Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 41: Trò đùa

Vương Nhất Bác đặt điện thoại xuống, Tiêu Chiến nhanh chóng hỏi có chuyện gì xảy ra.

"Người của đại ca phát hiện ra anh ta khi điều tra tung tích số hàng của Vương lão. Một năm sau khi Vương lão mất, La Chí Tường trong tay dường như cũng có một số hàng tương tự như vậy. Hắn đã kiếm được không ít tiền từ nó."

Đây có phải là trời trêu ngươi không.

Tiêu Chiến vẫn là có phần sửng sốt: "Đúng là La Chí Tường từng buôn bán ma tuý, nhưng có thể liên quan đến Vương lão sao?"

"Có vẻ như vậy." Vương Nhất Bác nhướng mày.

"Người gọi là Locco, em đã nhìn thấy anh ta."

Tiêu Chiến gật đầu.

"Anh ấy cũng tính là bạn tâm giao của đại ca, nên đương nhiên cũng biết phần lớn chuyện liên quan đến La Chí Tường. Anh ấy muốn hỏi tôi làm sao để báo cáo với đại ca."

"Anh nói anh ta cứ nói thẳng?"

"Đại ca sớm muộn gì cũng sẽ biết, mặc kệ La Chí Tường có liên quan gì đến cái chết của Vương lão, đại ca nhất định không để hắn được yên. Chỉ là vấn đề thời gian thôi."

Tiêu Chiến biết những gì Vương Nhất Bác nói đều có lý: "Em chỉ sợ Vinh ca..."

Vương Nhất Bác vỗ vỗ tay Tiêu Chiến: "Đừng quá lo lắng."

"Em tin Nghi Ân ca. Tin rằng anh ấy sẽ âm thầm đối phó với những người không vừa mắt, những kẻ có ý định làm phiền tới Vinh ca. Chỉ là em sợ lúc anh ấy nghĩ đến La Chí Tường, sẽ lại nghĩ tới nguyên nhân chia tay, lại tự trách mình, lại khổ sở."

.....

Đoàn Nghi Ân biết rằng Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đã đưa Phạm Thừa Lâm ra ngoài. Anh ta cũng biết rằng Vương An Vũ cũng sẽ sớm qua đó.

Tại biệt thự của Phác Chân Vinh, Đoàn Nghi Ân vẫn là nói Chân Vinh hãy đợi anh ta ở nhà, nhưng Phác Chân Vinh không muốn.

"Nghi Ân, em muốn đi."

Phác Chân Vinh rất kiên quyết, anh không thích sự bảo vệ quá mức này của Đoàn Nghi Ân, nó khiến cho anh cảm thấy mình thật vô dụng, thậm chí còn có suy nghĩ rằng tất cả những sự quan tâm và yêu thương của Đoàn Nghi Ân đều là vì bệnh của anh, vì thương hại anh.

Đoàn Nghi Ân nâng cánh tay để Phác Chân Vinh tới ôm mình, anh cũng ôm Phác Chân Vinh một cái: "Được rồi, chúng ta lên phòng thay đồ."

Trong mắt Phác Chân Vinh xuất hiện một nụ cười, anh gật đầu, xoay người, kéo kéo tay Đoàn Nghi Ân đi về phòng.

Khi hai người ra khỏi biệt thự, Locco định nói điều gì với Đoàn Nghi Ân, trông thấy Phác Chân Vinh liền ngừng nói. Đoàn Nghi Ân trông thấy Locco có chút do dự, Locco lại liếc mắt qua Phác Chân Vinh một cái.

Một cái liếc mắt này Phác Chân Vinh không nhìn thấy, nhưng nếu Đoàn Nghi Ân kêu anh lên xe trước, anh chắc chắn lại suy nghĩ. Đoàn Nghi Ân nghĩ, chỉ mấp máy môi: "Lát nữa nói." Sau đó lên xe.

Khi Đoàn Nghi Ân và Phác Chân Vinh tới hội quán, Vương An Vũ vẫn chưa đến.

Tiêu Chiến có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Phác Chân Vinh, anh trước giờ vẫn không có hứng thú gì với chuyện ở hội quán.

"Phạm Thừa Lâm đang ở phòng bên cạnh. Ông ấy nói rằng không thể nói được nữa. Em cũng chưa chắc có đúng hay không, nhưng chân của ông ấy thực sự đã bị bẻ gãy."

"An Vũ còn chưa tới?"

"Trên đường rồi."

Đoàn Nghi Ân gật đầu.

Vương Nhất Bác nghĩ ngợi gì đó, mí mắt rũ xuống, hắn đoán rằng Locco chưa nói với đại ca chuyện kia, trạng thái của anh hiện tại không giống như đã nghe thấy ba chữ La Chí Tường, nếu không anh cũng sẽ không bình tĩnh như vậy.

Vương Nhất Bác cũng không nghĩ tới Đoàn Nghi Ân có thể che giấu được cảm xúc trước Phác Chân Vinh đến mức không có khuyết điểm như vậy được.

Khẳng định là chưa nghe tới.
...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro