Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Sau khi Tiêu Chiến gặp A Tư, cảm thấy đi ra ngoài một chuyến tinh thần sảng khoái không ít, vì vậy một đường ngắm hoa ngắm cảnh vui tươi khoan khoái mà đi trở về.

Tiêu Chiến vốn tưởng rằng mình sẽ có mấy ngày nghỉ ngơi, không cần lo lắng về thời gian, nên đã lãng phí rất nhiều thì giờ đi bộ tới lui và dừng lại trên đường. Sau khi trở lại sân người hầu, vừa bước vào sân liền nhìn thấy bốn người làm trong bếp quỳ thành một hàng, bọn họ vẫn đang mặc y phục làm việc, có hai người trong số đó đang đeo tạp dề, tay áo được vén lên cao mà chưa kịp hạ xuống.

Trường Phúc bên cạnh tiểu tướng quân đứng trước mặt bọn họ, sắc mặt bình thản không nói một lời.

Tiêu Chiến bị cảnh tượng này dọa cho cả người chấn động, đứng ở cửa viện không dám nhúc nhích. Trường Phúc nhìn thấy y trở lại, rốt cuộc thở phào một hơi: "Tiêu Chiến, cuối cùng ngươi cũng quay lại rồi."

Mấy người quỳ dưới chân Trường Phúc lặng lẽ nhướng mi lên, chỉ thấy chân của Tiêu Chiến, không dám ngẩng đầu, không thể làm gì khác, chỉ có thể thu hồi ánh mắt.

Tiêu Chiến thấp thỏm bất an đi tới, đứng bên cạnh mấy khôn trạch khác, cũng muốn quỳ xuống, nhưng lại được Trường Phúc đỡ dậy.

Sau khi Trường Phúc giúp y đứng dậy mới nói: "Tiêu Chiến, tiểu tướng quân giờ ngọ muốn ăn giải hoàng tất la, yêu cầu ngươi làm, nhưng tìm khắp cả bắc viện cũng không thấy ngươi đâu, giờ này ước chừng đã trễ mất cả buổi trà chiều. Khi tiểu tướng quân gọi thức ăn, đã bảo ta truyền lời lại cho mọi người ở bếp sau, nếu chậm trễ dù chỉ một khắc, sẽ trừng phạt từng người đến khi tìm được ngươi mới ngưng."

Tiêu Chiến kinh hãi không dám nhìn những người làm bếp đang quỳ dưới đất. Bọn họ cũng vì mình mà phải gánh chịu họa từ trên trời rơi xuống này.

Tiêu Chiến có chút xấu hổ, vội vàng xin lỗi: "Thực xin lỗi, Trường Phúc tiểu ca, là ta chạy lung tung, làm lỡ chánh sự."

Tiêu Chiến đang định quỳ xuống lần nữa thì bị Trường Phúc ngăn lại.

Trường Phúc thở dài, trước mặt mấy người hầu đang quỳ trên mặt đất, ý vị thâm trường khuyên nhủ: "Ta cũng muốn khuyên ngươi mấy câu, ngươi khó chịu trong người, tiểu tướng quân đặc biệt cho phép ngươi nghỉ ngơi mấy ngày, thật sự là ân điển hiếm có, ngươi nên cống hiến nhiều hơn, không nên phụ sự quan tâm của chủ nhân. Trong toàn phủ, phu thê cùng nhau làm việc không chỉ một mình ngươi, chủ nhân thông cảm cho người hầu, cho phép gặp nhau, nhưng người hầu cũng không được phép vì thế mà làm trễ nãi chánh sự, nếu mỗi người chỉ quan tâm đến chuyện riêng mà bỏ qua chủ nhân, thì quy củ trong phủ tướng quân đặt ở đâu?"

Câu nói đó khiến Tiêu Chiến mặt đỏ tới mang tai không dám nhìn ai, đầu cúi xuống thật thấp, không nói tiếng nào.

Trường Phúc không nói thêm gì nữa, cuối cùng chỉ nhắc Tiêu Chiến mau chuẩn bị làm giải hoàng tất la đưa đi, sau đó rời sân của người hầu.

Lúc này, mấy người làm bếp mới dám đứng lên, đầu gối của bọn họ đau nhức vì phải quỳ trên nền đất cứng lạnh. Tiêu Chiến xoay người muốn xin lỗi, y còn chưa lên tiếng, đã bị một thanh niên thật sự tức giận vì bị vạ lây trách móc.

"Trường Phúc tiểu ca nói không sai, phu thê cùng làm việc không chỉ có một, nhưng cũng cần tuân theo quy tắc. Hôm nay ngươi chạy loạn hại cả viện bị trừng phạt, ngày mai nếu ngươi tiếp tục chạy lung tung cả viện sẽ lại bị trừng phạt tiếp. Đến lúc đó, người phạm lỗi không phải cong đầu gối, ngược lại người không phạm lỗi thì phải quỳ đến phế, đây là đang trêu ngươi ai?

Một người lớn tuổi khác kéo khuỷu tay của cậu ta đi ra khỏi viện: "Được rồi, đi làm việc đi, tránh cho chậm trễ thời gian lại bị phạt nữa..."

Tiêu Chiến đứng phía sau bọn họ, cả người cứng ngắc, nghẹt thở không thể phản bác một lời nào.

Cuối cùng, Tiêu Chiến chờ tất cả những người bị y liên lụy đi hết, mới dám một mình bước vào phòng bếp, đến đây cũng biết mấy ngày nghỉ của mình đã kết thúc, y lại phải làm việc.

Sau khi vào bếp, những người vừa bị phạt quỳ trước đó lập tức lẩn tránh vào góc làm chuyện riêng của mình, không muốn liên quan tới y. Những người còn lại cũng đang bận rộn, toàn bộ phòng bếp không có một âm thanh nào khác ngoài tiếng nồi chén gáo chậu va vào nhau vang dội.

Tiêu Chiến không biết làm sao, y cũng không biết làm giải hoàng tất la, không biết lấy thịt cua ở đâu, Tố Cầm không có ở đây, y chỉ có thể đối diện với ánh nhìn vô hình của cả phòng bếp, kiên định hướng đầu bếp chánh thỉnh giáo.

Đầu bếp chánh đang bận cán bột, làm món bánh bột cho thái phu nhân ăn trưa, không thể phân thân, tùy tiện kêu một người đến dạy Tiêu Chiến. Người này không bị ảnh hưởng bởi việc Tiêu Chiến bị phạt nên cũng không tỏ vẻ tức giận, dẫn Tiêu Chiến vào nhà kho sau bếp để lấy cua. Tuy nhiên, cua thường được ăn vào mùa thu, mùa xuân trong phủ không có cua. Quản sự của kho bếp biết là tiểu tướng quân đích thân chọn món, nên vội vàng sai người lập tức ra ngoài mua ngay.

Điều này lại làm mất một khoảng thời gian không ngắn, Tiêu Chiến mới có được cua tươi trong tay.

Người nọ và Tiêu Chiến mang cua đi rửa sạch.

Tiêu Chiến chưa bao giờ ăn cua, nhìn thấy chúng giương nanh múa vuốt, sợ hãi, không dám hạ thủ. Người nọ cầm bàn chải rửa con cua ba lần, Tiêu Chiến không thể khoanh tay đứng nhìn, đành gan dạ đưa tay nhận lấy, bỗng nhiên bị càng cua kẹp trúng ngón tay, không khỏi kêu lên đau đớn, chợt nhảy dựng lên, hất con cua ra.

Trên tay Tiêu Chiến có một vết thương, rất đau. Người nọ nhìn Tiêu Chiến như vậy không nhờ vả được, lắc đầu, gấp rút chà mạnh hơn. Sau khi rửa xong, một nửa để riêng, một nửa cho vào nồi hấp, khi chín rồi cần lấy gạch cua và thịt cua ra, những con cua để riêng cũng phải lấy gạch và thịt ra. Điều này lại làm khó Tiêu Chiến, y cố gắng học cách bóc cua theo người nọ, vỏ cua khiến tay y bị xước, có một vết cắt nhỏ, máu chảy ra từ đó.

Người nọ sợ máu của Tiêu Chiến vấy lên gạch cua quý giá này, cầm đĩa tránh sang một bên, lẩm bẩm: "Cua rất quý hiếm, giải hoàng tất la rất khó làm, năm ngoái các chủ tử chỉ ăn vào mua thu lúc con cua mập nhất, chúng tôi sẽ cho ngài ấy thỏa mãn cơn thèm của mình. Sao hôm nay tiểu tướng quân lại muốn ăn món này?

Tiêu Chiến không biết tiểu tướng quân rốt cuộc có tâm tư gì, y nhìn mặt trời bên ngoài phòng bếp đã di chuyển về phía tây, càng cảm thấy bất an hơn. Lần trước đi gặp A Tư, hại tiểu tướng quân chờ một bát Chaoshou tận một canh giờ, lần này không biết đã bao nhiêu canh giờ trôi qua, cũng không biết còn phải trễ thêm bao nhiêu giờ nữa, tiểu tướng quân chắc sẽ nổi trận lôi đình.

Người nọ lấy gạch cua xong, dạy Tiêu Chiến trộn đều năm loại nước sốt rồi rưới lên để ướp. Hai người cùng nhào bột, cán bột, cán mỏng rồi để yên, đợi đến khi bột mịn rồi mới gói lại, nhồi gạch cua và thịt cua vào, gói nhân chín cho vào chảo dầu, gói nhân sống cho vào nồi hấp.

Hấp xong thì trời đã tối rồi. Điều này thật tốt, chủ nhân muốn ăn vào buổi trưa, y tới buổi tối mới chuẩn bị xong, Tiêu Chiến đã mất hết hồn vía, đặt vào lồng đựng thức ăn, chạy một mạch đến sân của tiểu tướng quân.

*

Trường Phúc đã sớm đứng ở cửa viện chờ không biết bao nhiêu lâu, rốt cuộc cũng thấy Tiêu Chiến lững thững chạy đến, vội vàng chạy ra đón y, dẫn y tới cửa, đẩy cửa muốn y tự mình vào trong.

Khi Tiêu Chiến bước vào, y thấy tiểu tướng quân đang nhắm mắt ngồi trước bàn trong phòng ngủ, trên bàn bày đĩa hạt óc chó, Triệu Trường Thiên đại nhân đứng bên cạnh ngài ấy, vỗn dĩ đang nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy y tiến vào, vạn phần kinh ngạc, lập tức ngừng nói.

Tiêu Chiến không quan tâm đến sự có mặt của người khác, y đặt hộp thức ăn xuống rồi quỳ gối: "Tiểu nhân bẩm báo tiểu tướng quân, mùng sáu tháng sáu phòng bếp trực, Tiêu Chiến, đưa một đĩa giải hoàng tất la."

Phía trước không có tiếng động nào, không biết tiểu tướng quân và Triệu Trường Thiên rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Tiêu Chiến không dám ngẩng đầu lên. Tiêu Chiến tự biết mình đến muộn sẽ gặp rắc rối nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, cứ như vậy đập trán xuống đất chờ đợi.

Trong phòng như có thể nghe thấy tiếng kim rơi, qua một lúc sau, Triệu Trường Thiên khô khan tiếp lời: "Tiêu Chiến, Trường Phúc tại sao lại để ngươi vào phòng tiểu tướng quân? Đặt đồ ăn xuống rồi đi ra ngoài đi, ta và tiểu tướng quân còn có việc quan trọng..."

"Triệu Trường Thiên." Vương Nhất Bác mở mắt ra, nhìn Tiêu Chiến đang quỳ dưới đất.

"Hả?" Triệu Trường Thiên trong lòng có chút nghi hoặc, không dám tin.

Nhưng câu nói tiếp theo của Vương Nhất Bác đã xác nhận sự nghi ngờ trong đáy lòng anh: "Ngươi đi ra ngoài, có việc gì ngày mai nói."

Ánh mắt Triệu Trường Thiên đảo qua lại giữa Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, anh phát hiện tiểu tướng quân một mực nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến, con ngươi sâu không lường được. Triệu Trường Thiên nhớ lại sự tức giận vô cớ của tiểu tướng quân lúc luyện kiếm vào buổi sáng, thầm nói không xong rồi, vừa lo cho an nguy của Tiêu Chiến và A Tư, vừa lo tiểu tướng quân vi phạm lễ nghi để lại cái cớ cho tây uyển, nên muốn giải vây cho Tiêu Chiến.

"Tiểu tướng quân..."

"Ra ngoài." Vương Nhất Bác lạnh lùng, giọng nói lạnh như băng.

Triệu Trường Thiên không dám trái lệnh, lo lắng cáo lui.

Đợi Triệu Trường Thiên ra ngoài rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người, Tiêu Chiến vẫn đang quỳ trên mặt đất, loáng tháng có thể nghe thấy âm thanh ngọc hạch đào va chạm vào nhau. Sau lưng Tiêu Chiến toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Lại qua không biết bao lâu, đầu gối của Tiêu Chiến bắt đầu đau đớn, tiểu tướng quân cuối cùng cũng lên tiếng: "Hôm nay ngươi để ta đợi mấy canh giờ?"

Tiêu Chiến nào dám trả lời.

"Lần thứ hai. Ngươi vẫn còn muốn lần thứ ba, tự làm theo ý mình?"

Tiêu Chiến nơm nớp lo sợ: "Tiểu nhân không dám."

Lặng im như tờ một lúc. Đầu óc của Tiêu Chiến đã trở nên bối rối.

Lại đợi một hồi lâu, tiểu tướng quân cuối cùng đại phát từ bi: "Mang lên đây."

Tiêu Chiến như được giải thoát, thở phào nhẹ nhõm, bò dậy, khom người đem giải hoàng tất la đưa đến gần tầm tay của Vương Nhất Bác, một đĩa hấp nước, một đĩa chiên giòn, sắp xếp xong thì Tiêu Chiến đứng sang một bên chờ đợi.

Vương Nhất Bác không ăn, tùy tiện đem ngọc hạch đào trong tay bỏ vào hộp gỗ tử đàn, cầm lên một quyển tạp ký đọc: "Hầu hạ như thế nào, cần ta dạy sao?"

Tiêu Chiến lại giật mình, vắt óc suy nghĩ hồi tưởng lại những gì mình đã "hầu hạ" trước đây, bừng tĩnh đại ngộ, vội vàng đi đến bên cạnh tiểu tướng quân nhẹ nhàng xoa trán.

Cuối cùng tiểu tướng quân dường như đã hài lòng, không nói gì nữa, cầm quyển tạp ký tùy ý lật xem.

Trước đây nếu Vương Nhất Bác gọi đồ ăn mà không ăn, Tiêu Chiến nhất định sẽ âm thầm oán trách, lần này tuy bận rộn đã lâu nhưng Vương Nhất Bác vẫn như cũ không ăn lúc còn nóng, Tiêu Chiến cũng không dám suy nghĩ nhiều. Trưa nay lời nhắc nhở của Trường Phúc trước mặt mọi người như sấm bên tai, Tiêu Chiến biết mình đã phạm sai lầm, vì vậy y hầu hạ càng tận tâm tận lực hơn.

Nhưng sau khi xoa suốt một giờ, tiểu tướng quân đã đọc xong quyển tạp ký, cũng không kêu y ngừng lại. Cổ tay của Tiêu Chiến đau nhức và run rẩy, động tác dần trở nên yếu ớt, nhưng cũng không thể làm gì khác ngoài việc liều mạng tiếp tục xoa bóp cho vị chủ nhân.

Tiểu tướng quân đổi sang một quyển <Kinh thi>, tùy ý mở ra một trang, Tiêu Chiến ở sau lưng yên lặng dõi theo quyển sách này, xem như giết thời gian.

*Kinh thi: Sách thơ ca.

Đợi Tiêu Chiến đọc được câu "Không thấy quân tử, lo lắng trùng trùng. Vừa thấy quân tử, lòng ta hạ xuống", tiểu tướng quân cuối cùng cũng đặt sách xuống.

"Dừng lại." Lời của tiểu tướng quân như tiếng nhạc lọt vào tai y.

Tiêu Chiến lập tức buông tay xuống, lặng lẽ vặn cổ tay. Bên ngoài trời đã tối, đèn đóm được thắp sáng lên. Tiêu Chiến thầm nghĩ tiểu tướng quân nên để y trở về làm cơm tối.

Không ngờ tiểu tướng quân cũng không buông tha cho y, mà lại gọi Trường Phúc vào, phân phó nói: "Truyền cơm, thêm thịt cừu nước sốt, gà hoàng kim, bánh bao cá, đậu bắp lạnh, mì lạnh lá hòe." Cuối cùng lại thêm một câu, "Hai bộ chén đũa."

Trường Phúc ghi nhớ từng món, muốn nói lại thôi.

"Nói." Vương Nhất Bác nhìn ra cậu có lời.

Trường Phúc cẩn thận trả lời: "Vừa rồi...Đồng ma ma cầu kiến, nói thiếu phu nhân..."

Vương Nhất Bác không khỏi cau mày, dừng một chút, sâu xa nói: "Nói với họ, ta đang bận."

Tiêu Chiến đứng một bên nghe hai người chủ tớ nói chuyện như sương mù lượn quanh, không hiểu ý nghĩa thực sự. Tại sao là "Hai bộ chén đũa?" Và tại sao lại từ chối lời mời của thiếu phu nhân? Hai người đã cãi nhau à?

Tiểu tướng quân không để y có thời gian suy nghĩ nhiều, vẫy tay: "Ra ngoài chờ cơm."

Chờ cơm? Chờ cái gì cơm? Ai chờ? Đầu óc Tiêu Chiến mơ hồ.

Vương Nhất Bác nói tiếp: "Đi."

Tiêu Chiến không dám chọc giận chủ nhân, lật đật nhận lệnh lui ra ngoài, ngồi ngay chỗ cũ thành thật chờ đợi. Đây là lần đầu tiên y ngồi trên chiếc giường nhỏ trước bữa tối, trên bàn không có xông hương mà Trường Phúc tiểu ca đem vào.

Kì lạ, nếu không phải xông hương, thì mùi hương quấn quanh chóp mũi y là gì? Tựa như hương hoa mẫu đơn nồng nàn, cộng thêm vẻ thanh nhã của cành lá xanh mướt, ngửi lâu lại thấy mát lạnh như sương, ngoài lạnh trong nóng, khiến cho người ta cảm thấy lo lắng nhưng cũng cảm thấy yên tâm, ngực bị ngứa ngáy một cách khó chịu.

Tiêu Chiến lắc đầu một cái, cúi xuống chơi đùa với ngón tay.

Cơm tối đến rất nhanh, Trường Phúc dẫn mấy nha hoàn vào phòng sắp xếp bàn ăn. Vương Nhất Bác đến ngồi trước bàn, nhìn y một cái: "Lại đây ăn đi."

Tiêu Chiến nhìn phải nhìn trái, vẻ không chắc chắn.

Vương Nhất Bác cứ như vậy nhìn y không chớp mắt, Trường Phúc cũng nhìn sang, Tiêu Chiến lúc này mới thực sự tin rằng đang gọi mình. Tiêu Chiến hốt hoảng đứng lên, chậm rì rì đi tới.

"Hồi bẩm tiểu tướng quân...Tiểu nhân có thể trở về ăn cơm..."

"Ngồi xuống." Tiểu tướng quân ra lệnh, không cho cãi lời.

Tiêu Chiến không còn cách nào khác đành phải ngồi xuống.

Trường Phúc sắp xếp chén đũa cho y: "Tiểu tướng quân từ từ dùng, công tử từ từ dùng."

Nha hoàn đi theo Trường Phúc đồng loạt rút lui, trong phòng chỉ còn lại Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác giương mắt nhìn.

Vương Nhất Bác dùng đũa kẹp một miếng thịt gà đặt vào trong chén Tiêu Chiến: "Ăn đi."

Đây là lần thứ hai Tiêu Chiến ở trong phòng tiểu tướng quân mặt đối mặt cùng ngài ấy ăn cơm. Lần trước tiểu tướng quân bị đau đầu, mặc dù tính tình không tốt, nhưng y cũng chưa làm sai chuyện gì, lòng không hề sợ hãi, chỉ cần chuyên tâm hầu hạ chủ nhân cho tốt là được. Lần này là do y phạm lỗi trước, chột dạ hốt hoảng, cho nên lời nói và hành động của tiểu tướng quân thế nào cũng cảm thấy kì lạ, khó đoán, không biết khi nào bị chủ nhân giáng tội, càng cảm thấy bồn chồn bất an hơn.

Tiểu tướng quân đã chọn một chén nhỏ đựng mì lạnh, thấy y không ăn, lại thúc giục: "Ăn."

"A." Tiêu Chiến không dám cãi lời, cứng nhắc cầm chén đũa lên, từng miếng từng miếng ăn miếng gà hoàng kim mà tiểu tướng quân đã gắp cho, không dám gắp cái khác.

Y ăn vô cùng chậm chạp.

Vương Nhất Bác nhìn y ăn một miếng gà hận không thể cắn từng li từng tí, không chịu nổi: "Ăn nhiều vào, muốn ta đút sao?"

Tiêu Chiến sợ hãi, vội vàng nói: "Không dám", học theo tiểu tướng quân cầm đũa gắp mì lạnh vào chén, sau đó gắp mấy miếng thịt cừu ăn.

Mặc dù trong lòng sợ hãi, nhưng đồ ăn trong phủ thật sự rất ngon, Tiêu Chiến ăn đến ngon miệng, cúi đầu nghiêm túc húp mì, nhai thịt. Vương Nhất Bác nhìn thấy y không tiếp tục mài răng nữa, mới cúi đầu ăn tiếp.

Tiêu Chiến không hiểu vì sao chủ nhân lại nhất định phải có một người hầu như y ăn cùng, có lẽ ăn một mình cảm thấy cô đơn tịch mịch. Người ta thường nói ở trên cao rất lạnh, một đại quan đương triều như tiểu tướng quân, sợ là trong lòng còn có nhiều chuyện, không dám cùng mọi người kết thân, còn phải giữ đúng quy củ trước mặt những người thân cận trong phủ, lâu dần sẽ trở thành kẻ cô độc.

Tiêu Chiến lặng lẽ thở dài, vươn tay kẹp một miếng đậu bắp.

Đối diện, Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi: "Tay bị sao vậy?"

"A?" Tiêu Chiến nhìn lên, lại nhìn vết thương nhỏ trên tay của mình, thành thật trả lời: "Buổi chiều làm tất la, lúc bóc cua bị xước, không sao cả."

Vương Nhất Bác đột nhiên không ăn nữa. Tiêu Chiến bối rối, chỉ có thể đặt đũa xuống.

Tiểu tướng quân cũng không biết mình đang tức giận vì điều gì, mặt lạnh lùng nhìn chăm chú vào vết thương trên tay Tiêu Chiến, sau một lúc, lên tiếng: "Trường Phúc."

Trường Phúc đẩy cửa đi vào.

"Đi tìm thuốc bôi lên vết thương trên tay y."

Chỉ một vết xước nhỏ thôi, không cần phải vất vả như vậy, Tiêu Chiến vẫy tay nói không cần thiết.

Vương Nhất Bác không để ý tới y, thúc giục Trường Phúc: "Nhanh lên."

Trường Phúc chạy vội trở ra, không lâu sau đã mang thuốc bôi vết thương tới, trên khay đặt một bình sứ nhỏ, hai chén nước trong, đưa cho Tiêu Chiến. Tiêu Chiến cẩn thận cầm bình sứ lên, biết rằng loại thuốc này quý giá, nên chỉ lấy ra một tí xíu cho vào lòng bàn tay, chuẩn bị bôi lên ngón tay.

Phía đối diện Vương Nhất Bác đột nhiên "chậc" một tiếng.

Tiêu Chiến dừng lại, không biết rốt cuộc lại sao.

Chỉ thấy tiểu tướng quân vươn tay: "Đưa qua đây."

Tiêu Chiến đậy nắp bình sứ rồi đưa qua, Trường Phúc cũng bưng khay tới gần.

Vương Nhất Bác nhận lấy bình sứ, liếc y một cái: "Ngươi cũng tới đây."

"..." Đáy lòng Tiêu Chiến yên lặng thở dài, kéo chiếc ghế tới ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác.

"Tay." Vương Nhất Bác đưa tay về phía Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cảm thấy hết sức lo sợ: "Không cần..."

Tiểu tướng quân nhấn mạnh bằng ánh mắt, Tiêu Chiến ỉu xìu, ngoan ngoãn đưa tay ra, để tiểu tướng quân cầm cổ tay y kéo qua.

Sau đó tiểu tướng quân dùng một miếng vải trắng thấm nước trong chén thứ nhất lau vết thương trên tay Tiêu Chiến, sau đó lại thấm vào chén nước thứ hai. Vết thương trên tay Tiêu Chiến cảm thấy đau rát, hóa ra nước trong chén thứ hai là rượu.

Sau khi lau qua rượu, tiểu tướng quân rút nắp lọ thuốc trị thương ra, đổ lên ngón tay y. Tiêu Chiến muốn nói lại thôi, nghĩ rằng một vết thương nhỏ như vậy không cần tốn kém đến thế.

Tiểu tướng quân đổ thuốc giảm đau màu vàng, sau đó nhanh chóng băng bó cho y kĩ càng.

Sau khi giúp Tiêu Chiến quấn kĩ ngón tay, Vương Nhất bác hỏi một câu: "Có thể dùng đũa gắp đồ ăn được không?"

Tiêu Chiến run sợ, lập tức đáp: "Có, có thể."

Sợ chủ nhân không tin, Tiêu Chiến giơ ngón tay lên cầm đũa gắp đậu bắp cho ngài ấy xem. Chẳng qua là một vết thương nhỏ như hạt đậu mà thôi, cũng không phải vô dụng, nếu y nói không thể, tiểu tướng quân còn có thể tự tay đút cho y ăn sao?

Tiêu Chiến vừa suy nghĩ đến liền rùng mình.

*

Ăn xong, nha hoàn đi vào phục vụ súc miệng rửa tay. Tiêu Chiến bị vây quanh bởi hai cô nha hoàn, y thụ sủng nhược kinh, học theo tiểu tướng quân rửa tay.

Tất la đã đưa rồi, cơm cũng ăn xong rồi, chắc được phép rời đi rồi phải không? Tiêu Chiến định đứng dậy nói vài câu trước khi cáo lui.

Nhưng Vương Nhất Bác đã nhanh chóng cướp lời trước: "Ngồi trên giường nhỏ chờ, có chuyện gì ta sẽ kêu ngươi."

Dứt lời, hắn không quay đầu đi thẳng vào phòng trong.

Tiêu Chiến vô cùng đau đầu. Y không phải là người hầu riêng, ở trong phòng chủ nhân có thể làm gì? Y đã đợi bên ngoài mấy ngày nay, nhưng không hiểu sao luôn ngủ quên trước khi trời sáng, cũng không thấy chủ nhân gọi mình có việc gì.

Hơn nữa...Tiêu Chiến xoa xoa trán mình. Hơn nữa, dường như căn bệnh hoa mắt choáng váng của y lại tái phát, xông hương trong phòng của chủ nhân quả thực không hợp với y.

Trường Phúc đẩy cửa đi vào, như thường lệ đặt một lư hương trên bàn nhỏ bên cạnh, quạt khói thơm cho y, rồi đi ra ngoài.

Tiêu Chiến cảm thấy ngửi xông hương này sẽ càng thêm khó chịu, muốn dời ra xa một chút, lúc vươn tay ra lấy, bỗng nhiên phát hiện làn khói mỏng từ lư hương bay ra không phải là mùi hương mà vẫn y nghĩ.

Tiêu Chiến hoài nghi, cúi gần hít thử, quả nhiên không giống nhau. Lúc này, Tiêu Chiến mới nhớ lại, xông hương mà Trường Phúc thường đốt là một mùi hương nhẹ nhàng kết hợp giữa hương thuốc và hương cỏ, trong khi đó y vẫn luôn cho rằng xông hương mà tiểu tướng quân dùng là hương hoa, y đã ngửi thấy mùi này sau khi vào phòng trong thời gian gần đây.

Tiêu Chiến sợ mình nhầm lẫn, lại cố dùng sức hít mạnh khói bay ra từ lư hương, thật sự khác biệt. Vậy mùi hương kia trên người tiểu tướng quân là từ đâu mà đến?

Tiêu Chiến hoang mang, chỉ trong chốc lát. Trong đầu y chợt lóe lên một tia sấm chớp, Tiêu Chiến đứng bật dậy.

Đây chẳng lẽ là...

Đột nhiên một trận choáng váng quét qua người y, hai chân Tiêu Chiến yếu ớt nhũn ra, y phải bám chặt vào bàn, có mấy ngôi sao đang lấp lánh trước mắt y.

Sẽ không phải là...Tiểu tướng quân...Tin hương...

*

Một tiếng "Ầm" vang lên truyền vào phòng bên trong.

Vương Nhất Bác nhấc mí mắt lên, dừng một chút, đặt sách xuống rồi bước ra ngoài. Tiêu Chiến ngã lăn ra bên cạnh chiếc giường nhỏ, hai mắt nhắm nghiền.

Vương Nhất Bác đổ lư hương rồi đỡ Tiêu Chiến lên giường. Y phục trên người Tiêu Chiến là chất liệu vải rất thô, Vương Nhất Bác ngồi ở mép giường vuốt nhẹ chất vải kia một lúc.

Hắn thưởng y phục mà người này sống chết cũng không chịu mặc, nhưng bộ quần áo mà Lưu A Tư đưa thì y lại coi như báu vật. Hắn thương xót người này cả ngày luôn mặc bộ đồ cũ rách, thưởng cho y một xấp vải, nhưng người này ngược lại vội vàng may quần áo mới đưa cho phu quân, lại giúp anh ta mặc quần áo, lau mồ hôi.

Vương Nhất Bác có chút bực mình nhéo hai bên má Tiêu Chiến, đem đầu y vặn về hướng mình.

Đúng là có đức hạnh đến đau lòng.

Vương Nhất Bác cảm thấy trong lòng chất chứa phẫn nộ, càng ngày càng khó bình tĩnh lại. Quả thực không thể nhịn được nữa, hắn cúi đầu cắn lên môi Tiêu Chiến, đầu lưỡi lướt qua cặp răng cửa giống như răng thỏ.

Người ta thường nói thỏ khi nóng nảy sẽ cắn người, Vương Nhất bác thật sự muốn nhìn xem Tiêu Chiến sẽ cắn người như thế nào khi bị ép tới đường cùng. Dù có cắn hay không cắn, bản thân hắn cũng phải cắn trước một lần cho đủ.

Nụ hôn này có chút triền miên lãng mạn, âm thanh mút mát khiến lòng người rung động. Vương Nhất Bác hôn xong, chóp mũi áp vào chóp mũi của Tiêu Chiến, hơi thở có chút hỗn loạn.

Bàn tay chạm vào tấm vải thô trên người Tiêu Chiến, càng sờ càng tức giận ngút trời. Vương Nhất Bác nghiến răng nghiến lợi, lật người trên giường, dang hai chân quỳ trên người Tiêu Chiến, dùng tay kéo thắc lưng và cởi áo khoác của y vứt xuống đất.

"Trường Phúc." Vương Nhất Bác từ trên cao nhìn xuống, nhìn vào Tiêu Chiến vẫn đang hôn mê bất tỉnh.

Trường Phúc vừa vào cửa liền nhìn thấy tiểu tướng quân quỳ trên người Tiêu Chiến, ánh mắt sâu thẳm. Trường Phúc tự biết phi lễ chớ nhìn, vội vàng cúi đầu hỏi chủ nhân có gì phân phó.

Ở trước mặt cậu, tiểu tướng quân cúi thấp xuống, một tay đặt bên má Tiêu Chiến, một tay đè lại trên môi y không ngừng vuốt ve, ánh mắt quét qua từ trên xuống dưới khuôn mặt của Tiêu Chiến.

Trường Phúc càng cúi đầu sâu hơn.

"Cái ở dưới đất, vứt đi." Tâm tư của tiểu tướng quân hoàn toàn nằm trên người Tiêu Chiến.

Trường Phúc vội vàng nhặt đồ dưới sàn đi ra ngoài, để lại hai người trong phòng vẫn đang làm việc của họ.

—————

Khoảng thời gian trước có một số chuyện không mong muốn xảy ra nên mình tạm thời không lên chương mới.
Cảm ơn mọi người đã luôn theo dõi và chờ đợi "Người vợ kiêu hãnh", tất cả bình luận của các bạn để lại mình đều đọc hết, là nguồn động lực cho mình tiếp tục edit truyện.
Ngày nào mình cũng tự tụng kinh trong đầu, phải hoàn thành, phải hoàn thành, phải làm cho xong, phải đu idol thành công 😂 phải tin rằng mình làm được.
Cơ mà gõ một chương gần 5000 chữ cũng phê lắm đó mọi người 😂
Trung bình các chương của NVKH đều tầm 4000 - 5000 chữ.
Cỡ 2 - 3 ngày mình sẽ lên 1 chương nha. Hôm nào sung sức làm xong sớm thì lên luôn cho mọi người đọc. Không phải mình lười đâu, vì mình cũng mới học edit mấy tháng nay thôi, có nhiều chỗ tự mày mò nên hơi mất thời gian một chút.
Túm lại mình đã tìm ra phương pháp mới để có thể hoàn thành nhanh hơn rồi, không như lúc trước ngồi cắm mặt vào máy tính từ sáng đến tối khuya.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, yêu mọi người rất nhiều 😘😘😘

Spoil: Chương sau câu chuyện giữa Tiêu Chiến và chủ nhân của anh ấy sẽ có chuyển biến mới ☺️ các bạn nhớ đón đọc nhé 😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro