
Chương 32. Biệt cô hạc
"Ngươi đã nghe nói về tình cổ chưa?"
"Là con người, cần hiểu nhất chính là mình đang thiếu cái gì. Thiếu trung thành liền có con rối cổ, thiếu tình yêu liền có tình cổ."
"Tình cổ cùng con rối cổ đều đến từ con rối tông, nhưng một cái là khống chế thân thể, một cái là khống chế tư tưởng."
"Độc không có cách giải, nhưng y có thể giải. Dùng thân thể y nuôi ra một cổ mới, dùng chất độc còn dư lại làm dinh dưỡng cho cổ, khi cổ được giải phóng, độc sẽ được chữa khỏi. Nhưng mà, nó chỉ là một khởi đầu khác."
"Y thật sự sẽ không oán trách ngươi sao?"
"Lúc trước mổ tim chính là bởi vì không muốn làm con rối, giải pháp bây giờ vẫn phải làm con rối. Con rối của ngươi, con rối của trái tim ngươi, hắn sẽ mất đi bản tính của chính mình, chỉ vì ngươi mà sống."
"Ngươi sẽ vui vẻ sao?"
"Y sẽ biến thành cái dạng gì? Ha ha ha ha ha, Vương Nhất Bác, trên đời này, có một người trúng phải tình cổ, ngươi đã gặp qua rồi đấy."
"Thế nào? Có muốn dùng không?"
"Nếu ta cứu y cũng chỉ có một biện pháp này, ngươi có cầu xin nữa cũng vô dụng, có rất nhiều điều không thể giải quyết được trên thế gian này."
"Điều này không phải rất tốt hay sao? Toàn tâm toàn ý yêu ngươi, sẽ không rời khỏi ngươi nửa bước, hơn nữa, ngươi có quyền lựa chọn mà, Vương Nhất Bác."
"Ngày nào đó ngươi đã quyết định rồi, vậy thì hãy tới nói cho ta. Ta muốn nhìn xem có người nguyện ý thay đổi lựa chọn hay không."
/
Vương Nhất Bác từ trong mộng tỉnh lại, Tiêu Chiến vẫn còn đang ngủ, chân tay đều quấn lấy hắn, giống như bạch tuộc.
Trước kia y không như thế, có thể thấy được tình cổ ảnh hưởng như thế nào, hoàn toàn không phải là cảm xúc giả tạo.
Hôm qua, hai người trở về Lạc Dương. Các tỷ tỷ vây quanh ân cần hỏi han, các nàng tuy không biết có chuyện gì đã xảy ra với hai vợ chồng, nhưng đại khái cũng biết hai người cãi nhau, một người chạy, một người đuổi.
Tuy rằng đau lòng cho đệ đệ nhà mình, nhưng đệ đệ không quan tâm, cũng không nói bất cứ điều gì, chỉ có thể nói ám chỉ với Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến ở giữa các tỷ tỷ cũng rất thoải mái, giống như một nàng dâu nhỏ.
Trong lòng Vương Nhất Bác cảm thấy chua xót. Lúc trước luôn nghĩ xem làm thế nào để giam cầm đại công tử trong Vương gia, bây giờ làm được rồi, lại là cảnh tượng như thế này.
Đau khổ tràn ngập trong lòng, không kịp tiêu hoá, lại bị một con sóng khác ập đến. Một tầng chồng lên một tầng, Vương Nhất Bác có uống trà cũng không thể thoát khỏi cảm giác đó.
Hắn đặt chén trà xuống, nghe thấy tiếng khóc của Hồ Nhi Mộc - Tiêu Chiến đã đẩy nó ngã, vì vừa rồi nó nói cữu cữu không tốt.
Nhị tỷ nghi hoặc nhìn Tiêu Chiến, lại bắt gặp ánh mắt của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác vội vàng chạy tới, giữ chặt lấy Tiêu Chiến, thì thầm vào tai y: "Nó chỉ là một đứa trẻ, hãy dỗ dành nó đi."
Tiêu Chiến a một tiếng, bế Hồ Nhi Mộc lên, qua loa dỗ dành.
Vương Nhất Bác đã từng hỏi sư tổ, vì sao tính cách lại khác biệt nhiều đến thế. Sư tổ nói, cứ đề cập đến chuyện của ngươi đều như thế, mọi chuyện đều lấy ngươi làm chủ, cho nên không có cách nào phán đoán. Dù sao cũng chỉ là một con rối, làm sao có thể biểu lộ cảm xúc thật của chính mình? Luôn luôn chất phác như vậy.
Vương Nhất Bác lại hỏi, tại sao Tiêu Phong lại không như thế? Sư tổ cười nói, người với người sinh ra vốn khác nhau, huống hồ Tiêu Phong đã trúng cổ mười mấy năm, phu nhân của hắn nhất định có khả năng điều khiển lòng người, chậm rãi dạy dỗ, không phải rất tốt sao?
Dạy dỗ, a, cái từ này dùng lên người đại công tử, là sự sỉ nhục đến mức độ nào. Vương Nhất Bác luyến tiếc.
Nhưng mà, dùng dằng không nỡ, lại khiến hình tượng của Tiêu Chiến lung lay.
Lúc ăn cơm chiều, Tiêu Chiến dán vào người Vương Nhất Bác, hận không thể đút cơm cho hắn.
Nhị tỷ nghi hoặc nhìn hai vợ chồng, Vương Nhất Bác chỉ ăn hai miếng đã lôi kéo Tiêu Chiến trở về Uyên Bác viên.
Vừa vào cửa, hắn đã nói với Tiêu Chiến: "Ở trước mặt người ngoài không thể quá thân mật."
"Ồ, được."
Tiêu Chiến rất nghe lời, cho dù không tình nguyện cũng sẽ đáp ứng. Đôi khi nước mắt lưng tròng mà gật đầu, khiến Vương Nhất Bác cảm nhận được sự đau đớn lẫn chua xót.
Sư tổ đã nói, hãy quên y trong quá khứ đi, y chính là thê tử hoàn mỹ nhất. Kính ngươi yêu ngươi, vậy là đủ rồi. Trên thế gian này khó mà tìm được người yêu, sợ rằng tu hành mấy kiếp cũng không lấy được. Cho nên cấm thuật này tuy rằng vô nhân đạo, nhưng lại khiến người ta khao khát.
Nhưng Vương Nhất Bác không quên được, đại công tử có rất nhiều khuôn mặt, tuỳ ý tiêu sái, ôn nhuận như ngọc, ôn nhu hào phóng, linh động tiếu lệ, mặt nào cũng có, nhưng không phải là tất cả, ít nhất, không phải vẫy đuôi lấy lòng, phụ thuộc vào người khác như vậy.
Vương Nhất Bác còn nhớ rõ, Tiêu Chiến không thuộc về nơi này. Để đại công tử phải kìm nén bản tính tự do tự tại của mình trong cái xó xỉnh hèn mọn này, chịu đựng cuộc sống nam cày ruộng nữ dệt vải hay sao?
"Phu quân, sao ngươi lại không hành phòng với ta?"
Tiêu Chiến đáng thương nhìn Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác vuốt ve thủ khiết cổ trên tay y, nói: "Ngoan, thân thể ngươi vẫn còn chưa khoẻ."
"Chà, ta thực sự rất ổn."
Tiêu Chiến vừa nói vừa cởi áo, nhưng Vương Nhất Bác đã đè tay y lại, hôn lên trán y, nói: "Ngủ đi."
"Được." Tiêu Chiến miễn cưỡng nhắm mắt lại.
Loại cổ này thực sự tàn nhẫn, tàn nhẫn với chính mình.
Tình yêu do tình cổ mang đến này, Vương Nhất Bác không thể tìm thấy chính mình trên người Tiêu Chiến. Giống như một sự phụ thuộc, một nô bộc, một sủng vật.
Bởi vì đây chính là một con rối. Vương Nhất Bác dùng tay che khuất đôi mắt, nước mắt làm ướt đẫm cả ống tay.
/
Đêm ba mươi, Vương gia vô cùng náo nhiệt.
Đương Quy viện gần một năm nay không sôi nổi như thế này.
Đôi vợ chồng son nửa năm nay không có ở nhà, đại tỷ vừa nói vừa khóc nấc lên. Tiêu Chiến lúc này mới đứng lên, nói với đại tỷ: "Đại tỷ yên tâm, năm sau bọn đệ không đi đâu cả, chỉ ở nhà đợi."
Tiêu Chiến nói chuyện vốn ngọt ngào, bây giờ lại không có phiền não, cho nên dỗ người càng ngày càng thành thạo.
Trong khoảng thời gian này, Tiêu Chiến bị "dạy dỗ" có chút quy củ, không còn thân mật với Vương Nhất Bác trước mặt người khác, nhưng sự si mê trên khuôn mặt vẫn làm cho nhị tỷ nghi ngờ.
"Tại sao tỷ lại cảm thấy, y ra ngoài một chuyến liền biến thành một người khác?"
Vương Nhất Bác miết chén rượu, một lát sau mới nói: "Không có, chỉ là lâu rồi tỷ không gặp y thôi."
Lời này quả thật là qua loa, nhị tỷ thở dài. Hồ Nhi Mộc thì thầm vào tai Vương Nhất Bác: "Có phải cữu cữu kiếm cho con một nghĩa cữu giả không?"
Vương Nhất Bác liếc nhìn thằng bé một cái, cười nói: "Nghĩa cữu này không tốt hay sao? Ngày nào cũng đưa con bay còn gì."
Đương nhiên, là do Vương Nhất Bác yêu cầu.
"Nghĩa cữu này cũng khá tốt, nhưng mà, nghĩa cữu kia còn tốt hơn."
Hồ Nhi Mộc chỉ là một tiểu hài tử, không hiểu những điều huyền bí kia, nhưng vẫn tham lam, vừa muốn bay, vừa muốn chân thật.
Tiêu Chiến nghiêng người qua, giữ chặt lấy tay Vương Nhất Bác, xoa xoa một lúc mới nói: "Ngưng Hương kia, lúc nào cũng nhìn chúng ta, có phải muốn cùng ngươi hành phòng không?"
Vương Nhất Bác nhìn qua, Ngưng Hương và Nhạc Ca lập tức cúi đầu.
"Nghĩ cái gì vậy, không phải ngươi biết hai người họ thích nhau sao?"
Tiêu Chiến quay đầu nhìn lại, gật gật đầu, nói: "Nhưng nàng là thiếp của phu quân mà....."
Vương Nhất Bác cười khổ, vuốt ve khuôn mặt của Tiêu Chiến, nói: "Vậy thì sao chứ?"
"Các ngươi còn muốn sinh hài tử......"
Trái tim Vương Nhất Bác như bị kim đâm, điều này Tiêu Chiến cũng đã từng làm một lần, vì con nối dõi, khuyên phu quân và thiếp hành phòng.
Bao dung nhiều như vậy.....
Vương Nhất Bác kéo tay Tiêu Chiến, nói: "Đi, chúng ta đi bắn pháo hoa."
Lần này hai người không đi xa, mà đốt pháo ở ngay trong hậu viện.
Từng chùm, từng chùm, nổ tung trên bầu trời. So với ngôi sao còn đẹp hơn, so với hoa còn nhiều màu sắc hơn, nhưng ngắn ngủi.
Hoa khai phú quý, cát tinh cao chiếu.
Đây là năm thứ ba Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ở bên nhau.
/
Tiêu Chiến phát hiện ra thủ khiết cổ trên cổ tay mình có chút quỷ dị, luôn luôn có màu đỏ, trong khi rõ ràng hai người không hành phòng.
"Phu quân, cái này của ta có phải hỏng rồi không?"
Tiêu Chiến rất nghe lời, cho nên hiếm khi đòi hành phòng. Nhưng mỗi ngày y đều nhìn chằm chằm vào thủ khiết cổ của chính mình và suy nghĩ về nó.
Thủ khiết cổ chịu ảnh hưởng của tình cổ, cho nên luôn có màu đỏ. Tình cổ này đã ngâm trong máu của Vương Nhất Bác bảy bảy bốn mươi chín ngày, còn thuần khiết hơn cả máu tinh tuý.
Cổ này ở trong cơ thể, cho nên thủ khiết cổ cũng được tưới đẫm.
Vương Nhất Bác chỉ cười, gật đầu nói: "Đúng vậy, hỏng rồi, ngày mai ta lấy ra cho ngươi."
Tiêu Chiến che tay lại, lắc đầu nói: "Không được, trừ khi ngươi lại trồng cho ta một cái mới."
Chua xót từ trong cổ họng trào ra, Vương Nhất Bác ho khan một tiếng, nhớ tới ngày trồng thủ khiết cổ cho Tiêu Chiến, y đã khóc thê thảm như thế nào.
"Tiêu Chiến, ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi phải trả lời đúng sự thật."
Tiêu Chiến gật đầu.
--- Nếu như lại có người hạ con rối cổ cho ngươi, ngươi có sợ không?
Nhưng vấn đề như vậy thì có ý nghĩa gì. Một con rối tình, lời nói, có mấy phần xuất phát từ chân tâm?
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, chờ hắn nói xong, nhưng Vương Nhất Bác chỉ nhẹ nhàng ôm lấy y, nói: "Thích ta ở điểm nào?"
Tiêu Chiến mở to hai mắt đến mức tròn xoe, y rất thích câu hỏi của Vương Nhất Bác. Y quấn lọn đã được gội sạch của Vương Nhất Bác vào lọn tóc dài của chính mình.
"Chỗ nào cũng thích."
Vương Nhất Bác nhớ tới lời sư tổ nói: "Khuyết điểm lớn nhất chính là, khi y tỉnh táo liền thích ngươi, sau khi trúng tình cổ, tất cả những lời âu yếm đều không bằng một phần vạn những gì y từng nói, bởi vì ngươi sẽ vĩnh viễn cảm thấy đó không phải là lời nói từ trái tim."
Tình cổ là từ không thành có, không phải biến thật thành giả.
Vương Nhất Bác áp má vào tóc Tiêu Chiến, chờ cho hơi nóng trong mắt dịu đi, mới nói: "Ngủ đi."
Lúc nằm xuống, Tiêu Chiến vuốt ve ngực Vương Nhất Bác, đột nhiên cảm thấy kì lạ, y vén quần áo, hoảng hốt kêu: "Vương Nhất Bác, ngực ngươi sao lại có vết sẹo to thế này?"
Cuối cùng cũng không kêu phu quân nữa, Vương Nhất Bác bất đắc dĩ mỉm cười. Hắn đã từng ngóng trông Tiêu Chiến gọi một tiếng phu quân, trộm một chút ngọt ngào, phá tan tâm trạng u ám của hắn vào thời điểm đó.
Vương Nhất Bác kéo quần áo lại thật chặt, nói: "Không sao cả, lúc xuống núi té ngã nên bị thương."
Cũng là sự chiếu lệ giống như nhau, nhưng Tiêu Chiến lại chấp nhận tất cả.
"A, ta cũng có một cái, thật là xứng đôi. Đau lắm không?"
Tình cổ này thật là kỳ quái, rất dễ bị lừa, nhưng nước mắt này cũng là thật. Bộ dạng của Tiêu Chiến khi chảy nước mắt, quả thực khiến người ta thương tiếc.
Vương Nhất Bác hôn lên gò má y, chỉ nói: "Không đau. Có ngủ không? Không ngủ là ta tức giận đấy."
Giọng nói trầm thấp ôn nhu, trong lòng Tiêu Chiến thoả mãn, không còn vướng bận nữa.
"Ngủ thôi."
/
Đông đi Xuân tới, lặp đi lặp lại, hoa lê lại rụng xuống khắp vườn.
Ngày nào Tiêu Chiến cũng cùng Vương Nhất Bác đến cửa hàng số một, y đã chán ngấy việc lật sổ sách, đôi mắt vẫn luôn đuổi theo Vương Nhất Bác, một lúc không thấy là phải đi tìm.
Vương Nhất Bác bất lực, chỉ có thể nói, đừng ngồi ở chỗ này nữa, ta không ra khỏi cửa hàng, chỉ là cần phải kiểm tra thuốc và xem đơn thuốc.
Tiêu Chiến gật đầu, nhưng chỉ lát sau lại làm như thế. Sổ sách trước kia đọc say mê bây giờ cũng mất đi hương vị.
Vương Nhất Bác không biết Nam Bình như thế nào mà có thể nhẫn tâm dạy dỗ; nhìn ánh mắt mong đợi của Tiêu Chiến, hắn liền đánh rơi nguyên tắc của mình.
Tình cổ dùng để giải sự vô tình, nhưng mà người bị hạ cổ vô tình, người hạ cổ càng vô tình hơn.
Vương Nhất Bác lấy khăn nóng lau mặt cho Tiêu Chiến, sau đó lại lau khô tay, nói: "Ăn đậu phụ không?"
Tiêu Chiến mừng rỡ nhảy cẫng lên, hét lên phu quân thật tốt.
Vương Nhất Bác cười khổ, nếu là tốt, sao ngươi phải chịu cái tội này?
Cửa hàng Xuyên Du vẫn tấp nập như vậy, bà chủ sau khi bưng ra hai bát cơm đậu phụ liền biến mất.
Hai người tự tìm bát đũa, hương thơm của đậu phụ vẫn bay ngào ngạt.
Vương Nhất Bác vẫn như vậy, đem đậu phụ chấm vào bát gia vị, cho vào bát của Tiêu Chiến, trải một lớp dày.
Tiêu Chiến giống như chuột đồng, dùng cái muỗng đào xuống, ăn sạch một bát rồi lại hỏi Vương Nhất Bác, sao ngươi không ăn?
Vương Nhất Bác đem phần cơm của mình đẩy qua cho y, y lại ăn sạch cả bát đó.
Tình cổ này thật ra rất vô tâm, như vậy cũng tốt.
Ăn cơm xong, hai người lại trở về cửa hàng số một. Ngồi trong viện, Vương Nhất Bác ngơ ngác nhìn ra vào nơi trước kia từng luyện võ.
Tiêu Chiến dựa vào người Vương Nhất Bác ngủ gật, Vương Nhất Bác hỏi y: "Ngươi thích ta từ khi nào?"
Có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, lại biết có hỏi cũng không ra, nhưng không thể nào nhịn được.
Tiêu Chiến ngẩng đầu, chạm vào mặt Vương Nhất Bác, ngẫm nghĩ một lát mới nói: "Không biết nữa, nghĩ không ra."
Vẻ mặt của Tiêu Chiến rất nghiêm túc, khiến Vương Nhất Bác đau lòng, hắn lại hỏi một câu khác: "Vì sao lại muốn đến Lạc Dương?"
Tới Lạc Dương mới gặp phải ta, không đem lại cho ngươi bất cứ vui sướng gì, cuối cùng lại lãng phí thời gian ở trên người ta, đến để được cái gì chứ?
Tiêu Chiến lần này không ngẫm nghĩ nữa, buột miệng thốt ra: "Ngươi đối với ta mà nói rất khác biệt, có ảnh hưởng lớn đến ta. Ta vẫn luôn nhớ rõ ngươi, cho nên muốn đến nhìn xem, để nói lời tạm biệt."
Vương Nhất Bác biết những lời nói này là thật lòng, bởi vì trong mắt Tiêu Chiến xuất hiện một tia trìu mến.
Tiêu Chiến đã từng có ánh mắt như thế này, giống như trưởng bối, giống như tỷ tỷ, có rất nhiều chuyện xưa như vậy.
Vương Nhất Bác đã từng không hiểu, nhưng hắn lại hoàn toàn chấp nhận những chuyện đó. Bởi vì loại tình cảm này quá mức vô tư, không cần hồi đáp, cho nên không có ai cự tuyệt.
Cùng với y mà nói rất khác biệt, như vậy là đủ rồi.
Vương Nhất Bác cọ cọ vào mặt Tiêu Chiến, nói: "Mệt rồi thì ngủ đi."
Tiêu Chiến lắc đầu, nói: "Phu quân, để ta dạy ngươi luyện kiếm."
Y muốn kéo Vương Nhất Bác lên, nhưng Vương Nhất Bác không phản ứng.
"Ta không luyện nữa."
"Tại sao?"
"Chỉ là không muốn luyện nữa thôi."
Ồ, Tiêu Chiến gật đầu, lại ngồi xuống, xoa xoa mắt Vương Nhất Bác, nói: "Phu quân đưa ta đến U Lan cốc quá vất vả, sinh ra nhiều tật xấu như vậy."
Bệnh ho của Vương Nhất Bác đã trở thành căn bệnh mãn tính, thường xuyên phát tác. Đầu gối cũng có vấn đề, cứ trời âm u là đau đến mức không ngủ được. Ngay cả đôi mắt cũng vậy, bị quáng tuyết, cứ bị gió táp vào là rơi nước mắt.
Tiêu Chiến lại bắt đầu khóc, nhưng Vương Nhất Bác không muốn dỗ.
Khóc đi, dù sao cũng phải lưu lại cái gì đó.
/
Nam Bình không trụ được đến cuối năm đã chết rồi.
Khi bọn họ từ U Lan cốc trở về Lạc Dương đã nghe nói đến, thấy bảo là chết vì bệnh tật, chi tiết thế nào thì người ngoài không thể hiểu hết.
Tới Lạc Dương, đại tỷ lấy ra một phong thư, nói là đã gửi đến đây từ lâu.
Vương Nhất Bác mở ra, là sư phụ Thanh Thời gửi đến.
Nam Bình đã hôn mê kể từ ngày hôm đó, phải dùng An Tri hoàn để giữ lại tính mạng, nhưng không qua khỏi mùa Đông.
Hoàng cung tuy có nghi ngờ, nhưng lại bị Tiêu Phong gạt đi. Tiêu Phong thực sự đã làm những gì Tiêu Chiến suy đoán, không để lộ ra bất cứ điều gì về chuyện ngày hôm đó. Bên trong sơn trang, ngoại trừ Tiêu Sách thì không ai biết tình hình thực tế.
Không còn Nam Bình ràng buộc, mối liên hệ giữa Hoàng cung và Khiếu Phong sơn trang chắc chắn sẽ thay đổi.
"Nếu như con trở về Lạc Dương, vậy thì hãy liên lạc với chúng ta. Cho dù Tiêu Chiến có bình an hay không, chúng ta đều chờ tin tức của con. Hơn nữa, xét đến những sự thay đổi gần đây của Tiêu Phong, trong lòng chúng ta có chút suy đoán, muốn cùng con bàn bạc."
Vương Nhất Bác vẫn không hồi âm, phải mất gần năm tháng sau, hắn mới cầm bút viết.
Khi Tiêu Chiến biết tin tức về Nam Bình, y cũng không quá vui mừng, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Bà ta đáng chết."
Vương Nhất Bác không tưởng tượng được, Tiêu Chiến nghe được tin tức này sẽ phản ứng như thế nào. Bởi vì Tiêu Chiến vốn không thể hiện cảm xúc vui buồn hờn giận; tất cả những gì y thể hiện đều được cố tình che giấu. Làm phu quân ba năm, còn chưa đủ để hiểu thê tử của chính mình.
Tiêu Chiến ôm con thỏ Đồ Vật, giống như một hài tử đang cười.
Vương Nhất Bác gấp bức thư đã viết lại, vòng tay ôm lấy Tiêu Chiến, hôn nhẹ lên môi y.
/
Vương Nhất Bác bị thương hàn, ho khan vừa mới đỡ, hắn liền kéo Tiêu Chiến ra khỏi phòng, nói: "Chúng ta nấu một chút hoa lê trắng đi."
Tiêu Chiến rất vui vẻ, ôm tới một chiếc thùng gỗ, nhắc mãi về việc nhặt hoa lê để ủ rượu ngọt.
"Ngươi đã nói, rượu hoa lê trắng, phải ủ ba năm mới được mở ra." Tiêu Chiến nói.
"Ừm."
"Được rồi, ba năm sau, chúng ta sẽ thưởng rượu hát ca."
Tiêu Chiến vẫn đáng yêu như vậy.
Vương Nhất Bác cười rộ lên, Tiêu Chiến không rõ nguyên nhân gì cũng cười theo hắn. Hai người đã thu hút Hồ Nhi Mộc, khiến thằng bé thả con thỏ Đồ Vật xuống, cùng bọn họ đi nhặt hoa lê.
Hồ Nhi Mộc nhặt một ít cánh hoa, nhưng Tiêu Chiến không cho nó bỏ vào thùng.
"Ta muốn bông hoa lê nguyên vẹn."
Hồ Nhi Mộc sợ Tiêu Chiến, ném cái trong tay đi tiếp tục nhặt.
Con thỏ Đồ Vật buồn chán, cứ nhảy từ bên này sang bên nọ, còn ị ra ở đó. Tiêu Chiến tức giận đuổi nó chạy khắp sân. Hồ Nhi Mộc cười to, cũng đi theo y đi đuổi thỏ.
Vương Nhất Bác nhìn một lớn một nhỏ một con thỏ, mỉm cười đem hoa lê còn đủ cánh bỏ vào thùng.
Hoa lê nở rộ, năm nào cũng vậy. Ta cũng hi vọng ta và ngươi có tình, tản mạn khắp thiên nhai, góp nhặt từng chút một mà không hề vướng bận.
/
Tiêu Chiến tắm gội xong, ngồi ở trên giường, Vương Nhất Bác lau tóc cho y, nắm lấy tay y, nhẹ nhàng ôm lấy vai y.
Không có mùi hoa nhài, chỉ còn mùi thơm của nước vo gạo trộn lẫn với mùi hương đặc biệt của Tiêu Chiến, cực kỳ thơm.
Căn phòng này lại tràn ngập mùi hương của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác hôn lên thái dương y, nhẹ giọng gọi: "Tiêu Chiến."
Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt thâm tình.
"Ừm?"
"Ba năm."
Chúng ta đã thành thân được ba năm rồi.
Tiêu Chiến gật đầu, bộ dạng cười rộ lên đáng yêu giống như hoa mẫu đơn, so với hoa lê còn diễm lệ hơn nhiều.
Vương Nhất Bác quấn lọn tóc dài của y quanh ngón tay, đưa lên mũi ngửi, nói: "Ngày mai, ngươi có thể đi rồi."
Động tác dịu dàng, lời nói lại thờ ơ. Nếu không phải đôi mắt kia tràn đầy luyến tiếc, Tiêu Chiến còn tưởng rằng hắn đang nói đùa.
"Vì sao chứ?" Tiêu Chiến rất ít khi khóc, nhưng sau khi trúng tình cổ, cảm xúc của y dường như cũng trở nên phong phú.
Hai mắt y đẫm lệ nhìn Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác lau nước mắt cho y, nhẹ nhàng hôn lên khoé môi y, nói: "Có muốn ra ngoài nhìn một chút không?"
Tiêu Chiến đối với hắn luôn luôn chân thành, gật đầu nói: "Vậy ngươi đi cùng ta nhé."
Ai lại nguyện ý giam cầm trong một tấc vuông này, ngay cả Tiêu Chiến bị trúng tình cổ cũng có một trái tim tự do.
Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, một lúc sau mới cúi đầu nói: "Ta không đi, Vương gia dược không thể thiếu người."
"Cái gì...." Tiêu Chiến bật khóc.
Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, nói: "Ngươi cứ ra bên ngoài chơi một chút, ta cho ngươi bạc, chuẩn bị roi và kiếm cho ngươi, đi trừ ác lập thiện, làm một đại công tử tốt, được không?"
Tiêu Chiến lắc đầu.
"Ta ở nhà chờ ngươi, một năm sau, ngươi lại, lại trở về."
Tiêu Chiến ngừng khóc, nói: "Không, ngươi sẽ thích người khác mất."
Vương Nhất Bác bật cười, lồng ngực run lên, Tiêu Chiến ghé vào ngực hắn, lắng nghe.
Nhưng vẫn rầu rĩ.
Vương Nhất Bác mang một chiếc hộp tới, Tiêu Chiến vươn cổ tay ra, chỉ một lát sau, cổ trùng tươi đẹp như máu đã bò ra.
Tiêu Chiến há hốc mồm kinh tởm.
"Cái này hỏng rồi." Vương Nhất Bác nói.
Hắn mở một chiếc hộp khác, trích lấy một giọt máu từ ngón giữa của Tiêu Chiến, nhỏ lên con cổ trùng mới, sau đó châm vào huyệt nội quan trên cánh tay trái của mình, đặt con cổ trùng vào đó.
Chuỗi động tác này được hoàn thành trong vài cái chớp mắt.
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào huyệt nội quan hơi sưng lên của Vương Nhất Bác, một lúc sau mới "Oa" lên một tiếng, không thể tin được nói: "Phu quân, ngươi vì ta mà trồng thủ khiết cổ sao?"
Vương Nhất Bác ôm chặt lấy y, nói: "Yên tâm chưa? Ta sẽ vì ngươi mà giữ mình trong sạch."
Tiêu Chiến gật đầu, nhưng không nói gì.
Vương Nhất Bác lấy roi và kiếm ra. Roi này được đặt làm từ Nam Dương, do một người thợ thủ công trước đây làm roi cho Tiêu Chiến. Kiếm là do Trần Lương rèn, được làm theo kiếm pháp Phù Dung.
Roi quấn quanh eo, cảm giác quen thuộc lại ùa về, Tiêu Chiến sờ sờ vào nó hồi lâu.
"Ngươi mang kiếm theo, xem ai có thể cướp đi vinh quang thuộc về đại công tử."
Tiêu Chiến không trả lời, Vương Nhất Bác lại nhẹ nhàng khuyên bảo.
Vương Nhất Bác nói cả một đêm, Tiêu Chiến cũng khóc một đêm.
Y khóc đến mức ướt cả vạt áo của Vương Nhất Bác, đến khi hừng đông mới gật đầu.
"Vậy thì ngươi chờ ta trở lại, không được cưới người khác."
"Có cái này, ai chịu gả cho ta chứ?" Vương Nhất Bác giơ thủ khiết cổ trên tay cho Tiêu Chiến xem.
Tiêu Chiến cười khúc khích.
/
Trời đã sáng, Vương Nhất Bác mặc quần áo chỉnh tề cho Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác không thực hiện điều mà hắn đã từng âm thầm hạ quyết tâm, chỉ may cho Tiêu Chiến hai bộ quần áo bình thường, giống như khi y tới, roi không được khảm chỉ vàng, cũng không có phụ kiện nào khác.
Nhưng chỉ có một thứ, Vương Nhất Bác muốn đưa cho y.
"Còn có thể tìm được ngọc bội lúc trước ta đã đưa cho ngươi không?" Vương Nhất Bác mở hộp ngọc ra hỏi.
Tiêu Chiến chỉ nhìn thoáng qua đã nhặt ra nó.
Vương Nhất Bác nhìn nhìn, cũng không có nhiều khác biệt, hắn hỏi: "Sao ngươi lại biết là cái này?"
"Ta đã đeo mười mấy năm, sao lại không biết được." Tiêu Chiến đáp như một lẽ đương nhiên.
Vương Nhất Bác ôm lấy y, vỗ nhẹ vào lưng y, nói: "Ngoan."
Cái tay nải cũng như vậy, ngoại trừ quần áo, Vương Nhất Bác còn bỏ vào một chút ngân phiếu, vài lọ thuốc trị thương, thêm một ít viên An Tri hoàn.
"Đủ rồi."
Vương Nhất Bác nói, Tiêu Chiến gật đầu.
"Ta không tiễn ngươi đâu, lát nữa còn phải đến cửa hàng số một."
Tiêu Chiến gật đầu, nói được.
Tiêu Chiến rất ngoan, đã đồng ý rời đi, vậy thì không làm khó xử phu quân nữa.
Y quàng tay nải lên lưng, eo quấn roi, tay cầm trường kiếm, trước khi ra ngoài còn vẫy vẫy tay với Vương Nhất Bác, nói: "Phu quân, ta đi đây."
"Được."
"Chờ ta trở lại."
"Được."
Điệu bộ vẫy tay từ biệt của Tiêu Chiến không có chút miễn cưỡng nào, bóng lưng y giống như một con đại bàng cô độc, cũng giống một con hạc hoang dã.
Chỉ là, y đi rồi, Vương Nhất Bác ngã ngồi xuống mặt đất, nước mắt giàn giụa.
Không dám đưa vì sợ hối hận. Nhưng một tiếng trống làm tinh thần hoảng hốt, giống như cắt vào tim. Đến cơ hội thở dốc còn không có, Vương Nhất Bác đứng lên, nhanh chóng đuổi ra ngoài.
Sau khi đuổi tới tận cổng thành, mới thấy bóng dáng Tiêu Chiến giữa đám đông náo nhiệt.
Tiêu Chiến vẫn yên lặng chờ đợi để ra khỏi thành, có lẽ cảm nhận được cái gì, lại quay đầu nhìn bốn phía.
Vương Nhất Bác nấp sau bức tường thành.
Không tìm được, nhưng đã đến lúc ra khỏi thành. Tiêu Chiến thu hồi tầm mắt, sải bước chân.
Nhìn bóng dáng đại công tử, Vương Nhất Bác khóc đến mức nổi cả gân xanh, tầm mắt mơ hồ, lau thế nào cũng không sạch.
Đại công tử, lời từ biệt này, rơi rụng khắp thiên nhai, ta không ràng buộc nữa, lúc nào cũng hướng về ngươi, không nhắc tới, nhưng không quên.
Vương Nhất Bác nhìn cổng thành, sợ y quay lại, sợ y trở về rồi thì hắn sẽ không bao giờ buông tay nữa.
Mãi đến lúc tối mịt, hắn mới tập tễnh trở về nhà.
Tiêu Chiến đi rồi.
/
"Ngươi có biết, con rối cổ sau khi rời khỏi người bị hạ cổ sẽ mất đi tác dụng không?"
"Tình cổ còn được gọi là vong tình cổ."
"Rời khỏi người hạ cổ, tình cổ cũng mất đi tác dụng. Cổ trùng ngủ đông, dần dần, y chỉ biết trong lòng có một người, nhưng người kia là ai, y chỉ có ký ức mơ hồ. Thời gian dần trôi, tất cả những gì liên quan đến người hạ cổ đều sẽ quên."
"Cho nên, người hạ cổ cũng không dám để nạn nhân đi quá xa, sợ mất đi khống chế, quên mất đường về nhà."
"Cổ trùng không có tác dụng, tất cả những ảnh hưởng đều sẽ biến mất, người này dần dần sẽ khôi phục lại bộ dáng bình thường, cũng có nghĩa là, chỉ cần không có ngươi, y vẫn là y."
"Nhưng nếu hai người gặp lại nhau, tình cổ cảm nhận được nhịp tim của người hạ cổ, liền lập tức thanh tỉnh, ký ức sống lại, tình nghĩa lại tái sinh."
"Yêu hay quên, tất cả đều tại ý niệm trong lòng ngươi. Cổ này không chỉ là hạ cho y, cũng là hạ cho ngươi đấy."
"Trước đây ta cũng có lựa chọn giống như Nam Bình bây giờ, sợ hắn rời xa ta nửa bước. Ta đã hơn bảy mươi tuổi rồi, tham lam vẫn còn tồn tại, nếu không phải vì một chuyện, ta cũng không hiểu rõ."
"Nếu ngươi đã suy nghĩ cẩn thận rồi, cứ tới nói với ta, để xem ta có làm đúng hay không, được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro