tình của Vương Nhất Bác dọa cho sợ hãi không dám nói nữa, tay đang gắt gao siết chiếc trâm gỗ trở nên cứng đờ. Y cũng không thực sự muốn đi tìm cái chết, chung quy vẫn là y sợ chết, bất quá chỉ muốn dọa Vương Nhất Bác một chút, cây trâm giơ lâu cũng mệt mỏi, hai cánh tay đau nhức sắp không chịu nổi.
Vương Nhất Bác nhằm vào lúc Tiêu Chiến không cảnh giác, xông tới đoạt lấy trâm gỗ, ôm lấy y rồi kéo đi.
Tiêu Chiến giẫy giụa liên tục, kêu khóc: "Tiểu tướng quân ngài ỷ thế hiếp người! Ngài thật vô lý! Tôi không muốn! Tôi không muốn uống thuốc!"
"Trường Vinh! Gọi vài người vào giữ y lại!" Vương Nhất Bác ra lệnh.
Trường Vinh vội vàng mở cửa gọi mấy nha hoàn vào. Mấy nha hoàn kia mỗi người nắm một tay, mỗi người nắm một chân đem Tiêu Chiến đè lại vững vàng. Trường Vinh mang thuốc tới.
Vương Nhất Bác bóp cằm Tiêu Chiến, đem muỗng thuốc đưa vào trong miệng y.
Tiêu Chiến ừng ực nuốt xuống một ngụm thuốc, còn chưa kịp thở thì muỗng thứ hai đã theo sát tới. Tiêu Chiến muốn ngậm chặt miệng không uống nữa, liền bị Vương Nhất Bác cứng rắn bóp miệng mở ra, muốn nghiêng đầu né tránh, thì bị Vương Nhất Bác kẹp chặt cằm.
Mắt thấy hơn nửa chén thuốc đều đã rót hết, Tiêu Chiến bị sặc ho khan. Vương Nhất Bác lúc này mới dừng lại, mặt lạnh nhìn Tiêu Chiến ho đủ rồi, hắn nghĩ phiền phức quá, dứt khoác hóp một hơi hết nửa chén còn lại, nắm cằm Tiêu Chiến tiếp tục mớm vào.
Tiêu Chiến nức nở nghẹo ngào bị đút thuốc, bụng đã uống no.
Vương Nhất Bác lau khóe miệng, tức giận với những lời Tiêu Chiến nói vừa rồi, nắm gò má y, bốn mắt nhìn nhau, hăm dọa, "Nếu sau này không ngoan ngoãn uống, ta sẽ tiếp tục dùng cách này đút ngươi. Con cái cũng vậy, dù sao cũng phải sinh, không sinh cũng phải sinh, không được sinh cho A Tư, ngươi chỉ có thể sinh con cho ta. Nếu một đứa không đủ, thì sinh một đôi, nếu vẫn không chịu liền cho ngươi sinh tiếp, đến khi nào ngươi ngoan ngoãn mới thôi."
Tiêu Chiến nhớ lại những lời các khôn trạch đã nói ngày hôm qua, sau khi tiểu khôn trạch kia bị kéo ra khỏi phòng chung chuẩn bị bán đi. Có người mua khôn trạch về để sinh con, hết đứa này đến đứa khác tới khi bụng bị đào rỗng, kiệt sức đến mất mạng mới thôi.
Y không ngờ rằng tiểu tướng quân mà y vẫn cho là chánh nhân quân tử lại là như thế này. Tiêu Chiến buồn bả tuyệt vọng, đau đớn oán hận nói: "Đó là lí do vì sao ngài không bằng A Tư, lời tôi nói đều có đạo lý."
Ấn đường Vương Nhất Bác giật giật, nhéo lấy hai bên má, đem miệng y bóp cho bĩu ra: "Ngươi còn dám nhắc hắn?"
Tiêu Chiến hàm hồ nói: "Vốn chính là..."
Vương Nhất Bác cắn răng nghiến lợi, buông mặt y ra, mặt trầm như nước.
Nước mắt Tiêu Chiến rơi lã chã, vừa khóc vừa mắng: "Đồ khốn! Không biết xấu hổ! Không nói đạo lý! Tôi đã có phu quân rồi, ngài lại muốn chia cắt đôi uyên ương! Ngài chỉ biết hại tôi! Những kẻ có tiền như các người căn bản không biết hài lòng! Muốn gì liền cướp, không muốn nữa liền tụy tiện vứt đi! A Tư mới là người muốn sống hạnh phúc cùng tôi, không giống như ngài, không xem tôi là con người, chỉ muốn dùng bụng tôi để sinh con!"
Vương Nhất Bác lời nói châm chọc hỏi: "Ngươi đã cùng ta như vậy, ngươi nghĩ hắn sẽ còn muốn ngươi sao?"
Lời nói đâm trúng chỗ đau của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến giống như một con mèo xù lông, bướng bỉnh mạnh miệng, tự an ủi mình: "Sẽ không! Anh ấy sẽ không! Anh ấy đã nói sẽ đối tốt với tôi bằng cả trái tim và tâm hồn! Sẽ luôn như vậy! Sẽ không giống như ngài, chán rồi liền không cần tôi nữa!"
Tiêu Chiến khóc mệt rồi chợt nhận ra Vương Nhất Bác dường như không nói gì. Tiêu Chiến cảm thấy sợ, ngừng mắng chửi, lén nhìn Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác mặt lạnh đứng yên nhìn y gây sự, suy ngẫm những lời vừa rồi của y, bỗng nhiên "A" một tiếng cười lạnh, làm cho y run rẩy.
Vương Nhất Bác vẫy tay ra hiệu cho mấy nha hoàn: "Buông y ra."
Nha hoàn buông tay chân Tiêu Chiến, rồi lui ra ngoài.
Tiêu Chiến lau lau nước mắt, khép lại xiêm áo, trừng mắt nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác ngồi trên giường, nghiêng đầu nhìn y, suy nghĩ một lúc, vẫn cau mày: "Hãy nhớ lời cuối cùng của ngươi ngày hôm nay, hy vọng Lưu A Tư thật sự như ngươi nói, nói lời sẽ giữ lời."
Vương Nhất Bác tự thay quần áo xong, ném cho Tiêu Chiến, bước ra khỏi sân rồi đi thẳng đến thư phòng.
*
Sau màn cãi cọ rắc rối này, trời đã tối rồi, đèn lồng được treo khắp nơi trong phủ tướng quân. Vương Nhất Bác cảm thấy phiền lòng, trốn vào thư phòng viết chiết tử, cầm bút lại quên từ, không có ý tưởng, không thể viết tiếp được.
Trường Vinh đã thay ba bình trà cho tiểu tướng quân, tất cả đều đã nguội lạnh.
Trường Phúc đang trực ở sân phòng ngủ, tự mình đến báo cáo, nói rằng Tiêu Chiến đã ba lần muốn xông ra cửa chạy trốn, nhưng đều bị ngăn lại.
Vương Nhất Bác qua loa vẽ bùa vẽ quỷ trên giấy, không ngẩng đầu nói: "Thả y ra đi."
Trường Phúc nhìn lên, trao đổi ánh mắt với đệ đệ của mình, nhận lệnh lui ra.
Vương Nhất Bác cầm chén trà lên nhấp một ngụm, không hài lòng, ném lại vào trong khay, làm nước bắn tung tóe cả người Trường Vinh.
"Đổi trà." Vương Nhất Bác lại chấp bút muốn viết chiết tử.
Trường Vinh lúc này cũng không dám trưng ra bộ mặt tươi cười nữa, cúi đầu cẩn thận đi ra ngoài.
Thư phòng chỉ còn lại một mình, Vương Nhất Bác lúc này mới ném bút xuống, mực trên đầu ngọn bút để lại một vết thật dài trên giấy. Vương Nhất Bác dựa vào chiếc ghế gỗ lê, đầu ngón tay chậm rãi gõ đầu gối.
Hắn ngược lại muốn xem, phủ tướng quân lớn như vậy, Tiêu Chiến lấy đâu ra bản lãnh để thoát ra ngoài, có thể cầu được ai cứu giúp đây.
*
Tiêu Chiến vượt qua ba lớp cửa mới trốn được ra ngoài, các viện trong phủ tướng quân đã trở nên yên tĩnh, trên bầu trời có ít sao lấp lánh, gió cuối xuân mang chút ấm áp của đầu hè, cỏ bên lề đường có tiếng dế mèn kêu. Quần áo trên người y tuy mỏng manh nhưng cũng không lạnh lắm.
Chẳng qua lúc xế chiều mới bị Vương Nhất Bác cắn một cái, bây giờ cả người kiệt sức, hai chân yếu ớt nhũn ra, đi được vài bước phải nghỉ ngơi một chút. Tiêu Chiến tựa vào một góc tường thở hồng hộc, suy nghĩ xem nên nhờ ai giúp đỡ trong phủ tướng quân rộng lớn này.
Nghĩ tới nghĩ lui y chỉ quen biết Tố Cầm và mẹ của nàng – Trâu quản sự.
Trên người Tiêu Chiến chỉ có một lớp tẩm y, cũng không buồn quay lại phòng chung tìm áo khoác, bây giờ y sợ nhất là bị các khôn trạch ở cùng ngửi ra mùi hương của Vương Nhất Bác trên người mình.
Tiêu Chiến chạy đến cửa phòng cách vách trong viện, gõ cửa gọi tên Tố Cầm. Vừa vặn là Tố Cầm ra mở cửa.
Tố Cầm đang khoác xiêm áo mở cửa, nhìn thấy Tiêu Chiến mặc trên người bộ đồ mỏng manh, thoáng nhìn mái tóc bù xù của y, trên cổ có vài vết bầm bím mờ nhạt, còn có khóe mắt của y ươn ướt, bị sợ giật mình, vội vàng mở cửa cho y đi vào.
Tiêu Chiến ôm lấy bản thân mình, né tránh những ánh mắt bay tới từ trong phòng Tố Cầm, cầu xin: "Tố Cầm, cô có thể giúp tôi đến phòng tôi tìm một bộ quần áo được không?"
Tiêu Chiến nói xong liền trốn vào góc tối của bức tường, co ro ngồi xổm dưới đất không để cho ai nhìn thấy bộ dáng của mình. Tố Cầm sợ y xảy ra chuyện nên vội vàng mặc vào xiêm áo chạy đến phòng đối diện của các khôn trạch nam tìm quần áo cho Tiêu Chiến.
Mặc dù Tiêu Chiến không muốn gây sự chú ý, nhưng việc Tố Cầm chạy tới chạy lui cũng đã đánh thức một số người. Có tốp ba tốp năm các khôn trạch hoặc là các cô nương thò đầu từ phòng mình ra xem náo nhiệt.
Tố Cầm ôm tới bộ quần áo cho Tiêu Chiến, chạy đến góc tường tối, giũ ra khoác lên trên người y: "Tiêu Chiến, anh làm sao vậy?"
Tiêu Chiến không nói lời nào, lặng lẽ mặc quần áo.
Một số khôn trạch chạy ra đã ngửi thấy tin hương trên người Tiêu Chiến, chính là mùi thơm nồng nàn của kì mưa xuân, hương thơm này được bao bọc bằng một mùi hương càn nguyên, gỗ mộc sầu triền miên và mẫu đơn xanh biếc. Một hai người đã kết hôn ngay lập tức hiểu ra điều gì đã xảy ra với Tiêu Chiến.
Buổi chiều Trường Vinh tiểu ca ở viện tiểu tướng quân cứng rắn đem Tiêu Chiến từ phòng bếp đưa đi, tất cả mọi người vẫn còn nhớ. Giờ phút này tin hương kết khế của càn nguyên từ đâu mà ra, cho dù họ đã gặp qua tiểu tướng quân hay chưa, phàm là khôn trạch ai ngửi thấy cũng đều có thể đoán ra được.
Tiêu Chiến mặc xong quần áo, vịn tường hỏi Tố Cầm: "Tố Cầm, cô có thể dẫn tôi đi gặp mẹ cô được không? Chúng ta cùng nhau đi, đi ngay bây giờ, coi như tôi cầu xin cô."
Tố Cầm không ngửi được mùi hương, nhưng từ lúc nhìn thấy trên người Tiêu Chiến hỗn loạn, cả buổi chiều lại không thấy đâu, hiện tại tâm trạng suy sụp không còn sức lực, cũng đã minh bạch. Tố Cầm sợ y có chuyện, nên đồng ý, đỡ y ra khỏi cửa viện đi đến nơi ở của các quản sự.
Khi Tiêu Chiến đi ngang qua phòng Tố Cầm, bị mấy cô nương ở cửa nhìn chăm chú, Tiêu Chiến không còn mặt mũi, rụt cổ siết chặt cổ áo, hận không thể trốn sau lưng Tố Cầm: "Tố Cầm, phiền cô giúp tôi đi nhanh một chút."
Tố Cầm "A" một tiếng, bước chân gấp rút mang Tiêu Chiến đi ra ngoài.
Đợi Tố Cầm cùng Tiêu Chiến rời khỏi sân, những người hầu đứng ở hai cửa phòng đối diện, trố mắt nhìn nhau.
Ở trong phòng, một khôn trạch tuổi tác không lớn không nhỏ, dựa vào song cửa sổ lẩm bẩm: "Tiểu tướng quân thật sự muốn nạp Tiêu Chiến làm thiếp sao? Vậy trượng phu A Tư của y phải làm thế nào?"
"Tiểu tướng quân muốn người, A Tư cũng không thể không đưa a." Khôn trạch bên cạnh hắn đang xem náo nhiệt chen miệng vào.
"Vậy thiếu phu nhân..." Khôn trạch đang dựa cửa sổ lại muốn nói gì đó.
"Được rồi, còn dám nói đến chuyện của chủ nhân, các ngươi đều quên kết cục của tiểu khôn trạch rồi sao?" Khôn trạch lớn tuổi nhất trong phòng nghiêm nghị chỉ điểm.
Tất cả khôn trạch không dám lên tiếng nữa, lần lượt trở về giường của mình, mỗi người một suy nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro