Chương 17
Sau khi Đồng ma ma rời đi, mọi người trong bếp thở phào nhẹ nhõm, lục tục đứng dậy. Tiểu khôn trạch kia vẻ mặt kì quái nói: "Ta suýt nữa quên mất, ra là đưa cơm nhiều lần cho chủ nhân, chả trách tính tình bướng bỉnh như vậy."
Đầu bếp chánh trừng mắt nhìn sang: "Được rồi, hôm nay ngươi nói quá nhiều! Đợi xem người bên viện tiểu tướng quân sẽ tới phạt ngươi thế nào!"
Tiểu khôn trạch kia tuổi trẻ khí thịnh, cảm thấy mình không làm gì sai, tuy nhiên lời của đầu bếp chánh lại khiến cậu sợ hãi, cứng đầu chạy vào trong góc bóc đậu.
Tiêu Chiến vẫn còn đứng giữa bếp, vẻ mặt ngơ ngác đần độn.
Đầu bếp chánh đi tới vỗ vỗ vai y: "Ngươi đến đây, cùng ta làm mấy món tiểu tướng quân thích."
Tiêu Chiến thẫn thờ đi theo đầu bếp chánh, nghe ông hướng dẫn pha chế nước sốt.
Đầu bếp chánh thái từng miếng cá, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Tiêu Chiến: "Hôm nay Đồng ma ma đặc biệt đến tìm những người thời gian gần đây thường đưa đồ ăn tối cho tiểu tướng quân, người biết bà ấy có ý gì không?"
Tiêu Chiến gật đầu một cái, không nói gì.
Hai bên im lặng, đầu bếp chánh lại nói: "Tiêu Chiến, ngươi phải nhớ kĩ, chúng ta là người hầu, phải tuân theo mệnh lệnh, tránh suy nghĩ lung tung. Điều gì đến sẽ đến, điều gì không đến cũng đừng cưỡng cầu, nếu vận mệnh đã không tốt đừng quá mức ôm mộng tưởng, an phận thủ thường mới là điều quan trọng nhất."
Tiêu Chiến như có điều suy nghĩ, trả lời: "Hiểu rồi."
Đầu bếp chánh gật đầu, dẫn y đi chuẩn bị món đưa đến tây viện. Các nha hoàn ở tây viện cũng đến đợi, theo lời phân phó của Đồng ma ma đến giúp Tiêu Chiến đưa món ăn.
Tiêu Chiến quy củ đi theo các nàng, lúc gần tới tây viện, đi ngang qua một cái ao trong veo, một chàng trai mặc áo choàng xanh thừa dịp sắc trời vẫn chưa tối, ở bên cạnh ao nước rải thức ăn cho cá. Hắn nhìn thấy nhóm người Tiêu Chiến đến gần, ngừng chuyện đang làm lại.
Đối mặt một lúc, chàng trai kia hỏi: "Các ngươi là người bên tây viện của tẩu tẩu sao?"
Nha hoàn dẫn đầu hành lễ trả lời: "Bẩm báo nhị thiếu gia, nô tỳ đúng là người hầu từ viện của thiếu phu nhân, đang chuẩn bị một số món ăn cho tiểu tướng quân và thiếu phu nhân thưởng thức."
Chàng trai kia ngoáy ngoáy lỗ tai: "Lạ thật, người hầu trong viện của tẩu tẩu cũng mặc quần áo tồi tàn như vậy sao? Ta thấy y trông rất xa lạ."
Khi nói lời này, nhị thiếu gia nhìn về phía Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhận ra tình huống này, con ngươi xoay tròn, nắm chặt hộp đựng thức ăn, không dám nói lời nào.
Nha hoàn dẫn đầu thay Tiêu Chiến đáp lời: "Nhị thiếu gia, y là một phụ bếp, gần đây tiểu tướng quân rất thích ăn những món mà y làm, nên Đồng ma ma đã giao cho y làm vài món tiểu tướng quân thường ăn để đưa đi."
Chàng trai trẻ hoài nghi: "Đại ca trước đây ở doanh trại, ăn uống luôn tùy ý, gần đây đã thay đổi khẩu vị rồi sao? Xem ra tay nghề của y thật sự không tệ." Chàng trai trẻ ngửi một chút hộp thức ăn trong tay mấy cô nha hoàn, "Rất thơm, ta ngửi cũng thấy đói. Ngươi, hai ngày nữa ta sai người đến phòng bếp, ngươi hãy làm cho ta mấy món mà ngươi giỏi nhất."
Tiêu Chiến không dám ngẩng đầu: "Vâng."
Nhị thiếu gia hài lòng, sờ sờ cái túi có phần trống trải, chân bước nhanh nhẹn về viện của mẫu thân tìm thức ăn.
*
Đoàn người lại tiếp tục đi về phía tây viện, xuyên qua hành lang, đi tới một sân viện, cửa vào trồng đầy hoa diên vĩ mang sắc tím trang nhã, thời điểm này của năm đang là mùa hoa nở rộ nhất.
Một số người bước vào trong sân, dừng lại. Nha hoàn dẫn đầu gõ cửa bẩm báo, sau đó đi ra nói với Tiêu Chiến: "Ngươi vào cùng chúng ta."
Tiêu Chiến thận trọng dè dặt, ra sức cúi thấp đầu đi theo vào, đưa hộp thức ăn trong tay cho nha hoàn phục vụ. Sau đó đứng cùng các nha hoàn khác đợi một bên.
Chỉ nghe thấy giọng nói của một nữ nhân trẻ tuổi ngồi bên cạnh bàn không kiên nhẫn: "Hôm nay ta còn muốn ăn một bữa thật ngon, sao ngươi gọi hắn tới làm ta mất hứng vậy?"
Đồng ma ma trả lời: "Thiếu phu nhân đừng nói lung tung, tiểu tướng quân là phu quân của thiếu phu nhân, thiếu phu nhân đã gả đi làm thê, phải quan tâm phu quân của mình, ân cần hỏi han, nhu tình mật ý một chút."
"Ha." Thiếu phu nhân cười khẩy.
Tiêu Chiến nghe xong cuộc đối thoại này, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Sao lại nghe ra trong lời của vị phu nhân này hình như không thích phu quân của nàng lắm nhỉ? Trước kia Tố Cầm từng nói với y, thiếu phu nhân và tiểu tướng quân phu thê hòa hợp, đã có chuyện gì xảy ra?
Vị thiếu phu nhân kia ngồi chờ bên bàn một lúc lâu, thức ăn trên bàn đã nguội lạnh. Vẫn không thấy Vương Nhất Bác trở về. Nàng ngáp dài: "Vương Nhất Bác xui xẻo kia khi nào mới trở về?"
Đồng ma ma lại an ủi: "Thiếu phu nhân hãy kiên nhẫn một chút, đừng nôn nóng, nô tỳ đã sai người chờ ở cổng chính, đợi tiểu tướng quân về đến phủ, sẽ mời tới đây."
Thiếu phu nhân thở dài, nhìn về phía Tiêu Chiến: "Tên ăn xin rách rưới kia chính là đầu bếp đã mang đồ ăn cho hắn mấy ngày nay sao?"
Tiêu Chiến giật mình, theo lệnh của Đồng ma ma tiến lên phía trước, quỳ gối dập đầu: "Bẩm báo thiếu phu nhân, đúng là tiểu nhân ạ."
Thiếu phu nhân phía trên đầu yên lặng không nói gì, cũng không biết đang làm gì. Tiêu Chiến lo lắng hồi hộp, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
"Ngẩng đầu lên."
Tiêu Chiến theo lời nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt của thiếu phu nhân. Là một cô nương trắng trẻo, chân mày mảnh, mắt hạnh nhân, môi mỏng răng trắng, chỉ là trong ánh mắt lại khiến người ta không thể đoán được.
Cô nương kia lắc đầu mấy cái, chống cằm, nheo mắt quan sát Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến không dám nhìn nàng, lại cúi đầu sâu hơn.
"Khoảng hai tháng trước, trong phủ mở tiệc mời phủ Quốc công, món bánh gạo cuối cùng là do ngươi hấp sao?" Thiếu phu nhân hỏi.
Tiêu Chiến cung kính trả lời: "Bẩm báo thiếu phu nhân, đúng ạ."
"Ồ...Thì ra là như vậy..." Thiếu phu nhân trên đầu đang cười, "Xem ra Vương Nhất Bác rất thích tài nghệ nấu nướng của ngươi, hôm đó hắn đã ăn cả một đĩa đấy."
Từ khóe mắt Tiêu Chiến nhìn thấy một đôi giày thêu hoa đang xoay chuyển trước mặt mình, gấu váy che mất một nửa đôi giày. Giọng nói của thiếu phu nhân như ghé sát vào đầu y: "Tối nào ngươi cũng đưa thức ăn đến cho hắn sao? Đưa ở đâu? Có vào viện của hắn không?"
Tiêu Chiến biết thiếu phu nhân đang tra hỏi xét tội, y chột dạ tim đập rộn lên, đầu lặp đi lặp lại dập mạnh xuống đất.
Thiếu phu nhân trên đầu lại cười: "Ngươi sợ cái gì chứ, ta chỉ nói chuyện bình thường với ngươi thôi, nhìn ngươi sợ kìa."
Tiêu Chiến toát mồ hôi lạnh.
Đồng ma ma lên tiếng nhắc nhở: "Thiếu phu nhân."
Lý Như Như lại bị quản thúc, mất hứng ngồi một bên ngay ngắn: "Một phu nhân đứng đắn như ta, quan tâm một chút chuyện trong phòng của phu quân mình cũng là chuyện đương nhiên."
Trong lòng Tiêu Chiến tràn đầy hai từ tồi tệ, chỉ cảm thấy một khắc nữa mình sẽ bị lột da rút gân. Y cũng không hiểu rõ có phải thiếu phu nhân giận quá hoá cười không.
Căn phòng trở lại yên tĩnh, Lý Như Như ngồi, mọi người đứng, chỉ có Tiêu Chiến quỳ.
Lại qua một lúc sau, Lý Như Như lại lên tiếng: "Này. Đầu bếp, ngươi tên là gì?"
"Bẩm báo thiếu phu nhân, tiểu nhân tên Tiêu Chiến."
"Ồ, Tiêu Chiến, vậy ta hỏi ngươi, ngươi muốn làm thiếp của Vương Nhất Bác sao? Hắn vừa vặn đang thiếu một người, nếu ngươi đồng ý, ta sẽ giúp ngươi, sau này vinh hoa phú quý do ngươi hưởng."
Tiêu Chiến lắc đầu như trống bỏi.
Lý Như Như che miệng cười: "Cái này có gì mà không muốn..."
Đang nói chuyện, bên ngoài truyền tin tiểu tướng quân đến. Lý Như Như ngừng lại lời nói, nhàn nhã chờ hắn đi vào.
*
Vương Nhất Bác bước vào phòng, nhìn thấy Tiêu Chiến đang quỳ dưới chân Lý Như Như. Vương Nhất Bác khẽ cau mày một cách khó nhận biết, vén áo ngồi xuống.
Từ khi Vương Nhất Bác đi vào, Tiêu Chiến liền nín thở tập trung tinh thần, nội tâm đang lặng lẽ cầu mong hắn ngàn vạn lần đừng nhìn thấy mình. Mọi cảm xúc đêm qua vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí, hiện tại Tiêu Chiến ngửi thấy tin hương trên người Vương Nhất Bác liền tim đập loạn nhịp, đôi chân mềm nhũn, cũng không biết là sợ hay là bị mê hoặc.
Chỉ nghe Vương Nhất Bác ra lệnh cho người hầu: "Tất cả các ngươi đi ra ngoài, ngươi cũng đi ra ngoài."
Tiêu Chiến lén nhìn lên, chạm phải ánh mắt của Vương Nhất Bác, vội vàng tránh né, nhận lệnh đi theo mấy cô nha hoàn.
"Khoan đã." Lý Như Như gọi bọn họ lại, "Tiêu Chiến ở lại."
Hai chân Tiêu Chiến dừng lại. Vương Nhất Bác cũng nhìn về phía Lý Như Như.
Lý Như Như vẫy vẫy tay: 'Tiêu Chiến, đến đây."
Tất cả các nha hoàn còn lại đều theo Đồng ma ma đi ra ngoài, Tiêu Chiến âm thầm cắn răng, xoay người trở lại, lần nữa quỳ xuống.
Lý Như Như nhìn Vương Nhất Bác, biếng nhác chống tay lên gò má, cười như không cười: "Nghe nói gần đây tiểu tướng quân rất thích để khôn trạch này hầu hạ ăn uống, nên hôm nay ta đặc biệt mời y tới hầu hạ, tiểu tướng quân có thể cùng ta ăn một bữa cơm thoải mái hiếm có này."
Vương Nhất Bác mặt không chút cảm xúc: 'Ta không cần người hầu hạ. Để y đi ra ngoài."
Tiêu Chiến chuẩn bị rời đi.
Lý Như Như buông xuống đôi đũa vừa cầm lên, phát ra âm thanh lách cách: "Ta chỉ muốn y hầu hạ, ở lại."
Tiêu Chiến không ngừng kêu khổ, cuối cùng chỉ có thể đứng cách hai người kia hai ba bước chân, thành thật quỳ xuống, để hai phu thê bọn họ tranh cãi, tranh cãi ra kết quả rồi sẽ biết là đi hay ở.
Tiêu Chiến cảm thấy khó hiểu, hai người họ dường như không giống tình chàng ý thiếp như lời Tố Cầm nói, sao ngược lại như nước với lửa thế này.
Lý Như Như cười nhạt: "Lạ thật, trước kia ta đối nghịch ngươi, ngươi bày ra bộ mặt này. Hôm nay ta muốn thuận theo ý ngươi, ngươi cũng bày ra bộ mặt này với ta. Ngươi lấy đâu ra lá gan lớn như vậy bắt ta phải nhìn sắc mặt ngươi?"
Tiêu Chiến quỳ rạp dưới đất, bị lời nói Lý Như Như làm cho kinh ngạc, nhìn trân trân không nói nên lời.
Vương Nhất Bác sau một lúc mới đáp: "Ta không muốn cãi nhau với ngươi, biết ngươi không muốn gặp ta, từ nay về sau đừng mất công kêu ta tới."
Lý Như Như giễu cợt: "Cũng không phải ta muốn gọi ngươi đến, là ý của Đồng ma ma và ngoại tổ mẫu, ngày ngày nhắc nhở khuyên nhủ mới khiến cho ta thông suốt, suy nghĩ đến việc sinh con nối dõi cho nhà họ Vương."
Tiêu Chiến nghe thấy tiếng múc nước canh.
Bát canh kia được Lý Như Như đặt trước mặt Vương Nhất Bác: "Canh đông trùng hạ thảo có thịt cừu, bồi bổ gan thận, tăng cường tráng dương, ngươi nên uống nhiều một chút, cố gắng vì Vương gia kéo dài hương hỏa. Ta không thể sinh con được, nhưng người khác thì có thể đấy."
Tiêu Chiến nằm sấp trên sàn, trợn mắt, không dám thở mạnh. Liền nghe thấy Lý Như Như nói tới y.
"Ta thấy người đang quỳ đó cũng không tệ, là một khôn trạch, xuất thân nghèo khổ, cơ thể khỏe mạnh, có thể sinh rất nhiều, chỉ cần bồi bổ một chút nhất định sẽ sinh được con. Như vậy đi, để ta làm người tốt thay ngươi nạp vào phủ, năm sau y sẽ sinh cho ngươi một trai một gái."
Lý Như Như lời nói rất thân thiện, trong mắt tràn đầy thích thú.
Vương Nhất Bác trầm giọng: "Đủ rồi."
Tiêu Chiến nghe những lời này, đã sớm khiếp sợ, liên tục dập đầu: "Xin thiếu phu nhân khai ân! Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám, tiểu nhân đã thành thân rồi, trong nhà còn có phu quân, đang làm việc trong phủ tướng quân, tiểu nhân thân phận thấp hèn, tuyệt đối không dám trèo cao!"
Nghe lời này, Lý Như Như cười to, cười đến đau bụng, chỉ vào Vương Nhất Bác: "Ta nói này, Vương Nhất Bác, thì ra là như vậy, thảo nào, chả trách. Đoạt thê, ép người khác đến đường cùng, có vẻ ngươi rất thích những điều này phải không? Cố chấp cứng đầu, bản tính khó thay đổi!"
Vương Nhất Bác phiền não không chịu nổi, nhíu mày kiềm chế một chút, không thể nhịn được nữa: "Tiêu Chiến, ngươi ra ngoài trước đi."
Tiêu Chiến rất sợ thiếu phu nhân sẽ thật sự như lời mới nói đem y đẩy cho Vương Nhất Bác làm thiếp, vừa nghe Vương Nhất bác nói lời này, như được đại xá, không dám ở lại gây thêm rắc rối, vội vàng bò dậy, chạy đi.
"Chờ ở cửa." Vương Nhất Bác lại nói.
Bước chân của Tiêu Chiến khựng lại một chút, sau đó chạy ra khỏi cửa.
Khi ra ngoài, Tiêu Chiến do dự có nên nghe theo lệnh Vương Nhất Bác nói vừa rồi không, thật sự ở lại chờ. Nếu không chờ, có lẽ sẽ để lại một cái cớ, sau này Vương Nhất Bác có lý do làm khó y; nếu chờ, lại sợ Vương Nhất Bác sẽ lập tức bước ra gây rắc rối cho y.
Trong lúc Tiêu Chiến đang rơi vào tình thế khó xử, căn phòng của thiếu phu nhân phía sau lưng vang lên tiếng chén đĩa rơi vỡ, tiếp đó là tiếng la hét của thiếu phu nhân: "Ngươi dựa vào cái gì nhắc đến tên hắn! Ngươi coi mình là ai! Ngươi xứng sao! Cút cho ta!"
Vương Nhất Bác kéo cửa ra, tiếng chửi rủa của thiếu phu nhân tràn từ sau lưng Vương Nhất Bác: "Vương Nhất Bác! Ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa, đồ súc sinh không bằng lợn chó! Ngươi nợ ta một mạng người! Ngươi nợ toàn bộ Chu gia mấy trăm mạng người! Ngàn đao vạn kiếm chém ngươi cũng chưa đủ! Ngươi cút cho ta! Cút! Chết đi càng tốt! Tốt nhất đừng bao giờ siêu sinh..."
Tiếng chén đĩa ầm ĩ rơi trên mặt đất. Đồng ma ma vượt qua ánh mắt lạnh tanh của Vương Nhất Bác lao vào thuyết phục.
"Các ngươi cũng cút cho ta! Cút hết! Ai dám vào ta giết người đó!
Tiêu Chiến nghe thấy tiếng kêu la van xin của các nha hoàn.
Có một tiểu nha hoàn đang khóc lóc nức nở: "Thiếu phu nhân tha mạng..."
Tiêu Chiến nghe đến mất hồn. Vương Nhất Bác đi ngang qua người y, ôn nhu nói: "Theo ta."
Tiêu Chiến tất nhiên không muốn bị vạ lây, vội vàng theo sát Vương Nhất Bác ra khỏi viện.
Theo sau Vương Nhất Bác là Trường Vinh luôn tươi cười cùng mấy gã sai vặt. Tiêu Chiến lặng lẽ đi phía sau gã sai vặt. Đoàn người vội vã dưới ánh trăng, chân dẫm lên hoa cỏ bên đường, vang lên tiếng xào xạc.
Tiêu Chiến nhận ra mình lại phải theo bọn họ vào viện của tiểu tướng quân, cố gắng tìm một cái cớ để bỏ trốn.
Bỗng nhiên tiểu tướng quân ở phía trước dừng lại. Những người còn lại cũng đứng im. Tiêu Chiến khó khăn lắm mới thắng kịp, suýt chút nữa va vào gã sai vặt phía sau Trường Vinh.
Tiểu tướng quân quay người nhìn về phía y. Tiêu Chiến cảm thấy gai người, mở to hai mắt mờ mịt nhìn Vương Nhất Bác bước từng bước một cách y ngày càng gần, chớp mắt đã đến trước mặt.
Bốn mắt chạm nhau, trước mặt mấy gã sai vặt, Vương Nhất Bác nhéo cằm Tiêu Chiến, cúi đầu hôn xuống.
Gan mật của Tiêu Chiến như bị xẻ đôi, chân mềm nhũn quỳ xuống: "Tiểu tướng quân tha mạng! Tiểu tướng quân tha mạng!"
Vương Nhất Bác từ trên cao nhìn xuống: "Ta nói muốn mạng ngươi khi nào?"
Tiêu Chiến sợ đến mức hồ đồ, không dám đáp lời, chỉ lặp đi lặp lại một câu van xin tha mạng.
"Ngẩng đầu lên." Vương Nhất Bác ra lệnh.
Tiêu Chiến không dám. Sao cả ngày hôm nay ai cũng yêu cầu y ngẩng đầu lên, nếu ngẩng đầu lên thêm vài lần nữa, e rằng cái mạng nhỏ này cũng khó giữ.
Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống trước mặt Tiêu Chiến, đầu gối phải chống xuống đất, tay trái đặt trên đầu gối trái.
Tiêu Chiến vẫn còn lải nhải cầu xin tha thứ: "Tiểu tướng quân khai ân, tha cho tiểu nhân cùng phu quân của tiểu nhân một con đường sống..."
Vương Nhất Bác một tay nâng cằm Tiêu Chiến lên, buộc y ngẩng đầu, quan sát đôi mắt thụy phượng kia đang run rẩy kịch liệt: "Ta sẽ không làm khó các ngươi."
Ánh mắt Tiêu Chiến giãn ra.
Vương Nhất Bác tiếp tục nói: "Ngày mai ta sẽ gọi Lưu A Tư về phủ, làm chủ để hắn hòa ly với ngươi."
"Đừng! Tôi không muốn!" Tiêu Chiến muốn trốn, nhưng cằm bị tay Vương Nhấc Bác kẹp chặt, không tránh được, chỉ có thể lắc nhẹ đầu, cầu xin: "Tiểu tướng quân, tôi sinh ra tầm thường, không xứng với ngài, ngài đại nhân đại lượng, tha tôi đi..."
Trường Vinh cùng những gã sai vặt khác rối rít quay lưng lại, không ai dám phi lễ.
Ngón cái của Vương Nhất Bác vuốt ve khóe môi Tiêu Chiến, xoa vào khe hở giữa môi y, khiến đầu ngón tay ẩm ướt: "Ngươi có nguyện ý làm người của ta không?"
Tiêu Chiến vừa sợ vừa ủy khuất, trong lòng run rẩy: "Không muốn..."
Vương Nhất Bác trầm mặc, yên lặng không biết bao lâu, lại hỏi: "Ta hỏi một lần nữa, ngươi thật sự không muốn làm người của ta?"
Tiêu Chiến lấy hết dũng khí, hai mắt đỏ hoe: "Bẩm báo tiểu tướng quân, tiểu nhân không muốn."
Vương Nhất Bác rơi vào trầm tư.
Tiêu Chiến trong lòng lo lắng chờ đợi, không dám thở, suýt chút tự ngộp chết chính mình.
Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng buông y ra: "Ngươi về trước đi."
Tiêu Chiến cầu còn không được, cảm thấy lời y nói đã lọt vào tai tiểu tướng quân, vui mừng vì đã sống sót qua kiếp nạn này, y vội vàng dập đầu tạ ơn rồi loạng choạng bỏ chạy.
Vương Nhất Bác vẫn chắp tay sau lưng, nhìn theo bóng Tiêu Chiến biến mất ở góc tường: "Trường Vinh."
"Tiểu nhân đây."
"Truyền lời cho Triệu Trường Thiên, hai ngày nữa chuẩn bị xe ngựa, đến biệt viện ở ngoại ô một chuyến."
"Vâng."
*
Tiêu Chiến chạy về phòng chung, vội vàng mở cửa. Bên trong có không ít người còn chưa ngủ, ngồi xếp bằng ở trên giường nói chuyện. Khi Tiêu Chiến mở cửa, một cổ tin hương của càn nguyên xông tới, vừa ngửi liền biết từ trên người Tiêu Chiến.
Không phải mùi thông xanh bốn mùa, mà là mùi hoa mẫu đơn.
Một khôn trạch chung phòng nhớ đến lời nói mà tiểu khôn trạch cãi nhau với Tiêu Chiến tối hôm nay, mọi người đều bình tĩnh mặt không biến sắc, cũng đều ngầm hiểu trong lòng, nhìn Tiêu Chiến một cái rồi tiếp tục nói chuyện của mình, không để ý tới Tiêu Chiến nữa.
Những việc Đồng ma ma làm tối nay đã chứng minh, rõ ràng thiếu phu nhân không muốn bỏ qua cho Tiêu Chiến, bọn họ không có can đảm đối đầu với thiếu phu nhân, vì vậy tốt nhất nên tránh xa Tiêu Chiến.
Trong lòng Tiêu Chiến vẫn còn sợ hãi, không có tâm trí quan tâm đến ánh mắt của người khác, lấy nước rửa mặt, rồi trốn về ổ của mình. Đắp chăn lên đầu, Tiêu Chiến mò từ dưới gối lấy ra chiếc khăn tay Phùng ma ma đã đưa y, vừa mới lấy ra, hương hoa mẫu đơn trên khăn xông vào mũi. Tiêu Chiến cảm thấy da thịt nóng bừng, bụng trở nên ngứa ngáy, như gặp phải quỷ vội vàng nhét chiếc khăn trở về dưới gối, định ngày mai sẽ tìm nơi vứt đi.
Tiêu Chiến nằm trong chăn rất lâu, cảm thấy ngột ngạt, len lén vén một góc chăn. Trong phòng đã có người thổi đèn trên giường, dần dần có tiếng ngáy khe khẽ.
Tiêu Chiến mở chăn lộ đầu ra, hếch mũi lên ngửi, ngửi được rất nhiều mùi mà trước đây y chưa từng ngửi thấy. Những mùi hương này đều có hương vị riêng, nhưng không có cái nào quá kích thích, vừa ngửi liền biết ngay là khôn trạch, không giống mùi hương hoa mẫu đơn dưới gối kia tràn đầy cám dỗ.
Đột nhiên, Tiêu Chiến kinh ngạc, y có thể... Ngửi thấy tin hương của tất cả mọi người...
—————
Mọi người đọc truyện thấy hay thì hãy giới thiệu "Người vợ kiêu hãnh" cho mấy bạn rùa mê đọc fic khác giúp mình nhen. Để nhiều người biết tới truyện hơn. ☺️
Mọi người đọc truyện vui vẻ, đọc xong nghe nhạc rồi ngủ ngon nha. Links nhạc mình để trên đầu chương. Bài này mình cực kì thích, tối nào trước khi ngủ cũng nghe. Yêu mọi người rất nhiều 😘
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro