10
10.
Vương Nhất Bác: "...Tiêu lão sư?"
Tiêu Chiến nghiêng người nhìn hắn một cái, không thể hiện bất cứ cảm xúc gì, lại lần nữa xoay người đi, ôm Ipad tiếp tục chơi, rặt một bộ cậu cứ tùy tiện.
Vương Nhất Bác cảm thấy khó hiểu, bước đến đứng sau lưng anh, thấy anh đang chơi phần mềm soạn nhạc, bèn giơ tay khẽ vuốt tóc anh, thuận miệng hỏi: "Ăn tối chưa?"
Tiêu Chiến không ngẩng đầu: "Ừm, ăn rồi."
Vương Nhất Bác: "Mấy ngày nay làm gì vậy?"
Tiêu Chiến: "Viết nhạc."
Là viết nhạc, chứ không phải 'Không phải tôi đã nói với cậu trên Wechat rồi sao? Vì sao vẫn phải hỏi lại nữa?'
Vương Nhất Bác nhướng mày: "Chừng nào thì viết xong?"
Tiêu Chiến: "Sắp rồi."
Là sắp rồi, chứ không phải 'Liên quan gì đến cậu?'
Vương Nhất Bác lại hỏi: "Bên phía phòng làm việc, còn có yêu cầu gì nữa không? Tôi dặn thư ký sắp xếp cho anh."
Tiêu Chiến nhàn nhạt nói: "Không có, cậu cứ quyết định là được, không cần hỏi tôi."
Vương Nhất Bác im lặng một lát, đột nhiên cười một tiếng, cảm xúc dường như cũng bị ảnh hưởng, vỗ vỗ vai Tiêu Chiến, nói: "Vậy lại đây xem đồ tôi mua cho anh chút đi."
Tiêu Chiến: "Cậu cứ để đó là được."
"Không được nha," Vương Nhất Bác cười tủm tỉm: "Tôi muốn xem xem mấy thứ này có hợp với anh không."
Tiêu Chiến không rõ lắm, nhưng vẫn nói: "Có thể dùng được là được, yêu cầu của tôi không cao đến thế."
Vương Nhất Bác nói: "Yêu cầu của tôi rất cao." Hắn tăng giọng thêm, ngữ khí không cho phép cự tuyệt.
Tiêu Chiến nhìn thẳng hắn một lát, thầm mắng trong lòng vài câu, không tình không nguyện đứng dậy phối hợp, theo Vương Nhất Bác đi đến chỗ mấy cái túi túi hộp hộp chất đống kia, ngữ khí nhịn không được mà có thêm vài phần không vui: "Đồ gì vậy?"
Vương Nhất Bác: "Quần áo lần trước chuẩn bị cho anh, anh ném hết rồi đúng không?'
Tiêu Chiến sửng sốt vài giây, muốn hỏi sao cậu biết, ngước mắt lên đối diện với đôi mắt trông như ngậm ý cười, nhưng thực tế không hề có chút cảm xúc gì kia, nhất thời cảm thấy sống lưng ớn lạnh, căng da đầu nói: "Đúng vậy. Bao nhiêu tiền, tôi đền cho cậu."
Vương Nhất Bác không hề có chút không vui nào, thậm chí còn vô cùng săn sóc mà nói: "Không sao, là không thích sao? Đúng lúc, lần này tôi chọn cho anh một ít rồi, vóc dáng của người mẫu rất giống anh... Nào, thử cả đi."
Đuôi mắt Tiêu Chiến nhếch lên: "Thử cái gì?"
Vương Nhất Bác: "Quần áo, giày, trang sức." Hắn vô cùng tiếc nuối: "Chỉ tiếc chỗ này của anh quá nhỏ, nếu không tôi đã kêu người trực tiếp đẩy giá đồ đến đây." Nhìn quanh một vòng, Vương Nhất Bác lại nói: "Phòng cũng chẳng nhét được mấy người."
Tiêu Chiến cứng rắn nói: "Nhà tôi không phải hậu trường sân khấu."
Vương Nhất Bác: "Nếu anh muốn..."
Tiêu Chiến cắt lời hắn: "Không muốn."
"Được rồi." Vương Nhất Bác cực dễ nói chuyện: "Nào, thử những thứ này xem."
Tiêu Chiến: "Có thể không thử được không?"
Vương Nhất Bác: "Không thể."
Hắn vốn tưởng Tiêu Chiến sẽ nói dựa vào cái gì hoặc tôi không thử gì đó, không ngờ anh chỉ dừng một chút, thế mà thỏa hiệp: "Được thôi."
"Thử những thứ này đúng không? Tôi vào phòng ngủ thay."
Vương Nhất Bác đè lại đồ đạc trên tay anh: "Thay ở đây."
Có mấy giây Tiêu Chiến còn tưởng mình bị ảo giác: "...Gì cơ?"
Vương Nhất Bác mỉm cười lặp lại: "Tôi nói, thay ở ngay đây, ngay trước mặt tôi."
Tiêu Chiến cố gắng hết sức mới có thể nuốt được câu nói 'Cậu biến thái à' xuống, tuy đã hết sức khống chế biểu cảm, nhưng tròng mắt vẫn trừng lớn: "Trước mặt cậu? Vì cái gì?"
Vương Nhất Bác thản nhiên: "Tôi thích thế."
Khóe miệng Tiêu Chiến giật giật, lại cố nhịn một hồi, mới miễn cưỡng nhịn không mắng hắn, âm thầm hít sâu vài hơi, tự dặn lòng hôm nay phải hoàn thành nhiệm vụ khiến bản thân trở nên nhàm chán, thế nên kìm nén tính tình, đáp: "Được rồi."
Vương Nhất Bác lấy ra một chiếc áo sơ mi lụa trắng, bề mặt sa tanh lấp lánh, chạm vào mát lạnh, mỗi một chiếc nút đều là một viên ngọc trai tròn trịa, mặc riêng hoặc kết hợp với áo khoác dệt kim đều rất đẹp.
Như thể giận dỗi, Tiêu Chiến nắm vạt áo hoodie kéo qua đầu cởi ra, thân trên trần trụi duỗi tay về phía Vương Nhất Bác: "Đưa tôi."
Ánh mắt Vương Nhất Bác hệt như dòng nước chảy từ trên cổ anh xuống bụng dưới, Tiêu Chiến có thể cảm nhận được, trong mắt hắn không có bất kỳ dục vọng nào, chỉ đơn thuần đang chiêm ngưỡng, vì cái đẹp mà khiến ánh mắt dừng lại lâu hơn, chiêm ngưỡng cần cổ thon dài cùng xương quai xanh thanh lệ, phần hơi lõm xuống của bụng dưới cũng như đường nhân ngư, eo anh rất gầy, vô cùng thon mảnh, tựa như chỉ cần hai bàn tay cũng đủ nắm trọn.
Tiêu Chiến né tránh ánh mắt hắn, động tác thập phần thô lỗ tròng áo sơ mi lên, nhưng dù sao cũng chưa từng lõa lồ như thế trước mặt người khác, lòng tự trọng lại khiến anh không thể che giấu được lồng ngực phập phồng, đành phải cắn răng đẩy nhanh tốc độ, trước ngực nhuốm đỏ, lúc cài nút áo ngón tay cũng khẽ run, mấy lần vẫn cài không xong.
Vương Nhất Bác thấy thế bèn bước đến hỗ trợ, Tiêu Chiến vốn muốn lùi ra sau, cùng lúc với sự căng thẳng của thân thể, câu nói của bạn nối khố lại lần nữa vang lên trong đầu, anh nhanh chóng đứng lại, im lặng để mặc Vương Nhất Bác duỗi tay về phía mình.
Trên người hắn có mùi nước hoa nam tính rất nhạt, không giống mùi nước hoa khi hắn mặc tây trang, không biết có phải đặc biệt kết hợp hay không, ít nhiều có chút quyến rũ.
Cách quá gần, hơi thở như có như không quét qua xương quai xanh anh, hắn cúi đầu, vừa cẩn thận gài từng hạt trân châu kia qua khuy áo, vừa chỉnh sửa lại cho Tiêu Chiến, cuối cùng lui ra sau hai bước ngắm nghía một hồi, thật lòng khen ngợi: "Rất đẹp."
Tiêu Chiến đơ mặt, tai cũng đỏ ké: "Vậy sao, tôi cảm thấy cũng thường."
"Không hề gì." Vương Nhất Bác lại lấy ra một hộp trang sức bằng nhung đen, ngón tay móc sợi dây chuyền lên: "Tôi đeo cho anh."
"...." Tiêu Chiến im lặng hai giây: "Có cần khoa trương đến vậy không?"
Vương Nhất Bác hỏi: "Không thích à? Vậy còn cái khác."
Tiêu Chiến nghẹn họng, nhịn không được hỏi: "Cậu đang chơi game thời trang đấy à?"
Vương Nhất Bác nghĩ một chút: "Cũng không hoàn toàn sai."
Lúc còn đang trong chương trình, ban đầu còn đỡ, về sau đại khái là được thông báo không chịu ký hợp đồng, mọi phương diện đều cố ý vô tình bị chèn ép, những thí sinh khác có thể mặc thương hiệu nổi tiếng, anh lại chỉ có thể mặc một số thương hiệu nhỏ, giá tiền chẳng bằng số lẻ của người khác.
Những thí sinh khác được mượn rất nhiều trang sức đá quý làm tạo hình, anh lại chỉ có thể dùng một số phụ kiện nhỏ làm trang sức, cho dù gương mặt kia đã thu hút mọi ánh nhìn, nhưng Vương Nhất Bác vẫn để ý thấy điểm này.
Mấy thứ này có lẽ bản thân Tiêu Chiến không để bụng, nhưng Vương Nhất Bác vẫn muốn bù đắp cho anh.
Một chú chim xinh đẹp, tỏa sáng rực rỡ, đến từng cọng lông chim cũng phải lấp lánh ánh sáng.
Hắn chỉnh trang lại cho anh một lượt, lại mở hộp đồ khác ra, bảo Tiêu Chiến tự đến soi gương, nếu không thích, vẫn còn thứ khác có thể đổi được.
Trước giờ Vương Nhất Bác chưa từng làm chuyện thế này bao giờ, giờ tự tay làm, bỗng cảm thấy vô cùng thú vị, phối hợp với biểu tình của Tiêu Chiến, càng khiến hắn làm không biết mệt.
Tiêu Chiến cũng chẳng phải kẻ ngốc, đương nhiên biết cái nào đẹp cái nào không, theo quan điểm của anh, thẩm mỹ của Vương Nhất Bác không hề tầm thường, biết mua đồ, cũng biết phối đồ, không phải kiểu nhà giàu mới nổi đắp đủ loại hàng hiệu lên người, ít nhiều cũng khiến anh thở ra nhẹ nhõm.
Đổi thành người khác có lẽ sẽ cảm thấy thụ sủng nhược kinh, dù sao cũng hiếm có ai không thích nhận được quà, hơn nữa lại còn là loại quà toàn những món đồ hàng hiệu đắt đỏ, chủng loại đa dạng, chỉ sợ đã sớm vui mừng đến choáng váng đầu óc.
Nhưng hắn vừa không phải bạn của anh, càng không phải người nhà của anh, anh không có lý do gì thản nhiên nhận những món quà của hắn. Hơn nữa đây cũng là biểu hiện khác của hành vi mang tính chiếm hữu cao, anh không thể moi ra cảm giác thỏa mãn nào từ đó cả.
Tiêu Chiến có lệ nhìn nhìn vào gương: "Xem xong rồi, không có vấn đề gì, cậu cứ quyết định là được, tiếp theo thử gì?"
Hai mắt Vương Nhất Bác khẽ cong lên, quả nhiên lại đưa cho anh món đồ khác.
Cứ như thế thử liền mấy bộ, dù là quần Tiêu Chiến cũng mặt không đổi sắc mà cởi ngay trước mặt Vương Nhất Bác, phối hợp với nón, khăn quàng, đồng hồ, biết anh không có lỗ tai, thế nên mua thêm nhiều nhẫn, lắc tay, vòng cổ linh tinh.
Không biết nghĩ đến điều gì, Tiêu Chiến bỗng cười lạnh châm chọc: "Chẳng trách người ta gọi là kim chủ, quả nhiên hào phóng."
Vương Nhất Bác biết rõ anh đang ám chỉ điều gì, lại vẫn cố ý xuyên tạc: "Không phải anh thích kẻ vừa không tiêu tiền cho anh còn dùng chùa anh đấy chứ?"
Chút khó chịu không vui của Tiêu Chiến lập tức bị dập tắt.
Vương Nhất Bác nói: "Bớt thích đàn ông chỉ dùng chùa không chịu chi tiền đi."
Tiêu Chiến: "..........."
Nói xong, hắn lại đeo cho Tiêu Chiến một chiếc ghim cài áo cầu kỳ, nói đến cũng thật trùng hợp, lần trước Tiêu Chiến từng trông thấy một thí sinh cùng thi nào đó đã đeo món này, phổ cập khoa học về một món đồ trang sức trên Weibo, nhìn kiểu dáng thật giống với cái mà Vương Nhất Bác mua, giá đắt vô cùng.
Không biết nghĩ đến gì, bỗng anh bật cười.
Vương Nhất Bác đương nhiên muốn hỏi: "Cười gì vậy? Thích cái này lắm sao?"
Tiêu Chiến ăn ngay nói thật: "Tôi chỉ cảm thấy..." Anh kéo dài âm cuối, cắn chữ chậm chạp nói: "Bên này cho mật, bên kia cho thạch tín."
Vương Nhất Bác hừ một tiếng, nằm cằm anh vuốt ve hai bờ môi: "Bớt gắn cho tôi cái mác này."
Dứt lời, hắn vô cùng tự nhiên mà hôn tới, môi dán lên môi, triền miên trằn trọc.
Tiêu Chiến cứng đờ người không dám nhúc nhích, trong đầu lại nghĩ: Vì sao Vương Nhất Bác không hề cảm thấy trạng thái của mình hôm nay không giống bình thường vậy? Chẳng lẽ chiêu này không dùng được sao?
Lúc gặm môi anh mút vào, Vương Nhất Bác môi chạm môi chậm rãi nói một câu: "Hôm nay ngoan quá, tôi rất thích."
Tiêu Chiến: ???
Rốt cuộc anh nhịn không được nữa, đột nhiên vung tay đẩy Vương Nhất Bác ra, vừa lau môi vừa mắng: "Đồ thần kinh!"
.TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro