Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 42: Không thở nổi

Vương An Vũ tới nơi, vẻ mặt rất lạnh lùng, cậu không nhìn thấy Phạm Thừa Lâm, cũng không quan tâm đến lễ phép với Phác Chân Vinh và Tiêu Chiến, trực tiếp hỏi Đoàn Nghi Ân: "Đại ca, ông ta đang ở đâu?"

Tất nhiên Đoàn Nghi Ân phải đi cùng với Vương An Vũ tới gặp Phạm Thừa Lâm.

Phác Chân Vinh cũng đi theo anh.

Vương Nhất Bác nắm lấy cánh tay Tiêu Chiến, anh dừng lại, nhìn hắn, có chút ngạc nhiên, sau khi ba người đã ra ngoài, hắn lúc này mới ghé bên tai nói với Tiêu Chiến: "Đại ca chưa biết chuyện La Chí Tường, nếu như, nếu như Phạm Thừa Lâm thật sự liên quan đến La Chí Tường, tôi nghĩ em nên để ý đến Vinh ca một chút, tôi sợ anh ấy sẽ căng thẳng."

Tiêu Chiến cau mày: "Em sẽ để ý."

Vương Nhất Bác cong miệng, nới lỏng cánh tay, nhưng vẫn nắm lấy tay anh bước ra ngoài.

Phạm Thừa Lâm nhìn thấy Vương An Vũ, thoáng chốc nét mặt đều là kinh ngạc cùng hoảng sợ, thậm chí khiến người ta cảm thấy sự bình tĩnh vừa rồi của ông ta hoàn toàn không tồn tại.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến không đứng gần đó, xung quanh cũng có rất nhiều người, bao gồm cả Đoàn Nghi Ân và Phác Chân Vinh.

Ngay cả khi ở đây có nhiều người như vậy, Phạm Thừa Lâm cũng không hề thấy sợ hãi, mãi cho tới khi Vương An Vũ bước vào, Phạm Thừa Lâm không thể không nghĩ đến Vương Kiện, không thể không nghĩ đến việc sẽ gặp lại con ông ấy sau khi phản bội.

Khuôn mặt đó... rất giống với Vương Kiện lúc còn trẻ.

"Chú Phạm, đã lâu không gặp." Vương An Vũ vừa bước vào đã đi thẳng tới chỗ Phạm Thừa Lâm.

Phạm Thừa Lâm mở miệng, nhưng lại không thể phát ra được bất cứ âm thanh nào, trong lòng càng thêm lo lắng.

Vương An Vũ lúc này mới nhìn kĩ Phạm Thừa Lâm, phát hiện ra ông đã trở nên như thế nào.

Phạm Thừa Lâm vung loạn hai tay, không biết dùng ngôn ngữ cơ thể, không biết cách nào diễn đạt, chỉ biết ú ớ khiến cho mọi người càng thêm căng thẳng.

Mấy ngày này thần kinh của Vương An Vũ vẫn luôn căng thẳng, mũi tên đã sớm bị giương lên, tình cảnh bi đát này của Phạm Thừa Lâm không những không đổi lấy được sự thương cảm của Vương An Vũ mà thậm chí còn trở thành động lực khiến cậu có những cảm xúc tiêu cực.

Cậu hít một hơi thật mạnh, cố gắng kiềm chế trái tim nóng nảy của của mình: "Ông nói đi, ú ớ bậy bạ cái gì."

Đoàn Nghi Ân nắm lấy cánh tay Vương An Vũ: "Vũ, bình tĩnh, ông ấy không nói được."

Vương An Vũ đẩy Đoàn Nghi Ân ra, bước đến gần Phạm Thừa Lâm, nắm lấy cổ áo ông, gần như hét lên: "Sau khi bố tôi mất, chú ở đâu? Trả lời tôi, chú đã đi đâu sau khi bố tôi qua đời. Mẹ tôi đã chết thế nào? Nói đi, nói tôi biết đi."

Vương Nhất Bác ra hiệu cho mấy thuộc hạ xung quanh cản Vương An Vũ lại.

"Lấy giấy bút đi."

Tiêu Chiến nghiêng đầu nói với tên thuộc hạ bên cạnh lấy giấy bút, nhưng Phạm Thừa Lâm không trả lời ngay câu hỏi của Vương An Vũ.

Ông viết: "Thừa Thừa đang ở đâu? Cậu có bắt nó không? Chuyện này không liên quan gì đến nó cả, để nó đi đi."

Vương An Vũ đột nhiên bình tĩnh lại khi nhìn thấy tên Thừa Thừa, cậu nhấc chân ngồi xuống bàn, cùi đầu nhìn Phạm Thừa Lâm còn đang lúng túng: "Chỉ cần chú trả lời câu hỏi của tôi, Phạm Thừa Thừa sẽ không sao hết."

Phạm Thừa Lâm vì những lời này mà đau lòng, bên tai vẫn còn văng vẳng lời này: "Giết Vương Kiện, tôi sẽ cho anh hai trăm triệu hàng, anh muốn cả đời làm chó cho người khác sao?"

Hai trăm triệu.

Phạm Thừa Lâm bởi vì hai trăm triệu này đã giết chết người mà ông đã phục vụ suốt hai mươi năm, nhưng lời đó cũng không sai, không ai muốn mãi mãi làm chó săn cho người khác.

Phạm Thừa Lâm dùng bàn tay run run viết xuống: "Hắn ta nói giết Vương Kiện, hắn sẽ cho tôi 200 triệu hàng."

"Giết tôi đi. Tôi không muốn sống nữa. Nếu không phải có thể nhìn thấy con trai tôi đã không được gặp nhiều năm trong bệnh viện, tôi đã sớm không muốn sống nữa rồi. Cậu chủ, xin hãy tha cho con trai tôi."

Đoạn này giống như không đầu không đuôi, không có mở đầu, cũng không có kết thúc, Vương An Vũ không biết ông ta đang cố diễn đạt điều gì, nhưng dù gì đi nữa, Phạm Thừa Lâm cũng đều là không muốn sống nữa.

Đối mặt với một Phạm Thừa Lâm không thể nói chuyện này khiến Vương An Vũ gần như phát điên.

Phạm Thừa Lâm đột nhiên bật khóc, Vương An Vũ quay đầu lại.

"Cậu chủ, giết tôi đi. Chính là tôi đã giết anh ấy."

Đoàn Nghi Ân quay lại nói với Phác Chân Vinh: "Vinh Vinh, cho người của em đưa Vũ ra ngoài trước đã."

Phác Chân Vinh gật đầu.

"Anh, em không đi đâu."

Đoàn Nghi Ân gắt lên: "Đi ra ngoài, Vương An Vũ."

Sau khi Vương An Vũ bị cưỡng ép rời khỏi, Đoàn Nghi Ân tiến lên vài bước, ánh mắt lướt qua dòng chữ Phạm Thừa Lâm vừa viết, anh nói: "Chú Phạm, chú vẫn gọi Vũ là cậu chủ, chứng tỏ chú vẫn tôn trọng Vương lão như trước."

"Chúng tôi biết sau khi Vương lão mất, số hàng bảy trăm triệu kia cũng biết mất, đây là cầu nối của tất cả mọi thứ. Ngay cả khi chú muốn chết, ít nhất cũng phải để Vũ hiểu rằng đây là sự chuộc tội cuối cùng của chú."

"Tôi lúc đó thực sự điên rồi. Tôi cũng đã phải trả giá." Phạm Thừa Lâm chậm rãi viết mấy chữ này.

"Là ai?"

Tiêu Chiến không biết Phạm Thừa Lâm đã viết những gì, nhưng khi nghe thấy Đoàn Nghi Ân hỏi ai vậy, anh vô thức siết chặt cánh tay của Vương Nhất Bác.

Đoàn Nghi Ân cau mày, mọi người đều nhìn thấy hành động này của Tiêu Chiến, giọng nói của Đoàn Nghi Ân rất lạnh lùng: "Lão Vương..."

Phạm Thừa Lâm lúc này không viết, lắc đầu.

Sau đó mới cầm bút viết. Phác Chân Vinh nghe thấy giọng nói của Đoàn Nghi Ân thay đổi, bước tới gần anh, trên tờ giấy viết ba chữ "La Chí Tường" đặc biệt rõ ràng.

Phác Chân Vinh trong chốc lát cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt lại, không thể thở nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro