Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

☘️Chú thích: Càn nguyên = A, Khôn trạch = O

Sau dịp Tết Nguyên Tiêu, theo lý thuyết "Thất Cửu Hà Khai Bát Cửu Nhạn Lai" qua một thời gian không lâu nữa, sẽ đến thời điểm cởi bỏ những bộ y phục dày dặn, dùng trâu cày ruộng. Nhưng năm nay gió xuân đến muộn, các thôn trang bên ngoài thành Lạc Dương vẫn còn lạnh buốt, liễu non bên sông vẫn chưa mọc, chỉ có cỏ dại ven đường không sợ lạnh thưa thớt nảy mầm.

*Chú thích: Thất Cửu Hà Khai, Bát Cửu Nhạn Lai: "Bảy chín con sông mở ra, tám chín con én đến, chín chín cộng một chín, gia súc đi khắp nơi". Đây là một câu tục ngữ của nhân gian Trung Quốc nói về cách tính ngày của người dân vùng nông thôn. Tùy theo từng nơi, phong tục sẽ khác nhau một chút, đây là một trong những phiên bản được lưu hành rộng rãi. Đại khái họ sẽ đếm bắt đầu từ ngày Đông Chí, sau 63 ngày, sông sẽ tan băng, thời tiết bắt đầu ấm dần lên (Bảy chín là 7x9=63). Và sau 81 ngày cũng là lúc người nông dân bắt đầu cày đất chuẩn bị gieo hạt, nên khắp nơi sẽ có cảnh trâu bò cày bừa (Chín chín là 9x9=81). Truyền thống canh tác theo thuật ngữ mặt trời này vẫn được sử dụng cho đến ngày nay (nguồn Baidu).

Ra khỏi cổng Vĩnh Thông của thành Lạc Dương và đi bộ 20 dặm về phía đông đến thôn trang, nơi có hàng nghìn mẫu đất màu mỡ và hàng nghìn hộ nông dân. Tuy rằng thời tiết còn chưa ấm áp, nhưng người dân đã sớm dắt bò ra đồng, tìm khắp các đồn điền trồng lúa mì vụ đông, tính toán sau khi thu hoạch sẽ nộp bao nhiêu thuế, bao nhiêu tiền dư lại khi đã trừ chi phí, một năm được bao nhiêu bữa cơm.

Dì Lưu đã dậy từ sớm, đang phơi quần áo trong sân, tranh thủ thời tiết đẹp, lôi đống chăn gối đã bị ngột ngạt cả mùa đông, quật bụi, trải ra ngoài nắng ấm.

Ở trong sân, một người đàn ông đang ngồi xổm uống cháo loãng, vẫy tay đuổi đàn gà vừa chạy vào.

Một bà lão gầy gò già yếu vội vã chạy tới cổng nhà, vỗ vào hàng rào, nhón chân gào lên: "Người nhà họ Lưu! Người nhà họ Lưu!"

Dì Lưu trải xong một món quần áo, nghe tiếng liền đi đến cửa: "Làm sao vậy? Làm sao vậy?"

Bà lão ngoài cửa chỉ về phía cổng thôn: "Có người lạ đến thôn chúng ta, một chàng trai mỏng manh thanh tú, sáng sớm người ta nhìn thấy cậu ấy nằm mê man ở cổng thôn, lúc này đã có người tới trông chừng rồi. Chàng trai nói mình họ Tiêu, đến từ thành Dư Châu, muốn tìm dì họ Lưu ở đông trang Lạc Dương!"

Dì Lưu nghe vậy liền vội vàng bỏ dở công việc, kéo theo người đàn ông đang đuổi gà trong sân, cùng bà chạy về phía cổng thôn.

Dưới gốc liễu cổ thụ khô héo ở đầu làng, xung quanh có mấy ông bà lão dậy sớm làm việc, ở giữa là một chàng trai trẻ tuổi, mặc áo vải thô xám, tóc xõa, đang dựa vào thân cây, trên tay bưng bát cháo do các cô dì đem tới cho y ăn lót dạ.

Dì Lưu đến gần, nhìn rõ diện mạo của chàng trai. Khuôn mặt xám xịt, hốc hác trông rất mệt mỏi, nhưng dáng vẻ lại khá ngay thẳng, đặc biệt là đôi mắt, sáng trong như nước, khiến người ta cảm thấy thương xót.

Mấy ông bà lớn tuổi thấy dì Lưu đến, lần lượt tránh sang một bên. Dì Lưu ghé sát mặt chàng trai, ngắm nghía từ trái sang phải: "Con là ... họ Tiêu?"

"Con ạ, đây là dì Lưu mà con tìm." Người bên cạnh lên tiếng.

Chàng trai lau miệng, tay chân luống cuống lôi từ trong ngực ra một cái túi thơm bằng vải thô, trên đó có thêu một đôi thỏ nhỏ xinh xắn. Y đem túi thơm đưa cho dì Lưu: "Dì... Con là Tiêu Chiến..."

*

Sáng sớm hôm sau, bỗng nhiên có một khôn trạch lớn tuổi đến nhà họ Lưu, là một đại phu trong làng.

Dì Lưu đón chàng trai gầy gò vàng vọt ở đầu làng về, thấy y đứng không vững, ngồi không an, người yếu như tờ giấy nên vội vàng kêu hàng xóm mời đại phu đến xem. Đại phu là một cụ già tóc bạc phơ, khi bước vào nhà đã cảm thấy không ổn, bèn ngồi ở đầu giường bắt mạch một hồi, nhìn nhau một lúc, rồi lột cổ áo sau của chàng trai, giật mình liên tiếp lùi về sau, kêu lên: "Thật tuyệt vời".

Dân làng đến xem náo nhiệt, đứng ở cửa hỏi: "Có gì hay thế?"

Đại phu vỗ tay cười nói: "Y là khôn trạch!"

Trong thôn trang vẫn có khôn trạch, nhưng rất hiếm, những người ngoài cửa cảm thấy lạ lùng, vươn đầu vào nhìn nhìn.

Lão đại phu tiếp tục bắt mạch lần nữa, thấy Tiêu Chiến không có triệu chứng gì khác ngoài cơ thể suy nhược, dặn dò mấy câu "nghỉ ngơi nhiều hơn" rồi rời đi.

Dì Lưu sợ những người đến xem gây ồn ào làm phiền Tiêu Chiến, nên đã đuổi hết mọi người đi, đóng cửa nhà, sau đó mới có thể nói chuyện đàng hoàng với y.

Bà sinh ra và lớn lên ở Dư Châu, là bạn thân của mẹ Tiêu Chiến, sau đó lấy chồng chuyển đến Lạc Dương, ít khi trở về quê nhà. Mặc dù thường xuyên trao đổi thư từ qua lại với mẹ Tiêu Chiến, nhưng lần gặp gỡ trước đó đã là nhiều năm về trước, lúc ấy người thân qua đời, bà vội về chịu tang. Khi đó Tiêu Chiến chỉ là một cậu bé, leo cây bắt chim, nghịch ngợm gây chuyện, mỗi ngày luôn bị mẹ mắng.

Nhìn kĩ, Tiêu Chiến sau khi rửa sạch mặt, quả nhiên có bảy tám phần bóng dáng của mẹ y, là một người rất ưa nhìn. Dì Lưu nắm cái túi thơm nhận từ Tiêu Chiến, cẩn thận vuốt ve những đường kim quen thuộc trên đó, lau nước mắt, hỏi cha mẹ Tiêu Chiến xem tình hình họ thế nào.

Tiêu Chiến từ khi đến nhà họ Lưu đến giờ vẫn nằm thẫn thờ trên giường, nghe vậy, y bàng hoàng lẩm bẩm: "Năm ngoái Dư Châu hạn hán nghiêm trọng, một năm không thu hoạch được gì, không mua được gạo và bông, cha mẹ con không chống lại được trời đông giá rét. Mẹ căn dặn con cả ngàn lần, phải tới Lạc Dương tìm dì Lưu, đưa túi thơm cho dì nhìn."

Vừa dứt lời nước mắt liền rơi xuống.

Dì Lưu nhanh chóng mở túi thơm ra, bên trong không có thảo dược, chỉ có một chiếc khóa trường thọ được chạm khắc một hạt đào nhỏ nhắn, phía sau là bát tự ghi ngày sinh của Tiêu Chiến. Dì Lưu từng nói với chị em rằng, con của bà là một càn nguyên, chưa kết hôn. Mẹ Tiêu Chiến nhớ chuyện này, trước lúc từ giã, cố nén hơi thở cuối cùng cầu thân cho con, tìm kiếm sự hỗ trợ cho phần đời còn lại của con trai mình.

Dì Lưu trong lòng sáng tỏ, nghẹn ngào, cúi người ôm lấy Tiêu Chiến khóc.

*

Trong thôn, nhà dì Lưu có một khôn trạch mới đến, người đã đi ngàn dặm để tìm người thân, vì vậy y sống ở đây. Chuyện này lan truyền nhanh chóng là có hai nguyên nhân, thứ nhất khôn trạch rất hiếm, thứ hai tướng mạo của khôn trạch kia rất xinh đẹp, tuy rằng hiện tại nhìn qua cả người có chút xám xịt gầy gò, nhưng nhìn kĩ đường nét trên khuôn mặt lại rất tinh xảo, nếu được chăm sóc kĩ thì đứa trẻ xinh đẹp nhất làng cũng phải chịu thua.

Người trong thôn từng nhóm cùng nhau đến nhà dì Lưu xem qua, lời đồn đại ngày càng kì lạ, cuối cùng xuất hiện những tin đồn thần bí như "Trông đẹp hơn Tây Tử" và "Chiêu Quân đang gặp rắc rối".

Sau khi giữ Tiêu Chiến trong nhà nuôi mười ngày, khuôn mặt của y trở nên rạng rỡ hơn, dì Lưu rất vui, một phần để khoe khoang, một phần để cản trở những lời nói không hay, bà dẫn Tiêu Chiến sang nhà hàng xóm thăm hỏi.

Ngày xuân, dưới ánh nắng mặt trời, một vài người phụ nữ ngồi quanh nhau, vừa bóc hạt đậu, vừa nói chuyện về cuộc sống gia đình. Tiêu Chiến cũng lấy một cái nồi nhỏ, một mình ngồi một bên bóc vỏ, không quấy rầy bọn họ nói chuyện phiếm.

Một số người phụ nữ trò chuyện và khen ngợi ngoại hình của Tiêu Chiến, họ gọi, trêu chọc y, nhưng Tiêu Chiến không nói nhiều, chỉ híp mắt cười cười rồi tiếp tục làm việc chăm chỉ.

"Ôi, dì Lưu, A Tư của dì thật may mắn, dì ngồi ở nhà, A Tư thì ở trong phủ Tướng quân, cả nhà không cần lo lắng, con dâu xinh đẹp tự mình tìm đến cửa". Một bà lão ngồi đón ánh mặt trời lẩm bẩm, "Khác với đứa con trai nhà tôi, suốt ngày không đứng đắn, cả trai cả gái đều không xem trọng nó. Tôi đã nhờ bà mối sang làng bên cạnh tìm vợ cho nó, nhưng vẫn không tìm được cô vợ nào."

Một đại thẩm bận váy xám ngồi đối diện dì Lưu thở dài nói: "Người trẻ tuổi trong thôn ai có thể so sánh được với A Tư, tất cả những đứa con trai khác số mệnh đều phải làm công việc nặng nhọc trên cánh đồng, chỉ có A Tư nhà dì, có thể làm việc trong phủ Tướng quân ở thành Lạc Dương. E rằng tiền lương hằng tháng có thể gánh vác cả gia đình của chúng tôi."

Dì Lưu khiêm tốn đẩy khéo, cũng khen ngợi những đứa trẻ kia một trận: "Chỉ là một thị vệ canh cửa phủ thôi, suốt ngày ở trong phủ không thể về nhà báo hiếu, không thể so sánh với con trai của các bà được."

Hai con chó, một trắng một vàng đang đùa giỡn, rượt đuổi nhau, ở dưới chân Tiêu Chiến lăn thành một quả bóng, Tiêu Chiến ngừng việc đang làm, khom người nằm trên đùi, đùa với hai con chó.

Một vài người phụ nữ nghe nói đến chuyện A Tư ở phủ tướng quân, liền chuyển chủ đề sang nói đến vị tướng quân kia.

"Ông chủ của A Tư, đến tột cùng là tướng quân như thế nào vậy? Ngoài kia đồn rằng hắn giết người như cỏ, tàn nhẫn vô cùng." Một thôn nữ trẻ tuổi hỏi.

"Tôi đã từng gặp". Đại thẩm bận váy xám trả lời.

Mọi người lập tức vây quanh để hỏi
"Bà thấy hắn như thế nào?" "Bà thấy hắn ở đâu?"

Đại thẩm bận váy xám vứt hạt đậu trong tay: "Hằng năm vào ngày Đông chí, tôi lên núi viếng mộ, tình cờ gặp mấy chàng trai trẻ đang hành lễ trước một ngôi mộ hoang. Chính giữa có một thanh niên, cả người ăn mặc sang trọng, chắp tay sau lưng, sống lưng thẳng tắp, tôi nghe người bên cạnh khom người cúi đầu, gọi hắn là tiểu tướng quân. Tôi đoán đó chính là chủ nhân của A Tư."

"Vậy hắn trông như thế nào?"

"Ta lúc ấy trốn rất xa, cho nên nhìn không kĩ, dù sao cũng là thanh niên, nhưng nhìn rất lạnh lùng."

"Hắn đến nơi này viếng mộ để làm gì?"

"Làm sao ta biết?"

Dì Lưu lo lắng con trai mình đang làm việc ở phủ tướng quân, không dám nói chuyện của tướng quân, liền cắt ngang: "Đừng nói nữa, ruộng đất ở thôn này đều là do tướng quân ban cho, không biết lúc nào người của Vương gia sẽ đến kiểm tra, thu tiền thuê đất, nếu chúng ta lắm mồm bị nghe được, cả thôn trên dưới sẽ gặp xui xẻo."

Những người kia vội vàng im bặt.

Hai đứa trẻ đến tìm con chó của mình, nhìn thấy Tiêu Chiến đang chơi với chó, chúng tò mò đến gần, nhìn vào Tiêu Chiến. Tiêu Chiến cảm thấy vui vẻ, nói chuyện với chúng, một vài câu nói trẻ con khiến cả hai bên đều bật cười.

Tiêu Chiến cười, ánh xuân trong mắt y dịu dàng và hấp dẫn, khiến một số phụ nữ lại chú ý. Lần này câu chuyện lại đặt ở trên người y, nhưng âm thanh nhỏ hơn rất nhiều.

Bà lão đang ngồi quay mặt về phía mặt trời nắm lấy tay dì Lưu, ghé đầu vào thì thầm: "Tôi khuyên bà, bà nên dẫn con dâu đi gặp bà mụ trong làng."

"Đây là ý gì?" Dì Lưu ngạc nhiên

Bà lão càng nắm chặt cổ tay dì hơn: "Nghe ta, y là khôn trạch, dung mạo lại xinh đẹp, một thân một mình tới đây, dọc đường hỗn loạn, ai biết y đã gặp cái gì. Ngộ nhỡ y chịu ủy khuất mà không chịu nói ra, chẳng phải gia đình bà chịu thiệt thòi sao. A Tư là thanh niên tốt như vậy, không thiếu đối tượng kết hôn, không nên tìm một người không rõ ràng."

Dì Lưu không trả lời bà lão ngay, nhưng cất giữ trong lòng. Trên đường về nhà bưng một nồi đậu, tựa như lơ đãng hỏi Tiêu Chiến có từng bị ủy khuất hoặc bị càn nguyên nào bắt nạt không.

Tiêu Chiến nghe không hiểu, yên lặng lắc đầu. Điều này càng khiến tim dì Lưu đập mạnh hơn.

Ngày hôm sau, dì Lưu đưa Tiêu Chiến đi tìm bà mụ trong thôn và nhờ bà ta kiểm tra y một chút. Tiêu Chiến không biết gì bị bà mụ đè lên ghế, vén cổ áo, nhìn rồi xoa gáy, cho đến khi mặt Tiêu Chiến đỏ bừng.

Bà mụ xem một hồi, rồi kéo Tiêu Chiến vào bên trong để kiểm tra kĩ hơn.

Tiêu Chiến ngơ ngác không hiểu gì, bị kéo vào nhà, xấu hổ và e thẹn, cắn chặt răng không nói lời nào.

Dì Lưu ngóng chờ bà mụ. Bà mụ mỉm cười vẫy chiếc khăn tay: "Chúc mừng, mọi thứ hoàn toàn không có việc gì."

Dì Lưu ngay lập tức vui vẻ ra mặt.

Bà mụ lại đem Tiêu Chiến đè lại trên ghế, hỏi y, "Con đã từng trải qua kì mưa xuân chưa?"

*Chú thích: Kì mưa xuân: từ gốc là "雨露"Dịch sát nghĩa: mưa móc. Tương đương với kì phát tình của omega, trong một số truyện ABO cổ đại mà mình tham khảo "kì phát tình" được dịch là "tin kỳ". Tra trên baidu, thấy cụm từ "Kì mưa xuân" nghe rất hay, phù hợp với văn cảnh và có tính duy mỹ cao nên mình mang về dùng.

Tiêu Chiến ngơ ngác lắc đầu.

Bà mụ lại nắm tay y bắt mạch, trầm tư một hồi: "Nhưng con từ nhỏ cơ thể đã yếu ớt đúng không?"

Tiêu Chiến gật đầu: "Mẹ con sinh non, nên từ nhỏ khí huyết rất yếu."

"Chính là như vậy." Bà mụ nói với dì Lưu, "Thân thể hoàn mỹ, chính là khôn trạch tinh quý, cần được chăm sóc tỉ mỉ. Nhưng gia đình dân thường thường thiếu ăn thiếu mặc, dễ bị suy dinh dưỡng, vì vậy ở tuổi này vẫn chưa phát triển hết. Sau khi trở về, hãy cho y ăn uống tốt trong một thời gian, thỉnh thoảng bổ sung thêm thuốc bổ, khoảng một năm nữa, y có thể sẽ sinh một đứa bé béo bọ cho A Tư nhà bà."

Nghe những lời này, dì Lưu mặc dù có chút lo lắng về việc không đủ khả năng chăm sóc cho y, nhưng nghĩ rằng Tiêu Chiến là một khôn trạch tốt, A Tư lại có đủ tiền khi làm ở phủ tướng quân, đây là một tính toán thỏa đáng. Vậy nên bà không nói gì thêm, hết sức phấn khởi đưa Tiêu Chiến trở về.

Tiêu Chiến lại ở nhà thêm vài ngày, cả ngày giúp việc nhà, hoặc chơi với những đứa trẻ từ trong làng đến. Nhờ vậy, nỗi buồn mất mát về cái chết của cha mẹ y đã phần nào nguôi ngoai, cuộc sống trở nên sinh động hơn, y cũng nói nhiều hơn.

Dì Lưu đã lên kế hoạch đưa Tiêu Chiến đến thành Lạc Dương để gặp con trai. Đúng lúc, bà mụ kê một đơn thuốc để điều dưỡng cơ thể cho Tiêu Chiến, có vài loại thuốc chỉ bán ở hiệu thuốc trong thành.

Hôm trước dì Lưu đã nhờ người đưa tin tới phủ tướng quân, con trai trả lời rằng hai ngày tới tướng quân không có ở phủ, trưa ngày mai sẽ rảnh rỗi, có thể đi ra ngoài một chút.

Từ ngôi làng tới thành Lạc Dương, nếu đi nhanh cũng mất hơn hai tiếng, nên sáng sớm hôm sau trước bình minh, dì Lưu đã cầm theo tay nải đựng quần áo cùng Tiêu Chiến, lên chiếc xe bò của người bán hàng rong trong làng, vào thành.

*

Thành Lạc Dương không giống với Dư Châu, đường đi bằng phẳng, ít núi, đông đúc và náo nhiệt, sau khi Tiêu Chiến vào thành, y cảm thấy rất mới lạ, đi theo ông lão dẫn đường, nhìn xung quanh khắp nơi rồi lưu luyến không muốn rời đi.

Khoảng nửa tiếng sau khi vào thành, cũng đã gần trưa, mọi người đến một quán trà gần cổng phía tây của phủ tướng quân.

Tiêu Chiến ở trước cửa, ngẩng đầu nhìn qua đối diện, nhìn thấy những thanh xà nhà chạm trổ hoa lệ bên trong cổng cao của phủ tướng quân.

Bước vào quán trà, ở một cái bàn, có một người thanh niên đang uống trà hướng hai người họ vẫy tay, sau đó nhanh chóng chạy đến. Chàng trai hơi ngâm đen, mắt to mày rậm vóc người cao lớn, anh ta vén áo choàng chạy đến, hét lớn một câu: "Mẹ!"

Sau đó, anh đứng trước mặt Tiêu Chiến nhìn chằm chằm, hai người nhất thời không biết nói gì.

Dì Lưu thân thiết ôm lấy nhi tử nhà mình, nháy mắt muốn con trai mình gọi: "Đây chính là A Tán, ca ca của con đấy.

A Tán là nhũ danh của Tiêu Chiến, được gọi bởi người ngoài không phải cha mẹ của y, khiến y cảm thấy ngượng ngùng.

Tiêu Chiến hơi gật đầu thăm hỏi sức khỏe. Càn nguyên trước mặt cũng vò đầu bứt tai không biết làm sao.

Vào buổi trưa, khi mặt trời ló dạng, dì Lưu làm chủ muốn A Tư mời một bữa cơm. A Tư đã quen thuộc với thành Lạc Dương, nên dẫn cả mẹ và Tiêu Chiến đến một quán ăn nằm cách phủ tướng quân hai con phố, xem ra khá sang trọng, giá cả cũng đắt đỏ hơn một chút, nhưng anh ta có tích lũy, đôi lúc cũng thoải mái dùng tiền.

Sau khi ngồi xuống đại sảnh, dì Lưu hỏi Tiêu Chiến có từng đến nơi như vậy bao giờ chưa.

Tiêu Chiến lắc đầu: "Ở Dư Châu cũng có quán ăn như thế này, nhưng đắt đỏ, con không muốn đi."

"Không sao, hôm nay A Tư trả tiền. Con là vợ nó, con muốn ăn gì uống gì cũng được." Một câu nói, khiến cả hai người trẻ đều ngượng chín mặt.

Trong bữa ăn, dì Lưu nói chuyện sôi nổi nhất, A Tư cũng rất vui. Dì Lưu đã kể cho A Tư mọi thứ về Tiêu Chiến đã làm những gì trong những ngày qua. Mọi thứ về A Tư từ khi còn nhỏ, thậm chí cả việc A Tư đái dầm. A Tư không ngừng xin mẹ tha cho.

Tiêu Chiến thường nói nhiều khi ở nhà, vào lúc này vì có A Tư nên y ít nói hơn.

Sau bữa ăn, dì Lưu bảo con trai tìm cho bà một chiếc bàn để ăn hạt dưa và nghe sách, kiên quyết muốn con trai tự mình dẫn Tiêu Chiến đi ra ngoài chơi. Đây là để hai người trẻ có thêm cơ hội gần gũi, cả Tiêu Chiến và A Tư đều hiểu.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến đến thành Lạc Dương, A Tư rất nhiệt tình dẫn y đi khắp nơi, muốn mua cho y mọi thứ mà y nhìn thấy.

Tiêu Chiến không dám nhận lòng tốt của anh ấy, nên đã từ chối hết.

A Tư cũng không biết nên làm thế nào để cùng một khôn trạch sống chung, đi bên cạnh Tiêu Chiến, cố gắng tìm chủ đề để nói chuyện.

Hôm nay trời âm u, gió ngoài trời thổi mạnh.

A Tư nói: "Hôm nay gió thật lớn, ở Dư Châu có gió lớn như vậy không?"

Tiêu Chiến trả lời: "Không có, Dư Châu nhiều núi, có thể chắn gió. Dư Châu cũng không có con phố dài như ở Lạc Dương, thường thường khi đi một đoạn, sẽ gặp dốc đứng và thềm đá."

"À, vậy chắc anh không quen gió ở Lạc Dương, để tôi mua một chiếc nón che gió cho anh, nhiều khôn trạch trong thành Lạc Dương đều đeo khi ra ngoài, để chắn gió và che mặt."

"Không cần, không cần."

"Cần mà, cứ để tôi mua đi."

A Tư gọi Tiêu Chiến đi về phía trước, tìm một gian hàng nhỏ bán mũ.

Ngay lúc này, cách đó không xa, một đoàn người đang đến gần, người đứng trước đã hô to "Những người rãnh rỗi, mau tránh đường!", phía trước xe ngựa có mười mấy người cầm đao đi tới.

A Tư quay đầu nhìn, thấy bên cạnh xe ngựa có một người đang cưỡi ngựa, đội mũ cao, một thân bạch y, một tay dắt dây cương, một tay đỡ bên hông chuôi kiếm.

A Tư nói một câu "Hỏng rồi", không chút nghĩ ngợi nắm cổ tay Tiêu Chiến lui về phía sau.

Tiêu Chiến hoảng sợ, vội hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Trên phố rất đông đúc, vì phải lui ra ngoài nên mọi người tập trung hai bên đường, đám đông chen lấn nhau rất khó rút lui.

A Tư quay lưng lại thì thầm nói với Tiêu Chiến: "Đó là xe của tiểu tướng quân, người đang cưỡi ngựa kia là cận vệ riêng của tiểu tướng quân. Người đó nhận ra tôi, hôm nay vì tiểu tướng quân không ở trong phủ nên tôi thừa dịp chạy ra ngoài, chưa kịp điểm danh, theo lý mà nói là không đúng quy củ. Nếu cận vệ kia tinh mắt nhận ra tôi, thì tôi sẽ gặp xui xẻo."

"Tiểu tướng quân?" Tiêu Chiến quay đầu nhìn trộm.

"Đúng, đó chính là chủ phủ Huyền Bình tướng quân mà tôi đang làm việc. Mau mau, họ đang đến, chúng ta ngồi xuống." A Tư nắm chặt tay Tiêu Chiến, cả hai cúi xuống, lén lén lút lút.

Tiêu Chiến bị chọc cười, nụ cười làm cho A Tư thích thú. Hai người nắm tay nhau, lùi vào đám đông, cười khúc khích, làm mọi người xung quanh không khỏi bối rối.

Gió thổi qua, một số đồ vật nhỏ trên sạp hàng bị lật lung lay, chủ gian hàng vội vàng giữ chặt lại.

A Tư thở dài nói: "Hôm nay gió thật lớn."

"Đúng vậy, gió lớn." Tiêu Chiến vuốt nhẹ sau cổ, gió xuân không ngừng cọ vào da thịt, mát lạnh.

Xe ngựa vững vàng đi qua con phố. Trên xe Vương Nhất Bác tựa vào gối mềm, tay trái cầm hai quả hồ đào bằng ngọc, lăn tròn từng vòng.

Gió thổi qua, thổi mở một góc rèm cạnh cửa sổ, Vương Nhất Bác bất ngờ nói: "Trường Thiên."

Triệu Trường Thiên cưỡi trên lưng ngựa cao lớn quay đầu lại: "Tiểu tướng quân có việc gì?"

"Ngươi có ngửi thấy mùi hương không?" Trong xe thanh âm lạnh như băng, lãnh đạm, vẫn luôn như vậy.

Triệu Trường Thiên nhún mũi ngửi ngửi, trên phố có mùi rượu, mùi thực phẩm, mùi son phấn, mùi hương gì cũng có, anh ta không hiểu: "Tiểu tướng quân đang nói mùi hương loại nào?"

Trong xe im lặng một lúc: "Mùi hương hoa đào."

"Tôi không ngửi thấy, hoa đào ở thành Lạc Dương còn mấy ngày nữa mới nở thì phải? Hơn nữa, trên đường cũng không có mùi hương hoa đào" Triệu Trường Thiên khó hiểu.

Một lúc sau, trong xe lại truyền ra tiếng nói: "Thế thôi."

Đợi xe ngựa của tướng quân đi xa, Tiêu Chiến quay đầu lại và nhìn xuống tay mình.A Tư lúc này mới nhớ buông tay ra, cứ gãi đầu mà không biết nói gì: "Tôi, tôi vẫn nên mua cho anh một cái nón che đầu."

Lần này Tiêu Chiến không cự tuyệt: "Được."

Huhu cái tính cẩn thận nó ăn sâu vào máu, đáng ra có truyện sớm cho mọi người đọc rồi nhưng mình cứ sợ mắc lỗi chính tả, cứ đọc đi đọc lại mấy lần mới up chương lên wattpad. Mọi người đã ngủ hết chưa???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro