Chương 78-79
78.
"Em có biết em rất ích kỷ không, Vương Nhất Bác!" Tiêu Chiến khàn giọng nói, "Lúc em nói thích anh, uy hiếp anh, bắt anh phải ở bên em! Dù anh có muốn hay không cũng không quan trọng. Ừ! Đã ba năm rồi, anh bên em ba năm! Nhưng em đã làm những gì ..."
Tiêu Chiến là người ôn hoà ít nói, ngay cả khi Vương Nhất Bác làm cho anh tức giận, anh cũng chỉ cau mày và không nói chuyện với hắn vài ngày.
Cảm xúc của anh hầu như không bộc lộ ra ngoài, cho nên hôm nay nhìn thấy anh nói những lời này với đôi mắt đỏ hoe và bộ dạng cắn răng ủy khuất, Vương Nhất Bác kinh ngạc, có chút choáng ngợp, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, kìm nước mắt, "... Bây giờ em sắp kết hôn! Em sẽ phải kết hôn, ngay ngày đầu tiên bên em anh đã biết điều này, cũng không mong mỏi bất cứ điều gì. Nhưng tại sao em không nói cho amh biết, em có thực sự coi anh là người tình trong bóng tối của em ở Bắc Kinh ư?"
"Anh cũng có tam quan, cũng có liêm sỉ... Không tới tìm anh nữa được không...... Đừng tới nữa......"
Tiêu Chiến đang nói chuyện, hơi thở đột nhiên trở nên rất ngắn, sắc mặt tái nhợt, như thể sắp ngất đi lập tức.
Vương Nhất Bác nhanh chóng đỡ lấy anh, bế anh đặt lên sô pha, giọng nói đầy lo lắng: "Sao vậy, anh không khoẻ ở đâu?!"
"Không sao, thiếu máu ..." Tiêu Chiến hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, xoa lông mày: "Rót cho anh một cốc nước."
"Em sẽ gọi bác sĩ Từ đến đây!" Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi.
"Không cần." Tiêu Chiến ngăn lại, lạnh giọng nói: "Bác sĩ không cần tới, chỉ cần em không tới, anh sẽ không sao..."
Vương Nhất Bác nghe xong có chút ngượng ngùng, cất điện thoại đứng dậy đi rót nước cho Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến cầm cốc nước, cố gắng tìm chút hơi ấm từ nó, đưa tay lau đi nước mắt ướt đẫm trên mi.
Không biết vì sao Vương Nhất Bác cảm thấy lúc này Tiêu Chiến có chút kỳ quái, mấy ngày nay không gặp nhau, giữa hai người dường như có một bức tường.
"Đi đi, Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến đặt cốc nước lên bàn phát ra tiếng 'cạch'.
"Chúng ta chia tay rồi."
Vương Nhất Bác không dám nhiều lời, "Em không đồng ý, em đã nói... em sẽ không để cho anh rời đi."
"Vậy nếu như anh nhất định phải cùng em chia tay, em sẽ làm thế nào? Đe dọa sự an toàn của gia đình anh? Giống như ba năm trước?" Tiêu Chiến nhìn hắn, đôi mắt đen như tuyết của Hắc Diệu Thạch.
"Anh biết là em sẽ không!" Vương Nhất Bác nắm lấy tay anh siết chặt: "... Lúc đó là lỗi của em, em không mong anh sẽ tha thứ cho em, nhưng anh có thể cho em một cơ hội nữa không? Em không kết hôn, cũng không cần tiền đồ! Sự việc của cha mẹ em nhất định sẽ có biện pháp, nhất định sẽ tìm cách! ... Anh có thể cho em một cơ hội, về nhà với em có được không?"
"Anh đã cho em cơ hội." Tiêu Chiến lòng như tro nguội: "Em để anh tự cho mình một cơ hội có được hay không?"
79.
Vài tháng trước, Tiêu Chiến đã tham gia một cuộc thi nghệ thuật quốc tế và giành được huy chương vàng, đồng thời nhận được lời mời từ học viện nghệ thuật hàng đầu thế giới, Học viện Mỹ thuật ở Florence.
Nếu có ý định học, anh sẽ lên đường sang nước ngoài sau một tháng.
Tuy nhiên, xét đến tư cách là một sĩ quan của Vương Nhất Bác không thể ra nước ngoài, và biết rằng Vương Nhất Bác chắc chắn sẽ không để anh ra nước ngoài một mình, chuyện này cũng liền gác lại.
Nhưng bây giờ, vì đã xác định chia tay, chuyện đi nước ngoài phải cân nhắc, dù sao thì cũng nên học thêm kiến thức chuyên môn khi còn trẻ, cơ hội sẽ không có nhiều.
Quan trọng hơn, anh muốn thoát ra khỏi mối quan hệ này hoàn toàn, không muốn bị nó hành hạ đến trầm cảm, không muốn đặt kỳ vọng cuộc đời mình vào người khác.
Anh và Vương Nhất Bác quấn quít ba năm, cũng mơ hồ không rõ ràng ba năm rồi, đã đến lúc phải kết thúc.
Buông tay nhau, rũ bỏ quá khứ và theo đuổi điều nên theo đuổi trong đời là lựa chọn tốt nhất của hai người.
Anh nghĩ Vương Nhất Bác sẽ buông tay nếu anh nói những lời cay đắng như vậy. Không ngờ mấy ngày tới Vương Nhất Bác lại đến sống trong căn nhà mà Tiêu Chiến thuê.
Ban ngày, Tiêu Chiến học tiếng Ý và các lớp nghiệp vụ trên máy tính, Vương Nhất Bác giúp anh mua thức ăn, nấu cơm, rửa bát và đổ rác, chăm sóc anh bằng mọi cách có thể.
Buổi tối Vương Nhất Bác ngủ trên sô pha không hề vi phạm quy tắc, ngay cả khi ngủ Tiêu Chiến đạp chăn, hắn cũng ngoan ngoãn giúp anh đắp chăn rồi rót nước nóng, giống như một bảo mẫu toàn thời gian hộ tống anh 24 giờ một ngày.
Nhưng hắn không có cơ hội làm bảo mẫu quá lâu, một tuần sau, Tiêu Chiến lại ra đi!
Hôm đó, Vương Nhất Bác vừa mới mua sắm xong trong siêu thị, còn đang xách mớ rau về thì thấy Tiêu Chiến kéo va li bắt taxi, anh mở cửa sau chuẩn bị đi vào.
"A, anh đi đâu vậy??" Hắn bước nhanh lên hai bước và nắm lấy cánh tay của Tiêu Chiến.
"Em không cần để ý, về nhà đi, đừng lãng phí thời gian ở chỗ anh, anh sẽ rời khỏi đây." Tiêu Chiến hất tay hắn ra, chuẩn bị lên xe.
Vương Nhất Bác đang cầm túi rau, không giữ chặt anh, thật sự để cho anh hất, thấy cửa xe sắp đóng lại, Vương Nhất Bác đẩy Tiêu Chiến vào trong, cũng ngồi luôn vào trong xe.
"Đi đâu vậy?" Người lái xe hỏi.
"Sân bay thủ đô!"
"Cư xá xx!"
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nói cùng một lúc.
"Đi đâu?" Người lái xe có chút nóng nảy.
Hai người lại đồng thanh nói về hai nơi khác nhau cùng một lúc.
"Này, các cậu ..." Tài xế cau mày, vừa định quay đầu lại muốn nói gì đó, thì đột nhiên từ ghế sau truyền đến một xấp tiền trăm tệ.
Người lái xe đang choáng váng với số tiền, chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã nghe thấy một giọng nói mạnh mẽ nói với mình: "Đi đến cư xá xx."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro