Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[8-x] Tâm ý

"Nhị Thiếu, đến địa bàn của anh đương nhiên phải thực hiện đúng nguyên tắc của anh. Yaohui sau này kinh doanh còn phải nhờ Nhị Thiếu chiếu cố, lần này tôi tới là bằng tất cả thành tâm cùng thành ý."

"Hừm." Tiêu Chiến cố ý cười lạnh một tiếng: "Dương tổng tại Thần Cung thời điểm kia không phải cho đại ca của tôi đội mũ chóp sao? Hiện tại tới tôi?"
(Đội mũ chóp: ngoài mặt có vẻ tôn trọng nhưng bên trong thực chất là đang mỉa mai coi thường á... à đây là suy đoán của riêng tôi thôi hic hic, nhưng theo nội dung thì chắc là thế rồi hehe)

Dương Mịch biết Tiêu Chiến nói lời này chính là muốn khiến nàng không thể nào xuống đài được, nàng ta biết, càng tận lực ôm lấy, dù sao lúc ấy miệng lưỡi lớn tiếng là nàng, thế nhưng Dương Mịch cũng rất thông minh, nàng ta biết Tiêu Chiến cho dù hiện tại là bầu trời của thành phố Z, anh cũng tuyệt đối tôn kính đối với Phác Chân Vinh.

Thế nên, Dương Mịch nói: "Nhị thiếu, tôi nếu là bất kính với Vinh thiếu, khả năng hôm nay chỉ có thể mất mạng tại đây, ngài nói, có đúng không?"

Tiêu Chiến bĩu môi nói: "Dương tổng muốn nói gì với tôi liền nói, cô không định bỏ không chuyến đi này đấy chứ?"

Dương Mịch nhìn Tiêu Chiến trở về ghế lão bản của anh ngồi dựa lưng về sau mới lấy từ trong túi ra một tấm thẻ, đẩy thẻ về phía Tiêu Chiến: "Tôi có một trang viên ở Marseille, có vẻ như rất phù hợp với khí chất của Nhị Thiếu, biết Nhị Thiếu có thể không thèm để ý đến nhưng cũng là một chút tâm ý của tôi."

Tiêu Chiến nhìn xuống thấy một chiếc chìa khóa kim loại và một thẻ cửa nam châm gắn liền vào với nhau, cũng không lên tiếng.

Vương Nhất Bác vươn tay cầm lấy nó chơi đùa trong tay: "Cái này đưa cho đại ca không phải càng lộ ra thành ý hơn sao?"

"Là, mặc dù Yaohui của chúng ta sẽ bàn chuyện làm ăn với Đoàn Nghi Ân tiên sinh, nhưng là, cá nhân tôi cũng muốn cùng Nhị Thiếu kết giao bằng hữu, tôi mới đến, không có bản lãnh gì lại không có nhân mạch, tôi có thể tìm tới đâu?"

"Tập đoàn Yaohui đang phát triển mạnh mẽ ở thành phố Y. Tôi vẫn là khuyên cô nên ở đó hảo hảo làm trưởng công chúa. Có thể cùng đại ca ta hợp tác là chuyện vui, nhưng đừng vượt quá giới hạn. Chúng ta Phác Gia cùng với Cypher ở Anh Quốc, vẫn là khuyên cô nên tránh xa một chút."

"Nhị Thiếu, tại sao nhất định phải đối với tôi thù địch như vậy?"

Tiêu Chiến ánh mắt tối sầm lại, quả thật là thù địch. Nàng ta mới tới Z thị đã chủ động mở tiệc chiêu đãi đám lão bản ở đây, còn là tại Thần Cung, người trong giới có ai không biết Thần Cung là của Phác Gia bọn họ.

Thế nên trong mắt Tiêu Chiến, nàng ta chính là không để anh vào trong mắt. Đấy còn chưa kể tới ánh mắt coi thường cô ta nhìn Phác Chân Vinh lúc bắt tay cùng với Đoàn Nghi Ân.

Nàng ta tìm đến thăm một cách bình tĩnh và điềm đạm, thoạt nhìn giống như là thần phục, nhưng trong mắt Tiêu Chiến lại là khiêu khích không hơn không kém.

Không nói đến Dương gia đến cùng có thế lực chống lưng hay không, chỉ với thái độ của nàng ta lúc ở Thần Cung dám khiêu khích cùng coi thường Phác Chân Vinh, Tiêu Chiến đã không thể cùng nàng ta kết bằng hữu.

Vương Nhất Bác lật ngón tay, đem tấm thẻ kẹp hướng Dương Mịch: "Dương tổng, cảm ơn hảo ý của cô."

Dương Mịch không có tiếp: "Trang viên này thuộc về Nhị Thiếu, anh ấy muốn làm gì cũng là việc của anh ấy."

Hiện tại nàng ta nhất định phải đi, Dương Mịch lòng dạ biết rõ, nói thêm lời nào cũng đều là vô ích.

Tiêu Chiến cùng với những đại lão bản kia không giống nhau, đám người kia có thể bởi vì dung mạo mỹ miều của Dương Mịch khiến nàng ta không ngừng đào sâu nam nhân với mỹ nữ lòng trắc ẩn, nhưng Tiêu Chiến tuyệt đối sẽ không.
(Bổn thiếu chưa đánh ghen là may rồi)

Bất quá trước khi đi, Dương Mịch vẫn là cùng Vương Nhất Bác bày tỏ sự biết ơn, cảm tạ Vương Nhất Bác đã đưa nàng vào đây.

Một lời này nghe ra có thể có mấy phần cố ý đâu, nhưng nàng ta chính là có tám phần cố tình muốn tạo khúc mắc giữa Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

Nhưng khúc mắc chưa nói tới, Dương Mịch ngược lại là thật sự khiến Tiêu Chiến khó chịu.

Trong phòng hiện tại chỉ còn lại Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến, Tiêu Chiến quắc mắt sang nhìn hắn: "Đi xe nào tới?"

"Cullinan."

"Đốt đi."

Vương Nhất Bác dang hai tay ra nói: "Bảo bảo tới đây."

Nhưng là Tiêu Chiến căn bản không có nhúc nhích chút nào, Vương Nhất Bác bất đắc dĩ mỉm cười, hắn đứng dậy đi tới trước mặt hôn lên má Tiêu Chiến một ngụm: "Em uống được mấy chai giấm rồi bảo bối, đưa nàng ta vào không phải là để xem nàng ta có suy tính gì sao? Cũng không thể để xe của nàng ta vào cùng được, đâu ai biết có âm mưu gì hay không?"

Tiêu Chiếc lườm Vương Nhất Bác: "Không nghĩ tới anh lại chu đáo như vậy."

Vương Nhất Bác dứt khoát cười ra tiếng, hắn thích Tiêu Chiến vì hắn mà ăn giấm, mặc dù điều này có thể không đáng để ăn giấm, nhưng hắn chính là vẫn cảm thấy đặc biệt sảng khoái.

Hắn đem Tiêu Chiến từ dưới ghế kéo lên, nhưng Tiêu Chiến trước sau vẫn trừng hắn.

"Bảo bối, đừng nhìn tôi như vậy, tôi không nhịn được."

"Con mẹ nó anh xéo đi."

"Aizzz." Vương Nhất Bác vươn tay níu lại Tiêu Chiến đang muốn né đi: "Bảo bối làm sao lại không hiểu nỗi khổ tâm của anh?"

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác bày ra vẻ mặt giả vờ này, nhịn không được bật cười: "Anh ít bày ra bộ mặt này lại."

"Vậy em muốn bộ nào?"

Tiêu Chiến phì cười một tiếng: "Vẫn biết để nàng ta ngồi đằng sau, anh cũng không đến mức tội không thể tha."

Vương Nhất Bác bóp bóp mặt Tiêu Chiến: "Nhìn bộ dạng tiểu vô lại của em xem thử, Nhị Thiếu vừa rồi một bước cũng không nhường đã đi nơi nào rồi?"

"Hử?" Tiêu Chiến nhướng mày nhìn một mặt ngây thơ vô tội: "Anh không phải hễ mở miệng lại gọi em là bảo bảo sao?"

Vương Nhất Bác chỉ có thể ôm Tiêu Chiến vào trong lòng: "Đúng vậy, bảo bảo của anh, anh chịu trách nhiệm dạy dỗ."

"Còn có, bảo bảo, Cullinan có cần phải đốt nữa không?"

"Đốt anh trước đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro