Chap 27: Xé hợp đồng
Tiêu Chiến không thể tiếp tục hợp tác với Simon, nhưng anh vẫn có việc phải giải quyết, trở về thành phố Z bây giờ là điều chưa thể.
Vương Nhất Bác đương nhiên sẵn sàng động thủ để cứu lại hoàn toàn thể diện của anh.
Simon từng nói muốn mở một sòng bạc ở Birmingham, Vương Nhất Bác lại gần như đã năm được huyết mạch của tất cả các sòng bạc tại Vương Quốc Anh. Cũng không hiểu vì gì, Vương Nhất Bác đột nhiên không muốn để Tiêu Chiến tìm Simon mà chủ động tung tin đồn Tiêu Chiến đang ở nhà hắn.
Một phát súng đặc biệt đơn giản.
Cũng chỉ tới ngày thứ ba Tiêu Chiến đến London, anh đã nhận được cuộc gọi từ chính Simon, nói rằng anh ta đã cố tình từ Manchester trở về gặp Tiêu Chiến.
Sau khi Tiêu Chiến cúp điện thoại, cũng không quên hỏi Vương Nhất Bác đã làm gì, Vương Nhất Bác nhếch miệng: "Chỉ nói em đang ở chỗ tôi."
Đúng là rất đơn giản, nhưng cũng là quá mức cởi mở rồi.
Vương Nhất Bác đối với chuyện này cũng không nghĩ cần phải giấu diếm Tiêu Chiến làm gì, cũng chỉ là một cách đơn giản không cầu kì nhất mà lúc này hắn có thể nghĩ ra.
Tiêu Chiến đã từng tìm hiểu về Vương Nhất Bác, trước đó cũng rất tự tin bản thân đã nắm phần lớn thông tin về hắn, cho tới hôm nay, anh đã có một chút e sợ rồi, chỉ sợ những gì Vương Nhất Bác nắm trong tay không chỉ nhỏ bé như thông tin anh thu về trên giấy tờ.
Vương Nhất Bác nghiêng đầu, nét mặt lạnh lùng như hắn vẫn thường nhìn người khác: "Em không tò mò về tôi sao?"
Tiêu Chiến nhìn thẳng vào sự thờ ơ của Vương Nhất Bác, chỉ muốn cười: "Em biết điều gì nên hỏi và điều gì không nên hỏi."
Vương Nhất Bác giương mắt, không che giấu được vẻ không vui: "Tiêu Chiến, cái gì là không nên hỏi?"
Hắn còn đang chờ đợi Tiêu Chiến dành cho hắn một bảng danh sách thật dài những câu hỏi cá nhân đây này.
Kỳ thật, Tiêu Chiến hiện tại cũng không biết nên nói như thế nào, nhưng là Vương Nhất Bác càng muốn thẳng thắn, anh lại càng muốn giữ một khoảng cách an toàn. Bất quá, anh nghĩ anh không có khả năng đó, chỉ cần Vương Nhất Bác nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng thế này, trong lòng anh đã có chút không chịu được.
Anh dời bước đi tới chỗ Vương Nhất Bác, nắm chặt lấy tay hắn: "Nếu anh muốn nói chuyện của mình với em, em đương nhiên muốn nghe."
Vương Nhất Bác thở dài: "Cái này còn có thể nghi ngờ?"
....
Đêm đó Tiêu Chiến đã nói chuyện với Phác Chân Vinh rất lâu, mặc dù Phác Chân Vinh đã một thời gian dài rồi không quản chuyện công việc vì trạng thái tinh thần của anh ấy, nhưng trên thực tế Tiêu Chiến vẫn thường nghe ý kiến từ anh ấy mỗi khi đưa ra những quyết định quan trọng.
Đoàn Nghi Ân ở bên cạnh Phác Chân Vinh, nghe thấy Tiêu Chiến đề nghị hợp tác lâu dài với Vương Nhất Bác trên đường dây giao dịch vũ khí. Đoàn Nghi Ân có hỏi đối tác ban đầu của Tiêu Chiến, anh trả lời là Simon.
"Được rồi, Simon đương nhiên không thể so sánh được với Nhất Bác. Địa bàn của Nhất Bác so ra càng lớn, lại an toàn hơn nhiều lần. Nếu có thể hợp tác, cũng không phải là chuyện gì khó khăn."
Tiêu Chiến cũng nghe thấy những lời Đoàn Nghi Ân nói qua điện thoại, Tiêu Chiến thực tế không thể giải thích được, điều này có thể chỉ đơn giản là một lời nhận xét khách quan của anh ấy mà thôi, nhưng lại khiến cho Tiêu Chiến có thêm chút ích kỷ muốn dính líu nhiều hơn đến Vương Nhất Bác. Bất quá, dù cho Đoàn Nghi Ân hay Phác Chân Vinh có muốn thế nào đi nữa, anh cũng đã sớm có quyết định.
Vương Nhất Bác đang ở trong phòng khách, Tiêu Chiến bước ra từ phòng là việc, Vương Nhất Bác thản nhiên nói: "Xong chưa?"
"Nhất Bác, ngày mai gặp Simon, xé hợp đồng."
Tiêu Chiến chưa kịp đi tới bên, Nhất Bác đã vươn tay tới kéo anh xuống bên cạnh: "Có sự đồng ý của phụ huynh rồi?"
Tiêu Chiến quay đầu qua nhìn Vương Nhất Bác đang cười ngốc, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo, hỏi: "Cái gì cơ?"
Vương Nhất Bác cười cười đổi chủ đề: "Chỉ sợ Simon kia không quá muốn hợp tác với em, thế nên mới chủ động phá vỡ đường dây vận chuyển trong nước, hắn ta là đang muốn tìm một đối tác khác để kiếm tiền. Sau khi có một đối tác mới, hắn ta liền quay lại cắn phá?"
Tiêu Chiến cười gằn: "Muốn phá?"
Vương Nhất Bác nhướng mày, Tiêu Chiến sờ sờ ngón tay hắn mỉm cười: "Nếu như có người muốn phá em, anh có chịu được không?"
Vương Nhất Bác nhướng mày, cũng cười theo anh: "Đương nhiên chịu không nổi, tới một giết một."
....
Lúc gặp Simon, Vương Nhất Bác mặc kệ những người Tiêu Chiến đã mang theo tới Anh, còn mang theo rất nhiều người nữa.
Simon cũng không phải kẻ ngốc, nhìn một cảnh này, hắn ta liền biết việc hợp tác của mình với Tiêu Chiến đã không thể tiếp tục được nữa. Tiêu Chiến mang theo Vương Nhất Bác, là cả một bộ mặt của người Trung Quốc ở London.
Tất nhiên, Simon chào Vương Nhất Bác trước: "Hi Wang, long time no see you."
Nhưng vẫn là không quên bày tỏ một lời xin lỗi giả tạo với Tiêu Chiến.
Hắn ta nói: "Xiao, unfortunately because I wasn't in London at this time, couldn't receive your call."
(Xiao, thật không may vì lúc đó tôi không ở London, cũng không thể nhận được cuộc gọi của anh.)
Tiêu Chiến thực sự muốn giả vờ rằng anh không hiểu Tiếng Anh, nhưng không có cách nào khác, vẫn là buộc phải trả lời điều vô nghĩa này.
"You did not call me at first."
(Lúc đầu trở về anh cũng không gọi điện thoại cho tôi.)
"You know, our cooperation has always been very good. Just recently, there were some small issues that caused normal trading to be delayed. I resolved it quickly and we can still continue to cooperate."
(Bạn biết đấy, sự hợp tác của chúng ta vẫn luôn rất tốt. Chỉ là gần đây, có một số vấn đề nhỏ khiến cho giao dịch bình thường bị trì hoãn. Tôi đã nhanh chóng giải quyết và chúng ta vẫn có thể tiếp tục hợp tác.)
Sau khi Simon nói xong lời này, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến nhìn nhau.
Trước khi Tiêu Chiến lên tiếng, Vương Nhất Bác đã nói: "Xiao Zhan specially came to London to thank your former cooperation. Since your side has an internal problem that cannot supply the goods, XiaoZhan of course won't make you feel awkward. But I think you should still deal with your problem first."
(Tiêu Chiến đặc biệt đến London để cảm ơn sự hợp tác trước đây của anh. Vì bên anh có vấn đề nội bộ không thể cung cấp hàng, Tiêu Chiến đương nhiên sẽ không làm anh khó xử. Nhưng anh vẫn là nên xử lí vấn đề của mình trước.)
Simon ngập ngừng trong vài giây, mỉm cười: "We are always very happy working together."
(Chúng tôi luôn rất vui vẻ khi hợp tác với nhau.)
Tiêu Chiến đương nhiên tình nguyện đi cùng một con đường với Vương Nhất Bác, anh nói:
"That's right, I have to personally thank you."
(Đúng vậy, tôi phải đích thân cảm ơn anh.)
Người của Tiêu Chiến không biết rằng Tiêu Chiến sẽ chấm dứt việc làm ăn với Simon, dù cho biết, họ không thể lên tiếng trong tình huống này.
"Simon." Vương Nhất Bác gọi hắn.
Ánh mắt Simon chuyển từ Tiêu Chiến sang Vương Nhất Bác: "My casino business has been very good, my earnings have no limit, however, I still have to manage it well."
(Kinh doanh sòng bạc của tôi dạo này rất tốt, số tiền kiếm được cũng không có giới hạn, tuy nhiên, tôi vẫn phải quản lý nó thật tốt.)
Simon không nói gì, hắn ta hiểu ý của Vương Nhất Bác, một câu này không còn hàm ý nào khác ngoại trừ việc hắn ta tốt hơn hết là nên từ bỏ ý định mở sòng bạc ở Birmingham đi.
Trước khi rời đi, Vương Nhất Bác cũng không quên quay lại nói với Simon: "Or have you been happily collaborating with someone in China recently. My memory is very good, still waiting for a call from you."
(Hay là gần đây anh đã cùng hợp tác vui vẻ với ai đó ở Trung Quốc. Trí nhớ tôi rất tốt, vẫn là đợi một cuộc gọi từ anh.)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro