Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

19.

20

Tiêu Chiến cuối cùng trở về nhà với chiếc quần của Vương Nhất Bác.

Đó không phải là phong cách của anh, về nhà, anh soi gương một lúc lâu rồi thở dài, trông thật không ổn.

Ngày hôm sau anh gửi lại chiếc quần đã được giặt sạch sẽ, lúc đó Vương Nhất Bác đang đọc sách thì sửng sốt khi nhìn thấy Tiêu Chiến, hắn thấy chiếc quần trên tay anh vẻ mặt rất bi thương: "Anh, có phải anh không thích nó?"

Tiêu Chiến cau mày, nghĩ thầm: "Đây không phải là nói nhảm sao?"

Vương Nhất Bác: "Cái này là mới, em đã cố tình lấy cái mới cho anh, chính là muốn tặng nó cho anh."

Tiêu Chiến ngay lập tức nhét quần vào trong ngực Vương Nhất Bác: "Không cần, không cần, anh phải mặc quần dài ở nơi làm việc, anh không thể mặc như thế này."

Vương Nhất Bác tâm tình sa sút, nhưng vẫn để Tiêu Chiến vào nhà. Tiêu Chiến quay lại: "Nhà của em khá sạch sẽ."

Vương Nhất Bác gật đầu: "Ngày nào em cũng lau, anh ngồi trên sô pha một lát, em lấy đồ uống cho anh."

Tiêu Chiến xua tay, quen thuộc đi tới phòng bếp của Vương Nhất Bác, mở tủ lạnh ra uống: "Không cần, em lo ôn tập đi, thi đừng quá mất mặt."

Vương Nhất Bác nghiêm túc: "Không, ca, em nhất định sẽ vượt qua kỳ thi."

Khá tự tin.

Tiêu Chiến: "Chưa thi khẩu khí đã lớn như vậy, thi qua đi đã rồi nói."

Vương Nhất Bác hờn dỗi: "Ca, đánh cược đi, nếu em đậu thì sao?"

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút : "Nếu như em thi qua, anh hứa sẽ đáp ứng với em một yêu cầu"- anh lại nói: " Nhưng nếu không thi qua, em sẽ phải học nấu ăn, không được phép gọi đồ ăn bên ngoài."

Vương Nhất Bác gật đầu: "Một lời đã định."

Kể từ khi đặt cược, Vương Nhất Bác đã thực sự nghiêm túc trong việc ôn tập, bình thường sau bữa tối hắn sẽ trò chuyện với Tiêu Chiến một tiếng đồng hồ, bây giờ chỉ cần rửa xong bát liền bay xuống nhà đọc sách.

Tiêu Chiến có chút hối hận, nghĩ thầm, sớm biết vậy đã không đánh cược, không ngờ đứa nhỏ lại nghiêm túc như vậy.

Mấy ngày nay anh có một dự án lớn, lãnh đạo yêu cầu anh chuẩn bị cho chuyến công tác dài nửa tháng, lúc Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nói chuyện này, đối phương đang ngậm một cái cánh gà trong miệng, đột nhiên ngẩng đầu uỷ khuất: "Ca ca, không thể làm cơm tối cho em."

Tiêu Chiến vỗ nhẹ vào đầu hắn: " Nguyên lai nhiệm vụ của anh là nấu bữa tối cho em?"

Vương Nhất Bác lập tức lắc đầu: " Không, không, không, ca ca người đẹp tâm thiện nấu bữa tối cho em, anh tác dụng gì cũng lớn."

Tiêu Chiến: "Anh có tác dụng gì?"

Vương Nhất Bác nghẹn lời, cảm giác gần đây nói gần nói xa đều mang ý tứ rất khác.

Hắn không nói chuyện, chuyên tâm ăn sạch cánh gà, dặn dò: "Anh, anh đi công tác phải tự chiếu cố mình."

Tiêu Chiến cười: "Chính em mới là người không thể chăm sóc tốt cho bản thân."

Vương Nhất Bác tự tin: "Không, em cũng có mì ăn liền!"

Tối đó Vương Nhất Bác không vội quay về đọc sách, hắn ngồi xổm ở bên cạnh vali giúp Tiêu Chiến sắp xếp đồ đạc, cần đội mũ và che nắng, thoa dầu gió đuổi muỗi, băng bó, để phòng vạn nhất, cái gì cũng muôn mang theo.

Tiêu Chiến nói đùa: "Em có thể đến gặp anh vào cuối tuần nếu em lo lắng."

Vương Nhất Bác đã nghiêm tú nghĩ về điều đó: "Ca, ngày mốt em sẽ đi thi, sau khi thi xong em sẽ đến gặp anh."

Tiêu Chiến ngồi xổm bên kia vali đột nhiên tiến lại gần nói: "Đệ đệ nhớ anh như vậy sao. Anh chưa đi em đã nghĩ tới chuyện đến gặp anh rồi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro