Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4. Sư huynh, tìm đệ sao?

"Tam sư huynh, tay huynh chảy máu rồi!" - Mạch Thanh cuống quýt chỉ vết thương đang rỉ máu đỏ lòm trên đầu ngón tay Vương Nhất Bác, quay qua quay lại chẳng biết phải làm sao, cậu giận mình vô dụng mà ngồi bệt xuống, mắt đỏ lên.

Vương Nhất Bác bật cười, xé lấy một miếng vải băng tạm vào. Hắn đưa tay xoa đầu Mạch Thanh, khóe mắt cong cong dịu dàng an ủi: "Đệ là đồ ngốc hay sao mà hở chút lại khóc lóc? Chỉ là vết thương nhỏ, ta băng lại rồi, không có việc gì."

Mạch Thanh nhỏ hơn Vương Nhất Bác bốn tuổi, bây giờ mới qua mười bốn, là một câu thiếu niên vóc người nhỏ nhắn, vui vẻ năng động, ngày ngày đều thích cười nói. Đặc biệt, cậu cực kì sùng bái Tam sư huynh là hắn, bởi vì hắn trông rất tuấn tú, lại giỏi giang. Trong mắt Mạch Thanh Vương Nhất Bác chính là thần tượng số một, không ai có thể sánh bằng!

Nếu hỏi tại sao Mạch Thanh không sùng bái Đại sư huynh mà lại sùng bái hắn, cậu sẽ chun cái mũi nhỏ mà trả lời, bởi vì Đại sư huynh kia rất xa cách, không có gần gũi ấm áp như hắn, còn thường giúp cậu luyện công đọc sách. Tóm lại, Tam sư huynh chính là tốt nhất trên đời!

"Nhưng mà hình như ta vẫn chưa hỏi đệ, tại sao đệ không sùng bái Nhị sư huynh, mà lại sùng bái ta?"

Mạch Thanh nghe xong liền cười ha ha lộ ra hai cái má lúm đáng yêu, đáp: "Đệ chỉ thích huynh thôi, bởi vì Nhị sư huynh là người Tam sư huynh thích, nên đệ không giành với huynh đâu."

Vương Nhất Bác bật cười, đưa tay véo cái má bánh bao của Mạch Thanh: "Tiểu tử này..."

"Nhất Bác, đệ..."

Vương Nhất Bác nghe tiếng gọi, ngẩng đầu lên liền thấy Tiêu Chiến đứng ở bên cửa phòng, ánh mắt y rơi trên cánh tay đang đặt nơi gò má Mạch Thanh, có chút sững lại.

"Nhị sư huynh, huynh tìm đệ sao?"

Tiêu Chiến lại dời tầm mắt, mày thanh cau lại, có chút gấp gáp nhấc bước đi tới: "Tay đệ bị thương?" - Nói rồi cũng chẳng đợi hắn trả lời, y đã bắt lấy bàn tay có ngón tay băng bó chằng chịt của hắn, đưa lên xem xét. Vương Nhất Bác mở miệng, định nói lại thôi, dứt khoát giật tay về.

Tiêu Chiến nhìn hai cánh tay mình giơ ra giờ đã trống không, có chút bất ngờ đưa ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, mấy ngón tay trong không trung của y co lại, chậm chạp rụt về.

"Đệ... sao vậy?"

Vương Nhất Bác cau mày tránh ánh mắt của Tiêu Chiến, đáp: "Không có gì, không cẩn thận bị thương, chỉ là vết cắt nhỏ, băng bó qua là không sao. Huynh... tìm đệ có chuyện gì?"

Tiêu Chiến nhìn nửa bên gương mặt của Vương Nhất Bác, bất giác cảm thấy có đôi phần tức giận: "Bỏ đi, không cần nữa, muốn đệ giúp ta luyện công, nhưng đệ bị thương rồi thì nên nghỉ ngơi. Để ta đi tìm Đại sư huynh vậy."

Đến nhanh, đi cũng nhanh, Tiêu Chiến nói xong liền quay đầu giũ bạch y bước ra ngoài. Vương Nhất Bác nhìn theo, trong mắt hiện rõ tia thảng thốt, còn chen lẫn đôi ba phần mất mát, khóe mắt hắn rũ xuống, có chút giống như nộ dạng hài tử bị bỏ rơi.

Mạch Thanh bên cạnh nhìn Vương Nhất Bác, lại không hợp tuổi mà thở dài một hơi: "Tại sao huynh không nói cho huynh ấy biết vừa rồi vì sao mà bị thương?"

Vương Nhất Bác thu lại ánh mắt, rũ mi nhìn xuống bàn tay mình, rõ ràng buồn bã nhưng lại gượng gạo cười nhẹ, lắc đầu đáp: "Không muốn huynh ấy lo lắng."

Sáng nay, Vương Nhất Bác cùng Mạch Thanh xuống núi bắt được một con cá lớn. Bởi vì Tiêu Chiến thích ăn nhất là canh cá nấu cay nên hắn liền xuống bếp đích thân chuẩn bị, lúc lột vảy cá không cẩn thận làm rách tay, chỉ là lúc đó ngâm nước nên máu không chảy ra. Đến khi quay về mới phát hiện tay mình đã loang loang lổ lổ một mảng mới vội tìm cách băng lại, đúng lúc Tiêu Chiến đi vào... Còn nói muốn tìm hắn luyện công, nhưng không được rồi.

Bởi vì hắn bị thương, nên y liền đi tìm Đại sư huynh.

Vương Nhất Bác hít vào một hơi, tự cười giễu bản thân mình, từ bao giờ lại trở nên ngu ngốc thế này?

---

Chiều muộn, đến giờ cơm, trước nay Tiêu Chiến vẫn luôn dùng bữa ở Bạch Thư Ý, Vương Nhất Bác cùng Mạch Thanh mang nồi cá nấu cay đến tìm, định ngồi cùng ăn một bữa. Chỉ là thư đồng của Tiêu Chiến lại ái ngại gãi đầu gãi tai nói, tối nay Tiêu Chiến sẽ cùng Thiếu chủ ăn cơm ở thư phòng, không muốn ai làm phiền. Vương Nhất Bác nghe xong, ngực như bị ai đấm cho một phát, có chút khó chịu đứng không vững. Mạch Thanh tay còn bưng theo nồi cá nấu cay, thở dài một tiếng rồi giao cho thư đồng nọ: "Vậy ngươi cầm cái này vào đi, chuyện bọn ta đến đây đừng nói với Nhị sư huynh, cứ nói là đồ của nhà bếp chuẩn bị. Vì hôm nay cá bọn ta xuống núi bắt được hơi nhiều, chia cho mỗi viện một nồi, hiểu không?"

Thư Đồng đưa tay đón lấy nồi cá nấu cay, luôn miệng vâng vâng dạ dạ rối rít cảm ơn rồi quay vào bên trong. Cánh cửa đóng sầm trước mặt, Vương Nhất Bác vẫn đứng như chết trân.

"Đi thôi!" - Mạch Thanh kéo tay Vương Nhất Bác: "Về, đến chỗ đệ ăn cơm."

Vương Nhất Bác giờ chẳng khác nào bị rút hết sinh khí, cũng chẳng có sức đâu mà kháng cự, mặc kệ để Mạch Thanh kéo về Lan Tĩnh Viên, dọc đường đi một câu cũng không nói, mắt cứ thất thần như người chết, Mạch Thanh càng nhìn càng ngán ngẩm.

"Chưa từng... vào thư phòng..."

Mạch Thanh nghe tiếng Vương Nhất Bác yếu ớt đứt quãng ở đằng sau, cước bộ chậm lại, nghiêng đầu nhăn mày hỏi: "Huynh nói cái gì cơ?"

"Ta nói... Nhị sư huynh chưa từng cho ai vào thư phòng."

Mạch Thanh nghe xong, không đi nữa. Cả hai người đều đứng lại, nơi này là hành lang nối dài qua Ẩn Đình, xung quanh chỉ có cây cối cùng mấy hòn giả sơn đứng sừng sững. Không gian yên lặng như tờ, vô cùng nặng nề.

Đúng, Tiêu Chiến chưa từng cho phép bất cứ ai đặt chân vào thư phòng bên trong Bạch Thư Ý của y. Vậy mà hôm nay, y lại cùng với Tống Minh... ăn cơm trong thư phòng.

Chuyện đó khiến Vương Nhất Bác nhớ về ánh mắt giận dữ xa lạ của y chỉ vài hôm trước thôi, đối với việc hắn lỡ xông vào thư phòng, có bao nhiêu ghét bỏ...

"Mạch Thanh, ta thích Nhị sư huynh." - Giọng Vương Nhất Bác lạc đi, nghe có chút run rẩy mệt mỏi.

Mạch Thanh nắm bàn tay hắn, vỗ vỗ lưng hắn mấy cái, nói: "Đệ biết mà."

Vương Nhất Bác khổ sở lắc đầu: "Không, đệ không biết."

Mạch Thanh thực sự chẳng biết phải an ủi Vương Nhất Bác thế nào, chỉ đành thở dài mà vuốt lưng hắn: "Đừng buồn quá... chỉ là... ăn một bữa cơm thôi mà..."

"Ta yêu huynh ấy."

Mạch Thanh nhíu mày, buông mắt chẳng nỡ nhìn giương mặt của Tam sư huynh lúc này, cậu chỉ quen thấy Tam sư huynh dương quang rực rỡ, nói cười vui vẻ... bộ dạng đau lòng thê thảm như vậy, có đánh chết cũng chưa từng tưởng tượng ra.

Thật ra chuyện Vương Nhất Bác có tình ý quá phận với Tiêu Chiến, Mạch Thanh đã có linh cảm từ lâu, dù gì thì ánh mắt Vương Nhất bác nhìn Tiêu Chiến vẫn rất khác biệt, đứa trẻ con như cậu ít nhiều cũng nhận ra được. Trước nay cậu lúc nào cũng cảm thấy quan hệ giữa hai người rất tốt, cũng vui vẻ trong lòng, đâu biết đến khi Đại sư huynh trở về... lại thành như vậy rồi?

Mạch Thanh vòng tay ôm Vương Nhất Bác vào lòng, cậu chỉ cao đến vai hắn, cố lắm mới kéo hắn xuống được, đưa tay không ngừng vỗ vỗ tấm lưng rộng mà cô đơn đến đau lòng của hắn, liên tục thở dài. Hiện tại, cậu nói gì cũng thành dư thừa, ngoài việc này ra, cậu chẳng nghĩ ra được cái gì khác cả.

---

Hôm nay là sinh thần Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác và Nhị sư huynh đã lâu không gặp nhau, hắn không chủ động chạy đi tìm, y cũng không đến Thế Phong Viện tìm hắn. Thời gian cứ nối nhau chạy qua, thế mà thoắt cái đã nửa tháng rồi. Nửa tháng này nói bận không bận, nói rảnh không rảnh, hắn phải sắp xếp cho sinh thần mười tám tuổi. Hắn thành niên rồi nên sẽ phải dự lễ rửa kiếm theo thông lệ của Trục Linh Sơn. Bình thường các đệ tử khác đều đến năm mười tám mới phong kiếm, sau đó rửa kiếm làm chung một lần, nhưng tư chất hắn khác biệt, mười sáu đã được phong kiếm, vậy nên sắp tới rửa kiếm chỉ là thủ tục mà thôi, cũng chẳng có gì nhiều để chuẩn bị. Nghe sư phụ nói trong lễ thành niên cũng sẽ phải chọn một đồng môn ra so kiếm, Vương Nhất bác thật ra cũng suy nghĩ mất vài ngày, chẳng biết nên chọn ai, chọn các sư đệ thì chẳng khác nào to đầu còn bắt nạt trẻ con... chọn sư huynh thì... Tiêu Chiến và Tống Minh ư?

Vấn đề này thực sự khiến hắn đau đầu vô cùng.

---

"Nhất Bác, con nghĩ gì vậy?"

"À... không có gì, thưa sư phụ, chúng ta tiếp tục thôi."

Giữa sảnh lớn của Quang Thanh Điện, hắn đứng cùng sư phụ Tống Mặc, trên người khoác trường bào sắc trắng, phần tay áo thêu chỉ kim tuyến dát vàng họa tiết cách điệu vô cùng đẹp mắt. Xung quanh hai bên là các sư bá sư thúc, trưởng bối của Trục Linh, phía dưới là các nhóm đệ tử, xếp theo thời gian gia nhập môn phái, từng tốp từng tốp, ngay ngắn xếp thành một dãy các hàng dọc.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu sơ ý liền chạm mắt với Nhị sư huynh Tiêu Chiến. Không biết cố ý hay vô tình, y cũng đang nhìn hắn. Vương Nhất Bác hơi ngây ra, tay cầm chuôi Trảm Phong Kiếm liền có chút nơi lỏng.

Một dòng nước tràn từ thau đồng xối xuống lên lưỡi kiếm bén nhọn sáng bạc, dưới ánh sáng nhàn nhạt hắt lên màu sắc lấp lánh đẹp đẽ vô ngần, Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn, bất giác thở dài một hơi.

Rửa kiếm rồi, hắn đã thành niên, sau này không cần chịu sự quản thúc của môn phái nữa, có thể tự do xuất sơn, diệt trừ yêu ma, hành hiệp trượng nghĩa.

Hành hiệp trượng nghĩa ư?

---

Vương Nhất Bác, đứng trước lựa chọn phải chỉ một huynh đệ đồng môn bước ra so kiếm với mình, vô cùng bối rối. Hắn không dám nhìn thẳng vào hàng ngũ trước mặt, sợ sẽ va phải ánh mắt sắc bén của Nhị sư huynh. Từ sau lần ấy, hắn vẫn luôn né tránh y. Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi thôi, hắn cũng không muốn càng ngày càng lún sâu vào thứ tình cảm cấm kị này thêm nữa. Hắn sợ sẽ có một ngày bản thân không kiểm soát được mình, làm cho y sợ hãi, chọc vào khiến y nổi giận. Vậy nên, tốt hơn hết vẫn cứ là hắn chủ động lùi xa một bước, để y tiến đến bên Đại sư huynh gần thêm một bước.

Nhị sư huynh vui vẻ, chính là tâm nguyện cả đời của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro