Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Tin rằng duyên phận luôn ở cạnh bên

Tiêu Trường Châu từ sau khi mất tích, đến nay vẫn chưa liên lạc với Tiêu Chiến.

Bất luận là đối với truyền thông bên ngoài hay người nhà họ Vương, Vương Nhất Bác đều không đề cập tới tin tức về Tiêu Trường Châu, giống như người này trong cái đêm ở biên giới đó đã thực sự gặp chuyện bất trắc, thậm chí ngay cả Tiêu Chiến cũng không nghe ngóng được nửa phần tiếng gió, một người sống sờ sờ, cứ như vậy mất tích.

Cảnh sát chỉ nghĩ Tiêu Trường Châu sợ tội tự sát, sự việc nhận hối lộ khiến công trình sụp đổ cũng dừng điều tra, phạt Vương Lập Đức đền bù một khoản tiền tượng trưng.

Hai người hôm trước quyết định đi thăm cha Tiêu, sáng sớm hôm sau liền khởi hành, không ngồi máy bay, chỉ có tài xế chờ dưới lầu. Thời điểm tài xế chạy xe đến khu đô thị York, Tiêu Chiến đã hiểu rõ tất cả.

Nơi an toàn nhất chính là ở trong này, lúc ấy anh vốn đã nên nghĩ đến, Vương Nhất Bác dụng tâm mang anh đến Canada, cha cũng có thể sống ở đây mới đúng.

Chạy xe trong vòng một giờ ngắn ngủi, Tiêu Chiến hạ kính xuống kéo kính lên lặp đi lặp lại vô số lần, hành động lén lút này quá rõ ràng, rất khó để người ta không chú ý đến.

Vương Nhất Bác nhìn anh vài lần, đem tay người bên cạnh kéo đến trên đầu gối mình, dùng ngón cái vuốt ve ót anh, thấp giọng hỏi: "Căng thẳng?"

Bị nhìn thấu là việc hợp tình hợp lý, Tiêu Chiến cũng không định giấu hắn, do dự nửa ngày mới mở miệng, nhân tiện gãi gãi vào lòng bàn tay Vương Nhất Bác: "Anh và cha. . . ."

Anh còn chưa dứt lời, ý tứ đã nói xong.

Vương Nhất Bác hiểu được. Náo loạn lúc trước không tính là vui vẻ, cho dù hắn âm thầm dùng thủ đoạn cứu Tiêu Trường Châu một mạng, nhưng không thể che giấu được sự thật rằng cha Vương Nhất Bác muốn dùng Tiêu Trường Châu để đổi lấy mọi điều thuận lợi ở vịnh Nam.

Tiêu Chiến lâu rồi không gặp cha, quan hệ trước nay vẫn luôn cứng ngắc đến mức mở miệng đều không lưu loát, hiện giờ lại có thêm Vương Nhất Bác, anh không thể không lo lắng đến lúc hai người gặp mặt sẽ xảy ra chuyện không thoải mái.

Vương Nhất Bác thực ra thấu đáo hơn anh nghĩ nhiều, thấp giọng trấn an anh: "Việc gì nên đến đều phải đến, tôi không thể cả đời không gặp mặt cha, tốt xấu gì ông ấy cũng là cha vợ của tôi mà."

Tiêu Chiến cúi đầu yên lặng không nói, thấy không rõ sắc mặt sờ không rõ tâm ý, "Ông ấy thân thể không được tốt, anh ít nói chút."

"Ờ." Vương Nhất Bác vỗ vỗ lưng anh, để anh yên tâm.

Xe vòng quanh nội thành rồi dừng lại trước một dãy nhà, tài xế vừa xuống xe mở cửa cho hai người, Tiêu Trường Châu liền từ trong sân đi ra, hình như Vương Nhất Bác đã báo trước hai người hôm nay sẽ tới, đối phương thấy bọn họ cũng không giật mình.

Cha con hai người xem như đã lâu không gặp, nhưng không giống loại cửu biệt trùng phùng trong tưởng tượng của Tiêu Chiến, không hề lúng túng xấu hổ, anh chỉ cảm thấy, cha anh dường như đã già thêm một ít.

"Mau vào nhà đi, bên ngoài rất lạnh." Tiêu Trường Châu cười ôn hòa, ngoắc tay kêu bọn họ đi vào.

Nhà không tính là lớn, tầng một gồm phòng khách, phòng bếp và một hoa viên nhỏ, tầng hai là mấy gian phòng ngủ với một sân phơi, lân cận đều là hộ gia đình, cảnh vật xung quanh rất sạch sẽ.

Ba người ngồi xuống phòng khách uống trà, vẫn là Tiêu Trường Châu mở miệng trước, hỏi thăm Vương Nhất Bác: "Nghe nói mấy ngày trước Hồng Kông xảy ra vụ nổ, còn chưa kịp hỏi con, có gì đáng ngại không?"

Vương Nhất Bác cầm chén trà lễ phép đáp: "Không bị thương, không cần lo lắng."

"Vậy là tốt rồi."

Hai người cha một lời con một chữ, Tiêu Chiến có chút nghe không rõ, trên đường tới đây anh còn lo lắng cha mình có phải sẽ thổi râu trừng mắt với Vương Nhất Bác hay không, sao lại quan tâm hắn trước tiên thế này?

Anh bán tín bán nghi liếc qua Vương Nhất Bác, không nói gì, quay lại lo lắng cho tình hình gần đây của cha: "Cha ở một mình, có quen không?"

Tiêu Chiến ban nãy lúc vào nhà đã chú ý đến trang hoàng trong các phòng, hết thảy đều sắp xếp tối giản, thậm chí nhìn không ra dấu vết có người sống, nhịn không được trong lòng chua xót.

Tiêu Trường Châu không giống ngày trước, khoát tay cười nói: "Ở đâu cũng là nhà, lúc đó con vừa dọn đến lưng chừng núi tất cả đều lạ lẫm, hiện giờ không phải cũng quen rồi đó sao."

Lời này làm Tiêu Chiến thấy hơi bất ngờ, anh theo bản năng nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh. Cha chưa biết anh và Vương Nhất Bác đã ly hôn, chuyển đến Toronto sống rồi ư?

Vương Nhất Bác làm lơ ánh mắt hướng về mình của Tiêu Chiến, chỉ thản nhiên đáp: "A Chiến vẫn luôn bận lòng vì ngài."

Hắn không nói cho Tiêu Trường Châu biết chuyện hai người lúc đó đã cãi nhau, một là bởi vì trong tiềm thức hắn đã khẳng định Tiêu Chiến sẽ lại trở về bên cạnh hắn, chẳng qua là vấn đề thời gian. Hai là, hắn sợ Tiêu Trường Châu đa nghi, tưởng rằng hắn nhận lời giao phó, đón Tiêu Chiến vào cửa chỉ là hành động bố thí, nhưng sự thật không phải vậy, hắn không muốn bất kì ai cảm thấy, kết hôn với Tiêu Chiến là do hắn có ý đồ khác.

Tuy rằng nghi ngờ, nhưng mắt thấy tình hình hiện tại nhắc tới việc này có chút không thỏa đáng, Tiêu Chiến cũng chẳng biết nên mở miện thế nào, còn nghĩ Vương Nhất Bác sợ cha anh lo lắng nên chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, lát sau lại hỏi tình trạng sức khỏe của ông, sau đó nữa liền đến thời gian dùng cơm trưa.

Cả buổi chiều, Tiêu Chiến cùng cha ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm, Vương Nhất Bác nhận được điện thoại từ Hồng Kông, chẳng qua lần này không phải trợ lý, mà là Vương Lập Đức.

Mấy tháng gần đây thị trường chứng khoán ở Hồng Kông vẫn luôn không tốt, các cổ đông đều yêu cầu mở cuộc họp đại hội cổ đông, thời gian trước là bởi vì tuyên bố với bên ngoài chuyện Vương Nhất Bác dưỡng bệnh nên bọn họ mới bỏ qua, hiện giờ thương thế đã khỏi, bọn họ liền đứng ngồi không yên.

Tiêu Chiến biết hắn rất bận, khuyên hắn cứ về Hồng Kông trước, công việc quan trọng hơn, cho dù hắn ở cùng với anh, trong lòng cũng không thoải mái, chẳng bằng trở về dứt khoát giải quyết mọi chuyện.

Tin tức Vương Lập Phong vào tù rung chuyển rất nhiều tầng lớp, hiện tại kinh tế đình trị, không ai đoán được Trường Giang rốt cuộc có chống chọi nổi đợt sóng này không, so với ngồi im chờ thuyền lớn bị sóng biển đánh chìm, không bằng trực tiếp tìm một cái cảng, chí ít có thể bảo đảm bình an.

Lôi kéo thế nào cũng không được, Tiêu Chiến trước mắt sẽ không theo hắn trở về, Vương Nhất Bác chỉ đành tạm thời từ bỏ, để tài xế ở lại đưa anh về Toronto, tự mình đến sân bay hội hợp với thư ký, bay về Hồng Kông.

Thời gian khẩn trương, Tiêu Chiến không kịp đi tiễn, ở hoa viên vội vã cáo biệt, lại vội vã rời đi, tốc độ nhanh đến mức anh cứ nghĩ mới đây đều là giấc mộng, nhưng vừa quay đầu liền trông thấy cha, lại cảm thấy không phải mộng nữa.

Hai người đứng trên sân phơi lầu hai, Tiêu Trường Châu lúc này mới lên tiếng hỏi anh: "Con cùng Nhất Bác, có phải đã. . . ."

Tiêu Chiến biết không gạt nổi ông, thành thật khai báo: "Chúng con đã ly hôn, tám tháng trước, ở Hồng Kông."

Nghe được đáp án mặc dù không cảm thấy bất ngờ, nhưng ông vẫn thở dài một hơi, "Là chuyện trong dự kiến, thực đáng tiếc", ông vỗ tay lên lan can, dường như cảm khái: "Nếu cha có thể nuôi dưỡng con tốt hơn một chút, sẽ không bị. . ."

"Cha", Tiêu Chiến đánh gãy lời ông, "Không phải lỗi của cha."

Lần đầu tiên ngồi xe lên lưng chừng núi anh đã hiểu được, chặng đường quanh co vòng vèo đó không thuộc về anh, nhưng có lẽ là gió ngày ấy quá lớn, nhất thời mê hoặc tâm trí, Vương Nhất Bác vừa gọi anh một tiếng A Chiến, anh liền thực sự nghĩ rằng hai người có thể có kết quả.

Tiêu Trường Châu chốc chốc lại thở dài, nhìn đến Tiêu Chiến không được như ý mình vẫn tưởng tượng, chỉ cảm thấy chính mình thân là một cha rất không xứng chứ, "Nó đối với con là thật tâm, cha có thể nhìn ra, chỉ là ngợp trong thác ghềnh vàng son của Hồng Kông, mấy lạng nhiệt tình sao bì được với tiền." Ông vỗ vỗ bả vai Tiêu Chiến, chuẩn bị xuống lầu: "Nếu thật sự tính buông tay, vậy mau chóng buông đi, bất luận thế nào, cha cũng hi vọng con có được cuộc sống yên ổn thuộc về riêng mình."

Tiêu Chiến nằm trên ghế dựa ở lầu một đắp thảm giữ ấm, bóng đêm ngoài cửa sổ chưa hạ xuống hoàn toàn, cha vừa ra ngoài gửi thư cho bằng hữu, trong nhà hiện giờ chỉ còn lại một mình anh, là sự yên bình hiếm có.

Nửa mê nửa tỉnh phảng phất thấy lại chuyến cáp treo năm nào.

Nhắc đến liền kỳ quái, anh không biết bản thân đối với cáp treo cho du khách trên đỉnh Thái Bình có liên kết kỳ diệu gì, lần đầu tiên anh hôn Vương Nhất Bác là ở đây, rồi sau này tại chính chiếc cáp treo đó, anh cùng Vương Nhất Bác nói muốn ly hôn.

"Tôi có thể hiểu là em thích tôi không?" Vương Nhất Bác vuốt ve hai má bị hắn thơm đến độ ửng hồng, tựa hồ còn mang theo hơi thở ngượng ngùng của Tiêu Chiến mỗi khi anh nghiêng người qua.

Tiêu Chiến không dám quay đầu nhìn hắn, ánh mắt từ đầu đến cuối đều hướng ra cảnh đêm ngoài cửa sổ, nửa bên mặt bị Vương Nhất Bác nhìn chọc chọc đến mức nóng bừng lên, đành phải ấp úng xin tha: "Anh có thể đừng nhìn tôi nữa được không."

Vương Ý Tiện và Đinh Ưu phía đối diện bắt đầu làm ra mấy chuyện không thích hợp với trẻ em, khuôn mặt Tiêu Chiến đã hoàn toàn đỏ đến cực hạn, Vương Nhất Bác chống một tay lên cửa sổ bên cạnh anh, khiến anh buộc phải quay đầu nhìn hắn.

"Thực ra cái tôi nói ban nãy không phải cảng Victoria." Đáy mắt hắn lóe lên ảnh ngược của đèn đuốc ngoài cửa sổ, ánh mắt vừa nóng hầm hập vừa thành khẩn, trước lúc ngậm lấy môi anh đã nói một cuối cùng, nhưng Tiêu Chiến nghe không rõ. (Đoạn này không hiểu các bạn đọc lại chương 4 nha, vợ chồng Đinh Ưu với Bác Chiến đi cáp treo, đoạn sau Bác kêu là "Rất đẹp, đúng không." A Chiến tưởng Bác khen cảnh Victoria, nhưng mà Bác có nhìn đâu, Bác nhìn mỗi A Chiến thôi =))))

Củi gỗ trong lò sưởi bị đốt cháy phát ra tiếng lốp đốp, Tiêu Chiến bị hun nóng mà tỉnh, mở mắt ra màn đêm đã che kín cửa sổ, chỉ còn lác đác vài ngọn đèn trên đường nhỏ dẫn ra hoa viên là còn sáng.

Tiêu Trường Châu từ phòng bếp bưng đĩa bánh táo ra, thấy anh tỉnh lại liền kêu anh tới bàn ăn: "A Chiến, ra ăn cơm."

Anh hiện giờ tỉnh mộng, lại nghe được rõ ràng câu nói trong giấc mơ của Vương Nhất Bác, hắn nói: "Tôi vẫn luôn nhìn em."

------------------------

Shock quá, một chương nữa là end rồi uhuhuhuhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro