Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25-26

25.

Cất hành lý vào phòng, sau đó mẹ Tiêu mang ra bàn một đĩa hạt dưa.

"Ăn đi con, cứ tự nhiên nhé." Mẹ Tiêu vỗ vỗ vai Vương Nhất Bác, "Mang hành lý nặng như vậy mệt lắm rồi. Bác pha cho con một tách trà."

Vương Nhất Bác chưa khi kịp nói "không cần ạ", bà đã vội vàng chạy vào bếp.

Tiêu Chiến lắc đầu bất lực, "Mẹ, cũng rót cho con ly nước đi."

"Được." Mẹ Tiêu không khách khí đáp: "Đến đây bưng trà."

Tiêu Chiến vừa đặt hành lý xuống, đã được lệnh đi vào bếp.

Vương Nhất Bác ở bên lén cười.

"Nhất Bác, bác thấy con thân thể rất rắn rỏi, con đã từng đi lính phải không?" Cha Tiêu cầm lấy hạt dưa đặt ở bên cạnh Vương Nhất Bác, vừa nhấm nháp vừa trò chuyện gia đình.

Vương Nhất Bác cười nói: "Đúng ạ, hiện tại con đang làm việc trong quân đội."

Cha Tiêu tò mò: "Làm việc trong quân đội? Là sĩ quan?"

"Vâng, xem như là thế ạ." Vương Nhất Bác vừa trả lời vừa bóc hạt, nhưng hắn không ăn mà thay vào đó, hắn lấy khăn giấy và đặt hạt lên trên.

"Trẻ như vậy đã là sĩ quan, lợi hại đấy!" Cha Tiêu hỏi, "Cấp bậc của con?"

Vương Nhất Bác nói thật, "Đội trưởng ạ."

Cha Tiêu sửng sốt, định hỏi thêm vài câu thì Tiêu Chiến bưng khay đi ra, trong khay có hai tách trà và một chén nước lọc.

Tiêu Chiến không cần suy nghĩ, trực tiếp đặt chén nước lọc trước mặt Vương Nhất Bác.

Cha Tiêu lập tức ngăn lại, "Làm sao có thể bắt Nhất Bác uống nước lọc, cậu ấy là..."

Hai từ "sĩ quan" còn chưa kịp nói xong, Tiêu Chiến đã nói: "Cậu ấy không thích uống nước trà."

Không nghĩ tới con mình đối với người bạn sĩ quan này hiểu rõ tới như vậy, Cha Tiêu đã sững sờ: "Được rồi."

Cha Tiêu và Vương Nhất Bác ngồi trong phòng khách trò chuyện, Tiêu Chiến ngồi bên cạnh họ xem TV.

Cha Tiêu làm việc trong một doanh nghiệp nhà nước, ông thường thích đọc tin tức quân sự.

Đến nỗi Tiêu Chiến - sinh viên mỹ thuật- cũng không thể nói chen vào một câu gì.

Tiêu Chiến chăm chú xem tướng thanh* đang cười toe toét, đột nhiên bị đút một hạt dưa đã bóc, Vương Nhất Bác đặt những hạt dưa xếp thành một ngọn đồi nhỏ trước mặt anh, nói: "Là bóc cho anh, ăn đi."

Cha Tiêu ngồi một bên xem cảnh này, có vẻ không ổn, bạn cùng phòng hiện tại đều là tri kỷ như vậy sao?? Hơn nữa trông Chiến Chiến còn hơi ... ngại ngùng trước Vương Nhất Bác?

Ông lắc đầu, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ kỳ lạ đó trong đầu, tiếp tục thảo luận về lĩnh vực quân sự với Vương Nhất Bác.

26.

Thông qua tra khảo từ vị con ruột Tiêu Chiến nào đó, mẹ Tiêu biết Vương Nhất Bác được không ăn cay, hôm đó mẹ Tiêu đã nấu món cay mức nhẹ nhất trong lịch sử của gia đình.

"Mẹ!" Tiêu Chiến đang ăn cá luộc vô vị, chán nản nói: "Mẹ quên bỏ ớt rồi à?"

Mẹ Tiêu gõ lên đũa của anh, "Con nghĩ cũng đừng nghĩ tới, Nhất Bác không ăn được cay, con muốn cậu ấy ăn vào cảm thấy không thoải mái sao?"

Tiêu Chiến không nói nên lời: "Cũng không cần khoa trương như vậy đúng không? Trên bàn không có lấy một món cay..."

Vương Nhất Bác ngồi kế bên Tiêu Chiến cũng lên tiếng: "Không sao ạ, đối với con không thành vấn đề, cay hay không đều ăn được ạ."

"Con đừng có nuông chiều nó." Mẹ Tiêu trừng mắt nhìn Tiêu Chiến rồi ân cần nói với Vương Nhất Bác, "Chiến Chiến đúng là không biết quan tâm đến người khác, Nhất Bác, sau này nhờ con chăm sóc nhiều hơn ~"

Vương Nhất Bác bật cười, lén chạm vào chân của Tiêu Chiến dưới gầm bàn nói: "Vâng, dì, đừng lo lắng, con sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt ~"

Nhìn thấy mối quan hệ của hai người tốt như vậy, mẹ Tiêu rất vui mừng, "Thật ra, Chiến Chiến đã sống một mình ở Bắc Kinh bao nhiêu năm rồi, tự mình kìm nén mọi đau khổ hay mệt mỏi, không có cùng gia đình chia sẻ. Mỗi tháng còn gửi tiền về gia đình, cô chú đều nói không cần, nhưng nó vẫn gửi." Mẹ Tiêu nhìn Vương Nhất Bác liền bớt đi sự lo lắng bấy lâu nay, "Thật tốt khi Chiến Chiến nhà dì có người bạn như con, có thể chăm sóc lẫn nhau ở Bắc Kinh."

Vương Nhất Bác liếc nhìn Tiêu Chiến, nhẹ nhàng đáp lời mẹ anh, "Nên làm ạ."

"Vậy thì ... con đã bao giờ thấy thằng nhóc này có bạn gái chưa? Nó chưa bao giờ đề cập đến chuyện đó với chúng ta ..."

Tiêu Chiến ngắt lời mẹ mình, "Mẹ đang nói gì vậy mẹ!"

Vương Nhất Bác mắt mờ đi, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại và trả lời: "Con chưa thấy bao giờ ạ."

Nghe thế, Mẹ Tiêu hơi thất vọng, còn bố Tiêu liền chen lời bênh con trai: "Tết Nguyên Đán còn nói mấy cái này làm gì? Con chúng ta đẹp trai như vậy mà lo không tìm được người sao?"

Ăn xong, Vương Nhất Bác muốn đi chạy bộ đêm, nhưng không ngờ Tiêu Chiến lại nói muốn đi cùng hắn.

"Làm sao vậy, không vui sao?" Tiêu Chiến chạy tới bên cạnh thản nhiên hỏi.

"Sao anh biết?" Vương Nhất Bác vẻ mặt ủ rũ nói.

"Mẹ anh không phải vừa hỏi về bạn gái sao?"

Vương Nhất Bác chậm lại, "Anh nghĩ như thế nào?"

"Dù sao... Sớm muộn gì anh cũng sẽ tìm." Tiêu Chiến rũ mắt nhìn con đường dưới chân, "Đến lúc anh muốn kết hôn, anh sẽ tìm bạn gái."

Đột nhiên, Tiêu Chiến cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, phản ứng kịp thì nhận ra Vương Nhất Bác đang vác cả người mình trên vai, đi về phía con hẻm cách đó không xa.

Anh đánh vào lưng Vương Nhất Bác dữ dội, vội vàng nhìn xung quanh.

Con đường này ở rất gần khu anh sống, rất có thể sẽ gặp phải người quen.

Vương Nhất Bác chạy một mạch hết con đường, đến một con hẻm vắng, hắn đặt anh xuống.

Tiêu Chiến chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, nụ hôn mãnh liệt của Vương Nhất Bác rơi xuống.

Vừa mới bị hôn đến chân sắp mềm nhũn ra, liền nghe thấy Vương Nhất Bác bên tai ôn nhu nói: "Anh cứ nói mấy cái em không thích nghe nữa đi, em sẽ làm anh luôn tại đây."
--------
Chú thích:
Tướng thanh: kịch hài châm biến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro