[64-x] Hạnh phúc trọn đời (HOÀN)
Tuần trăng mật hơi muộn, hai người quyết định đi đảo Fiji, Tiêu Chiến chọn thời điểm này cho kế hoạch bỏ trốn, dù gì cũng phải ném hết những thứ ngổn ngang sự tình, hảo hảo tận hưởng thế giới của hai người, điều này chưa từng xảy ra kể từ khi bọn hắn gặp nhau.
Một ngày trước khi ra khỏi cửa, người trong nhà cùng nhau ăn một bữa ở nhà Vương Nhất Bác.
Phác Chân Vinh ra lệnh: "Ít nhất hai đứa cũng phải đi ba tháng. Ba tháng này Nghi Ân cũng phải ở trong nước. Trước ba tháng trở về coi chừng với anh."
"Phác gia, ngài nếu là cảm thấy khoảng thời gian này là quan trọng đối với đệ đệ, điện thoại cũng ít gọi đi."
Tiêu Chiến thốt ra lời này, mọi người trên bàn cơm đều phì cười, Tiêu Chiến bù đắp: "Dù sao cũng là chênh lệch múi giờ, ban ngày ở Trung Quốc, bên kia lại là ban đêm a."
Vương Nhất Bác một bên cùng Tiêu Chiến kẻ xướng người họa: "Vạn nhất quấy rầy tụi em xuân tiêu một khắc làm sao bây giờ."
Ngô Lỗi phát ra vài tiếng động kỳ quái nói: "Nhất Bác ca, Tử Phong còn ở đây, chú ý chú ý."
Vương Nhất Bác khóe miệng treo lên cao: "Nếu bây giờ hai đứa nói với anh vẫn còn yêu đương ngây thơ đơn thuần, anh đây liền đuổi cả hai đứa ra khỏi nhà, nhà ta không tiếp lão hòa thượng."
"Eo." Ngô Lỗi hai mắt trợn ngược: "Chiến ca, anh không quản sao?"
Tiêu Chiến trên mặt cũng mang theo ý cười, anh nhìn Tử Phong cúi đầu, đưa tay đánh Vương Nhất Bác một cái: "Nói năng cũng không thèm suy nghĩ."
Vương Nhất Bác cũng không tránh, còn đặc biệt cùng Tiêu Chiến lấy lòng, nhanh chóng nói hắn sai rồi.
Đoàn Nghi Ân có chút chán ghét, nheo nheo cặp mắt khó nén khinh bỉ.
Đại ca nhịn không được nói: "Vương Nhất Bác, chậc chậc."
Vương Nhất Bác ngược lại mặt mũi tràn đầy dấu chấm hỏi, Ngô Lỗi mượn cơ hội xen vào nói: "Nghi Ân ca cái này chậc chậc, là một bài dạy quá nội dung và hàm ý, Nhất Bác ca anh phải hảo hảo học hỏi một chút."
Những buổi tụ hội gia đình thường xuyên sẽ tới đêm khuya, thế nhưng lần này là bởi vì sáng mai Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác phải dậy sớm ra sân bay nên kết thúc rất sớm. Hai người tiễn mọi người ra ngoài.
Tiêu Chiến vẫn không quên mỉm cười ôm lấy cánh tay Phác Chân Vinh: "Cảm ơn đại ca, sau này phải vất vả rồi."
Phác Chân Vinh khẽ mỉm cười không nói gì, anh cùng Đoàn Nghi Ân lên xe rời đi, Phác Chân Vinh ôm lấy bả vai Đoàn Nghi Ân dựa vào: "Nghi Ân, anh có cảm thấy không? Chiến Chiến lúc này càng lúc càng giống với thời điểm còn ở trường đại học, cười đều là phát ra từ nội tâm, thi thoảng sẽ nghịch ngợm chơi xấu rồi hồ náo, thực sự như một đứa trẻ."
Đoàn Nghi Ân cũng mỉm cười: "Đúng vậy, hết thảy mọi thứ đều trở lại thời điểm đó, tốt bao nhiêu."
Trương Tử Phong có chút tận lực ở lại sau cùng, cô muốn đích thân nói lời cảm ơn với Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, mặc dù khi nói ra lời này, bọn hắn cũng không muốn cô quá để trong lòng.
"Mặc dù chị ấy hiện tại vẫn chưa bình phục, nhưng là đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, đã bắt đầu ổn định. Sau này chỉ cần tĩnh dưỡng sẽ có thể sống như một người bình thường."
Tiêu Chiến chưa bao giờ hỏi về điều đó, nhưng là Triệu Lệ Dĩnh tình hình hiện tại anh đều biết rõ ràng, dù sao đây cũng là người đã từng muốn giết Vương Nhất Bác. Thả nàng ta, không có nghĩa là trực tiếp bỏ qua không cản, nhưng Trương Tử Phong cố ý muốn nói cảm ơn. Anh cũng không thể không nói một lời: "Cô ấy cũng là nhận chỉ thị từ người khác, suy cho cùng, cũng không tính là kẻ thù. Chỉ cần cô ấy có thể sống như một người bình thường, anh cùng Nhất Bác đều sẽ vì em tìm được tỷ tỷ mà vui vẻ, hiểu chưa?"
Trương Tử Phong gật đầu: "Em hiểu a, em biết hai người vẫn luôn nghĩ cho em."
Tiêu Chiến khẽ mỉm cười: " Vậy là tốt rồi."
Ngô Lỗi chúc hai vị ca ca có một khoảng thời gian vui vẻ, mặc dù cậu rất ghen tị với chuyến đi này, thế nhưng là lúc này Ngô Lỗi trong tay có quá nhiều việc, không chỉ tới công ty, vẫn còn phải đi học, còn rất nhiều thứ phải học hỏi.
Cậu thậm chí trong vài năm tới cũng khó có thể có được thời gian riêng, bất quá Ngô Lỗi không chút nào phàn nàn, là một thành viên trong nhà, những gì nên làm nhất định phải hoàn toàn thật tốt, cậu cũng không muốn các ca ca thất vọng vì mình.
Nhìn Ngô Lỗi cùng Trương Tử Phong lên xe về sau, Vương Nhất Bác đưa tay ôm Tiêu Chiến vào nhà, đi đến phòng khách, Vương Nhất Bác có chút khát nước vốn định rót một ly, lại thấy trong ly rượu đỏ mà Tiêu Chiến vừa uống còn chút rượu, hắn trực tiếp cầm ly lên uống cạn, hiện tại trạng thái của hắn rất thích hợp ôm Tiêu Chiến ngủ một giấc ngon lành.
"Lão công, lên lầu hửm?"
Vương Nhất Bác quay đầu lại: "Ừm, bảo bối, cùng tắm đi."
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác hướng về phía anh đi tới, anh cong lên khóe miệng không nói, đưa tay chờ Vương Nhất Bác qua ôm mình lên phòng, Vương Nhất Bác nắm lấy tay anh, vừa dùng lực thuận thế đem Tiêu Chiến đến bên cạnh mình, sau đó ôm lấy eo anh.
"Em muốn ngâm mình không?"
Tiêu Chiến không có ý định từ chối: " Ngâm, lão công muốn ngâm liền ngâm."
Hoàn Chính Văn.
_________
Đen ăn đen quyển 2 đến đây là kết thúc rồiii. Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ tôi từ phần 1 tới bây giờ, Author Đại Thần vẫn chưa thấy hồi âm và mỗi ngày tôi vẫn đều đặn gửi tin nhắn xin phép nè.
Author Đại Thần viết bộ này đỉnh khỏi bàn rồi, nhưng tôi edit có ổn không? Mọi người nhắm có chỗ nào chưa ổn nhớ nhận xét thật lòng, sau này tôi còn biết đường sửa chữa cố gắng nhé.
Cảm ơn mọi người. Yêu tất cả mọi người.
BÁC QUÂN NHẤT TIÊU SHI ZHEN DE
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro