Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 54: Viên mãn (END)

Hôn lễ của Đoàn Nghi Ân và Phác Chân Vinh dự kiến vào tháng 9, thời điểm London có phong cảnh đẹp nhất, cũng là sinh nhật của Phác Chân Vinh.

Kể từ khi Vương Nhất Bác đem hết lịch trình của mình sang Trung Quốc, hắn chỉ trở lại Anh Quốc hai lần để giải quyết những vấn đề chỉ có hắn mới có thể giải quyết.

Lần trở lại này, hắn vẫn là cảm thấy, không thể cứ như vậy, chỉ trở về dự đám cưới của đại ca được, hắn muốn đây là một chuyến đi đặc biệt hơn.

Vương Nhất Bác luôn hỏi Tiêu Chiến về chuyện đám cưới của hai vị ca ca kia, cũng muốn nghe ý kiến của anh, muốn làm ra một cái gì đó độc đáo, đặc biệt một chút.

Cũng nói với anh rằng không hiểu vì gì mà lúc này hắn đặc biệt khẩn trương. Tiêu Chiến chỉ buồn cười nói: "Đó là bởi vì em ở Trung Quốc. Anh đã sớm xem Trung Quốc là nhà rồi."

Vương Nhất Bác không ngừng nói bóng gió: "Đám cưới tổ chức ở nhà thờ St.Paul. Tất cả liên quan đến giao dịch kinh doanh với Cypher đều sẽ được mời."

_____

Trong bữa tiệc, Vương Nhất Bác có chút bận rộn.

Mọi người đều nhào về phía hắn bắt tay chúc mừng không ngừng, lúc sau Vương Nhất Bác trông thấy Tiêu Chiến liền túm anh lại hỏi: "Em chạy lung tung làm gì?"

Vốn dĩ cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là những người ở đây không chỉ khen Tiêu Chiến đẹp trai, thậm chí còn nói anh rất quyến rũ. Vương Nhất Bác trời sinh có tính chiếm hữu cực kỳ cao, bảo hắn giương mắt nhìn người yêu bị người này nhìn, tên kia khen, hắn chịu được chắc?

Thế nên dù có đang bắt tay với ông trùm nào, có đang trò truyện cùng vị đại ca nào đó, ánh mắt hắn vẫn đảo hết công suất tìm vị trí của Tiêu Chiến.

Ở giữa bữa tiệc, nhân có cơ hội rảnh rỗi, Vương Nhất Bác dắt Tiêu Chiến đến một nơi ít người. Cầm hai ly rượu vang đưa cho Tiêu Chiến một, sau đó cụng ly uống cạn.

Nhìn ban nhạc ở cách đó không xa, mọi người đang nhảy theo ban nhạc rất vui vẻ, Đoàn Nghi Ân cũng kéo Phác Chân Vinh vào đám đông.

Vương Nhất Bác tỏ vẻ ghét bỏ, bật cười.

"An Vũ đâu?"

Nghe xong câu này của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đảo mắt nhìn xung quanh, sau khi tìm kiếm cẩn thận mới trông thấy cậu ấy đang ngồi trong góc với áp suất thấp đến cực điểm.

Vương Nhất Bác chỉ Tiêu Chiến nhìn qua.

"Cậu ấy tới rồi? Đang ở đâu?"

"Phòng nghỉ VIP."

Vương Nhất Bác lấy điện thoại di động ra gọi cho Vương An Vũ.

Vương An Vũ từ phía xa nhìn thấy Vương Nhất Bác, lại nhìn thấy cuộc gọi tới, cậu nghe máy: "Cái gì?"

"Tới phòng VIP."

"Không đi."

"Có người đang đợi chú, chú không đi cũng đừng hối hận."

Vương An Vũ choáng váng: "Nhị ca..."

"Chú có đi không?"

Vương An Vũ cúp máy, vội vã chạy đi.

"Cứ không chịu đi đi."

Tiêu Chiến bật cười ha hả: "Đừng lo lắng quá."

"Sao tôi phải lo lắng cho nó chứ?"

Tiêu Chiến mỉm cười: "Gọi em tới một nơi vắng vẻ cùng uống rượu vang, có gì nghiêm trọng sao?"

Vương Nhất Bác đặt ly rượu xuống bàn bên cạnh, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Em biết không, bảo bối. Có chuyện này tôi nhất định phải nói với em."

Tiêu Chiến sửng sốt, đột nhiên không hiểu vì gì bắt đầu thấy căng thẳng: "Anh đang nói cái gì vậy?"

Vương Nhất Bác từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhung màu xanh đậm.

Tiêu Chiến thậm chí không dùng đến bộ não của mình cũng có thể đoán được đối phương đang có ý định làm gì. Nét mặt anh bỗng chốc thay đổi, có lẽ là do nhịp tim tăng tức thì, không chỉ mặt mà hai tai anh cũng thấy nóng bừng.

"Vương Nhất Bác, anh đừng làm em sợ."

Vương Nhất Bác nét mặt đều là cười đến thoải mái: "Đại ca đã giao lại căn biệt thự kia cho tôi. Em còn nhớ tôi đã nói gì lúc ở thành phố Z không?"

"Sau khi kết hôn, tôi sẽ tới biệt thự của đại ca sống, cũng xin tiền của đại ca."

Vương Nhất Bác mỉm cười, mở chiếc hộp nhung ra, ở giữa là một chiếc nhẫn kim cương xanh 5CT đã được thiết kế tinh xảo đến cực điểm.

Đây là viên kim cương mà Vương Nhất Bác từng giành được tại một cuộc đấu giá ở Thuỵ Điển. Hiếm đúng là rất hiếm, nhưng giá cả của nó vốn dĩ không phải tiêu chuẩn để đo lường, Vương Nhất Bác đã sớm chuẩn bị nó để làm nhẫn cầu hôn với Tiêu Chiến, đây mới chính là giá trị thực của nó.

"Tôi đã đoán rằng tôi sẽ không thể kiềm chế được bản thân vào ngày này, tim tôi đã sớm bị khoá chặt, vì vậy, tôi quyết định sẽ cầu hôn em vào hôm nay."

"Chắc chắn rồi, kể cả khi em ở nhà thờ vào buổi sáng cho đến giờ, em vẫn cảm thấy khó chịu vì đây không phải sân nhà em."

"Bảo bối, em không thể từ chối tôi, em biết tôi rất cố chấp mà."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, thấy đầu mình sắp nổ tung, có chút hụt hẫng, anh nhìn chiếc nhẫn rồi lại nhìn người yêu trước mặt, không biết nên giơ tay cầm lấy chiếc nhẫn trong tay hay bất động chờ Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác, đồ ngốc nghếch này, còn không mau đeo nhẫn vào tay em.

Vương Nhất Bác mím môi, ngay lập tức bắt được dòng cảm xúc này của Tiêu Chiến, hắn vội lấy chiếc nhẫn ra, thậm chí khẩn trương đến ném luôn chiếc hộp nhung xuống cỏ.  

Chân phải lùi về phía sau, định quỳ một gối xuống, Tiêu Chiến ngay lập tức giữ hắn lại.

Vương Nhất Bác tròn mắt: "Tại sao?"

"Không nhất thiết phải quỳ xuống khi cầu hôn. Là Lão đại của em không được quỳ gối." Dứt lời anh liền mạnh mẽ kéo Vương Nhất Bác đứng dậy.

"Vương Nhất Bác cầu hôn Tiêu Chiến, anh chỉ cần thành tâm là được rồi."

Vương Nhất Bác nắm lấy tay trái Tiêu Chiến, nghiêm túc nhìn anh: "Em nghi ngờ sự chân thành của tôi?"

Tiêu Chiến lắc đầu: "Chưa bao giờ."

Vương Nhất Bác lại hỏi anh: "Vậy, bên anh cả đời, nhé?"

Tiêu Chiến gật đầu: "Được, bên nhau cả đời."

Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến, đem chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của Tiêu Chiến, đặc biệt vừa vặn. Kế đó một lần nữa nắm lấy tay anh, hôn lên mu bàn tay của anh vô cùng chân thành: "Anh yêu em."  

Tiêu Chiến nhịp tim vẫn vô cùng nhanh, vuốt ve gò má Vương Nhất Bác muốn hôn, hôn hôn xong chóp mũi vẫn không cam lòng tách ra.

"Em bắt cóc anh đem tới thành phố Z."

"Được. Tình nguyện để em bắt đi. Cả đời cũng được."

Tiêu Chiến không thể không hôn sâu kiểu Pháp giữa bầu không khí đẹp như mơ này ở London.

"Này này, hai tên nhóc kia, hôm nay bọn anh mới là nhân vật chính."

Giọng của Đoàn Nghi Ân vang lên từ micro.

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến miễn cưỡng tách nhau ra, cùng nhau trở lại phía sân khấu.

Đoàn Nghi Ân và Phác Chân Vinh không nhịn được bật cười.
Không chỉ có hai người trên sân khấu, mà mọi người ở hôn trường lúc này đều nhìn cả hai mỉm cười.

Tiêu Chiến chưa bao giờ thấy ngại ngùng như lúc này, hai má anh nóng vô cùng. Vương Nhất Bác một chút cũng không đỏ mặt, tay vẫn siết chặt lấy eo Tiêu Chiến, khoảng cách hơi xa, Vương Nhất Bác ở bên này hét lên: "NÀY ĐẠI CA, EM SẮP KẾT HÔN."

_________

Tandaaaaa. Hoàn rồi nhé.

Từ 18 đến 23. 5 ngày nhỉ. Thế là thực hiện được lời hứa "Trans 1 bộ fic trong vòng 1 tuần nếu như gg và dd cùng tham gia TQĐT" rồi nheee.

Hmmm, thứ nhất là vì lời hứa này, thứ hai là vì bộ này đỉnh quá đi nên Rum phải vừa dịch để còn được đọc đấyyyy. Hơi gấp gáp nên đôi chỗ chưa ổn lắm, hứa sẽ đi edit lại cẩn thận nè.

Cảm ơn mọi ngườiiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro