Chap 9: Tư tâm
Trung Quốc sắc trời vừa vặn sắp trưa, nhưng cũng là sáng sớm tại London, lúc này ở London chính là đang rơi vào hai thái cực, người bình thường vẫn còn ngủ thật say, những người không bình thường, tài khoản lại đang thêm vài con số không.
Hiển nhiên Vương Nhất Bác là cái sau, hắn trước đó vừa nhận được một cuộc điện thoại từ London, sòng bạc của hắn hôm nay thu hoạch rất tốt, thế nên tâm tình hắn hiện tại cũng không tệ.
Tiêu Chiến lần này không tự mình lái xe, anh ngồi ghế sau song song sánh vai cùng Vương Nhất Bác, người kia vừa cúp máy, anh liền nói: "Chúc mừng."
"Tiếng Anh của Nhị Thiếu không tệ nha."
Tiêu Chiến dĩ nhiên không xem đây là một lời khen, anh thu tầm mắt nhìn về phía trước: "Thành phố Z rất lớn. Lão Vương đây không có nơi nào đặc biệt muốn đi cũng đừng lang thang trên đường như vậy chứ. Mặt trời xuống núi cậu cũng chưa chắc có thể ngắm xong quang cảnh đường phố."
"Thế nhưng được Nhị Thiếu bồi tiếp nhìn ngắm quang cảnh đường phố, không phải là vinh hạnh lớn của tôi sao?"
Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác đang nhìn mình, có lẽ còn mang theo ý cười, quay đầu lại, quả nhiên Vương Nhất Bác đang thực sự nở một nụ cười.
Người này giống như có ma lực, hay là do Tiêu Chiến đã quá hiểu về Cypher, cho nên đối người này, quen thuộc đến khó hiểu.
Giống như là bây giờ, giữa hai người dường như không còn chút ranh giới vô hình nào. Đối với Tiêu Chiến, chuyện này chưa từng xảy ra, cho dù là ngày trước lúc còn đi học, hay sau này tại thành phố Z tung hoành ngang dọc, đều không có qua.
Nhưng một cái nhìn ngắn ngủi như vậy về sau, Tiêu Chiến vẫn không thể biết được, anh đối với Vương Nhất Bác này không biết vì cái gì lại trở thành không khoảng cách như thế, mặc dù anh vẫn không biết nên định nghĩa như thế nào, cũng không biết hắn đến cuối cùng là địch hay bạn.
Tiêu Chiến rủ mắt xuống, móc ra một gói thuốc, vừa rút ra một điếu Vương Nhất Bác đã vươn tay ra nắm lấy, ngậm vào miệng.
Vương Nhất Bác cắn điếu thuốc, bờ môi mấp máy không rõ ràng nói: "Không có lửa."
Tiêu Chiến chần chờ hai giây, búng cổ tay, nắp bật lửa mở ra, Vương Nhất Bác nghiêng người về phía Tiêu Chiến, đối với ngọn lửa nhỏ bé này kiếm một ngụm, cũng không vội vã ngồi thẳng dậy, làn khói bay qua, tất cả đều đập vào mặt Tiêu Chiến.
Khói thuốc thẳng đường bay vào mặt cũng là quá khó chịu đối với người hút thuốc, Tiêu Chiến nhíu mày.
Vương Nhất Bác ngón tay cầm điếu thuốc dựa vào trên ghế ngồi cùng Tiêu Chiến kéo dài khoảng cách, nhìn về phía Tiêu Chiến: "Tiêu Chiến, chúng ta là bằng hữu sao?"
Tiêu Chiến con ngươi khẽ run, anh nên xem là anh cùng Vương Nhất Bác tâm linh tương thông, hay là đã sớm bị Vương Nhất Bác nhìn thấu tâm tư?
"Ít nhất đừng là kẻ thù đi." Vương Nhất Bác tiếp tục nói.
Tiêu Chiến nhìn thằng vào Vương Nhất Bác, hỏi: "Vì cái gì?"
.....
"Chỉ là..." Vương Nhất Bác suy nghĩ.
"Con người luôn vô cùng bao dung và trân trọng những điều đẹp đẽ". Vương Nhất Bác nói xong, khoé miệng cong đến là cao, rõ ràng là đang rất cao hứng.
Thế nhưng là Tiêu Chiến lại có một chút không thể hiểu nổi.
Dạng người này cũng có thể nói được kiểu lời như thế kia sao?
Cái gì gọi là trân trọng, cái gì là bao dung.
Tiêu Chiến lại lấy ra một điếu thuốc, tự mình châm lửa: "Tôi cũng không phải là thứ tốt đẹp gì. Lão Vương quá khen rồi."
"Nhị Thiếu khiêm tốn rồi."
Tiêu Chiến quay đầu lại: "Cậu còn nhớ kỹ ngày hôm qua đã đối với đại ca tôi có bao nhiêu phần ác ý không?"
Vương Nhất Bác kéo gạt tàn thuốc ở ghế sau ra hít một hơi, sau đó gõ gõ tàn thuốc: "Tôi nhớ kỹ anh tự mình lái xe đến tìm tôi."
"Thế nên là?"
"Bệnh tình của Phác Chân Vinh anh vẫn giấu diếm rất tốt có đúng không? Ở Thành Phố Z này số người biết được không nhiều. Anh nói với tôi là vì muốn tôi nói với đại ca? Có lẽ là không đi. Phác Chân Vinh càng không muốn để đại ca tôi biết chuyện này. Anh nói với tôi chuyện này cũng chỉ vì muốn tôi sau này không có thái độ không tốt với Phác Chân Vinh nữa. Đúng không? Tôi nói anh đang tán tỉnh tôi anh lại không thừa nhận. Nhưng anh vẫn là chọn tôi làm cầu nối giữa thành phố Z và Cypher. Anh tin tưởng tôi đến mức nào, mấy phần lại là tâm tư?"
Tiêu Chiến luôn thích những người có thể nhìn thấu tâm tư người khác, nhưng trước đây đúng là anh không thể dung nạp được những người thông minh bên cạnh mình, nó không chỉ là nguy hiểm tiềm ẩn, mà còn là một là một thứ nguy hiểm tai hoạ.
Nếu là như thường lệ, Vương Nhất Bác chắc chắn sẽ là đối tượng tiếp theo mà Tiêu Chiến sẽ thủ tiêu.
Nhưng là không cách nào làm như thường lệ, ngay từ khi tới sân bay, nhìn thấy Vương Nhất Bác này, anh đã tự động cho hắn một vị trí, một vị trí mà Tiêu Chiến muốn tiếp cận, muốn tìm hiểu và khám phá.
Tiêu Chiến ấn vào công tắc trong xe, kéo lên vách ngăn cách giữa ghế lái và ghế sau, nghiêng người về phía Vương Nhất Bác, ánh mắt nóng rực chằm chằm dán lên người hắn.
Vương Nhất Bác cũng không có né tránh.
"Đoán xem tôi có bao nhiêu phần tư tâm?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro