Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 17: Đường cùng

Tiêu Chiến đã rời đi từ sớm, ngoại trừ Vương Nhất Bác tiễn anh lên xe, cũng không có gặp qua người nào.

Vương Nhất Bác trở về phòng cho tới lúc trở xuống ăn trưa.

Vương An Vũ cùng với đại ca đều đã ngồi vào bàn ăn. Trên bàn đã sớm bày ra một bữa cơm Trung Quốc rất phong phú và đẹp mắt.

Vương An Vũ quay đầu cười: "Ồ, chỉ có một mình anh thôi hả Nhị ca?"

Vương Nhất Bác thản nhiên phớt lờ lời trêu ghẹo của Vương An Vũ, Đoàn Nghi Ân lại nhìn cả hai, khó hiểu: "Cái gì một người?"

Vương An Vũ đưa tay ra che miệng cười: "Hôm qua em trở về, lên lầu suýt thì được chứng kiến một đêm xuân ngọt ngào của Nhị ca yêu quý. Chậc chậc."

Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn Vương An Vũ: "Con mẹ nó nghe được còn không xéo đi."

"Ơ." Vương An Vũ nhìn qua Đoàn Nghi Ân khẩn cầu đòi lại công đạo: "Nhị ca, em chỉ vừa mới lên đầu, còn chưa trách anh vũ nhục thính giác của em."

Đoàn Nghi Ân mím môi cười, nghiêng đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác: "Không phải là người mà anh nghĩ đi."

Vương Nhất Bác múc một thìa cháo cho vào miệng, mí mắt nhấc lên từ chối cho ý kiến.

"Cái gì? Thật sự là Tiêu Chiến a? Hôm qua em còn nghe thấy giọng anh ta..."

Vương Nhất Bác kêu đệt một tiếng, Vương An Vũ ngay lập tức ngậm miệng, nhún nhún vai.

"Cùng với cậu ấy...."

"Rất tốt." Vương Nhất Bác tiếp lời Đoàn Nghi Ân, mặt không chút biểu cảm, thậm chí còn thản nhiên gắp đồ ăn cho vào miệng.

Đoàn Nghi Ân nhìn Vương Nhất Bác nửa ngày không nói, anh ta vẫn là không ngừng nghĩ làm thế nào để biểu đạt.

Vương Nhất Bác trong lòng hiểu rõ Đoàn Nghi Ân đang muốn nói gì đó, dứt khoát dừng đũa, nhìn xem đại ca hắn định nói gì.

"Em là em của anh. Tiêu Chiến cũng là em trai anh. Mặc kệ anh cùng với Vinh như thế nào, cậu ấy cũng là em trai anh. Em muốn vui vẻ cùng ai cũng được, nhưng nếu là Tiểu Chiến thì không được."

Khóe miệng Vương Nhất Bác khẽ cong lên: "Em thật lòng thích anh ấy."

Đương nhiên, Đoàn Nghi Ân biết hắn nhất định là thật lòng thích Tiêu Chiến mới nảy sinh ham muốn, nhưng thời gian tiếp xúc đã được bao lâu đâu.... Sau này rồi sẽ thế nào?

Lo lắng của Đoàn Nghi Ân chưa có nói ra miệng, Vương Nhất Bác lại nói: "Đại ca, phản đối vô hiệu. Anh cùng với Tiêu Chiến, hay là anh và Phác Chân Vinh, đó đều là quá khứ rồi, em cùng với Tiêu Chiến, lại là tương lai của tụi em."

Vương An Vũ ngồi đối diện một mặt chấn kinh, kế đó bật cười: "Vương Nhất Bác, anh là tinh trùng xông lên não đi."
(Nhà có mỗi thằng em, mà nó thương anh zll hong? :)), có ngoan zll hong chứ?)

Vương Nhất Bác lười nói lời vô nghĩa cùng cậu ta, hắn từ trước đến nay cũng không bị người khác làm cho lung lay, kể cả là mười phần kính trọng người trong nhà cũng không có khả năng ngăn cản cảm xúc của hắn.

Kỳ thật, Đoàn Nghi Ân đã sớm hiểu rõ Vương Nhất Bác, anh làm sao có thể không biết rằng một lời "Phản đối vô hiệu" này đến tận cùng là ý tứ gì.

....

Tiêu Chiến dự định đi London giải quyết công việc dự kiến sẽ có không ít trở ngại. Z thị gần đây phát triển càng lúc càng mạnh, các thế lực muốn chèn ép bọn họ không ít. Tiêu Chiến còn nhận được tin đã có ai đó bẻ gãy con đường vận chuyển vũ khí của bọn họ ở London.

Sớm muộn gì anh cũng phải đi London một chuyến.

Thuộc hạ của anh đã sớm ra tay điều tra lỗ hổng xuất phát từ đâu, cũng hứa sẽ cho anh một cách giải quyết êm đẹp, nhưng Tiêu Chiến trong lòng vẫn là có bất an.

Nhưng lần này Tiêu Chiến nhìn vào vẫn là một bộ dạng bình tĩnh tự nhiên.

Anh không có trong một đêm liền nghĩ ra cái gì gọi là tuyệt diệu kế sách, vẫn là cần thuộc hạ sớm ra tay bảo vệ chuỗi đường di chuyển còn lại, chỉ là trong lòng Tiêu Chiến hiện tại hiểu rõ, bây giờ tại London, anh vẫn sẽ có một con đường để rút lui, chắc chắn sẽ không phải đối mặt với đường cùng.

Dù sao... vẫn còn một người anh có thể nhìn vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro