Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5: Vết thương

Tiêu Chiến lái xe đưa Phác Chân Vinh trở về, anh ấy trầm mặc không nói, từ chỗ Đoàn Nghi Ân rời đi anh vẫn luôn là bộ dạng này.

Tiêu Chiến lái xe rất nhanh, anh nghĩ lập tức muốn đưa đại ca về nhà, không biết Phác Chân Vinh lúc ra khỏi nhà đã uống thuốc chưa, anh hiện tại cũng không dám hỏi.

Một lúc lâu, Phác Chân Vinh mới chậm rãi rơi nước mắt, giống như là phản ứng sinh lí, cứ như vậy rơi nước mắt, nhưng gương mặt vẫn là một vẻ vô biểu tình.

"Ca, nói chuyện với em." Tiêu Chiến một tay cầm vô lăng, một tay nắm lấy cánh tay Phác Chân Vinh lay lay.

Thế nhưng là Phác Chân Vinh căn bản không nguyện ý mở miệng.

Con người làm sao có thể nhiều nước mắt như vậy đâu.

Tiêu Chiến nắm chặt tay lái, anh nên trách ai đây? Tựa như Vương Nhất Bác đã nói lúc chạng vạng tối, suy cho cùng, anh cũng không phải là người trong cuộc.

Vương Nhất Bác...

Tiêu Chiến nghĩ đến hắn, trên bàn ăn không chút uyển chuyển nhắc đến gốc gác ở thành phố Z. Không bằng cứ nói thẳng ra, lúc Đoàn Nghi Ân rời đi, đều bỏ lại tất cả ở thành phố Z, kể cả người của hắn, cả thế lực của hắn, cả sự nghiệp của hắn. Nghe giống như Phác Chân Vinh ở lại rất vui vẻ khi nắm được những thứ đó trong tay.

Nhưng Phác Chân Vinh không phải.. anh không phải là loại người đó.

Ít nhất, kể từ khi Tiêu Chiến biết được chẩn đoán chính xác Phác Chân Vinh mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng, đã thay anh ấy xử lý toàn bộ giao dịch, từ đó đến nay, thành phố Z cũng đã thay đổi quá nhiều.

Về đến nhà, quản gia ngay lập tức mở cửa: "Đại thiếu gia, nhị thiếu gia."

Phác Chân Vinh trên mặt đã không còn nước mắt, anh trực tiếp đi thẳng vào nhà, vẫn là một bộ dạng như thường ngày, quản gia cũng không nhận ra sự khác biệt.

Ông cùng Tiêu Chiến nói: "Nhị thiếu gia, tiểu thiếu gia hết giờ học đã trở về, bây giờ đang ở trong phòng."

Nhưng Tiêu Chiến lúc này chính là không có thời gian để tâm đến tung tích của Ngô Lỗi nữa.

Ngô Lỗi đang ở trong phòng, từ cửa sổ có thể nhìn thấy xe của anh hai đi vào, cậu ngay lập tức chạy ra ngoài.

Tới cầu thang liền trông thấy Phác Chân Vinh, cảm thấy có gì đó không đúng: "Đại ca." Ngô Lỗi ngập ngừng gọi một tiếng.

Phác Chân Vinh nhìn cậu một cái, không trả lời.

Tiêu Chiến nghe thấy giọng nói của Ngô Lỗi từ hành lang.

"Lỗi Lỗi, trở về phòng." Tiêu Chiến khẽ nói một tiếng.

"Sao thế Nhị ca?"

"Nghi Ân về rồi." Phác Chân Vinh nhẹ giọng nói, không nghe ra bất cứ cảm xúc gì.

Ngô Lỗi nhìn qua Phác Chân Vinh, lại nhìn qua Tiêu Chiến, có chút không biết làm thế nào, Nghi Ân với cậu mà nói, chỉ là một cái tên, một cái tên có thể khiến cho đại ca cậu dở khóc dở cười đến khổ sở suốt mấy năm nay.

"Anh ấy vẫn là rất chán ghét anh."

Ngô Lỗi kinh ngạc, môi khẽ mở, thêm một lần nữa không biết nên nói gì.

"Lỗi Lỗi, đến giờ uống thuốc." Tiêu Chiến không phát ra âm thanh phát lệnh cho Ngô Lỗi.

Ngô Lỗi lại đi tới, thẳng tới chỗ Phác Chân Vinh, rót cho anh một cốc nước: "Đại ca, hôm nay em đi học, đám bạn đều khen xe mới rất đẹp. Cảm ơn anh vì quà sinh nhật."

Phác Chân Vinh gật đầu: "Thích là tốt rồi."

Tiêu Chiến biết Ngô Lỗi sẽ có cách dỗ Phác Chân Vinh uống thuốc, thế nên anh trực tiếp đi lên lầu, thẳng đến thư phòng, từ trong một tập hồ sơ, lấy một số điện thoại, số quốc tế, Tiêu Chiến chậm rãi bấm gọi.

Vương Nhất Bác ở bên kia nhận được một cuộc gọi, một số lạ lẫm lại quen thuộc, là số Trung Quốc.

Hắn từ phòng khách rời đi nhận điện thoại, cùng với phán đoán không sai lệch, là Tiêu Chiến.

"Cậu không hiếu kỳ tôi là thế nào biết số điện thoại của cậu?"

Vương Nhất Bác cười: "Tôi muốn biết số điện thoại của anh cũng dễ như trở bàn tay, cái này không đáng khoe khoang."

"Tôi còn nghĩ rằng Vương tiên sinh đã sớm muốn nghỉ ngơi vì lệch múi giờ."

"Vậy nên?"

"Gặp một lần đi, chỉ hai chúng ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro