Chap 6: Chính thức gặp mặt
Vương Nhất Bác cười khẽ, Tiêu Chiến ở đầu dây bên kia cũng nghe rất rõ âm thanh này, rất trầm, còn có chút, khàn khàn.
"Mặc dù tình trạng đúng là có chút không tốt vì lệch múi giờ, nhưng bây giờ không phải đang là ban đêm sao? Tiêu tiên sinh dạng này mời cũng có chút..."
Tiêu Chiến không trực tiếp trả lời câu này, chỉ nói: "Vương tiên sinh đối với thành phố Z này không quen lắm, tôi đi đón cậu, lát nữa gặp."
Tiêu Chiến không đợi trả lời, thậm chí nói xong liền dứt điểm cúp máy.
Vương Nhất Bác nhìn màn hình điện thoại tối đi, khóe môi cong lên.
Vừa mới quay đầu lại, Vương An Vũ đang muốn đưa tay đập vào bả vai hắn, hai người kém chút nữa đụng vào nhau. Vương Nhất Bác khẽ mắng "Đệt" một câu, tranh thủ thời gian bước đi.
"Điện thoại của ai?"
Vương Nhất Bác không trả lời, chỉ nói: "Ban đêm đừng để đại ca của chú uống rượu nữa."
Vương Nhất Bác nói xong liền đi về phía cầu thang, muốn lên lầu, Vương An Vũ gọi hắn lại: "Lão nhị, anh đi đâu? Muốn đi thay đồ?"
Vương Nhất Bác vẫn là không trả lời.
Vương An Vũ đảo mắt, vẫn là không thể giải thích nổi, đã lâu như vậy vẫn không có cách nào tử tế giao tiếp với anh hai yêu quý. Chướng ngại chưa bao giờ là nhỏ.
Vương Nhất Bác đẩy cửa phòng tiến vào, thay quần áo. Thay xong trước mắt vẫn là phải đợi điện thoại của Tiêu Chiến, hiện tại cũng không có gì để làm, vô thức đảo mắt nhìn quanh căn phòng một chốc, trước đó chỉ vào để tắm, vội vàng cũng không kịp nhìn bất kể thứ gì.
Đại khái Tiêu Chiến lúc ở chỗ này sống, chính là như đại ca nói, đoạn thời gian tự do tự tại đi.
Trên giá sách có một khung ảnh, Vương Nhất Bác ngồi trên giường không nhìn thấy rõ ràng, liền đứng dậy đi xem.
Đến gần xem, hóa ra là ảnh chụp Tiêu Chiến, cười rất đẹp, anh đang rộng hai cánh tay, mái tóc có chút bị gió thổi cho rối tung, mười phần mang đến cảm giác thiếu niên, tràn đầy sức sống.
Vương Nhất Bác đưa tay đem khung ảnh ra nhìn, lại xoay người đem tấm hình kia đặt ở đầu giường.
Vương Nhất Bác thời điểm xuống dưới lầu, đại ca cùng An Vũ đều đã không còn ở đó, hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm, không biết đại ca hắn đang cảm thấy nào, tóm lại vô luận là có hay không ngụy trang, chí ít nhìn trạng thái cũng không phải là quá kém.
Hắn là như thế nào cũng không nghĩ tới, vừa tới Trung Quốc ngày đầu tiên, đã gặp được người cùng đại ca hắn yêu đương đến sáu năm, Phác Chân Vinh.
Vương Nhất Bác ở bàn cơm ác ý không phải là vô duyên vô cớ mà có, hắn biết cho tới hôm nay, trong ví tiền của đại ca hắn vẫn còn lưu lại tấm hình chụp chung của hai người.
Nhưng người kia thế nào lại có thể tới đây, còn có thể nói được những lời xem như những năm qua chưa hề có chuyện gì xảy ra như vậy, giọng điệu thản nhiên đến như vậy..
Tiêu Chiến đến rất nhanh, vẫn như cũ là chiếc xe anh đi lúc ban ngày, BMW trắng trong đêm tối đặc biệt chói mắt.
Vương Nhất Bác trực tiếp ngồi vào ghế lái phụ.
Trong xe chỉ có một ít ánh sáng từ bầu trời đầy sao, Tiêu Chiến không chào hỏi, cũng không thèm nhìn, chỉ khởi động xe, lái xe rời khỏi biệt thự.
Nhưng Vương Nhất Bác lúc này dường như không thể nào quên được thiếu niên có nụ cười sáng như dương quang trong tấm hình ở phòng mình kia, hắn nhìn về phía Tiêu Chiến: "Lão Tiêu, hình như tôi tìm được bảo vật trong phòng của anh."
Tiêu Chiến cuối cùng cũng nhìn Vương Nhất Bác.
"Khi đó anh bao nhiêu tuổi? Hai mươi? Hai mươi hai? Hai mươi ba, không thể nhiều hơn?"
Tiêu Chiến vừa nghe liền biết Vương Nhất Bác đã thấy được tấm hình trước kia của mình: "Đồ dùng cá nhân, lão Vương vẫn là chớ lộn xộn."
"Tôi nhớ ban ngày lão Tiêu đã nói, kia là nhà của đại ca tôi. Không sai đi?"
Vẻ mặt Tiêu Chiến thoáng chốc thay đổi, ngay lập tức đạp phanh, anh nhìn Vương Nhất Bác, đi thẳng vào vấn đề: "Vương Nhất Bác, tôi mặc kệ cậu ở Anh Quốc cỡ nào hô phong hoán vũ, nhưng khi đến đây, cậu bất luận ai cũng đều không đặt vào mắt cũng nhất định phải tôn trọng Phác Chân Vinh."
"A." Vương Nhất Bác cười lạnh một tiếng: "Vì cái gì? Bởi vì anh ta dùng những thứ đại ca đưa cho sống vô cùng tốt, tôi đối với anh ta phải tán thưởng, phải tôn trọng gọi một tiếng Phác Gia?"
"Vương Nhất Bác, họa từ miệng mà ra."
"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác gằn từng chữ gọi tên anh: "Đại ca của tôi quan tâm anh, nếu như anh không vượt quá giới hạn, tôi có thể cùng anh chung sống hòa bình. Đại ca nếu ngày đó không quan tâm đến các người, muốn cầm về thành phố này đều dễ dàng như trở bàn tay. Anh không phải rất thích điều tra về chúng ta sao? Vậy anh hẳn là đối với Cypher hiện tại cũng rõ như lòng bàn tay rồi. Trên thế giới này vĩnh viễn không có bằng hữu, huống hồ trước mắt như vậy một chút cũng không có thoải mái. Chúng ta lần sau liệu có còn cơ hội ngồi trên xe cùng nhau nói chuyện hay không, cái này cũng rất khó nói có đúng không?"
Vương Nhất Bác có lẽ là từ khi sinh ra đã có loại khí chất ưu việt như vậy, hoặc là khuôn mặt hắn có thể khiến cho bất luận cái gì hắn nói ra cũng đều vô cùng chân thực và có lý, khiến người khác rất khó để không đồng tình.
Trước khi biết Đoàn Nghi Ân sẽ trở lại, Tiêu Chiến lúc đó đã dự đoán, giữa bọn họ kết quả chẳng thể nào tốt đẹp nổi.
Nhưng Tiêu Chiến ít nhất phải hướng đến kết quả tích cực nhất, anh có thể vì điều này mà đánh đổi thân phận nhị thiếu gia, dù sao đối với anh mà nói, là vì Vinh ca, cũng là vì Nghi Ân ca. Anh cũng chỉ cần có vậy.
Tiêu Chiến đưa cho Vương Nhất Bác một túi hồ sơ lấy từ ghế sau.
Vương Nhất Bác mở ra, nương theo chút ánh sáng ít ỏi mới được bật lên từ trong xe, liếc qua liền nhìn thấy là một tờ bệnh án.
"Cậu cho rằng Phác Chân Vinh đang sống rất tốt. Nhưng tôi thậm chí mỗi ngày đều phải trông thấy anh ấy khổ sở, phán đoán của cậu tính là cái đếch gì?"
Vương Nhất Bác xem xong đặt túi hồ sơ xuống: "Cho tôi xem những thứ này để làm gì?"
"Muốn cho cậu biết, đại ca tôi vừa sợ hãi vừa háo hức như thế nào khi gặp Nghi Ân ca, cậu cho rằng anh ấy đã phải xây dựng tinh thần đến thế nào mới có thể dễ dàng nói ra những lời bình tĩnh như thế lúc ở phòng ăn."
Vương Nhất Bác lúc này sắc mặt đã hòa hoãn không ít, thân trên nghiêng về phía Tiêu Chiến, cánh tay thản nhiên đặt ở tay vịn của trung tâm điều khiển, cái này càng khiến cho hắn cùng Tiêu Chiến xích lại gần hơn, Vương Nhất Bác nhướng mắt nhìn Tiêu Chiến đang khẽ giật mình vì hành động này của bản thân: "Tiêu Chiến, dùng thủ đoạn này thu phục tôi, khá là thông minh."
"Không phải thủ đoạn."
"Hửm?" Vương Nhất Bác hơi nhướng lông mày: "Cái kia, hay là lão Tiêu nửa đêm lái xe đến, chỉ là vì muốn gặp tôi một lần? Nếu là như vậy, Tiêu tiên sinh kế này, giống như cao minh hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro