04
04.
Hiển nhiên Vương Nhất Bác có đủ thời gian dành cho Tiêu Chiến, dù anh có nghĩ cách kéo dài thời gian thế nào, trừ phi thật sự làm anh chết ở đây, nếu không chuyện gì cần đến vẫn phải đến.
Tiêu Chiến cũng từng tự mình giải tỏa, chẳng qua số lần không nhiều, hơn nữa khoảng thời gian vừa qua vẫn luôn sống trong ký túc xá của tống nghệ, áp lực lớn mỗi ngày không nói, thời gian có thể tránh né camera ít đến đáng thương.
Lâu lắm không làm, đương nhiên sẽ rất mẫn cảm, cho dù anh không tình nguyện, nhưng cũng không thể chống lại phản ứng sinh lý được, thẳng tắp chọc vào bàn tay Vương Nhất Bác, để mặc hắn nắm lấy mà dâm loạn, không ngừng lên xuống vuốt ve.
Toàn thân Tiêu Chiến đỏ bừng, thân hình nhè nhẹ run, cảm giác tê dại một đường chạy dọc từ sau cổ xuống đến xương cùng, sức lực toàn bộ bị rút cạn, tay chân rụng rời, chỗ quan trọng lại bị Vương Nhất Bác nắm giữ, căn bản không cách nào phản kháng được thêm nữa.
Vương Nhất Bác liên tục hôn lên gáy lên tai anh, nụ hôn thật nhẹ, hơi thở lại đặc biệt nóng, mỗi khi Tiêu Chiến muốn tránh né, hắn đều đột nhiên tăng lực trên tay, kích thích khiến anh cong người lên, hai chân khẽ run rẩy vì phản ứng sinh lý mà, hai mắt nhòa đi một lát, nghe thấy Vương Nhất Bác mỉm cười nói bên tai mình: "Đã nói đừng trốn rồi."
Vương Nhất Bác quan sát phản ứng của anh, mỗi khi thấy hơi thở Tiêu Chiến dồn dập, bên chân nhẹ run, hắn biết anh sắp đến cao trào, lực tay sẽ buông nhẹ, cố ý trì hoãn khoái cảm của anh, không cho anh lập tức phóng thích.
Mà Tiêu Chiến lại không thể làm nổi chuyện tự mình động thủ trước mặt hắn, thế nên đành phải cố gắng chống đỡ cho qua, trên trán trên cổ đẫm mồ hôi, nhuốm ánh sáng lấp lánh.
Nhưng Tiêu Chiến vừa mới hòa hoãn được một chút, Vương Nhất Bác lại lần nữa ra tay, trò cũ lặp lại, kích thích đến khiến Tiêu Chiến thở dốc từng cơn, đôi môi sáng ánh nước.
Cứ lặp đi lặp lại như thế vài lần, Tiêu Chiến đương nhiên không thể chịu nổi, vặn vẹo muốn giãy giụa thoát ra, vừa mắng hắn: "Đồ biến thái! Cậu có bệnh hả! Cậu bỏ tôi ra, tôi muốn đi toilet!"
Vương Nhất Bác vòng tay ôm chặt lấy anh, không cho chạy: "Đi toilet làm gì?"
Tiêu Chiến quay đầu liếc hắn, tóc mướt mồ hôi hỗn loạn dán trên mặt, hai má đỏ bừng, môi và tròng mắt đều bị nước mắt tưới ướt đẫm, trên cổ còn có một dấu hôn rất nhạt do hắn để lại, mở miệng liền mắng: "Tôi đi đẻ cậu ra!"
Vương Nhất Bác nhướng mày suy nghĩ vài giây mới nhận ra Tiêu Chiến nói gì, đã không biết giận lại còn cười: "Thật biết mắng."
Tiêu Chiến: "....."
Vương Nhất Bác kéo anh vào lòng mình, ngực dán lên tấm lưng nóng hầm hập của anh, nhẹ giọng dỗ dành: "Được rồi, ngoan một chút, chẳng phải muốn ra thôi sao, tôi giúp anh."
Nói xong tay bèn tăng tốc, không hề thong thả khiêu khích giống như trước nữa, khiến Tiêu Chiến chịu không nổi, miệng phát ra vài tiếng rên rỉ, gò mà càng đỏ thêm, hai vành tai đỏ như sắp nhỏ máu.
Anh làm dơ ga trải giường, còn cả bộ tây trang đắt tiền của Vương Nhất Bác nữa.
Bị kéo nằm xuống giường, ngực phập phồng thở hổn hển, lúc nhìn trần nhà thất thần, khoái cảm và sự phẫn nộ bài xích lẫn nhau trong lòng Tiêu Chiến, ngược lại cơ thể lại được phóng thích.
Vương Nhất Bác ngồi bên mép giường nhìn anh một lát mới đứng dậy đi lấy quần áo sạch tới, gọi Tiêu Chiến dậy đi tắm thay đồ, sau đó đi thay bộ tây trang bị anh làm dơ.
Điều khiến Vương Nhất Bác hơi bất ngờ chính là, hắn còn tưởng Tiêu Chiến sẽ giành thời gian trốn trong phòng tắm, đến mức mình phải đến giục mới chịu ra ngoài, không ngờ đối phương rất nhanh đã tắm xong, hơn nữa còn cực kỳ phối hợp mà mặc bộ quần áo Vương Nhất Bác đưa cho, vừa nhìn thấy hắn đã lập tức hỏi: "Giờ tôi có thể đi được rồi chứ?"
Vương Nhất Bác: "Tôi cũng đâu phải gọi người đến nhà phục vụ tình dục."
Tiêu Chiến: "....."
Vương Nhất Bác nói: "Ăn cơm xong rồi nói sau."
Hắn không nhắc đến thì không sao, giờ nhắc đến, Tiêu Chiến quả nhiên cảm thấy dạ dày trống rỗng của mình bắt đầu co thắt gây đau, vừa rồi lúc ở trong phòng tắm lòng tràn đầy bực bội, giờ đây càng không thoải mái.
Cũng may dưới nhà bếp đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ Vương Nhất Bác lên tiếng, động tác của họ cũng rất nhanh, chỉ một lát sau đã mang thức ăn lên, đầy một bàn nóng hôi hổi, không ai dám nhìn bọn họ, làm xong việc lập tức xuống lầu.
"...." Tiêu Chiến chỉ do dự hai giây đã đưa ra quyết định, anh bước đến kéo ghế ra ngồi xuống, không buồn để ý Vương Nhất Bác ra sao, chỉ lo tự múc cháo cho mình, sau đó cầm muỗng lên ăn.
Vương Nhất Bác thấy thế thật ra rất hài lòng, bước đến ngồi xuống cạnh anh, tự múc cho mình một chén cháo tôm sò điệp, muỗng sứ gõ vào thành chén, tiếng vang leng keng, hắn nói: "Tôi biết anh không muốn ký với công ty, vậy tự mở phòng làm việc của riêng mình đi, người và tiền tôi cấp, anh chỉ lo sáng tác là được, thiếu gì cứ nói với tôi."
Tiêu Chiến hơi dừng động tác một chút, chợt cười lạnh nói: "Vậy thật đúng là tôi gặp được kim chủ rồi."
Vương Nhất Bác mặt không đổi sắc: "Có tài nguyên vì sao không dùng."
Tiêu Chiến gọn gàng dứt khoát: "Tôi không muốn. Cậu có thể đừng nhúng tay vào chuyện của tôi được không?"
Vương Nhất Bác cũng rất thẳng thắn: "Không thể."
Tiêu Chiến thấy hắn như thế liền nổi giận: "Vì cái gì? Cậu không có chuyện riêng cần hoàn thành à? Dù sao chẳng phải cậu chỉ coi trọng cái mặt của tôi thôi sao, sự nghiệp của tôi thì liên quan gì đến cậu? Cần cậu phải xen vào việc của người khác à?"
Vương Nhất Bác nói: "Anh biết không."
"Dáng vẻ tức giận của anh cũng rất đẹp."
Hai mắt sẽ sáng hơn bình thường, cau mày nổi giận đùng đùng, hệt như một con mèo nhỏ cong lưng chuẩn bị tấn công, nhưng bộ lông xù khiến hình dáng càng thêm khả ái, khiến người ta nhịn không được mà vươn tay đến vuốt ve, vừa vuốt vừa dỗ dành kêu nó đừng nóng giận.
Tiêu Chiến cứng họng vài giây, thiếu chút nữa ném chén ngay trước mặt hắn.
Anh quá nghẹn khuất, lại không thể phát tiết được, tự do bị hạn chế, nói chuyện cũng bị Vương Nhất Bác chẹn họng, thật là không có chỗ nào hài lòng nổi.
"Không thì cậu đi khám bác sĩ tâm lý đi." Anh nói: "Tôi thật sự cảm thấy cậu không phải người bình thường."
Vương Nhất Bác ung dung thong thả ăn cháo: "Người tầm thường cảm thấy bình thường chính là một lời khen."
Tiêu Chiến: "Thế nên cậu thừa nhận mình là một bệnh nhân tâm thần đúng không?"
Vương Nhất Bác mỉm cười: "Đáng tiếc anh không phải thân nhân trực hệ của tôi, không cách nào đưa tôi vào viện tâm thần được."
Tiêu Chiến lại bại trận. Anh căm giận ăn hết nửa chén cháo, dạ dày không còn nóng rát nữa, cũng có tinh thần tiếp tục nghĩ đối sách, thầm nghĩ chẳng lẽ đối phương ăn mềm không ăn cứng? Vì thế lại mở miệng khuyên: "Tôi thấy cậu cũng rất giàu có..."
Vương Nhất Bác: "Muốn bao nhiêu?"
"....." Tiêu Chiến hít thật sâu một hơi: "Ý tôi là, nếu cậu có tiền như thế, vậy hoàn toàn có thể tìm được một người nguyện ý theo cậu, mọi người hợp ý nhau, cậu cũng không cần phải hao tâm tổn sức."
Vương Nhất Bác hỏi lại: "Anh cảm thấy vì sao tôi lại không đi theo quy trình bình thường để tiếp xúc với anh?"
Tiêu Chiến không ngờ hắn lại đổi đề tài, mờ mịt vài giây, suy nghĩ bị hắn dẫn dắt, theo bản năng hỏi: "Vì sao?"
Vương Nhất Bác nói: "Bởi rất lãng phí thời gian."
Hắn tự biết Tiêu Chiến ăn mềm không ăn cứng, ở chương trình là hình tượng một ca ca tốt bẩm sinh, thích chăm sóc người khác, luôn nghĩ cho người khác, luôn luôn hòa nhã dịu dàng.
Cách thức giật dây bắc cầu để kết giao có rất nhiều, chỉ cần đủ kiên nhẫn, từ từ bày mưu tính kế, muốn được như nguyện cũng không phải không thể.
Nhưng sau lần đầu tiên gặp Tiêu Chiến vào đêm đó, Vương Nhất Bác nhận ra kỳ thật mình không có nhiều kiên nhẫn đến thế, cũng không muốn giả vờ làm người bình thường gì đó trước mặt anh, quá phiền phức, không cần thiết.
Mặt Tiêu Chiến trắng bệch, anh không cần phải được dạy cũng hiểu rõ tầng nghĩa bao hàm trong lời Vương Nhất Bác, ánh mắt nhìn hắn vừa phức tạp lại căm ghét: "Cậu thật đúng là một..."
Vương Nhất Bác tiếp: "Không phải anh cho rằng, chỉ cần mắng vài câu là có thể khiến tôi tức giận đấy chứ?"
Lại hơi mỉm cười: "Tôi cũng rất thích nghe anh mắng chửi, rất hay."
Thức ăn vừa mới cảm thấy hương vị không tồi lập tức trở nên nhạt nhẽo không còn hấp dẫn nữa, Tiêu Chiến buông tay ra, thả muỗng vào chén.
Một ngày trước anh vẫn còn là một ca sĩ đứng trên sân khấu quang mang vạn trượng, tương lai tươi đẹp gần trong gang tấc, vô số linh cảm chất chồng xếp hàng trong đầu đợi anh sáng tác, cho dù không có công ty, cũng có không ít thương vụ và đại ngôn liên lạc muốn hợp tác với anh. Nhưng chỉ sau một đêm, tất cả những thứ này đều tan thành bọt biển, dù không bị xiềng xích, nhưng anh thật sự trở thành con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng.
Tiêu Chiến mặt không biểu cảm, nói: "Nếu tôi nguyện ý lên giường với cậu, cậu sẽ bỏ qua cho tôi sao?"
Vương Nhất Bác cảm thấy thật buồn cười: "Nếu tôi thật sự chỉ muốn điều đó, vậy lúc anh tỉnh dậy sẽ phát hiện bị tôi thượng rồi, hơn nữa trong lúc anh tỉnh táo còn làm thêm vài lần nữa."
Sắc mặt Tiêu Chiến càng thêm khó coi, cả khuôn mặt trắng bệch như giấy, môi cũng không chút huyết sắc: "Ý cậu là, tôi vĩnh viễn không thể thoát khỏi cậu được?"
Vương Nhất Bác chăm chú nhìn anh một lúc lâu, bỗng cười rộ lên, ngữ khí ôn nhu đi không ít. Hắn vươn tay tới nhè nhẹ vuốt ve lên mặt anh, nhẹ giọng dỗ: "Đừng như vậy. Không phải tôi đã nói, sẽ không nhốt anh ở đây mãi sao. Anh vẫn có thể đi ra ngoài, ca hát, sáng tác."
"Ngoài chuyện phải gặp tôi ở bên ngoài, hết thảy đều không khác gì trước kia."
.TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro