Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6. Vào động phòng

Khách quý đến chật nhà, dòng người chen chúc xô đẩy. Khi hai tân nhân bước vào phòng, tất cả các vị khách đều đồng loạt nhìn sang, không biết ai hét lên: "Thiên thành giai ngẫu!" Một đám người lại nhiệt tình náo loạn, những lời chúc phúc cứ nối tiếp nhau, vô cùng vui vẻ.

Sau khi Vương phụ nhược quán thì từ nơi khác chuyển tới Lạc Dương, mở hiệu thuốc buôn bán. Vương phụ chỉ một thân một mình, không vướng bận, mãi tới khi cưới Lương thị làm vợ thì mới có người thân.

Vương Mai Hương dẫn hai tân nhân đi kính rượu những người thân thích, những người lớn tuổi đều hết lời khen ngợi Tiêu Chiến, những người trẻ hơn thì châu đầu ghé tai vào nhau mà khen ngợi Tiêu Chiến đẹp như thế nào.

Hai vị tân nhân coi như không nghe thấy, cứ như vậy đi tới từng bàn, mỗi bàn đều uống một ly rượu hoa lê, rượu này tuy không gắt, nhưng uống nhiều vẫn sẽ say.

Vương Nhất Bác lúc này mới nhớ ra, hình như hắn chưa từng nhìn thấy Tiêu Chiến uống rượu. Nhưng cử chỉ của Tiêu Chiến vẫn ưu nhã, động tác vẫn lễ độ, đi qua hơn chục bàn, mặt không đỏ, bước chân vững vàng, thật ra cũng là người có biết thưởng thức.

Trải qua những ngày này, có lẽ Vương Nhất Bác cũng đã cam chịu, không còn thời thời khắc khắc lại nhảy dựng lên nữa, bộ dạng ổn trọng hơn.

Tiêu Chiến thừa lúc mọi người không chú ý, thấp giọng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Vương Nhất Bác trả lời y: "Ha ha, kiếm thuật của ta không giỏi như ngươi, nhưng tửu lượng chắc chắn cao hơn người."

Tiêu Chiến tặc lưỡi, có vẻ không tin.

Sau khi uống rượu một vòng, Tiêu Chiến cũng nhận được mặt người thân của Vương Nhất Bác từ xa đến gần, hoá ra cũng không nhiều lắm.

Hôm nay là lần đầu tiên Tiêu Chiến nhìn thấy tam tỷ Vương Trúc Hương. Vương Trúc Hương luôn bận rộn ra vào, cố gắng lắm mới có thời gian cầm một chén rượu đứng trước mặt Tiêu Chiến.

"Đây là tam tỷ phu, còn đây là cháu gái của đệ." Tam tỷ không khách khí, trực tiếp giới thiệu luôn người trong nhà.

Tiêu Chiến rót một chén rượu đầy, bái lễ trước cả nhà tam tỷ.

"Tam tỷ, sao hôm nay tỷ mới trở về?" Xa cách một năm, đây cũng là lần đầu tiên Vương Nhất Bác gặp được nàng.

"Tam tỷ bận như vậy, có thể trở về cũng là vì gương mặt xinh đẹp của nghĩa phu nhà đệ." Thanh âm của tỷ tỷ lanh lẹ, cử chỉ dứt khoát, là người hay nói hay cười.

"A gia, ôm." Lý Minh Ngôn năm tuổi kéo ống quần tam tỷ phu làm nũng.

Búp bê nhỏ được bế lên, bây giờ mới có thể nhìn rõ diện mạo của Tiêu Chiến. Con bé gục đầu vào cổ phụ thân, nói: "Mợ thật là xinh đẹp."

"Khụ khụ, là nghĩa cữu." Tam tỷ phu sửa lại.

Tiêu Chiến lắc đầu cười, "Không sao, đều giống nhau."

Bọn họ đứng một bên trêu đùa hài tử, Vương Trúc Hương lại lén lút hỏi Vương Nhất Bác: "Nghe nói tên ngốc nhà đệ dám đào hôn?"

Vương Nhất Bác im lặng.

"Đệ có mắt không vậy? Người này so với Trương Xuân Chi còn đàng hoàng hơn nhiều. Tỷ tỷ đệ vào Nam ra Bắc, loại người nào mà chưa từng gặp qua. Đây mới là người cực kỳ am hiểu lòng người."

Vương Nhất Bác bĩu môi, "Thì hôm nay y đến để 'Nhìn, Nghe, Hỏi.'"

"Đệ đang lầm bầm cái gì vậy?"

"Tam tỷ, bận rộn gì thì cứ đi đi!"

"Tiểu tử thối, hôm nay là ngày đại hỉ, tỷ chỉ muốn nói một câu chúc mừng, chờ ngày mai, xem tỷ tính sổ với đệ như thế nào."

Tam tỷ nói xong còn phải vội vàng làm việc, Vương Nhất Bác ở phía sau hét lên: "Lời chúc mừng, tỷ tỷ vẫn còn chưa nói đâu nha!"

/

Kính rượu những trưởng bối đức cao vọng trọng xong rồi, lại đến người thân và bằng hữu ngang hàng.

Bằng hữu của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến chưa từng gặp. Mỗi lần bọn họ tới, Tiêu Chiến đều chủ động tránh mặt. Loại người này có đức hạnh gì, Tiêu Chiến đều có thể tưởng tượng được.

Quả nhiên, ngay khi Tiêu Chiến đứng trước bàn, một đám người liền cười hi hi ha ha.

"Nhất Bác, nghĩa phu này đẹp trai thật đấy. Ngươi thật là có phúc!"

"Nếu có thể sinh con thì còn gì bằng."

"Nếu mà sinh được thì sẽ không đẹp trai như vậy nữa. Không giống nhau, có phải không?"

"Ha ha ha ha....."

Người đi cùng để kính rượu ngang hàng là Bạch tổng quản, lúc này xung quanh đang nói nói cười cười, cũng thấy đủ chê cười.

Tiêu Chiến mỉm cười, đem khuôn mặt của từng người ghi nhớ trong đầu. Bọn họ tự cho rằng mình đang trút giận cho Vương Nhất Bác, nhưng lại không hề suy xét đến việc hôm nay là ngày đại hôn của hắn, có thể thấy được, Vương Nhất Bác ở trong lòng bọn họ cũng không hề có chút tình cảm bằng hữu nào.

Không biết là bọn họ không hiểu, hay là cố ý khi dễ một kẻ ngốc như Vương Nhất Bác. Mặc kệ là loại nào, Tiêu Chiến cũng nhất định làm cho Vương Nhất Bác cắt đứt quan hệ với bọn họ.

Cho dù nhi tử nhà ta có ngốc, thì không phải ai cũng có thể bắt nạt được.

Hai giọng nói cùng vang lên.

"Thôi nào."

"Đủ rồi!"

Người ôn hoà chính là Vương Nhất Bác, người lạnh giọng lại là Trương Tuyên Lý.

"Tiền huynh, Kỷ huynh, hôm nay là ngày đại hỉ của cữu cữu nhà ta, cũng không thể nói năng bậy bạ được."

Người đối diện khẽ tát vào miệng mình hai cái, cười hì hì nâng chén rượu về phía Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến mỉm cười, dùng ngón tay miết miết trên chén rượu, nhưng không có động tác gì khác.

Trương Tuyên Lý nói: "Nghĩa cữu của ta tức giận rồi, các ngươi còn không mau xin lỗi đi."

Gã nói xong liền đứng bên cạnh Tiêu Chiến. Tiêu Chiến liếc nhìn Vương Nhất Bác, trên mặt không nhìn ra biểu cảm gì.

"Ta sai rồi, thiếu phu nhân, ta uống nhiều quá, nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của ngài thì không cư xử đúng mực được. Ngài đại nhân đại lượng, tha thứ cho kẻ tiểu nhân này nhé!"

Tiêu Chiến nhướng mày, đặt chén rượu trong tay xuống bàn, nói với Bạch quản gia: "Bàn tiếp theo ở đâu?"

Nói xong liền kéo Vương Nhất Bác đi. Mặc dù Vương Nhất Bác rất phối hợp, nhưng thật ra lại có chút không hài lòng.

Loại mánh khoé nhỏ này của Trương Tuyên Lý, thật sự nghĩ là người ta không nhận ra sao? Cứ tự cho là nói thêm một hai câu với Vương Nhất Bác, là khiến người ta cảm thấy mình thực sự đáng tin cậy? Tiêu Chiến chỉ cần nhìn thấy tia sáng trong mắt gã là có thể đoán được người này cực kỳ âm hiểm.

Xưng hô với bằng hữu của Vương Nhất Bác là huynh đệ, ý tứ chính là không để tâm đến thân phận, cũng không coi trọng Vương Nhất Bác.

Bề ngoài thì là giải vây, thật ra là cố ý lộ ra dáng vẻ bóng bẩy, để người khác so sánh gã với Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến càng nghĩ càng giận, không biết Vương Nhất Bác từ nhỏ đến lớn, bị bắt nạt nhiều hay ít, lại không biết chính mình đang bị bắt nạt sao?

Vương Nhất Bác không thích nói chuyện, không có nghĩa là hắn không biết tức giận.

Chỉ nghĩ về điều đó, Tiêu Chiến liền cảm thấy khó chịu. Nếu Vương Nhất Bác biết, vì sao còn muốn kết giao với đám người này?

Hay là ngốc nên không biết?

Tiêu Chiến không nhịn được, hỏi Vương Nhất Bác, "Ngươi có tức giận không?"

"Bọn họ vẫn luôn luôn như vậy, nói chuyện mà không cần dùng đến não."

Nhìn bộ dạng cúi đầu của hắn, Tiêu Chiến thở dài, xong rồi, hiểu thì có hiểu, nhưng lại lựa chọn giả ngu.

Phải cô đơn đến mức nào, mới có thể coi loại người này là bằng hữu?

Đến bây giờ, Tiêu Chiến càng hiểu rõ, tại sao Vương Nhất Bác lại nhất định muốn cưới Trương Xuân Chi.

"Có phải vì ngươi thiếu tình thương của người cha không?" Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác trong khi đang kính rượu.

Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn y một cái, nói: "Ta không thiếu cái gì cả."

Đúng vậy, ngươi chỉ thiếu sáng suốt mà thôi.

/

Kính rượu khách khứa xong, tân nhân chỉ còn nhiệm vụ cuối cùng – "Vào động phòng."

Vương Mai Hương không thích tập tục nháo động phòng, chỉ kêu một đám hài đồng tới nhảy nhót lăn lộn.

Vương Mai Hương cười ái muội với Tiêu Chiến, sau đó mang theo bọn nhỏ rời đi.

Tiêu Chiến thấy đám người này đi rồi mới tháo kim quan xuống, "Ôi, nặng quá, cổ ta có phải bị cong rồi không?"

Vương Nhất Bác ổn trọng hơn y nhiều, chỉ hừ lạnh rồi nói: "Ngươi cứ tưởng tượng đi."

Tiêu Chiến "A" lên một tiếng, bắt đầu cởi áo cưới.

Vương Nhất Bác nhảy dựng lên, bởi vì áo ngoài của Tiêu Chiến trực tiếp rơi xuống chân hắn.

Khi Tiêu Chiến chỉ còn mặc trung y, Vương Nhất Bác mới có thể nói ra một câu hoàn chỉnh: "Sáng như ban ngày, ngươi còn cởi quần áo làm gì?"

Tiêu Chiến nhìn những ngọn nến xung quanh, nghĩ, chỗ nào mà rõ như ban ngày?

Y cầm quạt quạt gió, Vương Nhất Bác cũng không rảnh nhìn cây quạt, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc áo ngoài ở dưới chân kia.

"Ta thiếu chút nữa thì bị hun chín, ngươi hiểu không?" Tiêu Chiến giải thích.

Tửu lượng của Tiêu Chiến rất tốt, có thể uống mấy chục chén một lần, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, chỉ có tính tình là trở nên hoạt bát hơn nhiều.

Vương Nhất Bác uống xong rượu lại ổn trọng hơn một chút, bước đi vẫn vững vàng, không nhanh cũng không chậm.

Tiêu Chiến uống xong hai chén nước, bình tĩnh lại, mới có thời gian để nhìn Vương Nhất Bác, người kia vẫn đang đứng bên cạnh mà không biết phải làm sao.

"Hơn nữa, vào động phòng, chẳng lẽ mặc quần áo để vào à?"

Tiêu Chiến thu dọn quần áo trên mặt đất, Vương Nhất Bác vẫn ngây ngốc đứng đó.

Mặt hắn lại đỏ, cũng không dám nhìn thẳng vào Tiêu Chiến.

"Phu quân, ta đi tắm rửa trước, ngươi chờ ta một chút." Tiêu Chiến mặc trung y, xoay một vòng trước mặt Vương Nhất Bác, nói: "Uống rượu giao bôi, vào động phòng."

Một người đàn ông chỉ mặc trung y, tóc rối bù, làm thế nào mà có thể tự tin nói ra câu đó? Vương Nhất Bác không hiểu.

Nhà chính của Uyên Bác viên chia làm ba phòng, vừa vào cửa là phòng chính, là nơi đãi khách, gần tường có hai chiếc ghế dựa và một chiếc bàn trà hình vuông. Trong phòng treo đầy tranh thư pháp và túi hoa, hình ảnh này thật sự không hợp với Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến từng hỏi hắn vì sao lại thích những thứ này, hắn nói là vì phụ thân thích, Tiêu Chiến liền không nói gì nữa.

Tây phòng là phòng ngủ, trước cửa có một bức bình phong, sau bức bình phong là một chiếc ghế dài mềm mại. Sát bức tường phía Tây là một chiếc giường đôi vừa được thay mới, trên giường có chăn mỏng do các tỷ tỷ chuẩn bị, đều là màu đỏ rực.

Đông phòng cũng có một bức bình phong, sau bức bình phong chính là nơi tắm rửa. Trong phòng phía Đông có một cánh cửa nhỏ luôn luôn đóng kín, cạnh đó có một cái lỗ bằng ống tre, bên kia chính là phòng nước nóng. Mỗi lần chủ nhân rửa mặt chỉ cần gõ gõ vào cánh cửa nhỏ, một lát sau sẽ có nước ấm từ ống tre này chảy vào. Tắm rửa xong rồi, sẽ có người hầu tiến vào dọn dẹp.

Tiêu Chiến vừa tắm rửa, vừa cảm thán, cuộc sống của người giàu quả nhiên là khác biệt.

Y vừa mới tắm xong, đã nghe thấy tiếng nói chuyện. Tiếng nói rất nhỏ, nếu là người bình thường thì không thể nào nghe được, nhưng Tiêu Chiến lại có đôi tai thính.

"Nhất Bác, hôm nay đại tỷ không cho nháo động phòng, thật nhàm chán a~"

Tiêu Chiến nhận ra, người này chính là "Tiền huynh."

"Thôi đi." Vương Nhất Bác nói.

"Thôi cái gì, hay là ngươi để chúng ta vào quậy một chút? Cho ngươi thêm chút vui vẻ."

Vương Nhất Bác dừng một chút, nói: "Không được, bây giờ không tiện."

Tiền huynh thở dài, tiếc nuối nói: "Vậy sao ngươi còn đứng ở bên ngoài, không đi vào?"

Vương Nhất Bác không đáp.

Một giọng nói khác vang lên: "Không thích mà lại phải thành thân, thật là làm khó cho ngươi."

Đây là tiếng "Kỷ huynh".

"Đúng vậy, nhìn ngươi nuông chiều y như thế nào, còn không thèm kính rượu chúng ta!"

Trong lòng Tiêu Chiến cười lạnh, hoá ra là đến đây làm ầm ĩ.

"Các ngươi nói như vậy, cho dù là ai cũng sẽ không vui." Vương Nhất Bác nói.

"Ôi chao, ngươi nhanh như vậy đã bị y hạ gục rồi?"

"Đúng vậy, ngươi đã quên sư phụ ngươi rồi sao?"

"Mới có mấy ngày y đã đối xử với ngươi như vậy. Ngươi thử nghĩ xem, trên bàn rượu y còn không nể mặt ngươi, sau này ngươi còn phải ăn quả đắng gì chứ?"

Vương Nhất Bác ho khan một tiếng, nhưng cũng không có ý định dừng cuộc trò chuyện này lại.

"Nam tử hán không thể nhu nhược như vậy. Hôm nay y không nể mặt ngươi, ngày mai sẽ ức hiếp ngươi."

"Sẽ không đâu." Giọng nói của Vương Nhất Bác rất nhỏ, đảo qua một vòng trong lòng Tiêu Chiến, mới xác định được hắn đang nói cái gì.

Tiểu tử này, vẫn còn có thể cứu được.

"Ngươi xem ngươi đi, khí thế lúc tỉ võ chiêu thân đâu rồi?"

"Đúng vậy, lúc trước mấy huynh đệ chúng ta giúp ngươi theo đuổi Trương Xuân Chi, đều cảm thấy ngươi rất có dũng khí."

Đám chó đẻ này, ít nhiều cũng làm hỏng tên ngốc Vương Nhất Bác.

"Được rồi, đừng nói về sư phụ ta nữa." Vương Nhất Bác cắt ngang lời bọn họ.

"Hừ, hôm nay chúng ta giáo huấn cho y một trận, giúp ngươi lập uy nhé."

Giọng nói càng ngày càng nhỏ, Tiêu Chiến dán sát vào tường cũng chỉ nghe thấy tiếng lẩm bẩm lầm bầm.

Y cúi đầu nhìn xuống chính mình, toàn thân trần trụi dán sát vào bức tường, càng ngày càng chẳng ra sao.

Y mặc xong quần áo, chờ ở Đông phòng, tay lắc lắc chén nước. Vương Nhất Bác đẩy cửa vào, chỉ nghe thấy tiếng sột soạt, sau đó lại đẩy cửa đi ra.

Tiêu Chiến ra khỏi Đông phòng, tay sờ sờ vào chiếc roi ở trên eo. Đoán là bọn họ đã ra khỏi sân rồi, liền đi theo.

/

Lúc này, đèn của các nhà đã tắt, bên đường chỉ còn mấy nhà quan thắp đèn lồng.

Ba người đi về phố Tây Dương, bước đi loạng choạng, Vương Nhất Bác bất đắc dĩ bị bọn họ kéo qua kéo lại.

Đây mới là đáng khinh. Tiêu Chiến đi theo xa xa ở phía sau. Y nhẹ nhàng chạy trên mái nhà, ba người họ đều hồn nhiên không phát hiện ra.

"Chỗ này khẳng định là ngươi chưa từng tới." Tiền Khôn nói.

Kỷ Thành nói: "Sao lại chưa từng tới? Quên mất bên ngoài đồn đại gì sao?"

Tiền Khôn nghĩ tới điều gì đó, bật cười ha hả, Kỷ Thành cũng vừa cười vừa đẩy Vương Nhất Bác.

"Trước kia đại tỷ quản ngươi nghiêm như vậy, lại thêm Trương Xuân Chi, cho nên chưa từng tới có đúng không? Hôm nay cuối cùng ngươi cũng kết hôn rồi, đây là món quà lớn mà ta muốn tặng ngươi!" Tiền Khôn cười hì gì, càng nói càng hưng phấn, không biết âm thanh đã lọt vào tai người ở trên mái nhà.

"Những kỹ nữ tuyệt vời ở đây có thể hầu hạ ngươi một cách thoải mái và dễ chịu, để ngươi biết được thế nào là vui sướng đến mức muốn lên mây!"

"Hơn nữa, lần đầu tiên, cũng phải tìm người có kinh nghiệm." Tiền Khôn nói đến đây liền giơ tay mô tả hình dạng, khiến Tiêu Chiến cau mày, "Sẽ làm ngươi sướng muốn chết!"

Kỷ Thành đẩy đẩy Tiền Khôn, nói: "Khẩu vị của Nhất Bác khác với chúng ta."

Tiền Khôn bừng tỉnh, "Đúng đúng, những kỹ nam ở nơi này tuy không so được với Tiêu Chiến, nhưng lại mềm mại hơn nhiều, ngươi có thể xoa nát chúng."

"Ta còn phải trở về." Vương Nhất Bác nói xong định rời đi, liền bị Tiền Khôn kéo lại.

"Đừng sợ, ngươi trở về cũng chỉ đối mặt với Tiêu Chiến, tên đó vừa hung dữ vừa ngang ngạnh. Dù sao ngươi cũng đã tới rồi, y cũng không biết ngươi đi đâu. Ngày mai trở về, y nhất định sẽ cúi đầu nhận lỗi với ngươi!"

"Đúng vậy, nương tử nhà ta chính là như vậy. Chỉ cần buổi tối ta không ở cùng nàng, ngày hôm sau nàng nhất định sẽ khóc sướt mướt nhận lỗi với ta."

Mỗi người nói bậy nói bạ một câu, đến khi Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, phát hiện ra mình đã tới lầu Hồng Tháp, đây chính là thanh lâu lớn nhất thành Lạc Dương.

"Cái này....." Vương Nhất Bác suy nghĩ xem làm thế nào để từ chối.

Chỉ cần bước về phía trước một bước, cô nương bên trong sẽ gọi bọn hắn là đại gia. Cái khoảng cách này đánh thức bản năng, vượt qua nó thì phải sống mơ mơ màng màng. Khách nhân còn đứng ở bên ngoài, các cô nương sẽ không chào đón.

Các cô nương dựa vào bên cửa, nhìn ba đại nam nhân lôi lôi kéo kéo, cũng coi như là chuyện vui thường thấy. Mặc dù trên mặt các cô nương đều đang nở nụ cười, nhưng trong lòng đã chửi cha mắng mẹ từ lâu. Cái thứ gì vậy, đã tới rồi lại hối hận, vậy sao ngươi không hối hận sớm hơn đi? Ở chỗ này mà còn giả vờ là người quân tử? Diễn cho ai xem vậy? Cho đại nương tử nhà ngươi xem sao?

"Nhất Bác, thư giãn đi, hôm nay chúng ta đến đây để vui vẻ....."

Tiền Khôn còn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng roi quất dưới chân, gã sợ đến mức nhảy dựng lên một bước, tới khi hoàn hồn lại, mới thấy Tiêu Chiến, người được cho là đang ở nhà, xuất hiện trước mặt bọn họ.

Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến, cảm thấy chột dạ, giống như mình đã làm sai chuyện gì. Nhưng trong nháy mắt, hắn lại nghĩ, đây là Tiêu Chiến, hắn cũng không nợ nần y cái gì, liền ưỡn ngực lên.

Tiêu Chiến nhìn thấy động tác này thì hừ lạnh. Y nghe thấy tiếng cười chế giễu, lại càng thêm khó chịu.

"Phu nhân, buổi tối ngài còn muốn đi đâu vậy...." Kỷ Thành quen nói nhảm. Gã còn muốn trả đũa, nhưng chưa nói xong đã bị Tiêu Chiến ngắt lời.

"Chờ một chút."

Tiêu Chiến nói xong liền giữ chặt tay Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác giãy hai lần, nhưng thấy Tiêu Chiến lẳng lặng liếc nhìn qua, liền an tĩnh lại. Cũng không phải vì cái gì khác, mà là sự tức giận trong đôi mắt Tiêu Chiến đã khó áp chế lại được rồi.

Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến kéo ra xa vài bước. Tiêu Chiến sờ sờ roi, nói: "Phu quân, đứng yên, cẩn thận lại bị thương."

Mấy chữ cuối cùng còn nghiến răng nghiến lợi. Vương Nhất Bác chưa kịp hiểu, đã nghe thấy "Bang" một tiếng.

Một người rú lên, hai người sững sờ.

Lại "Bang" một tiếng nữa!

Hai người rú lên, một người sững sờ.

Bang, bang, bang.

Vẻ đẹp tuyệt mỹ của Tiêu Chiến khi múa roi dưới gốc cây lê ngày ấy đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại tiếng roi lưu loát và tiếng la hét khiến Vương Nhất Bác kinh ngạc.

Đau như vậy sao?

"A! Vương Nhất..., a, ngươi ngăn phu nhân lại đi!"

Hai người muốn chạy trốn, nhưng roi của Tiêu Chiến dường như đến từ bốn phương tám hướng, bọn họ không biết phải trốn đi đâu.

Tiền Khôn ngã khuỵ xuống mặt đất. Cây roi hình như có mắt, hết roi này đến roi khác quật chính xác vào mông của gã.

"Ngươi là một người chồng ghen tuông, ngươi ghen sao....."

Bang, người này liền ngậm miệng.

"Trở về ta sẽ nói cho phụ thân...."

Bang, người kia liền quỳ rạp xuống đất.

"Vừa rồi ai còn nói cái gì muốn chết, nhổ vài cái cho ta xem." Tiêu Chiến vừa quất vừa hỏi.

Ngày đại hỉ, không thể không vui vẻ.

Hai người lăn lộn hồi lâu, người này nhổ vào người kia.

"Phì, phì phì."

"Phì phì phì."

Làm gì nhớ được là ai nói cái gì, Cứ coi như đã nói qua là được. Đại hiệp, tha mạng cho ta.

Vương Nhất Bác hơi hé miệng, nhìn hai người đang lăn lộn trên mặt đất, lại nhìn Tiêu Chiến đang đứng bên cạnh vung roi. Hắn nghĩ, hôm nay thật sự là ngày đại hôn của chính mình sao? Sao lại có loại hình ảnh này xuất hiện ngay trước mắt?

Các cô nương trong lầu Hồng Tháp dựa vào cửa, cong eo cười, có người còn vừa cười vừa lấy khăn lau nước mắt. Đúng là cảnh "Bắt gian", nhưng lần này người xui xẻo không phải là các nàng, thật hạnh phúc biết bao.

Vương Nhất Bác lấy lại tinh thần, đi đến bên cạnh Tiêu Chiến, kéo lấy tay y. Tiêu Chiến thở ra một hơi, cười hỏi hắn: "Về nhà sao?"

Nụ cười rất tươi. Vương Nhất Bác gật gật đầu. Tiêu Chiến liền thu roi lại, thong thả ung dung quấn lên người.

"Đi thôi." Tiêu Chiến nắm chặt lấy tay Vương Nhất Bác.

Bọn họ không để ý tới những người vẫn còn đang rên rỉ, bóng lưng vừa tiêu sái vừa dứt khoát đến tuyệt tình. Tiêu Chiến không thèm nói, bởi vì trận roi này đã nói đủ rõ ràng; Vương Nhất Bác lại không dám nói, cũng bởi vì trận roi này đã nói đủ rõ ràng.

Người thông minh, phải thức thời!

Cả đoạn đường, hai người không nói bất cứ một câu nào, nhưng bàn tay nắm lấy nhau lại đổ không ít mồ hôi. Một mồ hôi nóng, một mồ hôi lạnh.

Nóng lạnh đan xen, Vương Nhất Bác cảm thấy mình nhất định phải nói điều gì đó.

"Cái kia...., ta không muốn đi vào."

"Ừm, ta biết."

"Cái kia...., ngươi đừng tức giận."

"Ta không giận."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

Ngay khi tiểu phu quân thừa nhận sai lầm, sự tức giận của Tiêu Chiến cũng hoàn toàn tiêu tan.

"Sau này, đừng có đi lại với bọn họ nữa."

Tiêu Chiến nói xong, Vương Nhất Bác lại trầm mặc không đáp.

Hai người dừng lại. Tiêu Chiến đứng dưới ánh trăng, nhìn thấy rõ vẻ mặt khó chịu của Vương Nhất Bác.

"Ta biết, ta quản quá rộng, vừa mới thành thân đã quản tới cả bằng hữu của ngươi. Nhưng mà tin tưởng ta, người như vậy chỉ coi ngươi là túi tiền, không có tiền thì sẽ coi ngươi như cỏ rác."

Tiêu Chiến không ngại nói thẳng ra. Y đã trải qua rất nhiều chuyện như vậy, biết là một số chuyện, phải nói trắng ra mới có hiệu quả.

Tiêu Chiến cũng không vội vàng ép buộc Vương Nhất Bác phải thừa nhận, "Sau này ta sẽ dạy ngươi hiểu từ từ. Ta không vội, ngươi cũng không cần khó chịu, được không?"

Dưới ánh trăng, Tiêu Chiến bây giờ và Tiêu Chiến vừa mới vung roi là hai người hoàn toàn khác. Lúc này, ánh trăng rơi xuống mặt y, câu nói "được không" lại giống như linh đan chữa bách bệnh, chữa lành mọi khúc mắc trong lòng Vương Nhất Bác.

"Được." Hắn nói.

Kẻ thích xù lông Vương Nhất Bác, hôm nay lại vô cùng ngoan ngoãn. Có thể là vì trận roi kia, cũng có thể là vì trong lòng hắn hiểu rõ ràng. Mặc kệ là thế nào, ánh trăng hôm nay cũng rất đẹp.

Tiêu Chiến giữ chặt tay Vương Nhất Bác, lau mồ hôi trong lòng bàn tay hắn, nói: "Hôm nay, ta sẽ nhớ cả đời."

Vương Nhất Bác muốn nói, ta cũng thế, bởi vì trận roi trước cửa thanh lâu, là tuyệt cảnh.

/

Hai người đón ánh trăng, nắm tay nhau, không ai nói một lời nào, nhưng lại thực sự giống phu thê.

Ở cửa sau của hoa viên, Vương Mai Hương đang đứng đó.

Có người hầu nói, Vương Nhất Bác đi đến thanh lâu, nàng đã phái Trương Tuyên Lý và quản gia đi tìm, còn mình thì đứng đây chờ.

Nếu Vương Nhất Bác thật sự dám đến thanh lâu vào đêm đại hôn, nàng nhất định sẽ không tha cho hắn.

Tâm trạng bất ổn, sau khi thấy đôi vợ chồng son nắm tay nhau, liền buông xuống.

"Đại tỷ." Hai người đồng thanh mở miệng.

"A, ừm." Vương Mai Hương vội vàng đáp lại.

"Đại tỷ đứng ở đây làm gì vậy?" Tiêu Chiến giả vờ nghi hoặc.

"Ha ha, ngắm trăng." Vương Mai Hương cố ý ra vẻ huyền bí.

"Được, đại tỷ từ từ thưởng thức, ánh trăng hôm nay rất đẹp."

"Được, được."

Sau khi hai người vào cửa, Vương Mai Hương mới thở ra một hơi. Sớm muộn gì Vương Nhất Bác cũng bị hành đến chết.

"Ngươi không sợ ngày mai tỷ tỷ sẽ biết sao?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Ngươi còn không sợ, ta sợ cái gì?" Tiêu Chiến đáp.

Cũng đúng, đầu sỏ gây tội còn mặt không đỏ tim không đập, thấy đại tỷ của mình buổi tối đứng ở cửa sau ôm gốc cây đợi thỏ, lại không hề có một tia hối hận.

Tắm rửa sớm quá. Phải biết rằng đêm nay vung roi, y thật sự đã đánh cho ra dáng.

Sau khi Tiêu Chiến tới Đông phòng tắm rửa xong đi ra, đã thấy Vương Nhất Bác đem chăn đặt lên trên ghế.

"Làm gì?"

"Ngươi đến Tây phòng ngủ đi."

"Ngươi không biết xấu hổ à?" Tiêu Chiến ôm chăn đi về phía Tây phòng.

Vương Nhất Bác gãi gãi đầu, "Hay là ngươi ngủ trên mặt đất?"

"Tại sao?"

"Tại vì ngươi lớn tuổi hơn ta!"

Tiêu Chiến ném chăn lên trên giường, đá giày ra, khoanh chân ngồi trên giường: "Kính già yêu trẻ, ngươi có hiểu không?"

"Vậy thì ngươi yêu trẻ đi một chút." Vương Nhất Bác nói xong liền đẩy Tiêu Chiến xuống giường.

Tiêu Chiến chửi thầm trong bụng, đang định nói tiếp, lại thấy Vương Nhất Bác đỏ mặt.

Tiêu Chiến cúi đầu nhìn quần áo trên người, cũng có lộ lắm đâu.

"Không phải chứ, ngươi không học lớp thịt cừu hay là ăn quá ít thịt cừu vậy?"

Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, có lẽ là đang rất tức giận,

"Ngươi, ngươi, ngươi ngủ trên mặt đất."

Tiêu Chiến ngồi lại trên giường, ghé sát vào bên người Vương Nhất Bác, nói: "Sao lại xấu hổ như vậy, có phải là động tâm rồi không?"

Không ngờ, Vương Nhất Bác lại nhảy dựng lên, "Ai thèm động tâm với ngươi? Ngươi mới là người động tâm ấy! Ngày nào ngươi cũng động chạm với ta vài lần, giống như là ăn không đủ no....."

Giống nhau mà.

Đây là đang nói cái gì vậy, càng nói càng không đàng hoàng.

Tiêu Chiến hôm nay thu hoạch được nhiều, vì vậy cũng không muốn làm hắn khó xử.

"Được, ta ngủ trên mặt đất. Ngươi đừng có nửa đêm mắc tiểu mà dẫm cả lên người ta."

"Ai mắc tiểu....."

Chậc chậc chậc, còn nói là không động lòng, không những đỏ mặt, lời nói cũng chẳng đâu vào đâu.

"Phu quân, chờ một chút."

Tiêu Chiến nói xong liền đi ra ngoài, khi trở về thì cầm theo hai chén rượu.

"Tới đây, uống rượu giao bôi."

Không giải thích gì, y đem chén rượu nhét vào tay Vương Nhất Bác, lại túm lấy tay của hắn, đan vào cánh tay của chính mình. Y nhấp một ngụm, sau đó ấn chén rượu vào môi Vương Nhất Bác, sức lực rất lớn, Vương Nhất Bác không thể không mở miệng.

"Kết thúc buổi lễ!"

Tiểu tử này không chịu hợp tác, chỉ có thể dùng sức mạnh. Y cười khanh khách nhìn Vương Nhất Bác, trong mắt tràn đầy ôn nhu.

"Phu quân, đi tắm rửa đi, ta chờ ngươi."

Vương Nhất Bác từ Tây phòng đi ra, vỗ vỗ trán, người này, sao lại không đứng đắn như vậy chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro