Chap 33: Sủng em
Tiêu Chiến đã hứa với Đoàn Nghi Ân sẽ điều tra xem Phạm Thừa Lâm có ở thành phố Z hay không. Điều này yêu cầu Tiêu Chiến phải gặp trực tiếp một số người, thế nên, anh sáng sớm thức dậy liền muốn đi, điều tra được càng sớm càng tốt.
Anh vừa ngồi dậy, Vương Nhất Bác cũng thức giấc: "Tán Tán, mấy giờ rồi?"
"Vẫn còn sớm."
Vương Nhất Bác đem Tiêu Chiến trở về: "Làm sao lại dậy sớm như vậy?"
Tiêu Chiến cười bất lực: "Không phải là muốn thực hiện lời hứa sao?"
"Cũng không cần gấp gáp tới vậy."
Tiêu Chiến cúi đầu hôn lên gò má Vương Nhất Bác, giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu như đang dỗ dành một tiểu bằng hữu, Tiêu Chiến nói: "Được rồi, không gấp gáp, anh buông ra đã, em muốn đi tắm."
Vương Nhất Bác không quan tâm lắm, ngay cả khi Tiêu Chiến nghĩ rằng hắn quá dính người, thậm chí dính người đến có chút trẻ con, Vương Nhất Bác chỉ không muốn để anh đi.
Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác lật người đè xuống giường, kinh ngạc thốt lên một tiếng: "Anh làm gì vậy?"
Vương Nhất Bác vuốt ve thân thể Tiêu Chiến, ngón tay quét qua tiểu huyệt phía sau: "Cùng tắm đi."
Tiêu Chiến bị chọc đến trong lòng ngứa ngáy, anh cười khúc khích nói: "Vậy em không muốn động, anh bế em."
Vương Nhất Bác chống người lên, dùng ngón tay gõ nhẹ vào chóp mũi của Tiêu Chiến, xuống giường, đứng ở bên giường duỗi hai tay ra để cho Tiêu Chiến đi tới.
Tiêu Chiến ngồi dậy, vòng tay qua cổ Vương Nhất Bác, hắn cũng mạnh mẽ ôm lấy anh.
Anh ấy quấn lấy Vương Nhất Bác như một con gấu túi.
"Muốn làm nũng?"
"Anh có thích không?"
Vương Nhất Bác cong khoé miệng: "Sủng em là điều duy nhất tôi tình nguyện làm."
_______
Từ trong phòng ngủ đi ra, Vương Nhất Bác gõ cửa phòng Vương An Vũ, không có ai trả lời, đi xuống lầu cũng không thấy ai.
Tiêu Chiến theo cửa sổ nhìn ra ngoài sân, "Xe không thấy."
Vương Nhất Bác tựa hồ đoán được: "Hẳn là tìm Phạm Thừa Thừa đi."
"Cậu ấy sẽ không lộn xộn?"
"Cũng không tới mức ấy."
Tiêu Chiến bước ra khỏi biệt thự cùng với Vương Nhất Bác: "Để cậu ấy muốn làm gì thì làm?"
"Làm bất cứ điều gì nó muốn."
Tiêu Chiến nheo miệng và hiểu rằng nếu điều này được thay thế bởi Ngô Lỗi, Tiêu Chiến cũng sẽ nói và làm bất cứ điều gì cậu muốn.
....
Xe của Vương An Vũ dừng ở cổng Học viện Mỹ thuật thành phố Z. Hắn không gọi cho Phạm Thừa Thừa, cảm thấy có gọi cũng vô dụng.
Vương An Vũ chỉ gửi một tin nhắn: "Nếu như cậu không muốn phải bỏ học, gặp nhau ở cửa trước."
Điện thoại di động của Phạm Thừa Thừa vang lên, cậu đặt cọ vẽ xuống, cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy những lời này.
Cậu hẳn không có đủ tự tin để kiểm tra xem Vương An Vũ đang trêu chọc mình hay thực sự ngăn cản cậu đến trường, nếu hắn thực sự muốn, chắc chắn có thể làm, vì hắn có năng lực đó.
Phạm Thừa Thừa từ xa bước tới, Vương An Vũ liền xuống xe, đầu không khỏi đau âm ỉ khi nhìn thấy cậu, cảm giác thật kinh khủng.
"Làm sao vậy?" Phạm Thừa Thừa cúi đầu không nhìn hắn.
"Phạm Thừa Lâm là cha của em?"
Phạm Thừa Thừa lúc này tựa như bị đâm vào thứ gì đó xấu xa không rõ, mặt đỏ bừng, sau đó dần dần bình tĩnh lại, cậu nghĩ, bây giờ Phạm Thừa Lâm chỉ là một người thậm chí phải chống nạng đi lại cũng không nói được.
Nhưng ông ấy liệu có thể liên quan gì đến người trước mặt.
Phạm Thừa Thừa thở ra một hơi, "Ừ."
Vương An Vũ nắm lấy cổ áo Phạm Thừa Thừa, kinh hãi nói: "Em..."
Vương An Vũ thốt lên trong khi ôm chặt cổ cậu.
"Đau."
Vương An Vũ do dự một giây, giống như đã nỗ lực kiềm chế chính mình, sau cùng vẫn là giọng điệu thẳng thừng thậm chí có chút hung dữ: "Phạm Thừa Lâm đang ở đâu?"
Nhìn Vương An Vũ như vậy, Phạm Thừa Thừa hoàn toàn hoảng sợ, cuối cùng cậu cũng nhận ra lần này Vương An Vũ đến thăm cậu căn bản khác với lần trước, không phải trêu đùa nghịch ngợm hay chễ giễu, mục đích của hắn lần này là Phạm Thừa Lâm.
Phạm Thừa Thừa đẩy hắn ra: "Tôi không biết."
"Hắn không phải là cha của em sao? Em không biết?"
Phạm Thừa Thừa lùi lại hai bước: "Tôi nói tôi..."
Cậu còn chưa giảm tốc độ, Vương An Vũ đã kéo cậu vào lòng, Phạm Thừa Thừa định thần lại thì mới nhận ra có người đang đi xe phía sau suýt tông vào cậu.
"Quái, không có mắt sao?" Nam nhân chửi bới quay đầu cưỡi ngựa sắt rời đi.
Vương An Vũ nhíu mày khó chịu nhìn gã ta: "Đi xe cẩn thận một chút."
Phạm Thừa Thừa một giây được ôm trong lòng này, mặc dù chỉ là thời khắc hết sức ngắn ngủi, không hiểu vì sao cậu lại có cảm giác được che chở đến vô cùng hưởng thụ...
Nhưng một giây sau cậu liền hoàn hồn, ngay lập tức đẩy Vương An Vũ ra, liên tục lặp lại: "Tôi không biết ông ta đang ở đâu."
Vương An Vũ không biết mình nên làm gì, nhắm mắt cố gắng trấn tĩnh lại, nhớ lại những gì mình sẽ làm trước đây, trong tích tắc, vô số hình ảnh hiện lên trong đầu hắn, nhưng điều đó là quá sức với Phạm Thừa Thừa.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể kéo Phạm Thừa Thừa lên xe, mặc kệ sự vùng vẫy của cậu.
Khi xe chạy đi, Phạm Thừa Thừa định nhảy xuống thì Vương An Vũ thực sự tức giận.
Hắn cầm vô lăng bằng tay trái, tay phải tìm tới một khẩu súng phía sau ghế xe, trực tiếp dí vào thái dương Phạm Thừa Thừa, quát: "Con mẹ nó ngồi yên."
Phạm Thừa Thừa sợ hãi, toàn thân phát run.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro