Chương 27
Nhà của Tiêu Chiến là một căn nhà tiêu chuẩn ba phòng ngủ, một phòng cho khách và hai phòng ngủ chính, Tiêu Chiến và bố mẹ anh mỗi người một phòng ngủ chính. Vì phòng cho khách lâu không có người ở nên đã đặt một số đồ lặt vặt.
"Nhất Bác, giường của Tiêu Chiến khá lớn, con ngủ chung với thằng bé được không? Phòng khách không sạch sẽ lắm, cô sợ con ngủ không ngon." Buổi tối bọn họ chạy bộ về, mẹ Tiêu lịch sự nói với Vương Nhất Bác.
"Được ạ, con với anh Chiến ở một phòng là được." Vương Nhất Bác cong cong khoé miệng nghĩ con trai dì ngủ cùng giường với con mỗi ngày ở Bắc Kinh, hơn nữa mỗi ngày đều bị con 'ngủ'.
Tiêu Chiến vốn không hề cam tâm tình nguyện, anh sợ Vương Nhất Bác không thành thật khi ngủ. Dù gì đây cũng là nhà của anh, còn bên kia là phòng của bố mẹ anh, nếu bố mẹ anh nghe thấy tiếng vào ban đêm, sẽ rất xấu hổ.
Thế nhưng khi nghe Vương Nhất Bác gọi "Chiến ca", anh thật sự rất ngạc nhiên, hoàn toàn quên mất phản bác.
Vương Nhất Bác trước đây không gọi bao giờ gọi anh bằng tên, trước kia đều gọi là "Này", "Anh",... đại loại là như vậy. Cái danh xưng "Chiến ca" này, từ trước đến giờ anh chưa từng nghe qua.
Không biết tại sao, tuy là cái tên đơn giản nhất, nhưng từ trong miệng Vương Nhất Bác gọi ra lại có cảm giác tán tỉnh, làm cho hai má của Tiêu Chiến nóng bừng.
Cứ như vậy, Tiêu Chiến lại phải ở cùng phòng với Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến luôn nghĩ, năng lượng của Vương Nhất Bác trong lĩnh vực này thực sự đáng kinh ngạc. Trước đây, mỗi lần Vương Nhất Bác trở về Bắc Kinh nghỉ phép, chỉ cần hắn và Tiêu Chiến ngủ chung giường, ngày hôm sau anh nhất định sẽ đi làm với hai con mắt gấu trúc, mỗi đêm đều không tha cho anh.
Nên hai ngày vừa rồi chung sống, biểu hiện của hắn vô cùng thành thật, làm Tiêu Chiến rất hài lòng.
Bất quá, rõ ràng là anh vui quá sớm, đến đêm thứ ba, vừa tắm xong leo lên giường, Vương Nhất Bác đã hiện nguyên hình.
Lúc đầu Vương Nhất Bác muốn hôn anh, nhưng Tiêu Chiến cũng không ngăn cản nhiều, dù sao Vương Nhất Bác đã nhịn được hai ba ngày, hôn thêm vài lần cũng không sao.
Nhưng rồi mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Vương Nhất Bác nâng mặt Tiêu Chiến lên giữ tay sau gáy anh, di chuyển nụ hôn tinh tế từ môi anh lên chóp mũi, mắt và giữa lông mày, sau đó nắm lấy dái tai nhỏ của Tiêu Chiến. Sau đó anh nghe thấy Vương Nhất Bác thổi vào tai anh và nói, "Baby ... em có thể làm điều đó hôm nay không?"
Nghe hắn nói, Tiêu Chiến lập tức bừng tỉnh. Tuy rằng khóe mắt cũng nhuốm đầy dục vọng, nhưng anh nhanh chóng đẩy Vương Nhất Bác ra: "Không! Em biết đây là đâu không?!"
Vương Nhất Bác ở trên người anh, một tay ôm cổ anh, tay kia ôm lấy lưng dưới của anh, để cả người Tiêu Chiến dán chặt vào người hắn, Tiêu Chiến có thể cảm nhận rõ ràng giữa hai chân anh có một khe hở. Một thứ gì đó to và nóng đang đè lên phần thịt mềm ở đùi anh.
Đột nhiên Vương Nhất Bác nhào tới mà không hề báo trước, đem vũ khí chen vào đùi trong của Tiêu Chiến xuyên qua bộ đồ ngủ, Tiêu Chiến suýt chút nữa đau đớn rên rỉ, anh cắn môi, ngẩng đầu nói với Vương Nhất Bác, "Đừng tìm phiền phức....ah... "
Tiếng "ah" của anh đột nhiên vang lên vì tay Vương Nhất Bác đột nhiên luồn vào trong quần pyjama và nắm lấy tiểu Chiến.
"Anh cũng cứng rồi... Anh cũng muốn đúng không?" Vương Nhất Bác ghé vào lỗ tai anh thì thầm.
"Đừng nói nhảm! Vừa rồi em hôn như vậy ... Chỉ cần không liệt dương, sẽ có phản ứng."
Vương Nhất Bác trêu chọc anh: "Nhưng anh không phải thích phụ nữ sao? Sao sau vài nụ hôn của em lại có phản ứng?"
"..." Tiêu Chiến không nói nên lời, mấy giây sau liền ra lệnh: "Lăn ra."
"Ngay cả khi có lăn, em cũng muốn cùng anh lăn."
Nói xong, Vương Nhất Bác thực sự lăn trên giường với Tiêu Chiến, đổi sang thành Tiêu Chiến nằm trên.
Tiêu Chiến muốn thoát ra khỏi hắn, nhưng Vương Nhất Bác đã ôm chặt lấy eo anh, khiến anh không thể phát huy được chút sức lực nào.
"Bảo bối." Vương Nhất Bác liếm môi Tiêu Chiến từ dưới lên, "Em nhớ anh." Hắn bất mãn nói, "Hai ngày qua em thật bí bách."
"Ba mẹ anh ở bên cạnh, đừng phát điên..." Tiêu Chiến chật vật nói.
"Em sẽ cẩn thận." Vương Nhất Bác nhẹ giọng nói, "Chỉ cần anh không phát ra tiếng động."
"Anh ..." Khuôn mặt của Tiêu Chiến đỏ bừng: "Anh phát ra tiếng động lúc nào?!"
Vương Nhất Bác nở một nụ cười trên môi, "Một lúc nữa anh sẽ biết ..."
Tiêu Chiến vừa mới tắm xong, toàn thân toát ra mùi hương tươi mát của hoa huệ, Vương Nhất Bác cởi quần áo ngủ ra, ngay lập tức đè Tiêu Chiến trần trụi xuống dưới hắn.
"Bảo bối, anh thật thơm." Vương Nhất Bác tham lam vùi đầu vào cổ anh, ngón tay trêu chọc hai hạt đậu nhỏ trên ngực anh.
Tiêu Chiến cắn môi, cố gắng không thừa nhận trái tim đập mãnh liệt nơi lồng ngực của mình.
Vương Nhất Bác hôm nay có vẻ rất dịu dàng, nụ hôn nhẹ nhàng, dày đặc nhưng lại rất khiêu khích, như đang cố ý khơi dậy dục vọng của Tiêu Chiến, hắn thỉnh thoảng hôn, đôi khi liếm, từ cổ của Tiêu Chiến xuống hết ngực, đến vùng bụng săn chắc, và sau đó ...
Nhận ra hắn sắp làm gì, Tiêu Chiến nắm lấy bờ vai đang đi xuống của Vương Nhất Bác, giọng run rẩy, "Em đang làm gì ... đừng ... đừng làm thế này ..."
Vương Nhất Bác nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng nói: "Làm cho anh thoải mái."
"Đừng......"
Tiêu Chiến chưa kịp nói gì thì khuôn miệng ấm áp của Vương Nhất Bác đột nhiên ngậm lấy tiểu Chiến, anh cắn chặt môi để không cho tiếng rên rỉ thoải mái tràn ra khỏi miệng.
Trước đây Vương Nhất Bác thậm chí còn không thích làm màn dạo đầu, chứ đừng nói đến việc cho Tiêu Chiến thoải mái bằng chính miệng của mình. Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe, đôi môi cắn chặt, cả người run lên của Tiêu Chiến, hắn mới nhận ra trước đây mình ngốc như thế nào.
Thật sự rất tuyệt khi được tận hưởng cảm giác thân dưới của Tiêu Chiến dần dần sung huyết và sưng tấy trong miệng. Hắn dùng lưỡi liếm láp nơi nhạy cảm nhất, mô phỏng phạm vi đâm ra nuốt vào khiến Tiêu Chiến run rẩy, co quắp dưới người hắn.
"Anh ... không được, em ... dừng ... dừng ..."
Tiêu Chiến túm tóc Vương Nhất Bác, môi anh vì cắn quá mạnh mà rớm máu. Vì có bố mẹ bên cạnh nên anh không dám thốt ra một tiếng nào, nhưng khoái cảm truyền thẳng vào tủy sống cứ cố cạy hàm răng đang đóng chặt của anh ra.
Cuối cùng, ở cổ họng sâu đầy uy lực của Vương Nhất Bác, tinh dịch đặc sệt phun vào miệng hắn mà không hề báo trước.
Vương Nhất Bác nhổ tinh dịch ra tay, nhìn Tiêu Chiến còn đang đắm chìm trong cao trào, vỗ vỗ má anh trêu chọc: "Bé cưng, đặc như vậy, em ngạt thở rồi."
Tiêu Chiến mở đôi mắt mệt mỏi trừng hắn, nhưng trong mắt Vương Nhất Bác, nó lại mang vẻ thèm khát này cổ vũ hắn như một liều thuốc kích dục. Hắn bôi tinh dịch trong tay lên lỗ hậu của Tiêu Chiến, vội vàng mở ra vài cái, nhẹ giọng nói: "Em đi vào có được không?"
Tiêu Chiến cắn môi, nhượng bộ nói: "Muốn làm gì thì làm, cản em được sao, đừng nói nhảm."
Vương Nhất Bác lật người anh lại, bắt anh nằm nghiêng quay mặt về phía hắn, hắn hôn lên môi anh nói: "Môi đều đã cắn nát rồi, anh đừng tự cắn, nếu không chịu được nữa thì cắn em."
Hắn đột ngột đâm vào, tiểu Bác vừa thô, dài và nóng bỏng của hắn đã tiến vào gần hết. Sau khi đạt cực khoái, đường ruột của Tiêu Chiến vô cùng nhạy cảm, khoái cảm xen lẫn đau đớn cùng kích thích như luồng điện xẹt qua não bộ.
Ngay tại thời điểm dương vật của Vương Nhất Bác đều ngập trong cơ thể mình, Tiêu Chiến trong tiềm thức muốn hét lên, nhưng môi lại bị Vương Nhất Bác chặn lại, chỉ có thể rên rỉ như mèo con, nhất thời chảy ra nước mắt sinh lý.
Nhìn thấy anh khóc, Vương Nhất Bác sửng sốt, "Làm sao vậy, có đau không?"
Tiêu Chiến nghiến răng nghiến lợi, lắc đầu rồi lại gật đầu.
"Vậy thì em sẽ chậm lại." Vương Nhất Bác hôn lên tóc anh, "Em xin lỗi."
Tiêu Chiến không nói gì, chỉ hơi co người vào trong vòng tay Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác hôn lên sau gáy anh, ôm chặt lấy thân thể anh rồi từ từ đẩy hạ thể của hắn vào sâu hơn, mỗi lần rút ra gần hết sau đó đâm vào đến sâu nhất.
Theo động tác của hắn, Tiêu Chiến khẽ rùng mình một cái.
"Thoải mái không?" Vương Nhất Bác ghé vào lỗ tai anh hỏi.
"..." Ai có thể đáp lại những lời như vậy?
Hành lang của Tiêu Chiến đang dần trở nên nóng ẩm và trơn nhẵn, giống như có một thế lực bí ẩn đang không ngừng hút lấy. Vương Nhất Bác không thể không tăng tốc độ tấn công của mình, sức của hắn mỗi lúc một mạnh hơn, thậm chí còn phát ra tiếng "ăn khuya" trong phòng ngủ yên tĩnh vào ban đêm.
"Em ... Chậm lại ... Ba mẹ anh ... vẫn ... ở bên cạnh ..." Tiêu Chiến nói đứt quãng, đôi mắt đỏ hoe, chống lại sự tấn công dữ dội của Vương Nhất Bác.
"Được rồi, xoay người đi." Vương Nhất Bác thở hổn hển.
Tiêu Chiến quay lại sau khi nghe những lời của hắn, Vương Nhất Bác đã nâng một chân của anh lên vai và tiến vào trong tư thế mặt đối mặt.
"Ah......"
Tiêu Chiến phát ra một tiếng rên rỉ cao không kiểm soát được.
Tư thế này càng để cho dương vật của Vương Nhất Bác tiến vào sâu hơn, hắn nhéo vai Tiêu Chiến, nện vào người anh một cách nặng nề, cảm giác hạ thể bị đường hầm nóng ẩm bao vây chặt chẽ.
Nhìn vẻ mặt sung sướng, đỏ bừng của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không khỏi nghĩ đến cảnh anh mặc áo sơ mi trắng và hát trên sân khấu khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy anh.
Lúc đó thì nhẹ nhàng, lịch lãm.
Lúc này, anh vừa e thẹn vừa gợi cảm trong vòng tay hắn.
Hắn, Vương Nhất Bác, thật may mắn, lần đầu tiên và duy nhất trong đời hắn bị cám dỗ, hắn lại có được anh.
Dù là quyền lực hay cướp bóc, dù anh thích hay không, thì ít nhất ở thời điểm này, họ có mối liên hệ chặt chẽ và thân thiết với nhau.
Hắn nhào nặn nam nhân trong tay, dường như mỗi lần đâm vào đều khiến tâm tư hắn mang trong lòng càng thêm nặng nề.
Cuối cùng, không biết đã qua bao lâu, khi Tiêu Chiến cảm thấy mình sắp ngất đi, Vương Nhất Bác rốt cục phun toàn bộ tinh dịch nóng hổi vào chỗ sâu nhất của anh sau mấy lần đâm rút mãnh liệt.
Sau cao trào, Vương Nhất Bác ôm chặt lấy Tiêu Chiến, giống như muốn đem anh khảm vào trong cơ thể mình ... Không bao giờ tách rời.
"Em yêu anh, Tiêu Chiến." Hắn cắn vào vành tai Tiêu Chiến, thành khẩn nói: "Xin lỗi, cảm ơn anh".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro