Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 32: Cái giá để phản bội

Vương Nhất Bác gật đầu: "Hiện tại em có thể không tin, nhưng Phạm Thừa Lâm quả thực là mấu chốt sự thật về cái chết của cha em. Số hàng kia bảy trăm triệu, bảy trăm triệu ấy cũng đáng giá để phản bội."

Vương An Vũ lúc này mới mở túi hồ sơ ra, một vài tấm hình của Phạm Thừa Thừa, còn có giấy tờ, giấy khai sinh, chứng minh quan hệ cùng với Phạm Thừa Lâm và vợ ông ta. Giấy chứng tử của vợ ông ta, đơn đăng kí khai sinh của Phạm Thừa Thừa...

Vương Nhất Bác nhìn Vương An Vũ, không nói gì.

"Mọi người đều nghi ngờ chú Lâm?"

Vương Nhất Bác không trực tiếp trả lời: "Bởi vì 700 triệu hàng hoá kia cũng biến mất sau đó. Đại ca sẽ cho người điều tra. Số hàng này lúc đó cả cha em lẫn Phạm Thừa Lâm quản lý, sau đó nhà em loạn từ trong ra ngoài, lẽ ra ông ta không nên biến mất đúng không?"

"Anh, em thật sự không nghĩ như thế."

"Vũ, nói thật cho anh biết, em và Phạm Thừa Thừa có chuyện gì?"

Vương An Vũ sắc mặt tái nhợt, không dám nhìn Vương Nhất Bác.

Thậm chí là chính Vương An Vũ cũng không biết chuyện quái gì đang xảy ra với Phạm Thừa Thừa.

Cậu ta có vui không?
Có đang sống tốt không? Có còn khó khăn như trước không. Hắn bây giờ cũng không biết.

Vương An Vũ chưa từng yêu ai. Chưa từng muốn tìm hiểu, muốn kề cận với một ai, muốn bỏ thời gian ra để ở bên cạnh một ai như vậy.

Nhưng rõ ràng là Phạm Thừa Thừa không muốn chú ý đến cậu.

Vương Nhất Bác đứng dậy khỏi ghế sofa, đi đến bên cạnh Vương An Vũ vỗ vỗ vai cậu.

"Chuyện của cha em, đại ca sẽ cố gắng hết sức. Nhưng dù sao đây cũng là việc của em, em có quyền quyết định nên làm như thế nào. Phạm Thừa Thừa cũng thế, là chuyện riêng của em. Đại ca và anh không muốn giấu em nữa, hy vọng em có thể tỉnh táo nhìn nhận được vấn đề."

Vương Nhất Bác biết rằng Vương An Vũ hiện tại không muốn nói bất cứ điều gì, hắn cũng muốn cho cậu một không gian yên tĩnh.

Nhưng dù gì bọn họ cũng đã sớm xem nhau như người nhà, thân là anh trai, Vương Nhất Bác lại quá hiểu An Vũ, cậu ấy không hề bốc đồng, thậm chí còn rất nhạy cảm, lúc này lại trầm mặc không nói, cũng không phải dấu hiệu tốt gì cho cam.

.....

Vương Nhất Bác trở về phòng liền trông thấy Tiêu Chiến đang dựa đầu vào giường nghịch điện thoại. Trông thấy hắn đẩy cửa đi vào, anh liền đặt điện thoại xuống: "Xong rồi?"

Vương Nhất Bác ngồi xuống bên giường, môi mím chặt, không trả lời.

Tiêu Chiến ngồi dậy: "Vương An Vũ... thích cậu ta sao?"

"Ít nhất là muốn có bạn chơi cùng."

Tiêu Chiến im lặng vài giây: "Cậu ấy có nghi ngờ Phạm Thừa Lâm không?"

Vương Nhất Bác không chủ quan: "Dù gì An Vũ mới là người ở giữa, đại ca và tôi sẽ ủng hộ nó khi nó đưa ra quyết định, dù là quyết định gì."

Tiêu Chiến nhẹ nhàng thở dài, vươn tay ra ôm lấy Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cũng ôm lấy anh, hỏi: "Sao vậy?"

Tiêu Chiến lắc đầu hồi lâu không nói gì. Cũng không biết có chuyện gì xảy ra, có lẽ là vì nghĩ mình may mắn nên đột nhiên sinh cảm giác muốn nâng niu.

"Bảo Bảo, muốn ôm anh một chút."

....

Khi Đoàn Nghi Ân ra khỏi phòng tắm, Phác Chân Vinh đang nằm nghiêng người quay lưng về phía mình, hắn ta bất giác cau mày, không hiểu vì sao, hắn luôn cảm thấy bóng lưng của Phác Chân Vinh đều là cô đơn.

Hắn rót một cốc nước, lấy ra mấy viên thuốc đi đến bên giường, ngồi xổm xuống: "Vinh Vinh."

Phác Chân Vinh không ngủ, anh chỉ vừa nhắm mắt, mở mắt ra đã nghe thấy giọng nói của Đoàn Nghi Ân. Khoé miệng cong lên: "Uống thuốc?" Phác Chân Vinh ngồi dậy chống đỡ thân thể: "Nghi Ân, em sẽ không uống thuốc, có được không?"

Đoàn Nghi Ân đặt cốc nước và thuốc xuống bên bàn đầu giường, ngồi xuống bên cạnh Phác Chân Vinh, dịu dàng nắm lấy tay anh.

"Sao em không uống?"

"Những loại thuốc này cũng giống như độc dược, càng uống càng ỷ lại, đúng không?" Anh lại nói: "Nghi Ân, tại sao em phải uống thuốc khi anh đã trở về?"

Trái tim Đoàn Nghi Ân căng thẳng đến nặng nề, khi cúi đầu xuống lại bắt gặp vết sẹo trên cánh tay Phác Chân Vinh, hắn thở gấp một giây.

"Vinh Vinh." Đoàn Nghi Ân nhẹ nhàng dỗ dành: "Muốn ngưng thuốc em cũng cần phải có thời gian, từ từ rồi không uống nữa. Được không?"

Phác Chân Vinh đưa tay ra: "Được rồi em nghe lời. Dù sao uống cũng giống như chẳng có tác dụng gì."

Đoàn Nghi Ân đến gần Phác Chân Vinh, vòng tay qua ôm lấy anh mặc kệ anh đang dãy dụa: "Vinh Vinh, không uống nữa không uống nữa, uống lâu cũng mệt, vậy đi ăn cơm đi. Anh đi cùng với em."

"Em không phải là bệnh nhân." Phác Chân Vinh đẩy Đoàn Nghi Ân ra. Co hai chân lại ôm chặt lấy đầu.

Đoàn Nghi Ân chỉ muốn một Phác Chân Vinh mạnh mẽ kiên định như lúc trước, không phải một Phác Chân Vinh suy yếu tinh thần ổn định như bây giờ.
Kể từ khi kết thúc lần điều trị này, Phác Chân Vinh đã nói điều này với bản thân không biết bao nhiêu lần.

Anh biết tình trạng của mình không hề có biến chuyển tốt đẹp, anh càng muốn như lúc trước, càng không thể, tại sao lại như vậy.

Đoàn Nghi Ân cố ý không nhận ra dự rối loạn cảm xúc đột ngột của Phác Chân Vinh, hắn lại gần nắm lấy tay anh.

"Đương nhiên rồi. Em vẫn bình thường. Chúng ta đều như nhau thôi."

Phác Chân Vinh nhìn hắn.

"Vinh, em ôm anh đi, anh vừa tắm xong, lạnh quá."

Phác Chân Vinh nhanh chóng kéo chăn bông che Đoàn Nghi Ân, mở rộng vòng tay ôm lấy hắn.
"Còn lạnh không?"

"Không lạnh, ôm em vào lòng sẽ không lạnh nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro