Dẫn truyện
Hoạt động hậu trường.
Bên trong phòng hóa trang chung chật ních những thí sinh đang chờ để chuẩn bị thi, chuyên viên trang điểm và stylist qua qua lại lại trong căn phòng không lớn lắm, gân cổ lên hỏi mượn đồ dùng dụng cụ. Đảo mắt nhìn quanh một vòng, trong số những người ở đây có rất nhiều gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp, hoặc đang đứng trước gương kiểm tra lại trang dung của mình, hoặc cầm điện thoại selfie.
Vương Nhất Bác không tìm được người mình muốn tìm ở đây, thư ký đi bên cạnh tựa như đoán được suy nghĩ của hắn, lập tức nói: "Có thể đang ở chỗ khác."
Vương Nhất Bác: "Ở đâu?"
Thư ký: "Nghe nhân viên công tác nói, mỗi lần trước khi lên sân khấu anh ấy đều sẽ tìm một chỗ ngồi một mình an tĩnh, bọn họ nói đây là..." Cô tạm dừng vài giây, như thể đang cố nhớ lại: "Bước vào trạng thái."
Vương Nhất Bác lạnh nhạt: "Cho nên, ở đâu?"
Thư ký móc điện thoại ra vội vàng gửi tin nhắn cho người nào đó, mười mấy giây sau mới bước đến nửa bước, ngữ khí cung kính: "Vương tổng, ở bên này."
Tối nay có hàng chục ngàn khán giả đến trường quay xem ghi hình trận chung kết, khu vực sân đấu đèn đuốc sáng trưng, đèn tiếp ứng đủ sắc màu dệt thành từng dải màu bắt mắt, biểu ngữ băng rôn bị ném khắp nơi, vừa mới giơ lên trên đầu, giây tiếp theo đã có thể bị người ta giẫm nát dưới chân.
Vương Nhất Bác đã tìm được người mình muốn tìm, anh đang đứng bên ngoài thang thoát hiểm đang hé mở, vừa vặn người giãn xương cốt, vừa từ từ tập lại bài hát sẽ thi đêm nay.
Giọng anh thật êm dịu, không nhanh không chậm như làn nước chảy vào trong tai, xương cốt bất tri bất giác cũng trở nên mềm đi một nửa, thân hình mảnh khảnh bị ánh đèn bên lan can phủ lên một quầng sáng vàng nhạt, Vương Nhất Bác nhìn sườn mặt thỉnh thoảng lộ ra khi vặn người của anh, da thịt mịn màng, hệt như một khối ngọc trơn nhẵn ấm áp.
Hắn không vội bước đến, chỉ xua xua tay với người bên cạnh.
Thư ký thấy thế thì vô cùng có mắt nhìn mà rời đi trước, cố tình thả nhẹ bước chân, sợ chàng trai trẻ đang ngân nga ca hát kia nghe thấy tiếng động từ mình.
Vương Nhất Bác lẳng lặng đứng đó một lúc lâu nghe anh nhỏ giọng ngân nga một giai điệu mà hắn không biết tên, cũng không nghe rõ lời, ngắm anh khẽ ngửa đầu lấy hơi, nhìn sương trắng tản ra dưới ánh đèn, lại phồng má thả lỏng cơ miệng, những động tác nhỏ dày đặc liên tục, nhưng hoàn toàn không nhìn ra chút dấu vết khẩn trương nào.
Hắn đứng trong hành lang tối tăm hơn mười phút, nghe thấy đối phương dậm chân chuẩn bị rời đi, lúc này hắn mới làm bộ đang định đi ra ngoài, vừa đi vừa thò tay vào túi tìm đồ, đúng lúc đụng phải người đang đưa tay đẩy cửa.
Phản ứng đầu tiên của đối phương là xin lỗi, ánh mắt áy náy dừng trên mặt Vương Nhất Bác, sau đó lập tức giật mình.
Vương Nhất Bác sớm đã chuẩn bị sẵn trong đầu, thậm chí còn điều chỉnh xong biểu cảm, nhìn thẳng anh vài giây, sau đó cực kỳ chuyên nghiệp mà bày ra thần sắc kinh ngạc: "Là... Tiêu lão sư sao?"
Tiêu Chiến nghe hắn xưng hô như thế thì nở một nụ cười thẹn thùng, nói thật lòng, cho đến bây giờ anh vẫn còn chưa quen lắm.
Vương Nhất Bác bất động thanh sắc quan sát anh.
Kỳ thật đây là lần thứ hai hắn trông thấy Tiêu Chiến.
Lần trước, là trong một nhà hàng nào đó, stylist của cuộc thi dẫn bọn họ đi ăn cơm, hai người từng chạm mặt một lần, chỉ là khi đó Tiêu Chiến không chú ý đến hắn.
So với lúc vừa mới tham gia cuộc thi, Tiêu Chiến có phần gầy hơn một chút, chỉ có đôi gò má vẫn còn lại chút độ cong mềm mại, đôi môi căng mọng cực kỳ xinh đẹp, vì hiệu ứng của tiết mục mà chuyên viên trang điểm vẽ mắt anh hơi sắc sảo, khuôn mặt được trang điểm không thể tìm ra chút tì vết, còn nhấn mạnh vào phác họa đôi mắt kia ngả ngớn hếch lên trên, bị ánh mắt trong veo của anh vừa vặn trấn áp.
Tạo hình của mọi người trong đêm chung kết đều rực rỡ hẳn lên, là một thí sinh được yêu thích, đãi ngộ của Tiêu Chiến cũng càng khác biệt, mặc cho là ai trông thấy người này, khuôn mặt này, đều không cách nào có thể dời mắt trong thời gian ngắn.
"A, tôi đúng là Tiêu Chiến. Anh mím môi ngượng ngùng cười: "Anh là...?"
Vương Nhất Bác rất thành khẩn: "Tôi đến xem trận chung kết, là fan trung thành của anh."
Tiêu Chiến hơi giật mình --- nhìn đội hình trước trận đấu hôm nay, quả thật anh có chút hiểu biết mơ hồ về độ hot của chương trình, cũng như hiện trạng của bản thân hiện giờ, chỉ là anh tuyệt đối không ngờ, thanh niên trước mặt này thế mà cũng nói là fan của mình.
Nhớ lại khoảnh khắc đối mặt khi nãy, anh tạm thời loại bỏ khả năng đối phương là một fan cuồng không chịu tuân thủ quy định nào đó.
Chàng thanh niên này dáng vẻ tuấn tú, khí chất sang quý, tuy nhìn không ra quần áo trang sức giá trị bao nhiêu, nhưng có cảm giác đều là đồ tốt, ít nhất bộ tây trang này của hắn tuyệt đối không rẻ.
Nói xong, Vương Nhất Bác quơ quơ điếu thuốc trong tay, mỉm cười áy náy nói: "Vốn định ra ngoài hít thở không khí một chút, không ngờ lại có thể gặp được Tiêu lão sư ở đây, thật sự rất may mắn."
Nếu Tiêu Chiến nhạy cảm hơn một chút, sẽ phát hiện ra thanh niên này tuy lời nói lịch sự dễ nghe, nhưng trong lúc chuyện trò với mình ánh mắt luôn mang cảm giác áp bách mãnh liệt, tuyệt đối không chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ đơn giản như thế.
Tiêu Chiến vừa mới ra ràng, còn chưa biết cách ứng phó với fans, hoặc cũng có thể là sự đồng tình với fan cùng giới, ngoài cảm giác biết ơn ra, dường như không cách nào có thêm phản ứng nào nữa.
Dù sao đối phương cũng không nói muốn xin chữ ký, chụp ảnh chung hay là có yêu cầu gì khác.
Vương Nhất Bác cũng cực kỳ 'săn sóc', nhìn ra được Tiêu Chiến mất tự nhiên, rất kịp thời mà kết thúc cuộc đối thoại, cười chào tạm biệt anh: "Chúc anh đêm nay có thể như ý nguyện giành được ngôi quán quân."
Tiêu Chiến đáp lời, ánh mắt lướt qua khuôn mặt chàng trai trẻ, sau khi niềm vui ban đầu qua đi, thế mà lại nảy sinh vài phần tiếc nuối. Anh vẫn chưa biết tên của đối phương.
Bất kể xét về thực lực hay diện mạo, tưởng chừng Tiêu Chiến sẽ là người giành được ngôi vị quán quân của đêm nay, thế nhưng một ngày trước khi ghi hình trận chung kết, Vương Nhất Bác đã nhận được kết quả thứ hạng cuối cùng.
Hắn một tay đút túi, không nhanh không chậm trở lại khu vực ghế lô trên sân đấu, trong đầu liên tục hiện lên gương mặt xinh đẹp kia, còn cả động tác liếm môi trong vô thức, đầu lưỡi mềm mại hồng nhạt khẽ ấn lên cánh môi.
Điều Tiêu Chiến không biết chính là, vị trí xếp hạng đầu tiên đã sớm được công ty xác định sắp xếp cho thí sinh mới ký hợp đồng, bất kể đêm nay anh có biểu hiện thế nào, cũng đã định sẵn sẽ vô duyên với ngôi vị quán quân.
Hơn nửa tháng trước, có mấy công ty tung cành ô liu đến cho anh, nhưng đều vì quan điểm không hợp mà bị đối phương cự tuyệt. Một trong số đó có cả công ty của Vương Nhất Bác.
Bất kể những điều kiện đó hậu đãi đến mức nào.
Vương Nhất Bác lại xuất quỷ nhập thần được thư ký dẫn đến ghế lô ở lầu hai, vị trí này tầm nhìn rất tốt, có thể quan sát được toàn cảnh sân khấu, cũng tránh được tình trạng phiền phức khi phải chen chúc với khán giả ở dưới khán đài, còn tương đối an tĩnh riêng tư.
Hắn đứng bên bức tường kính trong suốt một chiều, bình tĩnh nhìn người đang đứng trên sân khấu, cầm micro ngữ điệu vui vẻ tự giới thiệu bản thân.
Màn hình phía sau chiếu cận cảnh khuôn mặt anh, dưới vô số ánh đèn rực rỡ, đôi mắt anh lấp lánh ánh sáng.
Vương Nhất Bác không chút để ý mà nghĩ, nếu đi theo 'quy trình bình thường' không thể đả động được đối phương, vậy dùng phương pháp khác đi.
Bất kể là dùng thủ đoạn gì...
Đều có thể.
.TBC
Đang hơi tụt mood quá, định hoàn VTMN xong nghỉ một thời gian, fic này tôi xin per cũng lâu lâu rồi mà hôm nay Thất Linh mới trả lời tin nhắn, thế nên tiện thể đào cái hố mới lên tinh thần.
Truyện gồm 63 chương - 3 (hoặc 6PN), nhưng tổng độ dài chỉ gần bằng Xung truỵ, vì mỗi chương khá ngắn, thế nên đừng thấy nhiều chương mà ngại nha các bạn, vì giờ nếu dài quá tôi cũng hơi ngại làm, ai chờ Cỏ máng cũ tạm đợi thêm nhé. Mỗi ngày 1-2 chương tuỳ độ dài chương và thời gian rảnh rỗi.
Tag cường thủ hào đoạt - means dùng sức mạnh hoặc quyền thế để cưỡng ép, chiếm đoạt (gg search), tôi mới đọc có mấy chương thôi ý, nhưng chỉ riêng cái tên Thất Linh cũng đủ bảo chứng cho chất lượng rồi ha, hehe.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro