Chương 13
Khi trời sắp sáng, Vương Nhất Bác đã thức dậy, trước giờ mão, hắn phải tranh thủ đến cung điện thượng triều. Người đến phục vụ là Trường Vinh, khuôn mặt trắng nõn giống như ca ca cậu, nhưng trong mắt luôn hàm chứa nhiều ý cười hơn ca ca của cậu.
*giờ Mão: 5 giờ – 7 giờ sáng.
Tiêu Chiến nằm trong chăn ngủ ngon lành, co người quay mặt vào vách tường. Sáng nay lúc Trường Vinh đi vào, y còn nằm trong vòng tay của tiểu tướng quân, ngáy từng tiếng nhẹ nhàng, tiểu tướng quân đang ôm eo y, cẩn thận ngắm nhìn y.
Thấy Trường Vinh đi vào, tiểu tướng quân đặt ngón tay trỏ lên môi, ý bảo cậu đừng lên tiếng, sau đó cẩn thận vén chăn từng li từng tí đứng dậy.
Thật giống với Hán Ai Đế, sáng sớm thức dậy đi thượng triều, còn vì Đổng Hiền mà cắt đứt một ống tay áo, Trường Vinh thầm nghĩ, mắt hơi híp lại, miệng cười nhẹ, chờ đợi bên cạnh.
*Đổng Hiền (chữ Hán: 董賢, 22 TCN - 1 TCN), biểu tự Thánh Khanh (聖卿), là một quan viên nhà Tây Hán, nổi tiếng vì là nam sủng của Hán Ai Đế Lưu Hân. Vì có Thánh sủng, Đổng Hiền từ khi còn rất trẻ đã có thể làm đến chức Đại tư mã kiêm Vệ tướng quân.
Trong một lần ngủ với Đổng Hiền, trời đã sáng nhưng Đổng Hiền vẫn chưa thức dậy, Lưu Hân thấy ống tay áo của mình bị Đổng Hiền nắm chặt, không nỡ làm Đổng Hiền tỉnh giấc, Hán Ai Đế đã cắt đi ống tay áo của mình, điển tích này trở nên cực kỳ nổi tiếng gọi là 「Đoạn tụ; 斷袖」, trở thành một trong những ví dụ phổ biến về đồng tính luyến ái nam trong lịch sử Trung Quốc. Mối tình của hai người trở thành hình mẫu cho những người đồng tính luyến ái ở đời sau. (nguồn Wikipedia + Baidu).
Sau khi tiểu tướng quân xuống giường, Trường Vinh giúp tiểu tướng quân mặc quần áo, bình tĩnh quan sát người đang nằm trên giường. Người đó lật người quay mặt ra ngoài, Trường Vinh có thể nhìn rõ khuôn mặt của y, quả nhiên là nàng dâu của A Tư. Trước đó, ở doanh trại ngoại ô phía Bắc, tiểu tướng quân đặc biệt ra lệnh cho cậu hỏi thăm chuyện gia đình của đôi phu thê mới cưới A Tư, Trường Vinh liền có cảm giác không ổn.
Từ khi trở về từ ngoại ô phía Bắc, anh trai lại nhắc nhở cậu từ nay về sau, nếu gặp Tiêu Chiến, hãy phục vụ cẩn thận, điều này khiến Trường Vinh càng thêm chắc chắn. Không nghĩ tới chỉ qua vài ngày, tiểu tướng quân đã thu nạp người.
Trường Vinh trong lòng sáng tỏ, ngoan ngoãn phục vụ tiểu tướng quân rửa mặt, thanh âm rất nhẹ nhàng: "Tiểu tướng quân có muốn dùng cơm ở trong phòng không ạ?"
"Không cần, đừng quấy rầy y." Vương Nhất Bác mặc quan phục vào, cúi người hôn lên khóe môi Tiêu Chiến, rồi chắp tay sau lưng đi ra cửa. Trường Vinh ngay lập tức theo sau.
*
Tiêu Chiến thức dậy thì trời đã sáng choang, và y vẫn ở trong phòng của tiểu tướng quân. Tiêu Chiến sửng sốt chớp mắt một cái, đột nhiên bò dậy, cúi đầu nhìn quần áo trên người mình có chút lộn xộn, không biết là do y xoay người lung tung gây ra hay là thế nào.
Tiêu Chiến sợ đến mức hồn vía lên mây, hốt hoảng nhanh chóng lấy chăn che kín người.
Trường Vinh nghe thấy động tĩnh, đẩy cửa đi vào, khom người cười híp mắt hỏi Tiêu Chiến: "Công tử, ngươi tỉnh rồi sao?"
Tiêu Chiến không nhận ra cậu ta: "Ngươi..."
"Bẩm báo công tử, tiểu nhân là Trường Vinh, là đệ đệ của Trường Phúc - người đang làm nhiệm vụ ở nơi này."
Tiêu Chiến chớp chớp mắt, kéo chăn lên, che kín cổ: "Tiểu... Tiểu tướng quân..."
"Công tử đừng sợ, đêm qua tiểu tướng quân ngủ ở chỗ thiếu phu nhân, sáng sớm đã đi vào triều." Trường Vinh tùy tiện nói một câu nói dối, mà không phải nói dối.
Vừa nghe tiểu tướng quân đêm qua không có ở đây, Tiêu Chiến như trút được gánh nặng, lúc này mới dám buông chăn trên người ra: "Vậy... Ta đi về trước..."
"Công tử có muốn dùng điểm tâm trước khi đi không?" Trường Vinh chu đáo xếp giày cho y.
"Không, không, không cần." Tiêu Chiến một khắc cũng không đợi được, vội vàng mang giày vào, luống cuống chạy ra khỏi cửa.
*
Tiêu Chiến một đường lén lén lút lút trở về phòng chung, để che giấu, y rửa mặt qua một lần, thay quần áo trên người, mới dám đi tới phòng bếp.
Tiêu Chiến quá mức hốt hoảng nên quên mất thời gian, lúc này mọi người trong bếp đã bận rộn hoàn thành bữa sáng cho các vị chủ tử, đang tụ ở một nơi ăn điểm tâm của mình. Nghe tiếng bước chân của Tiêu Chiến ở cửa, mọi người đồng loạt từ trên bàn gỗ ngẩng đầu, cùng nhìn về phía Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhất thời không biết nói gì, đứng ngây ra, tay đặt trên khung cửa, sững sờ.
Ngay lúc đó, có một khôn trạch ngủ cùng giường với Tiêu Chiến, cắn một miếng bánh mì, hỏi: "Ôi chao, Tiêu Chiến tới rồi à? Sáng sớm anh đã đi đâu, tôi giờ Dần đã tỉnh cũng không nhìn thấy anh đâu, chăn còn gấp nguyên vẹn mà."
Tiêu Chiến ấp úng: "Tôi... Tôi đi giúp..."
"Đêm qua tôi nhờ anh ấy giúp tôi trông lò, có mệt không? Nhanh ngồi xuống ăn đi." Tố Cầm dời một góc ghế, cắt ngang mọi người.
Mọi người cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục ăn bữa sáng của mình. Sáng sớm đã phải thức dậy làm việc đến tận bây giờ, ai cũng đói bụng.
Sau khi Tiêu Chiến ngồi xuống, Tố Cầm vô cùng thân thiết lấy bánh mì, múc cháo cho y.
"Mau tới ăn củ cải giòn mới ngâm, phần còn dư lại của chủ tử, củ cải là đồ ngon đấy." Tố Cầm gắp một ít củ cải giòn, đưa cho Tiêu Chiến.
Vài câu nói của Tố Cầm làm mọi người quên đi việc Tiêu Chiến đến muộn, y cũng tuyệt không nhiều lời, an tĩnh ăn.
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm một hồi, Tố Cầm xít lại bên tai Tiêu Chiến: "Tiêu Chiến, sau khi ăn xong, hãy đến phòng quản sự một chuyến, mẹ tôi đang tìm anh."
"Thím Trâu tìm tôi sao? Có chuyện gì?" Tiêu Chiến nhỏ giọng hỏi.
"Không biết, sáng sớm mẹ tôi đã dặn dò, bảo tôi thấy anh thì truyền lời lại, anh cứ đi là được."
*
Câu nói này khiến Tiêu Chiến lo lắng căng thẳng suốt cả bữa ăn, y nghĩ có thể mình đã mắc sai lầm trong công việc, Trâu quản sự muốn truy cứu. Nơm nớp lo sợ ăn xong, Tiêu Chiến vội vã chạy tới tìm thím Trâu.
Thím Trâu vốn đang tính sổ sách, thấy Tiêu Chiến tới, vội vàng bảo y ngồi xuống, rót trà dâng lên, thật giống như đang phục vụ chủ nhân, khiến Tiêu Chiến hết sức sợ hãi.
Tiêu Chiến theo lời thím Trâu ngồi xuống chờ, sau khi uống được nửa tách trà, một lão ma ma khỏe mạnh đi tới, tiếng cười thoải mái, người chưa tới mà âm thanh đã tới trước.
"Thím Trâu, người đã đến chưa? Để ta xem một chút, tiểu tướng quân..." Khi nhìn thấy Tiêu Chiến, lão ma ma lập tức ngừng lời.
"Ngươi chính là Tiêu Chiến?" Lão ma ma đứng trước mặt Tiêu Chiến, nhìn trái nhìn phải.
Tiêu Chiến lúng túng đứng lên, không biết chào hỏi thế nào.
Thím Trâu đặt bút xuống, đi tới giới thiệu: "Tiêu Chiến, con gọi bà ấy là Phùng ma ma là được."
Tiêu Chiến gọi một tiếng, cũng không rõ Phùng ma ma này là ai, lại vì sao đến gặp y.
Phùng ma ma đặt tay lên vai nhấn Tiêu Chiến ngồi xuống: "Tới đây, ta xem con một chút."
Nói xong, bà tháo chiếc túi trên lưng, lấy ra một cuốn sổ nhỏ. Tiêu Chiến chẳng hiểu gì cả.
Thím Trâu đứng một bên giải thích: "Mấy ngày trước ta nghe Tố Cầm nói con bị phong hàn, cả người nóng bừng, cho nên nhờ tỷ tỷ tới xem con một chút. Tiêu Chiến, Tố Cầm rất hay lo lắng cho con đấy."
Trời ạ, y chỉ là một người hầu, sao có thể được người quản sự quan tâm đến thế, Tiêu Chiến sợ hãi nói cảm ơn, nói thẳng không cần.
"Cần đấy, cần đấy." Thím Trâu đè lại y, không cho phép lộn xộn, "Ta cũng rất thích con, đứa nhỏ này, đau lòng cho con thân thể yếu đuối. Đúng lúc hôm nay Phùng ma ma không có chuyện gì làm, bà ấy không ở yên một chỗ được, con để cho bà ấy tìm chút chuyện làm đi."
Thím Trâu nháy mắt với Phùng ma ma sau lưng Tiêu Chiến.
Phùng ma ma cùng thím Trâu ngầm hiểu, vén tay áo Tiêu Chiến lên bắt mạch cho y, cẩn thận xem một hồi, gật đầu, lại đặt tay lên trán y, rồi gật đầu.
Tiêu Chiến đang mờ mịt, Phùng ma ma lại vén cổ áo y lên, dùng hai ngón tay đặt lên tần cung của y thăm dò. Tiêu Chiến nhất thời cả kinh, muốn rụt cổ lại.
Phùng ma ma ngăn y lại: "Đừng di chuyển."
Tiêu Chiến thầm nghĩ kỳ quái, người này đến xem bệnh cho y, tại sao lại giống với khi y mới đến Lạc Dương, lúc dì Lưu tìm bà mụ tới xem cho y? Chẳng lẽ tất cả các nữ đại phu đều xem bệnh cho người khác như vậy sao?
Sau khi chạm vào tần cung của y, Phùng ma ma phân phó: "Cầm bút tới đây."
Thím Trâu vội vàng đưa bút tới.
Phùng ma ma nghiêm túc viết chữ lên trang đầu tiên của cuốn sổ.
Tiêu Chiến thò đầu muốn nhìn, vừa nhìn thấy mấy chữ "Mùng mười tháng năm, chẩn khám lần thứ nhất". Thím Trâu đột nhiên nói chuyện với y, hỏi về việc đau đầu và nóng sốt của y, làm Tiêu Chiến bối rối.
Bên kia, Phùng ma ma đã viết xong, bà ấy lại mở bọc vải, cầm ra một cái hộp gỗ, mở nắp, bên trong là những tờ giấy nhỏ xếp chồng lên nhau, giống như giấy son mà Tiêu Chiến đã từng thấy ở nhà các cô dâu trong làng trước đây.
Phùng ma ma lấy một tờ đặt trước mũi Tiêu Chiến: "Ngửi thử đi."
Tiêu Chiến nghe lời ngửi.
"Có mùi vị không?"
Tiêu Chiến lắc đầu: "Có mùi giấy."
Phùng ma ma lấy tờ thứ hai: "Ngửi lại, cố gắng hơn nữa, ngửi kỹ."
Tiêu Chiến ngửi lại và lắc đầu: "Không có."
Tiêu Chiến nghĩ mũi mình có vấn đề gì đó, nhưng nhìn thái độ của Phùng ma ma, bà cũng không giống như có chuyện gì.
Phùng ma ma lấy ra tờ giấy thứ ba.
Tiêu Chiến dùng sức hít một hơi, bỗng nhiên ngửi được một chút mùi thơm, nhưng rất nhạt, y cũng không thích.
Tiêu Chiến vội vàng nói: "Đã ngửi thấy, có mùi thơm, rất nhạt."
"Ngươi cảm nhận như thế nào?" Phùng ma ma đưa tờ giấy đó liên tục đến gần mũi y.
Tiêu Chiến lui về sau, nhéo nhéo mũi: "Không thích lắm, cảm thấy khó chịu."
Phùng ma ma khẽ mỉm cười, thu lại tờ giấy.
Lại thử qua những tờ khác, chỉ có vài tờ Tiêu Chiến có thể ngửi thấy, nhạt hoặc là càng nhạt hơn, cảm nhận không giống nhau. Mũi của Tiêu Chiến mệt mỏi vì ngửi.
Lúc này, Phùng ma ma thu lại chiếc hộp gỗ kia, lại lấy ra một túi vải nhỏ khác, từ trong túi bà lấy một chiếc khăn. Đây là một chiếc khăn lau mồ hôi cá nhân, chất liệu vải thượng hạng, trên khăn có thêu một bông hoa mẫu đơn, có thể nhìn ra kĩ năng may vá rất công phu.
Tiêu Chiến thực sự không biết chiếc khăn này là cái gì.
Phùng ma ma cầm chiếc khăn lụa, thận trọng và cẩn thận, đưa đến bên mũi Tiêu Chiến: "Cái này, ngửi thử một chút."
Tiêu Chiến tiến tới ngửi, trong phút chốc một cỗ mùi thơm xộc thẳng vào mũi y. Tiêu Chiến trong nháy mắt toàn thân trở nên thoải mái, đột nhiên cảm thấy mùi hương này rất quen thuộc, không biết đã từng gặp nó ở đâu.
Tiêu Chiến đang hoài nghi, Phùng ma ma mong đợi hỏi: "Như thế nào? Có ngửi thấy được không?"
Tiêu Chiến gật đầu: "Ngửi thấy, có mùi hương."
"Đậm không?"
"Không đậm cũng không nhạt."
"Là loại hương gì?" Phùng ma ma hỏi tiếp.
Tiêu Chiến không biết tại sao lần này Phùng ma ma lại hỏi nhiều và cẩn thận như vậy.
Tiêu Chiến lắc đầu.
"Hãy suy nghĩ cẩn thận, bất kể giống loại hương nào mà con từng ngửi qua, chỉ cần giống thì liền nói với ta." Phùng ma ma một mực đưa khăn lên chóp mũi y.
Tiêu Chiến vắt hết óc, suy nghĩ thật lâu, bỗng nhiên bừng tỉnh hiểu ta: "Có chút giống... hương trong phòng của tiểu tướng quân."
Trước đây y chưa từng để ý, nhưng hai ngày qua, khi phục vụ bữa ăn khuya, y hình như đã ngửi thấy nó.
Những người kim quý như tiểu tướng quân, sử dụng xông hương nhất định đều là hàng thượng phẩm, lưu hương rất dài, thậm chí khi y thức dậy vào buổi sáng trên giường nhỏ, tiểu tướng quân không có ở đây, lư hương đã tắt, y vẫn có thể ngửi thấy một cách mơ hồ.
Nhớ lại, hình như cũng giống với hương thơm từ lần trước, y ăn mì cùng tiểu tướng quân trong bếp, xông hương này thật sự rất hiệu quả, bám trên người rất lâu vẫn không tiêu tan.
Phùng ma ma không biết vì sao mặt mày lại hớn hở, bà ấy hỏi: "Vậy con ngửi, có thoải mái không?"
Thím Trâu muốn cười, nhưng kiềm chế lại.
Tiêu Chiến lại ngửi, phẩm định một hồi, đáp: "Mùi hương rất dễ chịu."
Xông hương mà chủ nhân dùng chắc chắn không thể không tốt.
"Tốt, tốt, tốt." Phùng ma ma liên tục nói vài từ "tốt", bà sắp xếp đồ đạc, kín đáo đưa chiếc khăn lụa cho Tiêu Chiến: "Nếu con cảm thấy dễ chịu, vậy thì mùi hương này có lợi cho sức khỏe con, con cầm đi, có thể ngửi thật nhiều, chăm sóc tốt cho cơ thể."
Tiêu Chiến không nhận.
Thím Trâu cũng thuyết phục: "Bà ấy đã chữa bệnh cho không ít khôn trạch, lời bà ấy nói chắc chắn không sai."
Có lẽ đây là xông hương từ thảo dược, để chữa bệnh và chăm sóc sức khỏe. Nếu đại phu đã nói nó tốt, thì chắc chắn tốt. Tiêu Chiến làm theo lời khuyên, cung kính nhận lấy chiếc khăn và nói cảm ơn.
Sau vài câu tán gẫu, thím Trâu không giữ y lại nữa, y đứng dậy chào tạm biệt và rời khỏi phòng quản sự. Đến khi y bước ra sân, nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Phùng ma ma phía sau lưng.
"Rất xứng đôi, trước kì mưa xuân, uống thêm một ít thuốc điều dưỡng nữa, vào năm sau chắc chắn sẽ sinh ra một đứa trẻ mập mạp..."
Tiếng cười bỗng nhiên dừng lại.
Tiêu Chiến không thèm để ý những chuyện vụn vặt của hai người quản sự, y ra khỏi sân.
Chiếc khăn trên tay vừa mát vừa mịn, Tiêu Chiến thích chất liệu vải này. Chắc chắn nó rất đắt tiền, vì người khác đã tốt bụng tặng cho y, y cần phải giữ gìn cẩn thận. Tiêu Chiến đặt khăn ở chóp mũi hít một hơi thật sâu, hương thơm thấm vào phổi, sáu giác quan mạnh mẽ cảm nhận.
Tiêu Chiến không thể kìm nén được sự kinh ngạc. Quả nhiên là nữ đại phu của phủ tướng quân, y thuật tinh thông, xem bệnh rất lợi hại, một chiếc khăn xông thảo dược cũng có thể chữa bệnh.
Tiêu Chiến gấp lại khăn, nhét vào trong ngực, vỗ nhẹ một cái, lúc này mới bước nhanh trở lại phòng bếp.
*
Buổi chiều hôm nay, một người làm trong bếp đi ra ngoài mua đồ, khi từ cổng phía Tây trở về, đưa cho Tiêu Chiến một túi quần áo, nói rằng A Tư ở tây môn nhờ hắn mang cho Tiêu Chiến, còn gửi lời nhắn nói y nếu có thời gian thì đến tây môn gặp một chút.
Tiêu Chiến nhớ lại, thực sự đã nhiều ngày không gặp A Tư. Lần đó A Tư cùng tiểu tướng quân từ ngoại ô phía Bắc trở về, Tiêu Chiến vốn định tới thăm, kết quả tiểu tướng quân bị đau đầu, mỗi tối đều muốn y đến xoa huyệt trên trán, huyên náo y ngày đêm điên đảo, căn bản không có thời gian để thăm.
Tiêu Chiến cảm thấy áy náy, nói với người nọ, lần sau lúc ra ngoài mua sắm, có đi qua cửa phía Tây thì hãy nói với A Tư, y sẽ đến thăm anh khi có thời gian.
Buổi tối, Trường Phúc lại tìm tới, nói tiểu tướng quân bận chút công việc, không cần ăn đêm, bảo Tiêu Chiến nghỉ ngơi sớm một chút. Tiêu Chiến vui vẻ tự tại, tắm rửa thật sớm rồi chui vào chăn.
A Tư nhờ người mang đến cho y một bộ quần áo mới, bộ quần áo lần trước A Tư tặng đã bị tiểu tướng quân ghét bỏ ném đi, tình cờ bây giờ lại có một bộ khác, Tiêu Chiến đặt ngay bên gối đợi ngày mai sẽ mặc.
Có một khôn trạch đi ngang qua chỗ nằm của Tiêu Chiến, không ngần ngại nói rằng đã ngửi thấy mùi của càn nguyên, cố ý chỉ vào bộ quần áo làm cho Tiêu Chiến xấu hổ: "Tưởng niệm à, đem quần áo của càn nguyên nhà ngươi tặng bày ra ngửi, cũng không suy nghĩ một chút cho khôn trạch ngủ bên cạnh ngươi sẽ ngại ngùng như thế nào sao?"
Tiêu Chiến tự biết mình sai, nên đã nhanh chóng giải thích, đem bộ quần áo mà A Tư tặng cho y thu vào trong tủ, trước khi cho vào tủ, Tiêu Chiến còn đặc biệt chôn mặt vào ngửi, nhưng không ngửi thấy mùi gì. Tiêu Chiến chợt cảm thấy chán nản, thực sự đã lâu rồi kể từ khi y và A Tư thành thân, nhưng cho đến bây giờ, y vẫn chưa nhận thấy dấu hiệu nào của kì mưa xuân. Ngay cả khôn trạch bên cạnh cũng có thể ngửi thấy tin hương của phu quân nhà hắn, nhưng y lại không thể. Không biết đến khi nào y mới có thể sinh một đứa bé cho nhà họ Lưu.
Trước khi đi ngủ, ánh sáng trong phòng đã được tắt. Tiêu Chiến nằm trên giường mà không ngủ được. Y cứ suy nghĩ mãi, nếu y không thể sinh con, dì Lưu có thể sẽ trách tội, đến lúc đó những ngày tốt đẹp mà y vất vả lắm mới có được sẽ kết thúc. Tiêu Chiến vội vàng lấy chiếc khăn mà Phùng ma ma đã đưa cho y vào buổi sáng, y luôn giữ nó ở bên người, mỗi khi mặc áo, thường giấu bên trong lớp tẩm y, dán sát vào da thịt.
Tiêu Chiến ôm chặt chiếc khăn bằng cả hai tay, vùi đầu vào ngửi, liền chìm vào giấc ngủ. Mùi thơm quá, đồ tốt như vậy, nếu ngửi thêm nhiều lần, cơ thể của y sẽ nhanh chóng hồi phục, sau hai năm làm lụng tích góp đủ tiền, cũng đến lúc y nên sinh một đứa bé.
Nghĩ đến đây, y cũng nguyện ý làm cha, ôm một tiểu hài tử mập mạp, béo tròn trong lòng, sống vui vẻ qua ngày...
*
Tiêu Chiến ban đêm nằm mộng, mơ thấy có thứ gì đó trong bụng mình, bụng thật là lớn, y không thể di chuyển bằng chân, toàn thân trở nên không có lực, y gấp đến độ muốn khóc, quay đầu gọi cha của đứa bé tới đỡ.
Y một bên kêu, một bên trách móc: "Cho tôi tin hương của anh với, không ngửi thấy tin hương của anh, tôi không có sức lực."
Nhưng dù có gọi đến rách cổ họng cũng không thấy cha của đứa bé đến, Tiêu Chiến chỉ có thể vịn vào tường để tìm. Trong giấc mơ, y chỉ biết mình cần tìm càn nguyên của mình, nhưng không thể nào nhớ nổi càn nguyên nhà mình là ai, hình dáng của anh ta ra sao.
Y cứ như vậy tìm trong tuyệt vọng, đến khi cả người nhũn ra, sau lưng mồ hôi ướt đẫm, cũng không tìm thấy gì. Khi y ngồi trên mặt đất ôm bụng khóc, bỗng nhiên có một càn nguyên không biết từ đâu, đi tới trước mặt y, người đó đứng ngược sáng, không thể nhìn rõ diện mạo của hắn.
Nỗi oan ức của y tăng lên gấp bội, y ngẩng đầu lên trách móc: "Anh đã đi đâu, tôi tìm mãi không thấy anh. Nếu anh không có ở đây, tôi và đứa bé biết phải làm sao?"
Càn nguyên kia lạnh lùng cứng rắn, không có bất kỳ phản ứng nào. Tiêu Chiến chống đỡ tự mình khó khăn đứng dậy, níu lấy cổ áo của càn nguyên kia, nhào vào trong ngực hắn, vải áo này thật mềm mại và thoải mái, giống như những loại tơ lụa cao cấp của người giàu.
Tiêu Chiến không quản được nhiều như vậy, vùi đầu ngửi tin hương, càng ngửi càng thấy thoải mái, càng ngửi càng thấy an tâm.
"Anh là cha của con tôi..." Trong giấc mơ, Tiêu Chiến nũng nịu.
Tiêu Chiến chợt mở mắt, trước mặt không thấy phòng chung, mà là một miếng vải lụa. Tiêu Chiến vén lên một góc vải, mới bừng tỉnh khỏi giấc mơ.
Thật là một giấc mơ kỳ quái, y thế nào lại cùng một càn nguyên nũng nịu, thực ra y chưa bao giờ nũng nịu như vậy với A Tư. Tiêu Chiến nhớ lại tình huống trong mộng, càn nguyên kia không thấy rõ mặt, cũng không phải là A Tư. Mảnh vải mềm mại và mùi hương kia, hóa ra là từ chiếc khăn này.
Cảm giác xương cốt nhũn ra, vừa mềm vừa ấm từ trong giấc mơ vẫn còn đọng lại, Tiêu Chiến bật cười, nắm lấy chiếc khăn, vỗ vỗ vào trán. Đầu óc thật là hồ đồ, lại đem một miếng vải xem như càn nguyên nhà mình.
Xem ra chiếc khăn này thực sự có hiệu quả trong việc bồi bổ sức khỏe, mới dùng không bao lâu, y đã bắt đầu nhớ đến chuyện tình dục.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro