Chap 47: Dịu dàng
Xe của Vương Nhất Bác đang hướng về nhà riêng của Tiêu Chiến, lúc này hắn chỉ muốn ở một mình với Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến từ lúc lên xe đã không nói một lời nào, Vương Nhất Bác gọi anh, anh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như đã sớm đem đầu óc để đi đâu.
"Bảo bối." Vương Nhất Bác vươn tay đến nắm lấy tay anh.
Tiêu Chiến lúc này mới giật mình quay qua nhìn hắn: "Em lúc ấy còn định cùng với Vinh ca hét lên một tiếng. Anh đã ngăn em lại."
Vương Nhất Bác cười cười, hạ giọng nói: "Anh cả của em nổi nóng rồi, ai có thể trấn áp được, tôi chỉ sợ em bị đánh thôi."
Tiêu Chiến quay đầu trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác: "Nếu là em, nếu như em giận tôi vì mấy chuyện như thế này, tôi liền nguyện ý để em đuổi đánh tôi một hồi, xong rồi sẽ lại ôm nhau làm hoà, được nhỉ?"
Tiêu Chiến buồn cười: "Em có đáng thương không?"
Vương Nhất Bác buông tay Tiêu Chiến ra, cong ngón trỏ sờ sờ mũi Tiêu Chiến.
"Đại ca lớn tiếng như vậy, Vinh ca có hoảng sợ không?"
"Anh ấy biết mình thực sự không thể lớn tiếng mắng Vinh ca."
Mà thật ra, Tiêu Chiến biết mình cũng đã quen với việc cẩn thận với Phác Chân Vinh, quên mất, có đôi khi chính mình cũng phải phản kháng giống như Đoàn Nghi Ân, nếu không tình trạng của anh ấy sẽ còn tệ hơn nữa.
Vừa về đến nhà, Tiêu Chiến đã nhận được cuộc gọi từ cấp dưới của mình, đã chuẩn bị xong tài liệu tiếng Anh về La Chí Tường.
Sát thủ của Cypher cũng đã lên máy bay đến Trung Quốc từ sớm, hiệu quả của bọn họ luôn cực cao, có vẻ như ngày gặp La Chí Tường ở thành phố Z đã không còn xa nữa.
...
Lúc Vương Nhất Bác từ trong phòng tắm đi ra, Tiêu Chiến đã ngủ. Vương Nhất Bác đứng ở bên giường nhìn anh hồi lâu, sau đó bất giác cong miệng mỉm cười.
Hắn chợt nghĩ đến ngày đó, lần đầu tiên gặp nhau ở sân bay, Tiêu Chiến lái một chiếc BMW màu trắng hùng hổ lao nhanh giữa đường, gần như không có lấy chút ân cần dịu dàng nào.
Hắn sẽ không bao giờ nghĩ rằng, Nhị Thiếu được trăm người e sợ vạn người ngưỡng mộ lúc này lại ở trong vòng tay hắn, là người thật, bằng xương bằng thịt. Nhu hoà tới động lòng người như vậy.
Vương Nhất Bác mở chăn bông, nằm xuống bên cạnh, biết rõ Tiêu Chiến đã ngủ nhưng vẫn theo phản xạ gọi một tiếng "Bảo bối."
Đương nhiên Tiêu Chiến không đáp lại, Vương Nhất Bác khẽ cười, vươn tay tới bên cạnh tắt đèn, hôn nhẹ anh một cái, cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu, điện thoại Vương Nhất Bác đổ chuông, cả hai đều bị đánh thức.
Vương Nhất Bác cầm điện thoại nhìn, là Vương An Vũ, một giờ sáng rồi.
Vương Nhất Bác trượt nghe, đặt điện thoại bên tai, hai mắt vẫn nhắm chặt: "Sao?"
"Em muốn đưa Phạm Thừa Thừa về Anh Quốc, đi càng sớm càng tốt."
Giọng của Vương Nhất Bác rất nhẹ: "Uống nhiều rồi?"
"Em không biết La Chí Tường mà mọi người nhắc đến là ai, nhưng cũng đừng để hắn sống. Em không muốn ở Trung Quốc thêm một ngày nào nữa. Em muốn trở về."
"Có thể về nếu em muốn, nhưng Phạm Thừa Thừa có sẵn lòng đi cùng em không?"
"Em không quan tâm."
"Để anh xem lại lịch trình, đừng nói em ép cậu ta đi?"
Vương An Vũ uống cạn rượu trong chén: "Em thượng cậu ta rồi."
Nói xong lời này trực tiếp cúp máy .
Vương Nhất Bác chưa kịp nói thì Vương An Vũ đã cúp điện thoại.
Tiêu Chiến cũng đã bị đánh thức, vẫn còn chút mơ màng hỏi: "Ai thế?"
"An Vũ."
"Cậu ấy bị làm sao?"
Tiêu Chiến nghĩ đến muộn như vậy đã xảy ra chuyện gì, càng nghĩ càng thấy bất an.
Vương Nhất Bác bật đèn ngủ, sờ gáy Tiêu Chiến nói: "Không sao đâu. Uống nhiều quá, gọi điện không xem giờ. Nó muốn mang theo Phạm Thừa Thừa về Anh Quốc."
"Phạm Thừa Thừa có bằng lòng không?"
"An Vũ nói đã thượng cậu ấy."
"Hả?" Tiêu Chiến không hiểu những lời này của Vương Nhất Bác, có lẽ vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
"An Vũ có lẽ là đã làm nhục cậu ấy."
Tiêu Chiến rõ ràng là bị một lời này làm cho tỉnh táo, anh khẽ thở hắt ra: "Thằng nhóc này."
"Lại đây." Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến lại gần mình hơn: "Không phải ai cũng dịu dàng như tôi."
Tiêu Chiến hoàn toàn tỉnh táo: "Em có dịu dàng không?"
Lòng bàn tay của Vương Nhất Bác trượt từ eo Tiêu Chiến xuống bên dưới, Tiêu Chiến cười cười: "Không dịu dàng sao?"
"Em dịu dàng nhất. Nhưng tôi muốn em thoải mái nhất."
"Bảo Bảo của em, đã nửa đêm rồi."
Vương Nhất Bác bóp mông Tiêu Chiến: "Nửa đêm càng thích hợp làm việc xấu."
_____
Sắp hoàn rồi các chị... thấy tôi đỉnh zlll hong?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro