Chap 25: Quan hệ dạng nào
Những người mà Tiêu Chiến muốn gặp ở London không phải là không biết đến danh tiếng của Cypher, chỉ họ không đứng cùng một phía ở Anh, một đất nước mà mafia ngầm đang tràn lan.
"Lúc nào có thể gặp Simon?"
Tiêu Chiến lắc ly vang đỏ, khóe mắt nở nụ cười bất lực: "Simon chỉ hứng thú với lợi nhuận lớn. Người Trung Quốc muốn gặp anh ta cũng không dễ dàng gì, mặc dù trước đó đã cùng nhau hợp tác. Lúc tôi liên lạc anh ta còn bảo không ở London."
Vương Nhất Bác không khỏi ngạc nhiên: "Ngoài hắn ta ra không còn ai nữa sao?"
Tiêu Chiến liếc nhìn Vương Nhất Bác: "Cũng có, nhưng số lượng không đủ, cũng không dám đảm bảo an toàn."
"Vẫn là phải tìm Simon?"
Tiêu Chiến nhướng mày: "Đúng vậy, chúng tôi không thể mạo hiểm. Dù sao trong nước cũng có rất nhiều hạn chế, không có nguồn cung, dù cho có bao nhiêu mối quan hệ cũng sẽ ẩn chứa nguy hiểm."
Vương Nhất Bác tựa vào trên ghế sofa chống một cánh tay lên cằm, nhìn Tiêu Chiến với vẻ mặt thích thú: "Vậy thì tại sao tôi không thể làm nguồn cung của em?"
"Cậu?"
Vương Nhất Bác cong cong khóe miệng: "Không phải Trung Quốc có câu "phù sa không chảy ruộng ngoài" hay sao?"
Tiêu Chiến im lặng, trong phút chốc có rất nhiều chuyện lướt qua trong não, bởi vì suy nghĩ lung tung nên có chút nhíu mày.
Vương Nhất Bác đứng dậy tiến đến nửa bước, ôm lấy Tiêu Chiến trong vòng tay: "Tôi chỉ là có một gợi ý. Tôi biết em sẽ phải cân nhắc toàn diện xem nên quyết định hợp tác với ai. Bất quá nếu như hợp tác với Cypher không thể thiết lập được, tôi cũng có thể giúp em gặp Simon."
Đương nhiên Tiêu Chiến biết mối quan hệ của Vương Nhất Bác không đơn giản, chỉ là vẫn có chút kinh ngạc: "Cậu là bằng hữu của Simon?"
Vương Nhất Bác lắc đầu: "Ít nhất anh ta cũng sẽ cho tôi chút mặt mũi."
Tiêu Chiến quay đầu đối mặt với Vương Nhất Bác, hai người họ tiếp xúc cực kỳ gần gũi, anh có thể thoang thoảng ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của rượu vang đỏ từ miệng hắn. Tiêu Chiến dời tầm mắt xuống, né tránh tiếp mắt trực diện với Vương Nhất Bác, trước mặt anh là ngực Vương Nhất Bác, nghe thấy nhịp thở này của hắn một khắc, Tiêu Chiến cảm thấy, được trấn an không ít.
Tiêu Chiến nói: "Tại sao lại muốn giúp tôi? Chúng ta quen nhau chưa lâu mà? Là vì mối quan hệ giữa anh tôi và Nghi Ân ca?"
Vương Nhất Bác lắc đầu: "Bởi vì chúng ta đã ở cùng nhau, Tiêu Chiến."
Lời nói này của Vương Nhất Bác, từng câu từng chữ đều giống như đập vào tim Tiêu Chiến quá mức rõ ràng, Tiêu Chiến nhướng mắt, lông mi run lên giống như thể hiện bản thân khó có thể tin được.
"Ở cùng nhau kiểu gì?"
Vương Nhất Bác cau mày, nhất thời không biết phải trả lời Tiêu Chiến như thế nào. Hắn trong lòng hiện tại có một chút khó chịu mơ hồ, cũng lại có điểm không thể hài lòng nổi.
Sự trầm mặc không nói của Vương Nhất Bác khiến tim Tiêu Chiến như lạnh đi, anh thật sự không nên đòi hỏi quá nhiều, không nên ảo tưởng cái gì mà sở hữu thân thể liền có thể chiếm luôn được linh hồn.
"Tiêu Chiến, em nhìn tôi."
Tiêu Chiến vốn đã định quay đầu qua chỗ khác, nhưng Vương Nhất Bác đã nhanh tay ôm lấy hai má anh, giữ anh đối mặt với mình: "Em nghĩ chúng ta ở bên nhau hiện tại, là mối quan hệ dạng nào?"
Tiêu Chiến không thể nói ra. Anh không thể nói rằng hai người hiện tại chỉ là bạn giường mà thôi. Nhưng không nói ra, không có nghĩa là đối phương không nhận thấy.
"Em nói xem, là quan hệ dạng nào? Tham lam thân thể của nhau?"
"Hay là giống như những vị ca ca kia?"
Tay Vương Nhất Bác chạm nhẹ vào mặt Tiêu Chiến, dời xuống cần cổ, đem trán chính mình áp vào trán Tiêu Chiến: "Nói tôi nghe, có được không?"
Tiêu Chiến nhắm mắt lại: "Anh hai rất yêu Nghi Ân ca."
"Còn em? Em yêu bao nhiêu?" Môi của Vương Nhất Bác lướt qua đầu mũi Tiêu Chiến. Lời này hắn hỏi ra, dù là vô tình hay cố ý, đều có nhen nhóm một chút ít hi vọng, dù có là chút hi vọng không có thành hình dạng gì, chân chính vẫn là có một chút chờ mong.
Vương Nhất Bác ngập ngừng trong chốc lát. Lại nói:
"Tiêu Chiến, em không phải rất tốt sao?"
Tiêu Chiến mở mắt ra, Vương Nhất Bác đang ở gần trong tay anh: "Vì em quá kiên cường, để tôi dùng mạng này yêu em." Tiêu Chiến bị một lời này làm cho tim rơi bộp xuống đất, tay run lên, ly vang đỏ rơi xuống đất, rượu vang bắn tung tóe một màu đỏ tươi.
"Dù em có nguyện ý hay không. Tôi cũng sẽ yêu em."
Mẹ kiếp, cái này rõ ràng là ràng buộc cả đời rồi. Còn nguyện ý hay không nguyện ý cái quái gì.
Tiêu Chiến không đáp lại, chỉ chủ động hôn hắn giống như thay cho câu trả lời, hai người hôn nhau gần như thở không ra hơi, lúc gần như ngạt thở mới buông nhau ra tìm chút không khí. Ngực Tiêu Chiến phập phồng dữ dội, mặt đỏ bừng, lăn qua lăn lại trên đùi Vương Nhất Bác.
Anh nhìn hắn, nhìn đến ngây ngẩn cả người, người đàn ông này, rõ ràng là luôn lãnh đạm với mọi người, nhưng hiện tại trong mắt anh, tất cả đều là dịu dàng, dịu dàng đến khiến cho trái tim anh mềm nhũn.
"Vương Nhất Bác, em ghen tị."
"Em ăn giấm của ai?"
"Tất cả mọi người có cơ hội đến gần anh."
Vương Nhất Bác mỉm cười, véo hông Tiêu Chiến vài cái: "Nhị thiếu gia của tôi, nếu em không vui ngày mai tôi sẽ giết hết."
Tiêu Chiến đem gương mặt của chính mình đến gần Vương Nhất Bác: "Đừng gọi em là Nhị thiếu gia."
Vương Nhất Bác cong ngón trỏ sờ sờ sống mũi của anh: "Tôi nên gọi em là gì?"
"Tán Tán đi."
....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro