Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14


14.


Mấy ngày kế tiếp, Tiêu Chiến quả nhiên không gặp lại Vương Nhất Bác.

Anh không tình không nguyện bàn bạc chuyện sắp xếp đoàn đội với thư ký, đồng thời làm quen với nhóm trợ lý tài xế vệ sĩ có lẽ sau này sẽ còn làm việc với mình một khoảng thời gian rất dài.

Thư ký còn có một trợ lý, xem như toàn quyền chịu trách nhiệm về mọi chuyện của Tiêu Chiến, có yêu cầu hay ý kiến gì, cô sẽ thông báo lại cho thư ký.

Trong tình huống bình thường, nếu không phải chuyện lớn to tát gì, không cần phải quấy rầy đến Vương Nhất Bác.

Đối với điểm này Tiêu Chiến cũng xem như miễn cưỡng hài lòng, cho dù trong lòng hiểu rõ những người này đều là người của Vương Nhất Bác, nhưng bề ngoài vẫn có chút ranh giới, lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Anh được tài xế đưa đến phòng thu âm, trên đường đi ngang qua một khu thương mại sầm uất, bên ngoài tòa nhà trung tâm thương mại treo một loạt những quảng cáo của quán quân, phía dưới còn có người giơ điện thoại chụp ảnh.

Buổi tối lúc được đưa về nhà, bên ngoài trung tâm thương mại đèn đuốc sáng trưng, hiệu ứng ánh sáng được thiết kế đặc biệt khiến cho ấn tượng về khuôn mặt được chỉnh sửa cẩn thận kia càng trở nên mạnh mẽ, Tiêu Chiến kéo cửa kính xe, mắt nhìn không chớp vào những màn hình lớn đó.

Nếu nói những thứ này hoàn toàn không có bất kỳ ảnh hưởng nào đến anh là không đúng, muốn có thứ gì đó là bản năng của con người, chỉ là tình trạng hiện tại, nếu không có tư bản nâng đỡ, muốn bò lên được vị trí kia vẫn là quá khó.

Cả hai đầu của cán cân, đều không phải thứ mà Tiêu Chiến muốn hướng đến.

Anh sửa lại các sáng tác trước đây và bản nhạc mới vừa viết mấy ngày trước của mình, cầm điện thoại gọi cho lão sư mà Vương Nhất Bác mời đến thỉnh giáo, thay đổi vài chỗ, thử hát demo, hiệu quả cũng không tệ lắm, đây xem như là tin tốt duy nhất.

Hành trình kế tiếp rất đơn giản, mời lão sư viết ca từ, chính thức ghi âm, lại sản xuất, cuối cùng là online tuyên truyền.

Nếu chỉ dựa vào một mình Tiêu Chiến và bạn mình, chỉ sợ phải mất kha khá thời gian, vay nợ một số ân tình, mới có thể làm được.

Mà hiện giờ Vương Nhất Bác đều đã an bài hết thảy, anh chỉ cần làm tốt phần còn lại, những chuyện khác đều có dân chuyên nghiệp xử lý thay mình. Vẫn nói con người ai cũng thích được ưu ái, nhưng anh lại chỉ cảm thấy sợ hãi.

Đây dù sao cũng không phải thứ thuộc về anh, Vương Nhất Bác vừa không phải thân nhân hay bạn bè của anh, càng không thể trở thành người yêu của anh, Tiêu Chiến dựa vào gì để có thể thoải mái hưởng thụ những thứ này.



Gặp lại Vương Nhất Bác là vào hai ngày sau khi anh thu âm xong ca khúc, hôm đó rảnh rỗi không có việc gì, đột ngột muốn mà thu dọn nhà cửa, bỏ đi những đồ đạc không dùng đến, quét dọn một phen, sàn nhà được lau đến sáng bóng, chính anh nhìn thấy thành quả của mình cũng cảm thấy đắc ý, còn chưa kịp nghỉ ngơi, cửa mật mã mới đổi bên ngoài vang lên tiếng động, anh gần như không kịp phản ứng, đã trông thấy gương mặt trẻ tuổi đã lâu không gặp.

Vương Nhất Bác thấy anh mặt đầy mồ hôi thở phì phò, có chút kinh ngạc, nói: "Đang làm gì thế này?"

Tâm tình vui sướng của Tiêu Chiến tức khắc giảm đi hai bậc, nhưng cũng không trực tiếp biểu hiên ra mặt: "Quét dọn nhà cửa."

Vương Nhất Bác càng kinh ngạc hơn: "Sao không gọi dì giúp việc đến?"

Tiêu Chiến: "...Tôi không thuê dì làm."

Vương Nhất Bác: "Bảo trợ lý của anh sắp xếp cho."

Tiêu Chiến xua xua tay, hiển nhiên không đồng tình với hắn: "Bỏ đi, chỗ này cũng chẳng lớn bao nhiêu, tự tôi làm là được, vốn dĩ tôi cũng không thích người khác đụng đến đồ của tôi."

"Được rồi." Vương Nhất Bác cũng không ép: "Đi tắm thay quần áo đi, chưa ăn cơm đúng không? Chúng ta ra ngoài ăn."

Tiêu Chiến thầm mắng ai chúng ta với cậu, lại không tình nguyện, nói: "Đặt cơm hộp không phải được rồi à?" Anh không muốn cùng ra ngoài với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nói: "Cơm hộp không ngon bằng ăn đồ vừa nấu xong."

Tiêu Chiến phun tào: "Thật lắm chuyện."

Anh không tình không nguyện đứng dậy, rốt cuộc vẫn phối hợp đi vào phòng tắm, dù sao anh cũng định nghỉ ngơi một lát rồi đi tắm.

Vương Nhất Bác vẫn không đến tay không, lúc Tiêu Chiến lau tóc đi ra ngoài, thấy trên giường bày mấy bộ quần áo mới, đại khái là Vương Nhất Bác muốn để anh chọn mặc.

Ý thức được việc 'đấu tranh' những chuyện nhỏ thế này với Vương Nhất Bác không ý nghĩa gì, vì thế anh tiện tay cầm một bộ lên thay, sấy khô tóc rồi, lại định lấy mũ và khẩu trang, bị Vương Nhất Bác cản lại: "Không cần."

"???" Tiêu Chiến không vui nói: "Tôi không muốn để người khác thấy tôi và cậu ra ngoài ăn cơm."

Ai biết Vương Nhất Bác có từng lộ mặt ở chỗ nào hay không, lỡ như bị người có tâm để ý thấy, cái mác được kim chủ bao dưỡng này chỉ sợ rửa mãi cũng không thể sạch được.

Vương Nhất Bác nói: "Chỗ chúng ta đến tính riêng tư rất cao, sẽ không bị người khác trông thấy."

Sắc mặt Tiêu Chiến tốt hơn một chút, nhưng vẫn cầm mũ lưỡi trai đội lên đầu, đứng trước gương chỉnh trang lại, lúc này mới đầy bụng oán khí mà theo Vương Nhất Bác ra ngoài.



Bên dưới đã có tài xế đánh xe đến chờ sẵn, thời gian này người trong tiểu khu cũng không nhiều, Tiêu Chiến cúi đầu bước nhanh lên xe, Vương Nhất Bác đi phía sau lại không vội vàng, ngồi xuống bên cạnh anh rồi còn có tâm trêu chọc: "Chỉ thế này thôi cũng sợ bị người khác phát hiện rồi?"

Tiêu Chiến mặt không cảm xúc nói với tài xế: "Ngại quá, phiền kéo tấm ngăn lên một chút."

Tài xế nhìn Vương Nhất Bác qua kính chiếu hậu, thấy đối phương gật đầu, lúc này mới kéo tấm ngăn lên, đánh tay lái, lái xe ra khỏi tiểu khu.

Vương Nhất Bác ôm cánh tay như cười như không: "Anh như này chẳng lẽ không sợ tài xế nghi ngờ chúng ta ở phía sau định làm gì à?"

Tiêu Chiến mới không mắc lừa hắn: "Tôi chỉ cảm thấy những lời cậu nói khiến người ta xấu hổ mà thôi."

Vương Nhất Bác lại nói: "Nhưng cũng tiện cho tôi, không phải sao?"

Tiêu Chiến liếc mắt nhìn hắn: "Nếu cậu không muốn sống nữa, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể cướp tay lái của tài xế."

Vương Nhất Bác nghe thế thì cực vui: "Nhưng không phải anh bảo anh ta kéo tấm chắn rồi sao, cướp kiểu gì?"

"....." Tiêu Chiến: "Đập vỡ tấm chắn."

Cũng không biết Vương Nhất Bác vui vẻ chuyện gì, nghe Tiêu Chiến nói thế, chỉ nở một nụ cười ngây ngô, khiến anh ngược lại không hiểu ra làm sao, cảm thấy người này hôm nay quá bất bình thường, thế mà còn chạy tới tìm mình giải sầu.

Không thể không nói, lúc không nhắc đến chuyện trên giường, Vương Nhất Bác vẫn là người tương đối dễ nói chuyện, tương đối dễ tiếp xúc.

Thời gian trên đường cũng không lâu, Tiêu Chiến vừa mới vận động một hồi, cũng đã đói bụng, chỉ là lúc đi ngang qua trung tâm thương mại nhìn đến bảng quảng cáo quen thuộc kia, nhịn không được lại bắt đầu không vui, bị Vương Nhất Bác nhạy bén bắt được, hỏi: "Anh cũng muốn lên đó?"

Tiêu Chiến cảnh giác: "Cậu định làm gì?"

Vương Nhất Bác: "Hỏi chút thôi." Hắn dừng một chút: "Anh không cho rằng tôi là người chỉ cần tùy tiện gọi một cuộc điện thoại là có thể đổi được người đại diện, nhanh nhanh chóng chóng để khuôn mặt của anh xuất hiện trên đó đấy chứ?"

Tiêu Chiến không dám thiếu cảnh giác, chỉ nói: "Tôi cũng chẳng hiểu biết về cậu, ai biết cậu sẽ làm gì."

Vương Nhất Bác lại nói: "Mặt anh quả thực thích hợp xuất hiện trên màn ảnh lớn."

Tiêu Chiến hơi kéo khóe miệng: "Vậy thật sự phải cảm ơn cậu, chẳng qua quảng cáo người ta đã nhận xong rồi, cậu tốt nhất đừng có ngáng chân người ta."

Vương Nhất Bác nhướng mày, không tỏ ý kiến.



Đúng lúc đến nơi, đề tài cứ thế mà bị mơ hồ bỏ qua, Tiêu Chiến nghĩ một chút, đây là lần đầu tiên hai người cùng ra ngoài ăn cơm, thật may hắn không chọn kiểu nhà hàng đắt muốn chết, hương vị lại thập phần nhạt nhẽo, mỗi phần ăn tuy không nhiều lắm, nhưng món nào hương vị cũng không tồi, thức ăn được phục vụ nhanh, nhưng rất rõ ràng không phải đồ chế biến sẵn, Tiêu Chiến vô cùng hài lòng, cái đuôi vô hình cũng cong lên, đôi mắt mèo sáng ngời, mặc kệ Vương Nhất Bác đang ở bên cạnh, chỉ lo vui vẻ ăn đồ ăn của mình.

Vương Nhất Bác lặng lẽ nhìn một lát, nhìn hai má phồng phồng cực kỳ đáng yêu, rất nhiều lần hắn muốn lấy điện thoại ra chụp một tấm, nghĩ đối phương nhất định sẽ không phối hợp, có chút tiếc hận tạm thời bỏ qua ý tưởng này.

Ăn xong Tiêu Chiến lại được Vương Nhất Bác dẫn đến câu lạc bộ bên cạnh, để anh trải nghiệm một chút chốn tiêu khiển mà không phải hội viên cao cấp không thể bước vào, bài trí không cần phải nói, khắp nơi đều thể hiện sự riêng tư cực kỳ cao, chỉ cần Vương Nhất Bác không muốn có người đến quấy rầy, bọn họ có thể có cả buổi tối thanh tịnh.

Vương Nhất Bác hỏi anh có muốn đánh Snooker không, Tiêu Chiến sửng sốt vài giây mới hỏi lại: "Bida sao?"

Vừa nhìn liền biết thường ngày Tiêu Chiến không mấy khi chơi những thứ này, bèn quyết định thay anh, nói: "Chơi thử chút đi, chúng ta đến phòng riêng, sẽ không bị ai trông thấy."

Tiêu Chiến hiếm có mà không từ chối, phối hợp theo hắn đến phòng riêng, cầm cơ thử cảm giác một chút, vốn cho rằng đánh hẳn là không khó, cầm lên tay mới biết không đơn giản như vậy, cơ trơn trượt cầm không thuận tay, khiến anh tràn đầy hoài nghi mà xoa bột lên thân cơ, lại thử đánh hai gậy, hiệu quả vẫn không tốt lắm.

Anh nghi hoặc lầm bầm: "Khó vậy sao?"

"Không khó." Vương Nhất Bác nói: "Để tôi dạy anh."

Hắn đến sau lưng anh, nửa thân người dán lại, hai tay duỗi ta, tư thế giống như ôm Tiêu Chiến vào lòng, không cho phép trốn.

Tiêu Chiến không được tự nhiên mà vặn vẹo, cảm thấy nhiệt độ thân thể đối phương truyền qua lớp áo sơ mi mỏng, lại kéo anh cúi người xuống, một bàn tay đặt lên mu bàn tay anh, có chút ngoài dự kiến, bàn tay Vương Nhất Bác thế mà lớn hơn tay anh một vòng, có thể hoàn toàn bao tay anh lại.

Mà Vương Nhất Bác hồn nhiên không phát hiện tư thế của hai người hiện giờ có chút không ổn, vừa điều chỉnh tư thế cho Tiêu Chiến, vừa nhẹ giọng không nhanh không chậm hướng dẫn, chẳng khác nào một lão sư chân chính, hơi thở dán bên tai anh, khoảng cách quá mức gần gũi, khiến anh khó có thể thích ứng.

Vương Nhất Bác nhất định có mục đích khác, anh nghĩ.

Ít nhất lúc người đứng đắn dạy học, tuyệt đối sẽ không bao lấy bàn tay học sinh, còn là mười ngón đan xen.

Tiêu Chiến tránh né, Vương Nhất Bác lại không chịu buông ra, dùng đầu gối đẩy hai chân anh ra, mạnh mẽ chen một chân vào giữa, nửa người dưới cũng gần như dán chặt lên người anh.

Anh bỗng cảm thấy không ổn, vừa định kêu dừng, Vương Nhất Bác lại cầm tay anh đánh một bi ra, những trái bida chạm vào nhau, lộc cà lộc cộc lăn trên mặt bàn, một trái trắng một trái đỏ luân phiên lăn xuống lưới.

Tuy Tiêu Chiến không hiểu quy tắc ngầm, nhưng cũng biết ý nghĩ của bóng lăn xuống lưới, vừa định vui mừng, lại phát giác bên tai mình hơi nóng, một nụ hôn rơi xuống.

Vương Nhất Bác lại lần nữa giữ chặt tay anh, ngón cái vuốt ve lên mu bàn tay, giống như dỗ trẻ nhỏ, khen ngợi: "Tiêu lão sư, sao lại lợi hại đến vậy? Vừa học một chút đã biết."


.TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro