Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2: Trở về.

Quản gia mở cửa cho Tiêu Chiến, một mực cung kính gọi ba tiếng: "Nhị thiếu gia."

"Tiểu thiếu gia lại không ở nhà?"

Kỳ thật Tiêu Chiến ở ngoài sân không nhìn thấy xe của cậu đã cơ hồ xác nhận được.

"Đúng vậy, tiểu thiếu gia đi ra ngoài rất sớm, hôm nay là tựu trường."

Tiêu Chiến không muốn hỏi thêm nhiều nữa, anh trực tiếp đi vào thang máy, muốn tới phòng Phác Chân Vinh đang nghỉ ngơi, nhìn anh một chút.

Vừa ra khỏi thang máy, Tiêu Chiến đã trông thấy cửa thư phòng không có đóng, anh đi qua, Phác Chân Vinh quả nhiên ở đó. Anh ấy đang đứng bên cửa sổ, ngẩn người nhìn ra bên ngoài.

Tiêu Chiến tiến lại gần, liền trông thấy một bức ảnh chung của Phác Chân Vinh cùng Đoàn Nghi Ân trên màn hình đang sáng.

"Anh..." Tiêu Chiến gọi một tiếng.

Phác Chân Vinh không có nhìn lại, một lát, anh chậm rãi mở miệng: "Nghi Ân sắp về rồi."

Tiêu Chiến trong lòng run lên: "Ai nói với anh?"

"Anh biết anh ấy đang điều tra kẻ giết cha của Vương An Vũ. Cho nên... anh đã tìm người đánh lừa anh ấy, để anh ấy trở về."

"Anh cần gì phải làm thế?"

Phác Chân Vinh quay đầu lại nhìn Tiêu Chiến: "Đây là lý do duy nhất có thể khiến anh ấy trở về. Ở London anh ấy cũng đối xử rất tốt với hai hảo huynh đệ, anh ấy chính là như vậy. Anh ấy cũng từng rất tốt với em mà, đúng không?"

Tiêu Chiến nhìn sâu vào đôi mắt trống rỗng của Phác Chân Vinh, cảm giác giống như trong cổ họng vừa nuốt phải những mảnh vỡ thủy tinh.

"Anh à, vì cái gì không chịu quên quá khứ đi."

Phác Chân Vinh mím môi cười: "Cái đó... chờ ngày anh chết đi."

...

Tổ chức Cypher ở Anh Quốc danh tiếng vang xa, sáng lập nó lại là người Trung Quốc.

Năm năm trước, từ Trung Quốc tới đây trong vòng chưa đầy nửa năm Đoàn Nghi Ân đã có một chỗ đứng ở London nhờ thế lực của bản thân từ nước nhà.

Nửa năm, có được một chỗ đứng vững chắc ở London, cái này nghe gần như không có khả năng, thế nhưng là khi đó Đoàn Nghi Ân không hề biết sợ hãi là gì, nếu trái tim cũng đã không còn, còn cái gì có thể sợ đâu.

Với sự giúp đỡ của Vương Nhất Bác cùng Vương An Vũ phía dưới, Cypher đã vững vàng trước các băng đảng Mafia London chỉ hai năm sau khi thành lập. Người khiêu khích giết, kẻ không phục giết, miệt thị, vẫn như cũ, giết.

Vương An Vũ nè


Những tin tức này Tiêu Chiến đều biết, nhưng là anh không cùng đại ca nói qua, anh mãi mãi nhớ kĩ ngày đó, ngày mà Phác Chân Vinh chia tay với Đoàn Nghi Ân.

Phác Chân Vinh lúc đó tê tâm liệt phế cố gắng chứng minh anh không có làm bất cứ cái gì gọi là phản bội, anh chỉ là vì muốn Đoàn Nghi Ân có thể đẩy được số bạch phiến kia, mới đáp ứng lời mời ăn một bữa cơm của người nọ.

Thế nhưng là với tâm tư của người qua đường đều biết, khi Đoàn Nghi Ân đuổi tới thời điểm, Phác Chân Vinh quả thực đang ở trong phòng khách sạn cùng tên kia chúc một ly.

Cái này giống như chạm đến ranh giới cuối cùng của Đoàn Nghi Ân, hắn đỏ mắt hét lên với Phác Chân Vinh: "Tôi coi em như báu vật, còn em thì sao? Phác Chân Vinh, còn em thì sao?"

Đoàn Nghi Ân sau đó bỏ hết tất cả lại thành phố Z. Bỏ lại một Phác Chân Vinh trống rỗng, suốt năm năm chỉ có thể dùng thuốc an thần mới có thể ngủ yên giấc.

Vì vậy, Tiêu Chiến tự nhiên muốn đem hết thảy chuyện liên quan đến Cypher giấu hết đi, anh thực sự nghĩ rằng Phác Chân Vinh cái gì cũng không biết cho đến khi nghe anh nhắc đến cái tên Vương An Vũ.

Có một chuyện Tiêu Chiến không biết, năm năm này, Phác Chân Vinh đã cho người báo cáo trung thực hết thảy những tin tức mà Tiêu Chiến có trong tay về Đoàn Nghi Ân, toàn bộ, không sót một chút nào.

Phác Chân Vinh vốn cho là anh cả một đời đều sẽ không thể nhìn thấy Đoàn Nghi Ân nữa, hắn lúc ấy như vậy dứt khoát rời đi, cho dù Phác Chân Vinh bất kể làm gì đi nữa, hắn cũng không hề để vào trong mắt. Anh muốn níu kéo, muốn làm hết tất cả có thể để níu kéo hắn, nhưng là anh không kiên trì nổi, nếu như Đoàn Nghi Ân cứ như vậy không trở về nữa, anh thực sự sẽ chết.

Nhưng anh không muốn chết, Đoàn Nghi Ân vẫn còn sống, anh không thể chết.

Thế nên, bất kể là làm gì, anh cũng sẽ làm, chỉ cần có thể khiến cho Đoàn Nghi Ân trở về.

....

Máy bay tư nhân cất cánh từ đường bay London. Bởi vì một chuyến này trở về, mục đích đối với Vương An Vũ không rõ ràng lấy một chữ, nên tâm trạng của cậu đang rất tệ, cậu không muốn trở về Trung Quốc, ở đây cũng không có một cái ký ức nào được xem là tốt đẹp.

Vương Nhất Bác ngồi ở phía trước. Hắn đeo tai nghe, cũng không quên bịt mắt lại, nhắm mắt dưỡng thần. Vương Nhất Bác hắn chưa từng lên kế hoạch về tương lai, cũng không có ý định dự đoán tương lai cái gì. Đối với việc trở về Trung Quốc này, phải đối mặt với cái gì hắn cũng lười quản. Thế nhưng là đối với tâm tình của Vương An Vũ, cùng chút tình cảm ràng buộc kia của Đoàn Nghi Ân, hắn ít nhiều cũng xem như là một chút thấu hiểu đi.

Bất quá, nếu là hắn, hắn sẽ không để tình cảm cản trở, tình yêu đối với hắn mà nói, không bằng một phần của thù hận.

Lại nói, thứ khiến hắn quan tâm nhất hiện tại, vẫn là, chuyến bay mấy chục tiếng đồng hồ này, làm hắn mệt chết rồi.

Khi bước xuống bậc thang, chân của Vương Nhất Bác đã ê ẩm đến không còn cảm giác, chỉ thấy toàn thân tê rần rần một trận, não cũng muốn tê tái theo.

Một đoàn xe thật dài đã sớm đến sân bay chờ người, tất cả, toàn bộ đều là đến đón bọn họ.

Đoàn Nghi Ân và những người khác đang chuẩn bị lên xe, từ xa có một bóng ma bạch sắc phóng tới, chiếc xe trực tiếp ngừng lại ngay trước mặt họ.

Người ngồi ở vị trí ghế lái đẩy cửa xe đi thẳng đến chỗ Đoàn Nghi Ân, tháo kính râm xuống: "Nghi Ân ca, đã lâu không gặp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro